Ngày Thẩm Tường đi hòa thân, Huyền Dực nhốt mình trong ngự thư phòng suốt đêm.
Thỉnh thoảng bên ngoài truyền đến tiếng phi tần xin yết kiến, nhưng đều bị thái giám chặn lại.
Hắn không muốn gặp ai cả, chỉ muốn một mình yên tĩnh.
Trò hề này tuy chỉ kéo dài nửa năm, nhưng lại trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời hắn.
Giống như một tảng đá nặng trịch đè nặng khiến hắn không thở nổi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hắn không có thời gian để tự thương xót, càng thêm cần mẫn chính sự, trọng dụng hiền thần lương tướng, dưỡng tinh tích nhuệ, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị rửa hận.
Nhiều năm sau, khi biên quan truyền về tin thắng trận, Huyền Dực như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Giờ khắc này, đoạn quá khứ đau buồn khó quên kia mới hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Sống trong lo âu thì mạnh mẽ, c.h.ế.t trong an nhàn thì suy vong.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là vực sâu vạn trượng, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện tình ái.
----------
[Phiên ngoại, Thẩm Tường]
Ánh mặt trời chói chang, mắt bị lóa đến hoa cả lên, trong mơ màng, Thẩm Tường dường như nhìn thấy một ánh đèn sáng rực và chói mắt, mấy bóng người đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng vây quanh mình.
Âm thanh của máy khử rung tim vang lên liên tục, lẫn trong tiếng mắng chửi chế giễu giận dữ của đám đông vây xem bên dưới.
Lăng trì khiến cô ta đau đớn khôn cùng, giống như một miếng thịt xông khói bị treo trên tường thành, sống không được, c.h.ế.t cũng không xong.
Đầu óc Thẩm Tường mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời không phân biệt được là thực hay mơ.
Đến khi cô ta mở mắt lần nữa, trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc, trước mắt là một màu trắng xóa, mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.
Y tá thấy cô ta tỉnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy?
Những ký ức kinh hoàng như ác mộng ùa về. Khiến đầu cô ta đau như muốn nứt ra.
Vua Bắc Chiêu, giống như một con sói hung ác, nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ thích thú, hỏi: "Ngươi chính là nữ nhân khiến hoàng đế Nam Lương mê muội đến thần hồn điên đảo đấy sao? Cái người còn tôn quý hơn cả hoàng hậu ấy?"
Hắn tiến lại gần, nâng cằm cô ta lên, lộ ra hàm răng trắng nhởn đáng sợ, cười nói: "Cũng chỉ đến thế mà thôi."
Ban đầu, Thẩm Tường vẫn có thể chịu đựng được.
Chẳng qua chỉ là sự chà đạp về thể xác, cắn răng một chút rồi cũng qua.
Cho đến ngày Vệ Diệm Thần uống rượu, tâm trạng vô cùng tốt, hắn khoe với cô ta những vết sẹo trên lưng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-hoang-yen-trong-long-son/chuong-9.html.]
Chằng chịt, dữ tợn đáng sợ.
"Là thứ để lại khi chinh chiến."
Hắn nói một cách thản nhiên, còn ngân nga hát.
Thẩm Tường không nhịn được nghĩ, thường thì nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình sẽ làm gì?
Thế là cô ta vuốt ve những vết sẹo đó, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Vệ Diệm Thần cả người cứng đờ, quay đầu lại, nhìn cô ta đầy ẩn ý: "Đau ư? Đây là vinh quang tột bậc.”
“Người ta đều nói hoàng đế Nam Lương có dã tâm, nếu không cũng chẳng mơ tưởng đến lãnh thổ Bắc Chiêu, thế mà lại bại dưới tay một kẻ ngu xuẩn như ngươi!"
Trong khoảnh khắc, Vệ Diệm Thần giận dữ không kiềm chế được, giống như một con thú dữ nổi điên, đánh đập cô ta đến mấy lần ngất xỉu.
Những ngày sau đó càng là địa ngục trần gian.
Cô ta giống như một món đồ chơi, bị chà đạp dưới thân hết kẻ vương tôn quý tộc này đến kẻ vương tôn quý tộc khác, sau lại đến lượt các quan thần, cuối cùng ngay cả đám cai ngục và tù nhân cũng không tha cho cô ta.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Tường đã bị hành hạ đến mức không còn hình người, chẳng khác nào một con quỷ đói.
Ngày qua ngày, cô ta phải nghe những lời lẽ dơ bẩn, dần dần trở nên tê liệt, chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Từ Nam Lương đến Bắc Chiêu, từ trên cành cao rơi xuống bùn lầy, tất cả dường như chỉ là một giấc mơ.
Thỉnh thoảng, Thẩm Tường lại hồi tưởng về những ngày tháng huy hoàng vô tận kia.
Huyền Dực đã từng yêu cô ta, phải không?
Nếu không, tại sao lại cho cô ta sự tôn quý mà ngay cả hoàng hậu cũng không có?
Tại sao lại che chở cô ta trước mặt văn võ bá quan?
Tại sao lại ghen tuông khi cô ta tìm nam sủng?
Thậm chí vào ngày đi hòa thân, hắn còn trốn tránh, không đến tiễn mình.
Chắc chắn là hắn cảm thấy áy náy và đau lòng, không dám đối mặt.
Thẩm Tường nghĩ ngợi một hồi, Huyền Dực vẫn còn yêu mình.
Chỉ là hắn yêu giang sơn hơn.
Phương lão phu nhân từng đến khuyên cô ta, nhập gia tùy tục, đừng quá nổi bật.
Cùng là người xuyên không, lẽ ra phải thông cảm cho nhau, nhưng bà ta cứ mở miệng ra là "trọng nam khinh nữ" khiến Thẩm Tường vô cùng bực bội.
"Haiz, bác xuyên không vào thân thể thiên kim tiểu thư khuê các, bị bao nhiêu lễ giáo trói buộc.”
“Ta thân cô thế cô, có nhiều kiêng kỵ như vậy đâu."