Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chim Hoàng Yến Trong Lồng Son - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:00:31
Lượt xem: 386

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Thiên Nguyên thứ năm.

Đoàn người hộ tống Thẩm Tường đến Bắc Chiêu, Huyền Dực nhốt mình trong ngự thư phòng suốt đêm.

A Anh hỏi ta có muốn đến bầu bạn với Hoàng thượng không, ta lắc đầu.

Dựa vào nữ nhân để đổi lấy sự yên bình tạm thời, đối với Huyền Dực mà nói đó là một vết nhơ không thể xóa nhòa.

Hãy để hắn một mình yên tĩnh một lát.

Năm Thiên Nguyên thứ mười một.

Nam Lương một lần nữa tấn công Bắc Chiêu, chưa đầy hai năm đã phá vỡ phòng tuyến, quân đội kỵ binh thẳng tiến, chỉ trong vòng nửa năm đã thu phục Bắc Chiêu, rửa sạch mối hận xưa.

Huynh trưởng lập được công lớn, Dục Nhi cũng được lập làm thái tử.

Ta hoàn thành một việc lớn, thở phào nhẹ nhõm, dặn A Anh mấy ngày nữa mang chút lễ vật đến lãnh cung thăm Lệ phi, rồi đến thiên điện cúng tế Hàn quý phi đã qua đời.

Lập đích tử theo thứ tự lớn nhỏ, lấy lễ nghĩa làm đầu, nếu không phải hai người họ nảy sinh những ý đồ không nên có, thì cũng không đến nỗi kết cục thê thảm như vậy.

Khi đang gảy bàn tính, ta khựng lại, dường như nghĩ ra điều gì đó, bèn sai người đem bà lão bị áp giải từ Bắc Chiêu về lên.

Bà ta lưng còng, quỳ rạp trên đất, run rẩy không ngừng, sợ hãi tột độ.

“Đừng căng thẳng, bản cung chỉ muốn biết, cô nương được phái đi hòa thân năm đó cuối cùng đã ra sao?"

Bà lão suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Bẩm nương nương, ả... ả đến đó chưa đầy một tháng... thì... thì bị xử lăng trì, sau đó còn bị treo xác lên tường thành."

Ta "ừ" một tiếng, khoát tay bảo bà ta lui xuống.

Những năm qua, dưới sự quản lý của mẫu thân, việc kinh doanh quán lẩu và trà sữa vô cùng phát đạt, cả vốn lẫn lời giúp ta thu về một khoản lợi nhuận kếch xù.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Huyền Dực cũng luôn làm ngơ trước chuyện này.

Đã đến lúc ta nên dừng tay rồi.

[Phiên ngoại, Huyền Dực]

Giữa hè oi ả như lửa đốt, ánh chiều tà đỏ rực ngả bóng, vài vệt mây lững lờ vương vấn trên bầu trời nóng bức.

Huyền Dực chợt nhớ đến nữ nhân ngốc nghếch của vài năm trước, Thẩm Tường.

Bảo bối trong lòng?

Thật nực cười, rõ ràng đó là một hòn đá đè nặng trong tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-hoang-yen-trong-long-son/chuong-7.html.]

Lần đầu gặp gỡ, Thẩm Tường đang cùng một đám thanh niên tài tuấn ngâm thơ đối đáp trong lều dưới chân núi, tay mân mê chiếc quạt xếp, chậm rãi đọc: "Hai chim hoàng oanh hót trong rặng liễu xanh, một hàng cò trắng bay lên trời cao."

Nàng cười tươi tắn, phóng khoáng, tựa như một đóa hoa đào rực rỡ nở rộ giữa làn sương khói màu xanh biếc.

Gương mặt trắng mịn như ngọc được ánh nắng nhuộm một tầng ửng hồng, đôi mắt đen láy, dịu dàng cong thành hình vầng trăng khuyết. 

Dù nàng mặc nam trang, nhưng chỉ cần thoáng nhìn cũng biết đó là một cô nương.

Nàng khác biệt, đi ngược lại mọi khuôn phép, tài hoa hơn người, tính cách tươi sáng, phóng khoáng.

Nhưng khi biết Huyền Dực là hoàng đế, Thẩm Tường không hề tỏ ra một chút kính sợ nào, ngược lại còn nghiêm túc nói với hắn rằng người không phân biệt sang hèn, hoàng đế cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là số phận may mắn hơn người khác mà thôi.

Khoảnh khắc ấy, Huyền Dực đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.

Không hiểu vì sao, dường như có một sức mạnh thần bí nào đó trói buộc hắn, chẳng những không thể giết, mà trong đầu hắn còn không ngừng hiện lên ý nghĩ: "Nữ nhân này thật thú vị."

Tâm trí hắn... vậy mà lại hoàn toàn mất kiểm soát.

Mỗi khi Thẩm Tường nói lời ngông cuồng, hành động vượt quá giới hạn, Huyền Dực lại như một kẻ ngốc, cảm thấy ngưỡng mộ và kính phục nàng ta.

Nhưng một bậc đế vương không muốn thừa nhận sự ngu ngốc của mình, thế là hắn tìm đủ mọi lý do để biện minh.

Có lẽ vì đã quá quen với những màn đấu đá, lừa lọc lẫn nhau trong cung, nên sự bất chấp tất cả của Thẩm Tường mới chân thật đến vậy.

Có lẽ vì thân phận "hoàng đế" khiến người đời e sợ, nhưng Thẩm Tường lại đi một con đường khác biệt, cho nên mới đối xử với nàng ta đặc biệt.

Hoặc có lẽ...

Thôi được rồi, Huyền Dực đã cố hết sức, hắn chỉ có thể nghĩ ra hai lý do đó.

Điều đáng buồn là, trong cõi u minh dường như có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu Huyền Dực: Sự xuất hiện của Thẩm Tường đã phá vỡ những nhận thức cố hữu của ngươi về nữ nhân trên thế gian này, khiến ngươi khơi dậy trong ngươi một sự hứng thú sâu sắc...

Hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không thể cưỡng lại, hồ đồ mang Thẩm Tường về cung, sủng ái vô độ, thậm chí còn miễn cho nàng ta mọi quy tắc và lễ nghi trong cung.

Hình như làm như vậy mới là điều bình thường.

Giống như một con rối tự tẩy não mình, hắn không ngừng tự nhủ rằng hắn thích cái tính cách ngang ngược, tùy hứng của nàng ta.

Thời gian trôi qua, hắn vậy mà cũng dần chấp nhận điều đó.

Khi Thẩm Tường lần thứ ba nói với Huyền Dực câu "một đời một kiếp một đôi người", cuối cùng hắn đã cảm thấy giận dữ và chán ghét.

Tiền triều và hậu cung vốn gắn bó mật thiết, động một sợi tóc cũng ảnh hưởng đến toàn thân. 

Nàng ta coi mình là tiên nữ hạ phàm hay coi hắn là một hôn quân vô đạo?

Đặc biệt là vẻ mặt chế giễu của Thẩm Tường mỗi khi nhắc đến Hoàng hậu, khiến Huyền Dực cảm thấy vô cùng nực cười.

Loading...