Năm đó, Huyền Dực chỉ là một vị tam hoàng tử không được sủng ái, phải dựa vào thế lực của gia tộc bên ngoại ta mới có thể leo lên ngôi thái tử.
Khi hắn cầu thân, đôi mắt sáng ngời của hắn tràn đầy khát vọng quyền lực.
Ta nhớ phụ thân từng nói, tam hoàng tử đức hạnh vẹn toàn, văn thao võ lược, cũng coi như là một mối lương duyên.
Ta không muốn gả cho một kẻ vô dụng chỉ biết hưởng lạc, đã gả thì phải gả cho một người có chí lớn.
Nhưng thế lực của gia tộc bên ngoại ta quá mạnh, lúc tiên đế còn tại vị thì sự nghi kỵ chưa rõ ràng, sau khi Huyền Dực lên làm thái tử thì sự nghi kỵ càng thêm sâu sắc.
Ngoại tổ phụ ta hiểu rõ đạo lý "làm bạn với vua như với hổ", sau khi phân tích rõ ràng lợi hại, phụ thân ta liền cùng cửu phụ xin từ quan, chỉ giữ một chức quan nhàn tản.
Sau này, tiên đế băng hà, Huyền Dực lên ngôi chưa được bao lâu thì biên cương xảy ra chiến loạn.
Bất đắc dĩ, huynh trưởng ta tuy là một người dũng mãnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn non nớt.
Phụ thân lại một lần nữa xin ra trận, tuổi đã cao, gắng gượng chống đỡ được nửa năm thì hy sinh nơi sa trường.
Huyền Dực mang ơn ta, xét về tình hay lý đều không thể phế truất ta.
Không tiếc cùng nữ nhân khác hầu hạ một phu quân ư?
Thật nực cười.
Huyền Dực trên có thúc bá, dưới có huynh đệ, hắn chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, thì ta cũng sẽ gặp họa theo.
Những kẻ đó đâu phải là tình địch, rõ ràng là những đồng minh giúp phu quân ta vững chắc ngôi vị hoàng đế!
Thẩm Tường rõ ràng không ngờ tới điều này, ngẩn người ra một lúc.
Ta tiếp tục nói: "Bản cung không giống ngươi. Thứ bản cung để tâm chỉ có địa vị, vinh quang và quyền lực."
Thẩm Tường hoàn hồn, vẫn giữ bộ dạng kiêu ngạo ngút trời, che miệng cười khẩy: "Hoàng hậu nương nương, xin đừng quên rằng ngươi đã từng quỳ xuống trước mặt ta. Đó là nỗi sỉ nhục cả đời ngươi, dù có rửa cũng không sạch."
Ánh mắt ta rơi xuống vết sẹo nhạt trên má nàng ta, ta cũng mỉm cười: "Thành công luôn đi kèm với sự nhục nhã. Nếu không rửa sạch được, thì không cần rửa nữa."
Bát canh cá chép bạch cập kia, Thẩm Tường vĩnh viễn sẽ không hiểu.
------------
Kinh Châu gần vùng núi, nổi tiếng với bạch cập.
Bạch cập nơi đó có vị hơi chát, nhấm kỹ thì sẽ có vị ngọt, nhưng bạch cập hai năm gần đây lại chát đắng khó nuốt, đắng như hoàng liên.
Ta đang nhắc nhở Huyền Dực, đừng quên xương trắng nơi chiến trường, đừng quên nỗi khổ của dân chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-hoang-yen-trong-long-son/chuong-6.html.]
Hắn đã uống cạn bát canh, có nghĩa là hắn hiểu rõ mọi chuyện và biết cách hành xử.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mối quan hệ giữa ta và Huyền Dực, nói chính xác hơn thì giống như một sự hợp tác.
Nhiều năm qua, chúng ta phối hợp với nhau khá ăn ý.
Ở vị trí cao như vậy, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương vớ vẩn.
Giữa tháng năm, Nam Lương cầu hòa.
Khi cuộc chiến kéo dài đến đầu năm thứ ba, Huyền Dực đã biết rõ không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Nam Lương vừa mới xây dựng căn cơ còn chưa vững chắc, các nước địch xung quanh thì rình rập như hổ đói, bất đắc dĩ phải phái một vị công chúa đi hòa thân.
Nói hoa mỹ là hòa thân, nói trắng ra thì đó chỉ là một món hàng để trao đổi.
Đáng sợ hơn cả cái chết, chính là sống mà không bằng chết.
Huyền Dực rất sợ hoàng tỷ của mình cũng phải đi theo con đường này, cảm giác bất lực và thất bại đó mới là thứ chí mạng nhất.
Thực ra, dù là tỷ tỷ của hoàng đế hay nữ nhân của hoàng đế, đám man di Bắc Chiêu kia cũng chẳng quan tâm.
Điều quan trọng là có thể làm nhục được Nam Lương.
Đã đều là sự sỉ nhục, chi bằng giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất.
Vậy thì hãy đưa bảo bối trong lòng mà ai ai cũng biết của Huyền Dực đi.
Một nữ nhân còn tôn quý hơn cả Hoàng hậu.
Nàng ta cứ ngỡ mình là vầng trăng sáng trên trời cao, nào ngờ chỉ là bóng trăng ảo ảnh dưới mặt nước.
Trong sân, A Anh kể rằng Thẩm Tường cả ngày khóc lóc đòi sống đòi chết, nhất quyết không chịu đi hòa thân.
Hàn quý phi tặc lưỡi than thở: "Chết là chuyện dễ dàng nhất, ngăn cản đương nhiên cũng chẳng khó khăn gì."
Lệ phi ngắm nghía bộ móng tay sơn màu rực rỡ của mình dưới ánh mặt trời, cười nói: "Một kẻ hèn mọn hưởng thụ nửa năm vinh hoa phú quý, cũng đến lúc phải trả giá rồi."
Nhìn hai người họ, ta bất giác nhớ đến câu hỏi cuối cùng mà Thẩm Tường đã hỏi ta trước khi rời đi hôm đó: "Nếu ngươi không cần tình yêu, vậy tình bạn thì sao?”
“Sống cả đời trong thâm cung buồn tẻ, cũng phải giữ lại một thứ gì đó chứ."
Ta chẳng buồn để ý đến ả ngu ngốc này.
Huynh đệ ruột thịt còn có thể vì ngôi báu mà tàn sát lẫn nhau, huống chi là những tỷ muội không cùng huyết thống?
Chỉ là, thời điểm lập trữ vẫn chưa đến mà thôi.