Nhưng Thẩm Tường chưa bao giờ nghĩ đến, vì sao Thái hậu vẫn luôn giữ im lặng.
Cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng, nguyên nhân thực sự khiến Huyền Dực sủng ái và che chở nàng ta.
Chậc chậc, đúng là kẻ ngu thì không biết sợ.
Dù đám nô tài là những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, đặc biệt quan tâm đến Thẩm Tường, nhưng không ai là kẻ ngốc.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Dù nàng ta có được sủng ái đến đâu, cuối cùng vẫn không thể so sánh với những chủ tử có gia tộc hùng mạnh chống lưng.
Muốn nghe ngóng chút tin tức, thậm chí không cần phải cài người, cũng có kẻ chủ động mang đến tận cửa.
Những chuyện ta nghe được ngày càng thú vị.
Thẩm Tường học theo Trưởng công chúa bao nuôi tình nhân trẻ, khiến Huyền Dực nổi cơn thịnh nộ.
Thẩm Tường cùng Huyền Dực du thuyền trên hồ, lại thân mật như thuở ban đầu.
Thẩm Tường cùng Huyền Dực cưỡi ngựa đi săn, vô cùng tự do và vui vẻ.
...
Mọi người đều nói, nàng ta còn tôn quý hơn cả Hoàng hậu.
Đông qua xuân tới, cỏ cây xanh tươi, chim oanh hót líu lo.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng tường thành, cành cây trong viện vươn ra, bóng dáng lờ mờ ảo ảo, gió thông thổi qua, xào xạc lay động.
Huyền Dực từ cung Vũ Tốn bước ra, nhìn thấy ta, dáng người cao lớn, phóng khoáng khựng lại.
Từ xa xa nhìn nhau, không nói một lời, chỉ có sự im lặng bao trùm.
Trong phòng, Thẩm Tường mân mê chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, cười tươi rói không khép miệng được.
Thấy ta đến, nàng ta cất giọng điệu kỳ quái: "Ôi chao, khách quý hiếm có đây mà. Hôm nay sao lại có nhã hứng ghé qua vậy?"
"Bản cung đến để tiễn cô một đoạn đường, dù sao sau này cũng không còn cơ hội gặp lại nữa."
Thẩm Tường ngạc nhiên nhướn mày: "Ngươi đã biết rồi sao? Huyền Dực nói cho ngươi biết à?”
“Ai da, ta đã sớm khuyên ngươi rút lui rồi mà ngươi cứ không nghe, để đến nước này thì còn mặt mũi nào nữa.”
“Ta đó, chỉ mong có được một đời một kiếp một đôi người, Huyền Dực đã hứa rồi."
Lại là câu nói ấy, thật nực cười đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-hoang-yen-trong-long-son/chuong-5.html.]
Nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng ta, ta không nhịn được mà chế giễu: "Bản cung thật tò mò, không biết cô đã thuyết phục Hoàng thượng từ bỏ giang sơn xã tắc và quyền lực phú quý bằng cách nào vậy?"
Thẩm Tường cười khẩy: "Cái này thì ngươi không hiểu rồi. Cuộc sống không chỉ có những thứ tạm bợ trước mắt, mà còn có thơ ca và những chân trời xa xôi."
Thấy ta im lặng, nàng ta lại cười: "Ngươi thật đáng thương. Nhìn thì tưởng như ở trên mây cao, thực ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng."
Trong khoảnh khắc, ta không biết câu nói này của nàng ta đang mỉa mai ai.
"Thẩm Tường, thứ ngươi dựa vào chỉ là sự sủng ái của Hoàng thượng, ngoài ra, ngươi còn có gì?"
Thẩm Tường liếc xéo ta, ánh mắt ẩn chứa vẻ chế giễu: "Các ngươi phải dựa vào sự giúp đỡ của gia tộc mới có thể giữ chân được Huyền Dực.”
“Ta thì khác, ta hoàn toàn dựa vào sức quyến rũ của bản thân."
Ta thấy buồn cười, gật đầu: "Không sai. Phi tần trong hậu cung đều là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son. Hoàng thượng chán rồi, khó tránh khỏi sẽ có hứng thú với gà rừng."
Chỉ cần Thẩm Tường có một chút kiến thức thôi, nàng ta sẽ biết "Tốn Vũ" rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Ta không khỏi nghi ngờ, những bài thơ ca nhạc phú mà nàng ta buột miệng nói ra, liệu có phải là đánh cắp những tác phẩm hay của các tài tử giai nhân, rồi chiếm làm của riêng không?
Trước đây ta đã từng hỏi thái y, cũng đã hỏi tâm phúc của huynh trưởng ta ở lại trong cung.
Thẩm Tường đối với y thuật và binh pháp chỉ biết sơ sài, đối với người ngoài thì có vẻ uyên bác, nhưng đối với người trong nghề thì lại nông cạn vô cùng.
Ngay cả ta cũng biết điều đó, Huyền Dực chắc chắn cũng hiểu rõ.
Hơn nữa, trước đây hắn và Thẩm Tường ngày đêm ở bên nhau, không thể nào không biết nàng ta là kẻ bụng rỗng tuếch, tài hèn học kém.
Việc hắn giữ nàng ta ở bên cạnh, lại còn công khai sủng ái khiến ai ai cũng biết, chẳng qua chỉ là đang chuẩn bị cho một bước đi tiếp theo mà thôi.
Không chạm vào nàng ta thì là tôn trọng nàng ta sao?
Ngu xuẩn.
Huyền Dực đâu phải là kẻ háo sắc đói khát không biết chọn lựa.
Hết hứng thú rồi thì chỉ còn lại sự chán ghét, chẳng phải là không muốn chạm vào sao?
Sắc mặt Thẩm Tường khó coi, vẫn không chịu thua mà cãi lại: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi có thể trở thành Hoàng hậu chẳng phải cũng là nhờ Huyền Dực sao?”
“Thậm chí còn không tiếc cùng với nữ nhân khác hầu hạ một phu quân! Không có hắn, ngươi là cái thá gì!"
Lần này, đến lượt ta nhìn nàng ta với vẻ thương hại và khinh miệt.
"Hoàn toàn ngược lại. Nếu không phải là bản cung, hắn còn chẳng thể ngồi lên ngôi hoàng đế."