3.
 
Buổi tối,  khi đưa Kỳ Văn đang ngà ngà say về nhà và dỗ dành  uống hết bát canh giải rượu,  bắt xe về nhà.
 
Trên xe,  liên tục lau những chỗ mà Kỳ Văn  chạm   mặt .
 
Hình ảnh thiếu nữ phản chiếu  cửa sổ xe  gỡ bỏ nụ  dịu dàng, chỉ còn  một cái xác rỗng tuếch.
 
Sau đó,    gương, khóe môi nhếch lên, để lộ một nụ  hài lòng.
 
Ít nhất, Kỳ Văn chuyển tiền  nhanh.
 
Vừa mở cửa nhà,  liền  thấy  kế đang xách vali, vẻ mặt đầy hoảng sợ  .
 
"Con...con  ...Dì tưởng muộn thế  con  về nữa."
 
  thoáng qua chiếc vali,    bà .
 
Trên cổ bà vẫn còn vết bầm  tan hết.
 
Nếu  nhớ  nhầm,  cuối bà  gã đàn ông  đánh cũng qua một thời gian .
 
Vậy mà dấu vết vẫn  phai nhạt,  thể thấy lúc đó  tay nặng đến mức nào.
 
 kéo bà  phòng.
 
"Lâm Lâm, con  dì , dì chỉ về nhà thăm  đẻ một chút,    bỏ trốn."
 
Giọng bà run rẩy, gấp gáp.
 
 lục lọi  sâu trong tủ quần áo, lấy  một chiếc hộp khóa, mở khóa một cách thành thạo  rút  một tấm thẻ, đặt  mặt bà .
 
Bên trong là một phần  tiền Kỳ Văn  chuyển cho  trong  thời gian .
 
"Cho dì,  tiền   nhiều, nhưng đủ để dì rời khỏi đây và sống một cuộc sống  hơn."
 
"Dì cầm lấy,  thật xa, đừng như mấy  ."
 
  với giọng điệu bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
Mắt  kế lóe lên tia sáng, nhưng ngay  đó    đầy do dự:
 
"Con đang  gì ? Tiền  ở  ?"
 
   giải thích nhiều, thuận miệng đáp:
 
"Tiền dạy kèm cho bạn, với một phần học bổng và tiền thưởng từ các cuộc thi."
 
Mẹ kế nhanh chóng tin lời , nhưng vẫn lắc đầu  một hồi chần chừ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-dam/2.html.]
"Dì  thể nhận  tiền ."
 
  bà , nhíu mày:
 
"Cứ coi như con trả  ân tình cho dì."
 
4.
 
Mẹ kế  bước  nhà  khi  13 tuổi.
 
Gầy gò, khô khốc,  từng  học hành đàng hoàng, giống như một ngọn cỏ dại   dưỡng chất.
 
Khi đó  ruột  vì  chịu nổi cảnh bố  cờ bạc, rượu chè  đánh đập, nên  bỏ .
 
Không lâu ,  kế  chính  cha trọng nam khinh nữ ở quê ép gả cho bố .
 
Với một cái giá rẻ mạt đến đáng thương.
 
Sau khi  nhà, bà   quá  thiết với .
 
Ban đầu, mỗi khi bố  đánh , bà chỉ sợ hãi trốn một bên.
 
Sau ,  lẽ là vì  thể  nổi nữa, bà bắt đầu lao  chắn  .
 
Thế là từ một    đánh, biến thành hai  cùng  đánh.
 
Bà   thử bỏ trốn vài , nhưng  nào cũng  bắt về.
 
Mối quan hệ giữa chúng  vẫn chỉ giới hạn trong những   đánh, bà  che chở cho , ngoài   còn bất kỳ thứ gì khác.
 
Cho đến một , khi bố  chê việc   học là phí tiền, định bắt  nghỉ học.
 
Bà  lén bán  chiếc nhẫn vàng nhẹ đến đáng thương mà   giấu kỹ.
 
Sau   mới , đó là di vật duy nhất  bà để  cho bà.
 
Lớn thêm một chút,  bắt đầu học cách phản kháng  bố .
 
Bố  đánh càng nặng hơn, nhưng  cũng  để ông   lợi dễ dàng.
 
Con  là như , khi  bản   chiếm  phần hơn mà còn  tổn thương, tự nhiên sẽ kiêng dè.
 
Ông  thu liễm  một chút, cuộc sống của  và  kế cũng dễ thở hơn.
 
Lên cấp ba, câu đầu tiên   với bà  là:
 
"Đợi con lên đại học, con sẽ đưa dì , lúc đó dì  thể sống cuộc đời của ."
 
Chỉ là  ngờ, kế hoạch    đẩy lên sớm hơn.