Bố   đè xuống đất, miệng vẫn  ngừng chửi rủa.
 
  nhanh  đó,  thứ trở nên yên tĩnh.
 
"Úc Lâm! Úc Lâm! Em cố gắng lên, xe cứu thương sắp đến !"
 
"  bảo  theo sát bảo vệ cô  cơ mà!”
 
"Xin  tổng giám đốc Ninh, chuyện   xảy  quá nhanh..."
 
Là giọng của Ninh Chu Ngôn.
 
    còn rõ nữa…
 
Mùa đông...lạnh quá…
 
25.
 
Cơn đau như thấm  từng tấc da thịt, lan khắp tứ chi.
 
 chìm trong một màn sương đen đặc quánh,   thấy gì cả.
 
Chỉ cảm nhận  từng khớp xương như đang rỉ máu, đau đến tê dại.
 
Là những cái tát, dây lưng da, gậy gộc.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
Những vết thương cũ  cơ thể vốn  lành từ lâu dường như  một  nữa nứt toác.
 
Giữa cơn vật lộn,  chợt cảm nhận  một luồng mát lạnh  trán.
 
Những cơn đau   như  xoa dịu đôi chút.
 
“Sao vẫn còn sốt ?”
 
  thấy một giọng  mơ hồ.
 
Giọng  …quen thuộc quá.
 
Xung quanh  chút xao động, nhưng  nhanh  rơi  tĩnh lặng.
 
Cơn đau     một  nữa dâng lên.
 
“Đau lắm ?”
 
Giọng    vang lên.
 
 theo bản năng khẽ rên lên:
 
“Đau lắm, thật sự  đau.”
 
 cảm giác  ai đó  xuống bên cạnh , một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng , dịu dàng vỗ về.
 
“Có đỡ hơn chút nào ?”
 
   rõ lắm, chỉ  thể yếu ớt lặp  lặp :
 
“Đau lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chim-dam/15.html.]
 
  thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
 
Hình như  còn ngửi thấy mùi vị của nỗi buồn.
 
Sau đó,     ôm  lòng.
 
“Vỗ nhẹ một chút là hết đau , sẽ nhanh khỏi thôi.”
 
Những vết thương vỡ nát  da thịt dường như thật sự đang lành  từng chút một trong từng tiếng dỗ dành .
 
   .
 
Lần    còn mơ thấy khuôn mặt đáng sợ của bố  thời niên thiếu nữa.
 
Mà  thấy,  chiếc bánh sinh nhật, trong ánh nến bập bùng, Ninh Chu Ngôn cúi đầu, khẽ nhắm mắt ước nguyện.
 
  thấy trong giấc mơ, chính  đang thì thầm:
 
“Xin , Ninh Chu Ngôn.”
 
“Sinh nhật năm ,  thật lòng  tổ chức cho .”
 
26.
 
Khi    tỉnh táo, tuyết  ngừng rơi.
 
Cơn tuyết đầu mùa  tựa như một giấc mộng.
 
Nếu    đang thật sự   giường bệnh.
 
Nếu    đang thật sự  thấy Ninh Chu Ngôn đang   mặt .
 
Mấy năm  gặp,    còn vẻ non nớt của một  trai trẻ nữa.
 
Ngũ quan sắc nét toát lên khí chất lạnh lùng, áp bức.
 
Lần gặp  ,      mở lời thế nào.
 
Ninh Chu Ngôn   tự nhiên, đưa tay lên trán  để kiểm tra nhiệt độ.
 
Thấy  còn vấn đề gì,   :
 
“Úc Lâm,   định giữ lời hứa nữa.”
 
   đang  đến lời hứa “ bao giờ gặp .”
 
“Từ bây giờ,  sẽ  buông tay em nữa.”
 
Lời  mang theo sự áp đặt  thể phản kháng, nhưng trong ánh mắt  ẩn giấu nỗi sợ hãi đang cố kìm nén.
 
“…”
 
  mở miệng, Ninh Chu Ngôn   dậy rời .
 
Vẻ ngoài điềm tĩnh, xa cách, nhưng thực chất  đang chạy trốn một cách vụng về.