Chiêu Tiên Từ (Tên khác: Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chặt Đao / Nữ Phụ Tu Tiên Cầm Kịch Bản Long Ngạo Thiên) - Chương 13: Minh có Lâm Lang

Cập nhật lúc: 2025-12-03 12:47:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , từ trong đám đông bước một bé gái khác. Ánh mắt nàng mang màu xanh thẳm, trong veo và sạch sẽ như pha lê.

Cô nương của Minh gia.

Chỉ cần thoáng qua đôi mắt đặc biệt , lão giả liền nhận ngay.

Minh gia cũng là một thế gia tu tiên danh tiếng. Gia tộc sở hữu huyết mạch Minh Lan độc đáo. Huyết mạch càng thuần khiết nồng hậu, đôi mắt càng xanh thẳm tì vết.

Tiểu cô nương cũng trạc năm sáu tuổi, giữa đôi lông mày toát lên vẻ thoát tục. Điều lạ là, lão giả cảm thấy nàng nét gì đó hao hao cô bé Tam linh căn chín tấc lúc nãy. Ngũ quan tinh xảo giống đến ba phần.

Vẻ ngoài ngọc tuyết đáng yêu khiến nâng niu, nhưng ánh mắt xanh thẳm ẩn chứa sự thanh lãnh như hồn băng phách tuyết, cao ngạo và xa cách.

Nàng khẽ chạm tay mặt gương, lập tức kim quang rực rỡ tỏa .

“Cốt linh sáu, Thủy linh căn chín tấc, thiên tư Thượng phẩm. Được phép tiến cửa ải thứ hai.”

Thư Sách

Cô bé thu tay về, tà váy trắng pha xanh lam khẽ đung đưa theo từng bước chân chậm rãi tiến cánh cửa phía .

Đám đông một phen dậy sóng:

“Lại một thiên kiêu nữa! Lần là của Minh gia!”

“Thiên phú cao quá, đây là thứ hai đạt tư chất Thượng phẩm .”

“Thật lợi hại. Sao chúng xuất như nhỉ? Nghe cô bé còn mang huyết mạch Minh Lan nữa.”

, đồn huyết mạch Minh gia càng thuần khiết thì càng dễ sinh Thủy linh căn với tư chất cực cao.”

Bước qua cánh cửa, các hài đồng thấy đang một vũ đài rộng lớn lơ lửng giữa trung, mây trôi lượn lờ xung quanh, mờ ảo tựa tiên cảnh khiến thể thấu chân tướng.

Trước mặt chỉ một con đường duy nhất: Một cầu thang bằng bạch ngọc ôn nhuận, cao vút lên tận trời xanh thấy điểm dừng, tạo cảm giác nguy nga tráng lệ đến choáng ngợp.

Đây chính là Thông Tâm Huyền Lộ với 999 bậc thang.

Người nhập môn bước qua ít nhất hai mươi bậc. Tâm tính càng kiên định, ý chí càng cứng cỏi thì càng dễ dàng lên cao.

Tương truyền năm xưa, Côn Luân lão tổ bằng nghị lực và tâm cảnh siêu phàm hết 999 bậc, thu phục thần vật , biến nó thành Côn Luân Định Hải Thần Trụ. Ông cũng là duy nhất trong lịch sử chinh phục đỉnh cao .

Những kẻ hậu bối, dù là những bậc đại năng trong truyền thuyết như “Tăng Trường Sinh” cũng từng chạm tới bậc thang cuối cùng.

Côn Luân thu nhận t.ử tâm tính yếu hèn, nên hai mươi bậc là ngưỡng cửa tối thiểu. Trong lịch sử, thiếu những thiên tài trác tuyệt bước lên cả trăm bậc.

Thấy xung quanh bắt đầu leo, Bùi Tịch Hòa cũng hít sâu một , bước chân đầu tiên lên bậc thềm bạch ngọc.

Vừa đặt chân lên, đầu óc nàng choáng váng, tinh thần hoảng hốt như búa nhỏ gõ đầu. Nàng c.ắ.n chặt răng, lén nhéo mạnh đùi , dùng cơn đau thể xác để xốc tinh thần, tiếp tục bước lên.

Mỗi bước chân qua, từ bậc thềm bạch ngọc tỏa từng làn sương trắng, chẳng mấy chốc bao phủ cả con đường trong mây mù.

Đầu ngày càng đau, ý thức ngày càng mơ hồ. Bùi Tịch Hòa bắt buộc Côn Luân. Bước chân nàng chậm chạp, nặng nề như đeo chì, mỗi nhấc chân là một khó khăn. Nàng bao giờ trải qua cảm giác , nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi.

Thường thì t.ử đến tuổi mới bắt đầu thử thách. Như Khương Minh Châu sáu tuổi là , gia tộc giáo dưỡng hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi nên tiềm năng phát triển lớn hơn nhiều so với thiếu niên mười mấy tuổi.

Khương Minh Châu vốn sinh kiêu ngạo, tâm tính cứng cỏi. Chỉ trong vài nhịp thở, nàng nhẹ nhàng vượt qua hai mươi bậc thang đầu tiên và tiếp tục tiến lên.

Minh Lâm Lang – cô bé mặc váy hoa trắng xanh của Minh gia – cũng thoải mái vượt qua ngưỡng cửa .

Chẳng mấy chốc, nhiều vượt qua bậc hai mươi. Họ dừng mà tiếp tục leo cao, chứng minh tâm tính của để lọt mắt xanh của các trưởng lão đang âm thầm quan sát, mở rộng cánh cửa nội môn.

Trong khi đó, bên tai Bùi Tịch Hòa bắt đầu vang lên những âm thanh hỗn tạp.

“Bùi Tiểu Nha!”

“Bùi Tiểu Nha!”

“Con ranh c.h.ế.t tiệt ! Đồ của nợ!”

“Mày to gan thật đấy, dám đ.á.n.h em trai mày ?!”

“Còn mau cút về đây!”

Nàng c.h.ế.t sững tại chỗ, chân định nhấc lên khựng . Lúc nàng đang ở bậc mười bảy. Xung quanh cũng ít dừng giống nàng.

Đây chính là ảo ảnh mê chướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chieu-tien-tu-ten-khac-nu-phu-ac-doc-cam-chat-dao-nu-phu-tu-tien-cam-kich-ban-long-ngao-thien/chuong-13-minh-co-lam-lang.html.]

Bùi Tịch Hòa cảm thấy như đang căn phòng chứa củi nhỏ bé tăm tối. Nàng co rúm , hứng chịu những trận đòn roi thương tiếc của Bùi Đại Thành và Trương Hoa. Đứng bên cạnh là thằng bé Kim Bảo đang ha hả, ánh mắt đầy vẻ hả hê.

“Không! Không !”

Một tiếng thét bùng lên trong lòng nàng. Nàng mở bừng mắt, thoát khỏi ảo ảnh. Cảm giác như bàn tay vô hình của cha đang níu chặt lấy chân nàng, lôi nàng xuống vực thẳm.

Chỉ còn vài bước nữa thôi! Nhất định Côn Luân Tông! Nàng thoát khỏi phận nghiệt ngã ! Nàng tuyệt đối nhà họ Bùi! Tuyệt đối !

Lùi bước là rơi xuống vực sâu tăm tối.

Tiến lên là bầu trời rộng mở, là con đường tiên lộ huy hoàng.

Nàng nghiến răng, dồn hết sức lực bình sinh nhấc chân lên. Dù cơ thể nặng trĩu như đeo đá, nàng vẫn đặt chân lên bậc mười tám.

“Giả dối! Tất cả đều là giả dối!”

Nàng tiếp tục bước lên bậc mười chín một cách gian nan, cố gắng duy trì sự tỉnh táo. Khi đặt chân lên bậc hai mươi, một niềm vui sướng vỡ òa trong lòng. Những bóng ma níu kéo nàng tan biến.

Cả nhẹ bẫng!

Bùi Tịch Hòa ngẩng đầu lên, trong lòng thầm kinh ngạc. Có những sắp leo đến bậc một trăm . Quá lợi hại!

Nội tâm nàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Có lẽ là ghen tị chăng? Những gì nàng nỗ lực hết sức bình sinh mới đạt , với khác dễ như trở bàn tay. Sự thật quả thực khó chấp nhận.

Bùi Tịch Hòa mím chặt môi, nắm chặt tay, thu hồi ánh mắt. Nàng chằm chằm bậc thang tiếp theo mặt , tiếp tục bước .

Trên đỉnh núi, một tấm thủy kính khổng lồ đang phản chiếu bộ cảnh tượng thí luyện của các tử.

Một nữ tu mặc áo bào xanh giản dị ngay ngắn, tóc chỉ cài một cây trâm gỗ hình dây leo xanh biếc. Tố Vấn thủy kính, thấy mấy đứa trẻ sắp chạm mốc một trăm bậc, bà gật đầu tán thưởng:

“Lứa t.ử ít kẻ thiên tư và tâm tính trác tuyệt đấy.”

Bên cạnh bà, một nữ t.ử mặc y phục đỏ rực như lửa, dung mạo quyến rũ mê cũng khẽ nâng cằm:

“Ta cũng phá lệ nhận t.ử đây.” Ánh mắt nàng dừng ở một bé trai mồ hôi nhễ nhại, chừng bảy tám tuổi. Đó là một mầm non Đơn Hỏa linh căn hiếm , hiện leo đến bậc chín mươi tám, tâm tính vô cùng kiên định.

Một gã đại hán thô kệch, mắt sáng như cũng lên tiếng: “Ta thấy thiếu niên tồi.”

Các trưởng lão nội môn cứ ba khóa (ba mươi năm) mới một suất nhận t.ử truyền. Ai nấy đều toát khí thế hùng vĩ như sông biển, da thịt tỏa ánh sáng ngọc ngà. Họ đều là những đại tu sĩ bước cảnh giới Dương Thiên Hạ.

Một thanh niên tuấn mỹ, cử chỉ phong lưu tiêu sái :

“Nhìn kìa, cô bé Khương gia hợp với Tố Vấn sư tỷ đấy.”

Tố Vấn thấy Khương Minh Châu vặn bước lên bậc thang thứ một trăm, trong lòng cũng khẽ động.

Mộc linh căn chín tấc, Mộc Hành linh thể, mang trong đế huyết Khương thị, cộng thêm tâm tính cứng cỏi như , động lòng cho ?

Khóe miệng bà nở nụ :

“Được lắm.”

Bỗng nhiên, một tu sĩ áo lam lôi thôi, tay xách hồ lô rượu bước tới. Đôi mắt vẩn đục của ông đột nhiên lóe lên tinh quang khi thấy bé gái mặc váy trắng xanh đang ướt đẫm mồ hôi nhưng cũng bước lên bậc một trăm.

“Cô bé , nhận.”

Các trưởng lão xung quanh giấu vẻ tôn kính và kinh ngạc, đồng thanh đáp:

“Vâng, thưa sư thúc.”

Cô bé đó, chính là Minh Lâm Lang!

 

 

 

 

 

 

Loading...