Chiết Xu - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:43:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối xuân, cỏ cây đua xanh .

Mưa phùn lạnh lẽo theo sương rơi xuống dứt, tựa hồ gom hết ẩm của một mùa xuân, khiến cả Biện Kinh mãi chẳng thấy chút ánh dương nào. Cả Đông Cung cũng như bao trùm trong thở , những kẻ hầu hạ đều nơm nớp lo sợ, chẳng ai dám lấy một khắc lơi lỏng.

“Lâu đại nhân, điện hạ hình như tỉnh !”

Giọng Sơn Thương run, chẳng kịp để ý sương mù và mưa ngoài điện, vội vã như một luồng gió, xông thẳng gian thiên điện nơi Lâu Ỷ Sơn đang tạm nghỉ.

Tẩm điện vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc Lâm Kinh Chi rời .

Trên cửa sổ đặt một chậu mẫu đơn, bàn ngọc nơi noãn các còn vương quyển sách nàng từng xem dở, ngay cả đôi khuyên tai rơi trường kỷ cũng ai dám chạm .

Mưa xuân tí tách ngoài hiên, trong điện các góc đều đốt lò than nhỏ, địa long ấm áp, khiến gian ngập ấm nhưng vẫn tịch mịch lặng lẽ.

Chỉ Vân Mộ đang lặng lẽ canh giữ một bên.

Bùi Nghiên nhắm mắt giường, phủ chăn dày, bên chăn đặt bình nước nóng sưởi ấm. Dù đang hôn mê, khóe môi vẫn theo thói quen mím , cong thành một đường sắc nét, môi tái nhợt, chút hồng nhuận, cằm ẩn hiện một lớp mỏng phiếm xanh như sương khói.

Chỉ thấy cổ họng khẽ giật, một âm thanh nghèn nghẹn nhỏ từ đôi môi tái nhợt bật , khẽ đến nỗi chẳng thể rõ:

“Chi Chi…”

Hàng mi dài đen của khẽ run.

Vân Mộ lập tức tiến lên, quỳ xuống giường:

“Chủ tử, thuộc hạ là Vân Mộ.”

Suốt hơn một tháng nay, Bùi Nghiên vẫn hôn mê như . Đôi khi trong mộng mớ, nhưng hễ tưởng sắp tỉnh, chìm mê man thêm nữa.

Lần , khẽ mấp máy môi, cố gắng mở mắt. Đôi đồng tử tan rã dần, thấy chút ánh sáng lọt qua màn lụa, liền theo bản năng khép .

“Điện hạ.”

“Sơn Thương gọi Lâu đại nhân đến.” 

Vân Mộ ghé sát Bùi Nghiên, cố gắng lắng giọng nhỏ của .

“Ưm…”

“Cô hôn mê bao lâu ?” Giọng Bùi Nghiên khẽ cất lên trong thở đứt quãng.

“Hồi điện hạ,” Vân Mộ đáp, “Ngài hôn mê hơn một tháng lẻ mấy ngày.”

Bàn tay khẽ run, rõ ràng là vì xúc động.

Lâu Ỷ Sơn bước , thẳng tới bên giường, dặn ngoài cửa:

“Lấy một chiếc khăn mềm, dày một chút.”

Khăn đưa , Lâu Ỷ Sơn gấp thành một dải dài, buộc che lên mắt Bùi Nghiên, mở hòm t.h.u.ố.c lấy ngân châm, điểm qua mấy huyệt quanh n.g.ự.c .

“Điện hạ hôn mê quá lâu, nay mới thấy ánh sáng, e đôi mắt chịu nổi. Trước hết che , để từ từ thích ứng.”

Sau khi bắt mạch xong, Lâu Ỷ Sơn mới thở phào:

“May là thể lưu di chứng gì. Ngài mà tỉnh, e là cả Đông Cung đều chôn theo mất.”

“Hơn một tháng qua, mấy lão Thái y Viện lo đến bạc đầu cả .”

Hắn nhạt một tiếng, tiếp:

“Điện hạ cứ nghỉ, sẽ cho báo tin đến Ngự Thư Phòng, bẩm lên bệ hạ.”

Bùi Nghiên yên hồi lâu, thể thể động đậy, chỉ gắng nghiêng đầu về phía Lâu Ỷ Sơn, khàn giọng hỏi:

“Nàng… thế nào ?”

Kẻ hầu hạ trong điện đều rõ “nàng” trong miệng là ai.

Lâu Ỷ Sơn liếc qua Sơn Thương.

Sơn Thương bước lên, khom :

“Hồi điện hạ, Thái tử phi nương nương hiện đến Đăng Châu. Quận thủ nơi đó vốn là Bùi thái gia – Bùi Hoài Cẩn – tiến cử khi còn sinh thời. Thuộc hạ chủ phái mang tin tới Đăng Châu .”

“Đăng Châu?”

Bùi Nghiên nhíu mày, giọng tuy lớn nhưng toát uy nghiêm:

“Sao dừng ở Đăng Châu?”

Sơn Thương hỏi, lưng thoáng chốc đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cất giọng đáp:

“Thái tử phi nương nương giữa đường thể khoẻ. Khi Thẩm Vân Chí ngang qua trạm dịch, tìm du y đến bắt mạch, chẩn nương nương đang mang thai.”

“Bởi mới tạm dừng ở Đăng Châu, đợi thể định sẽ theo đường thuỷ, mượn thuyền thương gia nhà họ Thôi mà rời .”

Bên chăn, bàn tay Bùi Nghiên khẽ run. Đầu ngón tay siết chặt, tấm khăn che mắt như ngăn ánh chật vật nơi đáy mắt .

Hắn khẽ bật , tiếng khô khốc:

“Đứa nhỏ trong bụng nàng… nàng bằng lòng …”

CuuNhu

Lời dứt, thanh âm nghẹn trong cổ.

Trước mắt thoáng hiện lên từng mảng đen, vết thương nặng khiến hư nhược. Hắn chỉ còn cố bấu víu một sợi ý thức mong manh để giữ tỉnh táo, bất cứ lúc nào cũng thể rơi hôn mê.

Sơn Thương thật cẩn trọng, đè thấp giọng :

“Căn cứ tin Thanh Mai truyền về, nương nương lúc m.a.n.g t.h.a.i ngẩn lâu.”

“Sau đó, nương nương sai Thanh Mai và Tình Sơn ngoài, còn một trong phòng suốt một canh giờ.”

“Ngày hôm , Thẩm Vân Chí theo lời nương nương, tạm trú ở Đăng Châu, chờ thai khí định sẽ khởi hành đến Nguyệt Thị.”

Ngực Bùi Nghiên nơi thương bỗng đau nhói dữ dội. Gương mặt vốn thanh tuyển nay tái nhợt còn chút huyết sắc, xương cằm gầy guộc siết chặt. Hắn tựa hồ gượng dậy, nhưng mới nhúc nhích, cả lồng n.g.ự.c co thắt , đau đến tưởng như xé rách.

Người vốn điềm tĩnh, nay đôi mắt lớp khăn dần đỏ lên, phảng phất chút cuồng loạn.

Lâu Ỷ Sơn sắc mặt đại biến, lập tức đè vai xuống, quát khẽ:

“Bùi Nghiên! Ngài điên ?”

“Vết d.a.o đ.â.m sâu đến thế, ngài chỉ thêm một chút nữa là mất mạng !”

Bùi Nghiên nhắm chặt mắt, n.g.ự.c phập phồng, hối hận đến nghẹn thở. Tay chân lạnh cứng, dần tê dại. Hắn bỗng nghẹn nơi cổ, hộc một ngụm m.á.u đỏ tươi, loang lổ chăn gối.

Sức lực trong như rút sạch, khẽ gục xuống, mê man bất tỉnh.

“Điện hạ!”

Tẩm điện thoáng chốc rối loạn. Lâu Ỷ Sơn kịp trách mắng, hoảng hốt rút ngân châm trong hòm thuốc, châm cứu phương t.h.u.ố.c cầm m.á.u sai Vân Mộ sắc gấp.

Trải qua gần một canh giờ, Lâu Ỷ Sơn mới dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trán, thở dài bảo Sơn Thương:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-98.html.]

“Yên tâm , chủ tử ngươi c.h.ế.t .”

“Nay tỉnh một , chỉ cần dưỡng cho yên, đừng để xúc động tìm đường c.h.ế.t nữa, khôi phục chỉ là chuyện thời gian.”

Sơn Thương một bên, chân tay mềm nhũn. Dù tiết trời xuân còn se lạnh, lưng ướt sũng mồ hôi, gió thổi qua, hàn khí như đ.â.m thẳng xương tủy, khiến cả cứng đờ như đóng chặt xuống đất.

Lúc , Yến Đế Tiêu Ngự Chương trầm sắc mặt, giường, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lâu Ỷ Sơn:

“Nghe cung nhân bẩm, hôm nay Thái tử tỉnh đến một khắc, vì xúc động mà hộc m.á.u hôn mê?”

“Trẫm hỏi ngươi, , nó bao giờ mới tỉnh ?”

Lâu Ỷ Sơn cảm nhận rõ luồng áp khí giận dữ cuộn quanh đế vương, chỉ là Yến Đế cố nén phát tác.

Hắn vội cúi đầu, cung kính đáp:

“Hồi bệ hạ, thần đổi phương t.h.u.ố.c và t.h.u.ố.c trị thương cho Thái tử điện hạ. Dù hiện còn hôn mê, song thể tỉnh từng chốc một. Từ nay chỉ cần tĩnh dưỡng là chính, ắt sẽ hồi phục.”

“Điện hạ thương thế tổn hại đến tim phổi, khôi phục như xưa, hành động tự nhiên, e tĩnh dưỡng ít nhất một hai năm mới .”

Một hai năm, thời gian đủ để xảy bao nhiêu chuyện. Tiêu Ngự Chương , nơi đáy mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt, thần sắc lộ chút mỏi mệt. Hơi thở dừng giữa ánh hoàng hôn mờ đục, chiếu lên gương mặt nghiêm nghị, càng lộ vẻ cô quạnh, u tịch như một kẻ góa lạnh trong cung vàng điện ngọc.

“Tận tâm hầu hạ.”

Chỉ để mấy chữ ngắn gọn, Tiêu Ngự Chương siết chặt quai hàm, gương mặt biểu cảm, xoay rời khỏi điện.

Vương Cửu Đức vội vàng theo phía , dám mở miệng khuyên.

Từ khi Thái tử trọng thương hôn mê, vị đế vương vốn thâm trầm, tự kiềm chế đến cực độ , dần lộ dấu hiệu tuổi già. Tóc mai ngọc quan vốn đen mượt, nay điểm vài sợi bạc lẫn , khiến Vương Cửu Đức mà kinh hãi, nhưng chẳng dám hé môi.

Đại hoàng tử Tiêu Ngôn cùng Thẩm đại tướng quân Thẩm Chương Hành vẫn giam trong thiên lao. Đế vương chậm chạp hạ thánh chỉ định tội, triều thần tuy rục rịch nhưng chẳng ai dám vọng động. Dù , một tháng m.á.u tươi còn vấy đỏ bậc ngọc ngoài Tuyên Chính Điện, cảnh vẫn rành rành mắt, khiến lòng lạnh buốt.

Thái tử trọng thương hôn mê, mà khi cưới chính thất Thẩm thị, nương nương Đông Cung thể yếu ớt, chút tin tức, tự nhiên khiến đời đoán già đoán non. Có kẻ to gan cho rằng, bởi Thẩm gia từng ủng hộ Đại hoàng tử bức vua thoái vị, nên Thái tử nổi giận, khiến cả Thái tử phi cũng liên lụy.

Tin đồn lan , ngoài cung các thế gia nảy sinh tâm tư. Không ít đại tộc đích nữ dung mạo xuất chúng, đều âm thầm toan tính, cho rằng vị Thẩm thị thất sủng, sớm muộn cũng phế bỏ. Nếu nhân cơ hội đẩy nữ nhi Đông Cung, dù chỉ lương , thì tương lai khi Thái tử đăng cơ, ắt cũng là phượng hoàng bay cao.

Huống chi Thẩm gia nay suy tàn, Đại hoàng tử chẳng còn cơ hội phục khởi, Ngũ hoàng tử và Nhị hoàng tử đều sủng ái, còn Thất hoàng tử mới sinh đầy hai tháng, càng phần.

Thế nên, trong thời gian Bùi Nghiên hôn mê, Biện Kinh rộ lên lời đồn: triều đình vì Thái tử xung hỉ.

Lúc , Yến Đế Tiêu Ngự Chương thẳng trong Ngự Thư Phòng, ánh mắt lạnh lẽo chồng tấu chương chất cao như núi án. Hắn khẽ , nụ lạnh như sắt.

Chỉ là đám tiểu nhân lòng tham đáy.

Năm xưa, dốc trăm phương nghìn kế, thậm chí nhẫn tâm ép c.h.ế.t Lý thị, phong Lý thị Hoàng hậu, cũng chỉ vì Bùi Nghiên thể đường đường chính chính lấy phận con đích mẫu mà trở thành trữ quân Yến Bắc.

Vậy mà nay, lũ a miêu a cẩu ngoài cung dám vọng tưởng đến vị hoàng tử do đích giáo dưỡng, khiến Tiêu Ngự Chương giận dữ đến cực điểm.

Còn nhớ năm , khi Bùi Nghiên cưới chính thất, cưới chính là thứ nữ của Dự Chương Hầu phủ, xuất nhi nữ của thất, giận đến nghiến răng. Nếu vì sợ tiết lộ phận của Bùi Nghiên, e rằng Tiêu Ngự Chương khi hạ thánh chỉ, ban c.h.ế.t cho Lục thứ nữ Lâm gia để hả giận.

Đăng Châu quận — nơi núi sâu chùa vắng, hương khói thưa thớt.

Trong gian thiền phòng, Lâm Kinh Chi tỉnh giấc trưa. Tình Sơn bưng nước ấm, vắt khăn lau mặt cho nàng, nhận chén nước mật ong ấm từ tay Thanh Mai, nhẹ nhàng dâng lên:

“Cô nương, nên dùng chút gì .”

Nghe đến chuyện ăn uống, Lâm Kinh Chi theo bản năng ôm ngực, nôn khan một tiếng.

Từ khi rời khỏi Biện Kinh nửa tháng, nàng thấy thể .

Ban đầu chỉ nghĩ là say xe, mệt mỏi, thích ngủ. càng ngày ăn uống càng kém, gặp mùi tanh là nôn đến trời đất tối sầm. Quý thủy cũng chậm chạp thấy, khiến Lâm Kinh Chi mơ hồ đoán nguyên do.

Chỉ là nàng vẫn luôn cảm thấy thể khó lòng mang thai. Hơn nữa, khi nàng đầu bỏ trốn, Bùi Nghiên giam trong tẩm điện Đông Cung, suốt mấy tháng , giữa hai lạnh nhạt xa cách, chỉ một nàng chọc giận, trong cơn tức kiềm mới ép nàng một hồi mà thôi.

Mãi đến khi dừng chân ở một ngôi cổ tự trong quận Đăng Châu, Thẩm Vân Chí từ mời du y đến xem mạch, lúc mới xác nhận nàng mang thai.

Khoảnh khắc , đôi mắt Lâm Kinh Chi run lên, nàng sững sờ đó, như rút mất cả hồn vía.

Tình Sơn cùng Thanh Mai vội vàng dìu nàng lên giường, chăm sóc hết sức cẩn trọng. Một lát , dường như linh hồn kéo khỏi thể dần trở , nàng mới thật sự hồi thần.

Kinh hỉ kịp lan tỏa nỗi lo lắng kế tiếp nuốt trọn. Nàng nhớ kiếp , đứa nhỏ từng mất , giờ trở , nhưng điều khiến nàng sợ hãi hơn cả là con đường đến Nguyệt Thị xa xôi, thể nàng yếu ớt, chẳng liệu thể bình an sinh hạ đứa trẻ mất mà nay tìm .

Do dự chỉ thoáng qua, Lâm Kinh Chi hạ quyết tâm.

Nàng dậy, lau giọt lệ rơi xuống từ khi nào, cố gắng định tâm thần dặn Tình Sơn đang chờ ngoài cửa:

“Ngươi mời Thẩm Vân Chí đến đây. Ta việc bàn cùng .”

Thẩm Vân Chí bước phòng, thần sắc của nàng đoán tâm ý, liền khẽ lắc đầu, tán đồng:

“Muội rời khỏi Biện Kinh, thì cần sinh đứa nhỏ của nữa. Sau đến Nguyệt Thị, lấy phận của , dù tái giá, cũng chẳng thiếu những trẻ tuổi tài giỏi nguyện cưới chính thê. nếu đứa nhỏ ...”

Hắn dừng , hết lời.

Lâm Kinh Chi nhíu mày giãn , bàn tay dịu dàng đặt lên bụng, giọng nhẹ mà kiên định:

“Đứa nhỏ , cùng còn bất cứ quan hệ gì. Nó chỉ là con của riêng . Là lễ vật mà ông trời trả cho .”

Sau một hồi trầm mặc, nơi khóe môi Thẩm Vân Chí hiện lên chút mềm mại. Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen của nàng, giọng dịu dàng như trưởng:

“Nếu , cứ sinh . Nguyệt Thị còn , cả cữu cữu của , chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, ai dám lời bất kính, sẽ khiến kẻ đó câm miệng.”

Lâm Kinh Chi cúi đầu, trong lòng như dòng nước ấm chảy qua, như mặt trời chớm nở, rực rỡ và đầy sức sống.

Nàng từng cô đơn một giữa thế gian, chịu bao nỗi uy hiếp, giờ đây bỗng cảm thấy một sợi dây huyết mạch nối liền, từ nay nàng còn cô độc nữa.

Đoàn Lâm Kinh Chi và Thẩm Vân Chí nghỉ ở cổ miếu quận Đăng Châu hơn hai tháng, mới khởi hành đến Nguyệt Thị.

Đầu hạ tháng Năm, họ lên một chiếc thương thuyền của nhà họ Thôi đang neo bên bến kênh đào Đăng Châu.

Tình trạng nôn nghén của nàng vẫn còn rõ rệt, nhưng càng xa Biện Kinh, tâm tình nàng càng bình , sắc mặt cũng hồng nhuận hơn .

Sau bữa trưa, nàng uống một chén nhỏ nước ô mai ấm, lười biếng tựa trong khoang thuyền chợp mắt.

Tình Sơn khéo tay, đang khâu quần áo cho đứa nhỏ sắp sinh, Thanh Mai ở cửa khoang, cảnh giác dõi bên ngoài boong tàu, trong tay lơ đãng đan dây.

Gió mùa hạ phả mang theo nóng oi ả, lẫn mùi cỏ xanh thanh mát ven bờ.

Bụng Lâm Kinh Chi nhô lên. Nàng cùng Thẩm Vân Chí cải trang thành đôi phu thê buôn bán đến Nguyệt Thị, mang theo hai nha và vài hộ vệ, vẻ ngoài gì khả nghi.

Chỉ là, giữa tiết trời oi bức, y phục mùa hạ mỏng manh, dù nàng khoác thêm áo choàng cũng khó giấu bụng nhô nhẹ. Dẫu thương nhân thường mang theo thê tử, song hiếm ai dẫn t.h.a.i p.h.ụ cùng xa, nên nàng chỉ dám ngoài boong tàu hít khí ban sớm hoặc chiều muộn khi vắng , vội vàng trở về khoang nghỉ.

Lần trốn tuy thuận lợi, nhưng trong lòng nàng vẫn canh cánh một nỗi bất an.

Bởi nàng hiểu rõ Bùi Nghiên, nàng sẽ dễ để nàng thoát , trừ khi thương thế nặng đến mức chẳng còn sức bận tâm đến nàng nữa.

Ánh mắt nàng dừng nơi đầu ngón tay trắng muốt, quên đêm mưa mấy tháng , từng nắm chặt lấy nàng và con d.a.o găm trong tay nàng, hung hăng đ.â.m thẳng n.g.ự.c .

Đôi mắt đen sâu lạnh lẽo, m.á.u nóng từ n.g.ự.c tuôn , vấy đỏ khắp nàng. Còn giọng khàn khàn xin , lời sám hối của vẫn như vọng trong những cơn mộng đêm khuya, ám ảnh dứt.

Lâm Kinh Chi thể phủ nhận, Bùi Nghiên tâm cơ thâm sâu, dù lấy mạng đổi mạng cũng tuyệt buông tha nàng.

Giờ đây, dù sống c.h.ế.t, lưỡi d.a.o nàng từng đ.â.m n.g.ự.c vẫn như khắc sâu trong tim, để dấu ấn chẳng thể phai.

Hắn trở thành một phần trong đời nàng, dù là yêu hận, ký ức suốt kiếp , nàng thể nào xóa bỏ.

 

Loading...