Chiết Xu - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:41:47
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khắp Kinh Tiên Uyển đều phong tỏa, trong ngoài một mảnh rối loạn, hoảng hốt, chuyện nhỏ hóa to, trông gà hóa cuốc.
Bùi Nghiên trầm mặc trong thư phòng, sắc mặt u ám, giữa đôi mày chứa đầy tức giận. Cơn giận như dòng lửa đang nén chặt, chỉ cần khẽ chạm liền bùng nổ.
Ngoài thư phòng, giữa trời tuyết lạnh, Thanh Mai và Vân Mộ quỳ gối, đầu cúi thấp đến mức gần dán xuống đất.
“Hôm nay … thả diều?” Giọng Bùi Nghiên lạnh như băng vỡ.
Trên bàn mặt đặt hai vật ám vệ tìm thấy trong bụi hoa Kinh Tiên Uyển và ngoài hẻm phía phủ trạch. Một chiếc diều hình bướm màu tím bẻ gãy cánh, cùng trục gỗ quấn dây diều, chỗ đứt của sợi dây để dấu vết nhỏ kỳ lạ.
Thanh Mai run lẩy bẩy, dám động, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán, hòa với tuyết rơi mà tan mất. Từ khi hầu hạ đến nay, nàng bao giờ thấy chủ tử nổi giận đến mức thể khống chế bản . Đây là đầu tiên.
“Hồi chủ tử,” giọng nàng run run, gần như nghẹn nơi cổ, “Hôm nay là thiếu phu nhân sai nô tỳ thả diều... nô tỳ đáng c.h.ế.t, phát hiện điều gì khác thường.”
Trong thư phòng chỉ le lói một ngọn đèn dầu, ánh sáng lờ mờ khiến bóng tối càng thêm dày đặc. Toàn Bùi Nghiên như chìm trong bóng đêm, lạnh tỏa khiến cả khí cũng đông cứng.
Nghe , khóe môi khẽ nhếch, nụ hệt như quỷ, âm giọng khiến kinh hãi:
“Bạch Ngọc Kinh đến Kinh Tiên Uyển khi nào? Dẫn theo bao nhiêu ?”
Vân Mộ run lên, cổ họng khô khốc:
“Hồi chủ tử, tân quân Nguyệt Thị đến đầy nửa canh giờ khi ngài rời . Khi vặn là lúc thiếu phu nhân thả diều, bao lâu thì dây diều đứt.”
“Hắn mang theo sáu tỳ nữ, mười mấy nội thị, đoàn rình rang tiến .”
“Thiếu phu nhân đích phòng khách tiếp đón tân quân. Hắn mang đến nhiều lễ vật, đều là thứ thiếu phu nhân ưa thích. Tiểu nhân chờ ngoài sảnh, dám rời . Sau đó thiếu phu nhân bảo Tình Sơn đổi trâm cài, lâu than mệt, còn tân quân Nguyệt Thị liền dậy cáo từ.”
Nói xong, Vân Mộ cúi đầu sát đất, dám nét mặt chủ tử. Tất cả sai lầm , đều là bởi sơ suất mà nên.
Ngay đó, một tiếng “rắc” vang lên. Mặt bàn Bùi Nghiên đập mạnh, nứt toác. Gân xanh nổi lên lớp da trắng nhợt, trông đến kinh hồn.
Hắn bật , giọng lạnh thấu xương, gương mặt tuấn tú hệt băng sương:
“Ngày thường, cô đối với các ngươi vẫn quá .”
(Cô: tự xưng của thái tử)
“Lúc phạm sai lầm, đều là thiếu phu nhân cầu xin, cô thấy nàng mềm lòng nên ít khi nặng tay trừng phạt.”
“Lần , đợi thiếu phu nhân trở về, các ngươi hãy tự đến mặt nàng mà tạ tội. Tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống thì .”
Gió tuyết từ ngoài hành lang thổi ào ào , quét qua lưng hai quỳ, lạnh thấu xương.
“Chủ tử.”
Sơn Thương khoanh tay cúi , bước nhanh .
Hắn chạy suốt một đêm. Bộ hành hắc y ướt đẫm tuyết và mồ hôi, lạnh đến cứng , nhưng dám chậm trễ:
“Căn cứ tin tức ám vệ truyền về, xe ngựa của thiếu phu nhân cùng tân quân Nguyệt Thị khi khỏi Biện Kinh mất tích. Có theo hướng Nguyệt Thị truy tìm, nhưng hiện vẫn tung tích.”
Bùi Nghiên chống hai tay lên bàn, chậm rãi dậy. Đôi mắt hướng ngoài cửa sổ, tuyết rơi như sương phủ, giọng khàn khàn, rõ là bi nộ:
“Lệnh chia hướng tìm, ngược với đường của Nguyệt Thị mà . Không chỉ theo quan đạo, mà cả đường thủy, rừng sâu, núi thẳm đều dò.”
Hắn ngừng một khắc, khóe môi nhếch lên nụ lạnh buốt:
“Lại truyền lệnh đem bọn ch.ó săn mà Lâu Ỷ Sơn huấn luyện, thả .”
“Dựa mùi hương trong thứ mà theo.”
“Bốn một tổ, ngày đêm nghỉ, thấy thì bắt, sống c.h.ế.t đều mang về.”
Hắn tháo túi thơm bên hông, ném cho Sơn Thương.
Túi thơm là Lâu Ỷ Sơn phối d.ư.ợ.c chế , từ năm , khi Bùi Nghiên mơ thấy giấc mộng đầu tiên về nàng, liền bí mật sai chuẩn . Hắn sợ một ngày nào đó đ.á.n.h mất nàng, nên dốc tâm huyết mà .
Đám ch.ó săn nuôi dưỡng bằng d.ư.ợ.c hương trong túi, chỉ cần Lâm Kinh Chi từng mang mùi , dẫu chỉ thoảng nhẹ, chúng cũng nhất định đ.á.n.h , huống hồ… nàng ngày ngày sớm tối bên , cùng chung chăn gối, túi thơm là vật vẫn thường mang theo bên .
Trong mắt Bùi Nghiên thoáng hiện lên sắc điên cuồng.
Còn nhớ sinh nhật tháng Chạp năm của nàng, đích buộc lên bên hông nàng một miếng bình an khấu bằng ngọc dương chi.
(Bình an khấu: miếng ngọc tròn, lỗ ở giữa, tượng trưng cho vạn sự bình an)
Khối ngọc , vốn là do chính tay Bùi Nghiên sai dùng túi thơm ngâm trong d.ư.ợ.c hương suốt mấy tháng, mới khắc thành hình bình an khấu. Hắn sợ nàng chán ghét, nên từng chi tiết nhỏ đều tự tay cân nhắc, chỉ mong nàng vui lòng.
Bùi Nghiên cụp mắt, ánh nến mờ, chăm chú lòng bàn tay tái lạnh, m.á.u tươi rịn từ khe da thịt nơi đường gân sâu hoắm. Trong tay nắm chặt sợi dây bình an, cùng m.á.u cùng sắc, chính là vật đêm nay cưỡng đoạt từ tay Bùi Y Trân.
Dù nàng hận đến , cũng ép nàng về.
“Truyền lệnh, một canh giờ , tập hợp tại Kinh Tiên Uyển, khởi hành.”
Bùi Nghiên khép mắt, phất tay cho lui xuống.
Hắn lặng lẽ xoay nội viện, cởi bỏ triều phục minh hoàng của Thái tử, khoác áo choàng, vội vã rời khỏi Kinh Tiên Uyển. Hắn lên ngựa, thúc cương hướng về hoàng cung.
Gió nổi lên, tuyết rơi xuống.
Trên lưng ngựa, Bùi Nghiên bỗng phun một ngụm m.á.u tươi, mắt hiện lên cảnh tượng trong ngục tối…
Nàng mù, gầy đến mức chỉ còn da xương.
Da thịt tái nhợt như giấy, nhiều ngày thấy ánh mặt trời, mạch m.á.u xanh nổi hằn làn da. Đột nhiên Lâm Kinh Chi ngẩng đầu, dường như về phía … khẽ .
Cảnh tượng vụt qua, biến thành t.h.i t.h.ể nàng lạnh lẽo, còn thở.
Trước mắt Bùi Nghiên tối sầm, thể chao đảo, suýt ngã khỏi ngựa. Hắn c.ắ.n chặt răng, nắm dây cương, đến mức lòng bàn tay siết chặt vang lên tiếng xương rắc rắc.
“Chi Chi…” Hắn đưa tay lau m.á.u bên khóe môi, khẽ khàng gọi tên nàng.
Nàng hận là , đến khi nàng c.h.ế.t, vẫn đến cứu nàng.
Bùi Nghiên bật thảm, giật cương cho ngựa lao thẳng hoàng cung. Thị vệ ngoài cung còn kịp phản ứng, chỉ thấy một ảnh cưỡi ngựa xông , kiêu ngạo đến cực điểm.
Hai chữ “bắn tên” còn kịp thốt , đám ám vệ phía như bóng như quỷ, giơ lên trong tay tấm lệnh bài kim sắc, chính là lệnh bài phận Thái tử Yến Bắc.
Thị vệ biến sắc, dám nửa phần kinh động.
Từ Nguyên điện.
Thái hậu Chung thị đang say ngủ, Hạ Tùng Niên đ.á.n.h thức:
“Thái hậu nương nương, Thái tử điện hạ cầu kiến.”
Thái hậu mơ màng: “Thái tử?”
Hạ Tùng Niên hạ thấp giọng: “Khởi bẩm nương nương, là Bùi Nghiên lang quân.”
“Bùi Nghiên?” Chung Thái hậu nhíu mày, vẻ khó hiểu: “Giữa đêm tuyết lạnh thế , nó đến cung tìm ai gia gì?”
Hạ Tùng Niên khẽ tiến lên, cúi đầu nhỏ bên tai bà:
“Nô tài … ở Kinh Tiên Uyển, Bùi thiếu phu nhân mất tích. Thái tử điện hạ giận dữ, phái đêm khuya tìm.”
Chung Thái hậu lập tức tỉnh hẳn: “Chi tỷ nhi mất tích?”
“Vâng, cùng tân quân Nguyệt Thị cùng rời .”
“Đỡ ai gia dậy.”
“Truyền cung tỳ, ma ma hầu ai gia rửa mặt, y phục.”
Chung Thái hậu liên tiếp hạ lệnh, chỉ trong chốc lát, Từ Nguyên điện sáng rực đèn đuốc. Cung nhân, ma ma trực đêm đều vội vàng tiến hầu hạ.
Nửa khắc , Thái hậu Chung thị Hạ Tùng Niên dìu từ tẩm điện bước .
Ánh mắt già nua của bà lập tức dừng nơi hình Bùi Nghiên. Hắn cao gầy, khoác trường bào cổ tròn màu đen huyền, mang áo choàng. Tóc đen vương đầy tuyết, gương mặt tái lạnh, ánh mắt thấm một tầng bi thương khó tả.
Chung Thái hậu cả kinh, chớp mắt mấy cái, vội vàng bước đến:
“Nghiên ca nhi, nông nỗi ?”
CuuNhu
“Hoàng tổ mẫu.”
Ngón tay Bùi Nghiên lạnh đến run, vội giấu cảm xúc trong mắt, tiến lên một bước, khom hành lễ.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi hôm nay một chuyện cầu xin.”
Thái hậu thoáng ngẩn , khẽ mím đôi môi nhăn nheo:
“Là vì tức phụ của ngươi ?”
Khóe môi Bùi Nghiên khẽ cong, nụ gượng gạo, giọng khàn đục, nghẹn ngào:
“Tôn nhi tìm nàng. Tìm mới thôi.”
“Trong cung đang tang lễ của mẫu hậu, tôn nhi cần phiền tổ mẫu tạm trông coi.”
“Tôn nhi bất hiếu, sa tình cảm nhi nữ…”
“ nếu bắt tôn nhi buông tay, tôn nhi .”
Chung Thái hậu thoạt đầu sửng sốt, ánh mắt dần hiện vẻ cảm khái.
Tiêu thị gia tộc, đời đời chinh chiến mà lập quốc, nam tử Tiêu gia từ đến nay đều vô tình lạnh lẽo. Cớ đến đời , sinh một kẻ si tình như thế.
Đôi mắt đục ngầu của Chung Thái hậu ánh lên chút hồi ức, bà khẽ xua tay:
“Thôi . Ngươi , cứ yên tâm mà tìm. Bệ hạ bên , ai gia sẽ ngươi che giấu.”
Bùi Nghiên siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu da thịt, bỗng ngẩng đầu bà:
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng bên , cần tôn nhi giấu diếm. Tôn nhi tuyệt hối hận.”
“Thiên hạ, ngôi báu, quyền thế Tiêu gia, tôn nhi tự sẽ tranh.”
Chung Thái hậu , ánh mắt hiền từ mà nặng nề. Bà tiến lên, vỗ nhẹ vai :
“Đừng chậm trễ, tìm , hãy Đông cung.”
“Ngươi …đứa nhỏ , tính tình hiền hòa, còn hơn cả hoàng tổ phụ lẫn phụ hoàng ngươi. Không hổ là tôn nhi do Bùi Hoài Cẩn tự tay dạy dỗ.”
Bùi Nghiên tránh ánh từ ái , trong lồng n.g.ự.c dâng tràn vị chua xót.
Hắn là con cháu Tiêu gia, trong huyết mạch cũng chảy cùng một dòng m.á.u ích kỷ, lạnh lẽo đến tận cùng. Giống như trong mộng, cả đời đến c.h.ế.t cũng chỉ sống trong sám hối.
Bùi Nghiên rời khỏi Từ Nguyên điện bao lâu, Yến Đế Tiêu Ngự Chương đội gió tuyết mà tới.
“Mẫu hậu.”
Tiêu Ngự Chương bước , ánh mắt thâm trầm bà.
Chung thị ngủ, dường như đoán việc . Trong tay bà bưng chén đặc, chậm rãi nhấp một ngụm:
“Bệ hạ đến .”
“Mẫu hậu, vì thuận theo thỉnh cầu của nó? Ngày mai là ngày đầu trong tang lễ của hoàng hậu.”
“Nó vì một nữ nhân mà giữa đêm nổi cơn điên, thật khiến trẫm cảm thấy nực .”
Chung Thái hậu khẽ vân vê chuỗi Phật châu trong tay, mày nhíu , sang Tiêu Ngự Chương, giọng ôn hòa mà nghiêm nghị:
“Ai gia ngược cảm thấy Nghiên ca nhi là thật lòng.”
“Thiên hạ yên định, tâm nguyện của bệ hạ cùng tiên đế sắp thành. Cho dù vì chuyện nhi nữ mà phân tâm đôi chút, cũng là chuyện thường tình.”
Tiêu Ngự Chương mím môi, hừ lạnh:
“Mẫu hậu lúc nào cũng bênh nó.”
“Chủ nhân tương lai của giang sơn Tiêu thị, nên vì một nữ nhân mà vướng bận quá nhiều cảm tình.”
Theo tiếng lạnh lùng của Tiêu Ngự Chương dứt, Chung Thái hậu khẽ thở dài, giọng bà khàn đục mà thấu tận lòng :
“Bệ hạ.”
“Ai gia một câu e rằng bệ hạ thích , chẳng lẽ bệ hạ thật sự hy vọng đứa nhỏ cũng sẽ thành kẻ cô độc như bệ hạ?”
Tiêu Ngự Chương khẽ siết tay áo, các khớp ngón tay trắng bệch. Trong đầu chợt hiện lên giọng , dáng điệu, và nụ của Hoàng hậu Lý thị.
Thuở niên thiếu, khi mới gặp nàng, chỉ một ánh động tâm. Hắn từng hứa sẽ phong nàng hoàng hậu, hứa để hài tử của nàng trở thành Thái tử Yến Bắc. Hắn giữ đúng lời, chỉ là suốt đời , từng câu “yêu nàng”.
Những điều từng hứa, đều . những điều nàng mong hơn thế, thể trao.
Tiêu Ngự Chương nhắm mắt. Trong n.g.ự.c dâng lên một thoáng đau nhói, ngắn ngủi đến mức đủ d.a.o động lý trí lạnh như sắt.
Điện Từ Nguyên chìm trong tĩnh lặng. Tấm lòng , như tuyết ngoài cung, trắng lạnh, chút ấm.
Người cô độc, kỳ thực cũng tệ. Cả đời phụng hiến cho giang sơn Tiêu thị, cho trăm họ trời, là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-92.html.]
Ánh đăm chiêu của vô thức rơi lên đôi mắt già nua của Chung Thái hậu. Trong khoảnh khắc, cảm giác như lột trần, để lộ phần da thịt sâu kín nhất: ích kỷ, dơ bẩn và lạnh lẽo.
Một tia phẫn nộ thoáng lóe lên, nghiêng đầu tránh ánh mắt , giọng nghẹn mà mang chút châm biếm:
“Mẫu hậu như thế, trong lòng vẫn còn vương vấn khuất — Bùi Thái gia, lão sư của trẫm, Bùi Hoài Cẩn?”
Chung Thái hậu sững , sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, bật dậy:
“Ngự Chương! Ngươi đang cái gì ?”
“Tuy rằng năm đó ai gia cung, hôn sự vốn định là với , nhưng khi gả cho tiên hoàng, ai gia từng điều gì thẹn với lòng!”
Ánh mắt Chung Thái hậu run rẩy nhi tử do chính tay nuôi lớn.
Năm xưa, bà yêu thật sự là lang quân họ Bùi — Bùi Hoài Cẩn, cũng chính là tổ phụ của Bùi Nghiên, lão sư mà Tiêu Ngự Chương một đời tôn kính. Thế nhưng gả cho Bùi Hoài Cẩn là tỷ tỷ ruột của bà, còn bà — đưa cung phi tử.
Suốt đời sống trong hậu cung Yến Bắc, bà cùng Bùi Hoài Cẩn bao gặp nơi cung cấm, nhưng cả hai đều giữ lễ, một vượt giới.
Bà gả cho tiên hoàng, m.a.n.g t.h.a.i đầu, hài tử c.h.ế.t yểu trong bụng. Lần thứ hai, đứa trẻ chào đời tắt thở một ngày. Lần thứ ba, đến ba tháng ép sinh non.
Mãi đến khi m.a.n.g t.h.a.i Tiêu Sơ Nghi, bà lớn tuổi, ẩn giấu thể suy yếu, lén che giấu mấy tháng liền.
Khi thể giấu nữa, bà quỳ bên giường bệnh của tiên hoàng, cầu xin ông cho giữ đứa nhỏ , bất kể là nam nữ.
Lúc Tiêu Ngự Chương trưởng thành, Chung gia khả năng phò tá hài tử trong bụng bà nữa. Tiên đế khi bệnh nặng, rõ vì thương cảm do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Đồng lứa với Tiêu Ngự Chương, ngoại trừ bản , một nào sống đến tuổi trưởng thành. Thủ đoạn trong đó, cần cũng rõ — là lòng đề phòng ngoại thích của đế vương.
Nhớ chuyện cũ, Chung Thái hậu kìm mà ửng đỏ hốc mắt, môi run khẽ, đăm đăm Tiêu Ngự Chương.
Tiêu Ngự Chương cũng chạm vết thương sâu nhất trong lòng bà.
Hắn là trưởng tử Tiêu gia, do một nữ nhân bình thường sinh khi phụ hoàng còn lên ngôi. Khi , Yến Bắc còn thống nhất, giang sơn chia cắt.
Vì , khi đăng cơ, mới cưới nữ nhân trong Ngũ tộc thế gia, bởi tin chỉ dòng họ mới sinh những lang quân tài giỏi nhất thiên hạ, tựa như dưỡng mẫu của , nữ nhi Chung gia trong Ngũ tộc năm nào.
Hắn dốc hết tâm cơ lợi dụng Bùi gia, nuôi dạy Bùi Nghiên, xem đó như bàn cờ để thành đại nghiệp của .
“Mẫu hậu…”
“Nhi thần sai .”
Tiêu Ngự Chương bước đến gần, khom lưng quỳ bên đầu gối bà, như một đứa trẻ lạc lối, giọng mệt mỏi:
“Mấy năm nay, nhi thần chỉ theo di ngôn của phụ hoàng, dám chút chậm trễ.”
“Điều nhi thần , là giang sơn Tiêu thị, là thiên hạ vạn dân, là muôn đời dài lâu.”
Chung Thái hậu , khẽ thở dài, đưa bàn tay già nua, nhưng vẫn dịu dàng như thuở xưa, đặt lên vai , vỗ nhẹ mấy cái.
Giọng bà nghèn nghẹn, buồn mà hiền từ:
“Bệ hạ sai.”
“Ai gia và Thái tử… cũng sai.”
“Chỉ là mỗi chúng , sinh giữa cõi đời, ở lập trường khác , và bảo vệ những điều chẳng thể giống mà thôi.”
“Đêm khuya, bệ hạ nên hồi cung, ai gia cũng mệt .”
Tiêu Ngự Chương khẽ cứng , chậm rãi dậy. Hắn gì, cũng nán thêm.
Khi bước khỏi Từ Nguyên điện, gió tuyết quất tay áo rộng tung bay phần phật. Vương Cửu Đức cầm ô theo sát phía , dáng vội vã.
Gió lạnh buốt thấu xương, tuyết bay mịt mờ, đêm khuya, cô độc trở về, còn con đường nào để .
Đi một đoạn, Tiêu Ngự Chương như ma xui quỷ khiến, dừng bước cửa điện Vĩnh Ninh, nơi Hoàng hậu Lý thị từng ở khi còn sống.
Hắn khẽ , giọng khàn đục, như tự với chính :
“Trẫm quên… nàng giờ là cũ của trẫm.”
Sáng sớm hôm .
Một đội nhân mã phóng như bay con sông đóng băng phía đông thành. Tiếng vó ngựa dồn dập, xen lẫn tiếng ch.ó săn gầm rít, vang vọng giữa núi rừng mịt mù sương trắng.
“Chủ tử!”
Sơn Thương, lông mày và hàng mi đều phủ tuyết, hít sâu một khí lạnh, kéo cương, thúc ngựa tiến lên báo cáo:
“Năm trăm ám vệ doanh theo lệnh tỏa tìm kiếm. Trước mắt đại khái xác định phương hướng thiếu phu nhân rời .”
Hắn ngừng một lát, :
“Chủ tử hai ngày một đêm từng nghỉ ngơi, xin hãy tạm dừng lấy sức.”
Bùi Nghiên mặc kỵ trang đen tuyền, để tiện cưỡi ngựa mà ngay cả áo khoác cũng mặc. Tóc đen cố định bằng ngọc quan, gió thổi tung vài lọn rối nhẹ.
Đôi mắt xa về phía dãy núi, ánh sắc như băng.
Hắn khẽ nhếch môi, nụ nhạt lạnh như sương tuyết giữa trời đông, mang chút ấm nào.
“Không cần.”
“Giữ tốc độ tiếp tục tiến lên. Nói với ám vệ doanh, khống chế cho bầy ch.ó săn, dọa đến thiếu phu nhân.”
“Tuân lệnh!”
Không ai dám chậm trễ. Theo hiệu lệnh của Bùi Nghiên, các toán ám vệ tản , vây kín núi rừng tứ phía.
Đêm hôm .
Xe ngựa của Bạch Ngọc Kinh lăn bánh giữa đường núi, chạy với tốc độ cực nhanh.
Bọn họ rời khỏi Biện Kinh hai ngày, nhưng vẫn dám sơ suất. Chỉ cần vượt qua địa giới Biện Kinh, qua bến Ô Y Giang, thì khả năng Bùi Nghiên đuổi kịp vẫn cực lớn.
Xe lắc dữ dội. Lâm Kinh Chi vốn say xe, hai ngày nay gần như ăn uống gì. Bên cạnh nha , bà tử hầu hạ, dù Bạch Ngọc Kinh cẩn thận thế nào cũng chẳng thể lo chu việc.
“Khá hơn chút nào ?” Bạch Ngọc Kinh đưa cho nàng chén nước ấm.
Lâm Kinh Chi chỉ uống vài ngụm, khẽ lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mỏng manh như giọt sương nhánh tùng, chỉ khẽ chạm cũng tưởng chừng vỡ tan.
Bạch Ngọc Kinh khẽ thở dài:
“Vốn định sang đầu xuân sẽ đưa con , theo đường thủy qua Hà Đông, bí mật vượt Ô Y Giang.”
“ Lý thị bệnh mất, đúng là cơ hội ngàn năm một… chỉ ngờ con say xe đến thế.”
Lâm Kinh Chi khẽ lắc đầu, gượng :
“Chuyện thể trách cữu cữu. Cữu cữu vì , đủ cách .”
Hai đang , bỗng bên ngoài vang lên tiếng chim kêu lanh lảnh, kế đó là hàng loạt tiếng ch.ó săn sủa vang trời.
Trên nền trời đêm đen kịt, đột nhiên lóe lên một vệt lửa sáng rực.
“Chủ nhân!”
“Bùi Nghiên… tự dẫn đuổi đến !”
“Thuộc hạ ngờ thể nhanh như ! Người chúng mang theo chạm trán với ám vệ doanh của !”
“Cữu cữu…”
Trong xe ngựa, Lâm Kinh Chi khẽ , giọng mang chút run rẩy:
“Chỉ sợ , thể cùng cữu cữu rời khỏi Yến Bắc nữa.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Kinh lạnh lẽo đến cực điểm. Lấy thủ đoạn của , việc đuổi kịp thế là điều thể tưởng. Rõ ràng lộ tuyến đổi mấy , chuẩn cũng chu , theo tính toán của , dù Bùi Nghiên bản lĩnh thế nào, cũng ít nhất một tháng mới thể tung tích.
Trừ phi… còn điều gì đó bỏ sót.
Xe ngựa đang phi như bay sơn đạo bỗng khựng .
Bạch Ngọc Kinh xốc màn xe, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, của ám vệ doanh của Bùi Nghiên bao vây kín mít.
Rừng thông gió thét, tiếng ch.ó săn gầm rít vang vọng khắp sơn cốc.
Chó săn?
Đồng tử Bạch Ngọc Kinh chợt co rút, ánh quét về phía Lâm Kinh Chi, giọng nghiêm :
“Chi Chi, con mang thứ gì ?”
“Có túi thơm? Hay vật gì từng tặng — ngọc, khăn, trang sức?”
Vừa dứt lời, ánh mắt liền dừng ở bên hông nàng, nơi treo một miếng ngọc bình an khấu.
Dương chi ngọc trắng trong, ấm mượt, tỏa một mùi hương nhàn nhạt lạnh lạnh, tưởng chừng thể ngửi thấy, nhưng ch.ó săn sẽ bỏ sót.
“Thứ , ai cho con?” giọng nghẹn .
Lâm Kinh Chi cứng đờ . Nàng rời trong đêm đông, ma xui quỷ khiến thế nào đem theo miếng ngọc khấu , món quà sinh nhật mà Bùi Nghiên tặng.
Bàn tay nàng run run, đôi mắt trừng lớn, kinh hãi và tuyệt vọng.
Bạch Ngọc Kinh khẽ lắc đầu, giọng lạnh như sắt:
“Không chỉ là ngọc khấu.”
“Con ngày ngày chung chăn gối với . Trên luôn mang mùi hương , dù con y phục, thì quần áo, vật dụng, đều là từ Kinh Tiên Uyển mang , sớm nhiễm mùi hương của .”
“Hắn nuôi ch.ó săn. Lần theo mùi hương tìm con, chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Chi Chi, đừng sợ. Cữu cữu sẽ mang con thoát .”
Bạch Ngọc Kinh xong, xốc màn xe nhảy xuống. Trong đáy mắt trào sát ý lạnh buốt.
Bên trong xe, Lâm Kinh Chi co , đôi mắt cứng cỏi mà tuyệt vọng.
Trong tay áo nàng giấu một thanh chủy thủ. Nếu Bùi Nghiên định bắt nàng trở về… nàng thà c.h.ế.t ngay mặt .
“Chi Chi, đây.”
Bùi Nghiên ngoài xe, giọng lãnh bạc, pha lẫn sát khí lạnh lẽo. Tiếng đao kiếm va chạm trong rừng vọng , như tiếng gào thét từ địa ngục.
Hắn đang , nụ mang theo tiếng thở dài nghẹn ngào:
“Chi Chi.”
“Nếu nàng liên lụy Bạch Ngọc Kinh, khiến c.h.ế.t kiếm của , thì ngoan ngoãn bước .”
Bên ngoài, c.h.é.m g.i.ế.c hỗn loạn. Không ai dám phóng tên, chỉ sợ lỡ tay thương trong xe.
Bỗng — âm thanh lưỡi đao đ.â.m xuyên thịt vang lên rợn .
Lâm Kinh Chi giật , thấy một tiếng thở dài khẽ vang, là của Bạch Ngọc Kinh. Không khí lập tức tràn ngập mùi m.á.u tươi.
“Cữu cữu!”
Nàng cuống quýt vén màn xe, ngoài…
Chỉ thấy Bùi Nghiên đang trường đao của Bạch Ngọc Kinh xuyên qua cánh tay!
Nàng ngỡ thương là cữu cữu, ngờ là .
Bùi Nghiên nàng, nét mặt tuấn tú ướt đẫm máu, nhưng nở nụ dịu dàng đến đau lòng:
“Chi Chi, cuối cùng nàng cũng chịu gặp .”
Máu từ cánh tay chảy ròng ròng, mà như chẳng hề thấy đau, từng bước chậm rãi tiến gần nàng. Ánh mắt vốn nhuốm sát ý, giờ ngập tràn ôn nhu và quyến luyến.
“Chi Chi…”
“Đại tỷ của nàng sắp qua khỏi .”
“Nếu thật sự trở về cùng , lẽ nào nàng tỷ cuối?”
Hắn giơ tay, lòng bàn tay trắng bệch lộ một sợi dây dính m.á.u — chính là sợi dây bình an mà Lâm Kinh Chi từng tặng cho Bùi Y Trân.
Lâm Kinh Chi mặt cắt còn giọt máu, thể run lẩy bẩy.
“Bùi Nghiên…” Ánh lướt qua thanh trường đao đẫm m.á.u trong tay Bạch Ngọc Kinh, dừng ở cánh tay bê bết m.á.u của .
Nàng nghiến răng, rút chủy thủ giấu trong tay áo .
Lưỡi chủy thủ lóe lên ánh sáng lạnh, nàng giơ cao tay, chuẩn hạ xuống…