Chiết Xu - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:41:22
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đông giá rét, những cành cây phủ đầy tuyết trắng, cỏ cây khô héo lộ vẻ tàn phai lạnh lẽo.
Thẩm thái phu nhân vẫn ngơ ngác trong phòng khách khi Lâm Kinh Chi rời hồi lâu. Tay chân bà lạnh buốt, cạnh chậu than, thể run lên vì hàn khí, giống như già yếu thời tiết khắc nghiệt quật ngã.
Lý ma ma thoáng thấy sự tình, lo lắng tiến lên nắm tay bà: “Chủ tử…”
Thẩm thái phu nhân run rẩy cả , rũ xuống vô lực, khóe mắt lộ rõ nỗi chán chường từng nhận trong đời: “Cái nghiệp chướng trong bụng , thật sự là hài tử của Đại hoàng tử ?”
Lòng bàn tay Lý ma ma run rẩy: “Thái phu nhân, nhờ lang trung kiểm tra mới chắc.”
CuuNhu
Bà gấp đến mức gần như nghẹt thở, mày nhăn chặt: “Nếu thực sự nhẫn tâm ban một chén d.ư.ợ.c lạc thai, thể nỡ bỏ … nghiệp chướng cũng là nó lớn lên...”
“Bao lâu nay chăm sóc, đều tình cảm, huống chi đây là một sinh linh nhỏ đang sống sờ sờ.”
“Chi tỷ nhi bắt lựa chọn, cũng chính là hồi tưởng chuyện với Thôi thiếu phu nhân.”
Lý ma ma run rẩy: “Nô tỳ , ngài khó xử lắm.”
“ tình trạng đại cô nương hiện nay, trừ thái phu nhân niệm tình, còn ai mà để lòng với nàng? Nàng từng để tâm đến Thẩm gia, nếu là , triều cũng nên tố giác tướng quân.”
Thẩm thái phu nhân nghĩ tới việc xảy tại Tuyên Chính Điện, lòng trào lên nỗi hãi hùng khôn tả. Bà nếu can thiệp, dù xẻo thịt của chính bà, cũng c.ắ.n răng chịu đựng.
“Ngươi phủ ngoài, lặng lẽ tìm lang trung kê đơn t.h.u.ố.c lạc thai.”
“Cùng mang theo mấy bà tử sức lực, nếu nó uống, thì ép buộc cho bằng .”
“Làm mau, đêm dài lắm mộng, để lâu .”
Thẩm thái phu nhân xong, giấu tay trong tay áo, nắm chặt bàn tay run rẩy. Nước mắt lăn dài khuôn mặt già nua, nhớ đến Thẩm Quan Vận lúc , bất quá cũng mười bảy năm gọi bà là tổ mẫu.
Đêm khuya yên lặng, Kinh Tiên Uyển.
Lâm Kinh Chi ở trong thư phòng phía đông, chăm chú chép kinh Phật. Bùi Nghiên lúc nào tiến , nhẹ nhàng duỗi tay ôm nàng lòng.
“Chi Chi.” Giọng mang theo chút ấm áp, cằm chạm vai nàng, nhẹ nhàng thở một .
Lâm Kinh Chi dừng bút một chút, đôi mắt đào hoa lạnh lùng , chỉ thốt một tiếng “Ừm” nhẹ nhàng.
“Đêm nay lạnh, ôm nàng nghỉ ?”
“Kinh Phật, ngày mai chép?”
Bùi Nghiên dừng , tay đặt eo nàng, nắm chặt, cố mở miệng hỏi.
“Thiếp hôm nay một việc ác.”
“Kinh Phật nếu chép xong, lòng khó an .” Lâm Kinh Chi nhẹ lắc đầu.
Bùi Nghiên đó, nhúc nhích, ánh mắt lóe lên nỗi đau xót.
Lâm Kinh Chi tuy gì, nhưng trong Kinh Tiên Uyển thị vệ, việc sẽ sớm báo cáo cho Bùi Nghiên.
Hắn nghiến răng, c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, nỗi đau khiến duy trì sự bình tĩnh. Trong mộng, những ký ức vụn vặt về nàng, về chuyện nàng gả cho nhiều năm qua vẫn từng xảy , cứ chập chờn hiện lên.
Hô hấp của Bùi Nghiên cứng khi nghĩ tới hài tử của nàng và , n.g.ự.c đau nhói như vật đè lên, những hình ảnh vụn vặt trong mộng khiến lưng lạnh toát. Cảm giác thoáng qua, nhưng sự thật đều trồi lên bề mặt, thể che giấu.
Sau nửa canh giờ, khi Lâm Kinh Chi đặt bút xuống. Ngay lập tức, Bùi Nghiên cúi xuống hôn nàng, một nụ hôn nóng bỏng.
Lâm Kinh Chi nghiêng đầu, ánh mắt xa cách Bùi Nghiên: “Thiếp cùng phu quân mật, thỉnh phu quân tự trọng.”
Bàn tay Bùi Nghiên trắng bệch, gân xanh nổi lên, kiềm nén đến cực điểm. Hai lời nào, im lặng trao nỗi dằn vặt riêng.
Không qua bao lâu, Lâm Kinh Chi khẽ hừ một tiếng. Động tác lòng bàn tay của Bùi Nghiên đặc biệt ôn nhu.
Hắn nàng, nên nàng ánh trăng ngoài khung cửa cũng chẳng hề hỗn loạn nửa phần.
“Bùi Nghiên.”
Trán Lâm Kinh Chi rịn mồ hôi ẩm ướt vì cơn nóng. Lòng bàn tay nàng chống bàn sách gỗ đàn, đầu ngón tay tinh tế hé lộ sắc hồng nhàn nhạt.
“Chi Chi.”
“Thân thể của nàng vĩnh viễn thành thật hơn nàng. Nàng cầu xin .”
Ngón tay Bùi Nghiên nhẹ nhàng khêu cằm trắng nõn của Lâm Kinh Chi. Nàng nghiêng đầu tránh ánh mắt , cảm xúc đáy mắt quật cường.
“Phu quân chớ tự cho là đúng.”
“Thiếp cũng cần phu quân.”
“Chi Chi, nên thế nào để dỗ dành nàng.” Bùi Nghiên thở dài, đưa tay cởi bỏ áo ngoài. Động tác mềm nhẹ bế nàng giường.
Hàng mi dài phiếm sương của Lâm Kinh Chi run rẩy, mặc cho Bùi Nghiên đặt nàng lên giường, kéo chăn mền phủ lên .
Thật lâu , Bùi Nghiên cúi , hôn nhẹ lên mi tâm Lâm Kinh Chi.
“Nàng nghỉ ngơi cho , thư phòng.”
Ánh mắt đen nhánh thấy nửa điểm gợn sóng, dừng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Lâm Kinh Chi. Dựa theo kế hoạch, lâu năm mới, trong cung sẽ khôi phục phận hoàng tử của .
thái độ hiện tại của nàng, nếu tiết lộ phận thật, Bùi Nghiên xác định Lâm Kinh Chi trong cơn tức giận sẽ phản ứng .
Những hình ảnh trong mộng, khiến n.g.ự.c Bùi Nghiên buồn đau. Yết hầu trào vị m.á.u tanh ngọt.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo nhẹ nhàng dịch góc chăn cho Lâm Kinh Chi. Xác định bình nước nóng cùng lò sưởi tay đặt ghế sập đều còn nóng, Bùi Nghiên mới dậy rời .
Ngoại viện, trong thư phòng.
Thị vệ Sơn Thương cung kính quỳ mặt đất: “Chủ tử.”
Trong hốc mắt phượng nửa khép của Bùi Nghiên, ánh sắc lạnh xẹt qua: “Sự tình thỏa đáng?”
Sơn Thương gật đầu: “Dựa theo lời phân phó của chủ tử, đem dưỡng nữ Thẩm gia đưa đến Ám Vệ Doanh, giam tử lao.”
Bùi Nghiên cửa sổ khoanh tay, hình cao lớn ẩn trong bóng tối. Đáy mắt phiếm sát ý khiến sợ hãi. Hắn khẽ cong khóe môi, lạnh giọng phân phó: “Đừng c.h.ế.t là .”
Sơn Thương gật đầu: “Thuộc hạ rõ.”
“Chỉ là thuộc hạ , thuộc hạ còn cần tiếp tục giả trang phận Lục hoàng tử để xuất hiện công chúng nữa ?”
Lông mày Bùi Nghiên nhíu, trầm mặc một hồi lâu: “Không cần.”
“Vâng, thuộc hạ .”
Thẩm Quan Vận sáng sớm ngày thứ hai khi rót t.h.u.ố.c phá thai, bỗng nhiên biến mất khỏi Thẩm gia thấy tăm .
Thẩm thái phu nhân khuôn mặt tiều tụy mang bệnh, dựa ghế sập, Triệu ma ma: “Việc đây?”
“Đã sai thị vệ điều tra ?”
Triệu ma ma hai má đỏ bừng vì gió lạnh, cũng vô cùng khổ sở, bà lắc đầu hướng Thẩm thái phu nhân: “Nô tỳ mang theo nha bà tử trong phủ, tìm kiếm khắp trong ngoài, nhưng tìm thấy .”
“Mấy vị Lang quân Thẩm gia cũng đều mang theo lặng lẽ khỏi phủ. Nếu tin tức chắc chắn sẽ lập tức báo về.”
Thẩm thái phu nhân nhắm mắt gật đầu: “Ngươi việc yên tâm, chỉ là nghiệp chướng nơi nào.”
Thẩm Quan Vận mất tích một cách kỳ lạ, giống như một hòn đá rơi hồ sâu, hề gợn lên nửa đóa bọt nước nào.
Thoáng chốc hai tháng trôi qua. Thẩm gia cũng tìm nửa điểm manh mối. Nàng giống như bốc khỏi nhân gian trong một đêm.
Ban đầu, Thẩm gia còn che giấu chuyện với bên ngoài, nhưng dần dần tiếng gió từ truyền , đích nữ Thẩm gia tư thông với Đại Hoàng tử, trong bụng thầm lặng m.a.n.g t.h.a.i hài tử của Đại Hoàng tử.
Cho nên Thẩm gia lặng lẽ giấu Thẩm Quan Vận , tuyên bố mất tích với bên ngoài, chỉ chờ hài tử trong bụng nàng thuận lợi sinh .
Các loại tin tức rỉ tai ngày càng thái quá, cũng khi nào truyền tới trong Hoàng cung.
“Thái hậu nương nương.” Thẩm thái phu nhân quỳ mặt đất, nước mắt chảy dài, sự ủy khuất bà mang thể biện minh.
“Ngươi hồ đồ.” Thái hậu thở dài một dài.
“Đứng lên , ngày tuyết rơi, vốn nên gọi ngươi tới. chuyện dù cũng là sự hổ thẹn của Thẩm gia ngươi. Bệ hạ hỏi ngươi thì tiện, nên cứ để mặt hỏi một câu.”
“Đứa nhỏ ngươi nuôi dưỡng , là thật sự Thẩm gia giấu vì m.a.n.g t.h.a.i hài tử của Đại Hoàng tử, xác thực mất tích?”
Thẩm thái phu nhân từ chối sự nâng đỡ của cung tỳ, vẫn quỳ mặt đất. Tim bà như nhảy khỏi cổ họng, giọng khó khăn : “Bẩm Thái hậu nương nương, nghiệp chướng của Thẩm gia, xác thực nơi nào.”
“Còn về việc nó m.a.n.g t.h.a.i hài tử trong bụng, lão phụ , sai rót chén t.h.u.ố.c phá thai, xử lý sạch sẽ.”
Thái hậu híp mắt, tầm mắt dừng Thẩm thái phu nhân: “Ngươi xác định vật trong bụng nàng , xử lý sạch sẽ?”
Thẩm thái phu nhân rưng rưng gật đầu: “Lão phụ dám lừa gạt nương nương.”
Hỏi rõ ràng xong, Chung thái hậu cũng giữ Thẩm thái phu nhân . Bà chút phiền muộn phất tay với Thẩm thái phu nhân: “Ai gia , ngươi trở về .”
“Đứa hài tử Thẩm gia ngươi nuôi lớn , ai gia cũng coi như nó lớn lên. Chung quy thủ đoạn cùng độ lượng đều thể lên mặt bàn, thì , tuyên bố với bên ngoài c.h.ế.t là .”
“Bất quá ngươi cũng nên nghĩ kỹ xem, cứu trưởng tử ngươi khỏi Đại Lý Tự.”
“Bệ hạ vì lòng dân, tuy g.i.ế.c , nhưng ngươi thật sự để cả đời nhốt trong nhà lao, cứ như héo mòn ?”
Thẩm thái phu nhân chấn động, thể cong gập quỳ mặt đất lung lay sắp đổ.
Thẩm gia vẫn luôn đề cập đến chuyện giao binh quyền, bà còn ôm một chút tâm tư may mắn, nhưng ngờ Chung thái hậu vạch trần ngay tại chỗ.
Nghĩ đến nhi tử trong nhà lao, Thẩm thái phu nhân khỏi nghĩ đến Hiền phi cấm túc ở Trường Thu điện. Bà về phía Chung thị Thái hậu, thôi.
Chung thái hậu ngả về phía , ánh mắt lạnh xuống: “Lời dư thừa ngươi cũng cần với ai gia. Hiền phi cấm túc, là ý chỉ của Bệ hạ, ngươi đừng mong ai gia nàng cầu tình.”
Thẩm thái phu nhân rời khỏi Từ Nguyên điện, sai đ.á.n.h xe ngựa một chuyến Kinh Tiên Uyển.
Trước cửa Kinh Tiên Uyển, xe ngựa Vân Mộ chặn : “Thái phu nhân, thứ cho tiểu nhân vô lễ.”
“Cuối năm bận rộn, thiếu phu nhân tiếp đãi khách lạ.”
Hai má Thẩm thái phu nhân cứng đờ. Tuy mong đợi Lâm Kinh Chi sẽ gặp bà, nhưng trong lòng vẫn mất mát khó nén.
Bà phân phó bà tử lấy chiếc tráp chuẩn sẵn: “Đây là lễ vật tân niên Thẩm gia chuẩn cho Chi tỷ nhi, hy vọng con bé thể nhận lấy.”
Chiếc tráp vuông vắn chút nặng, bà tử ôm trong n.g.ự.c đưa cho Vân Mộ.
Vân Mộ do dự, nhưng vẫn tiếp nhận tráp nội viện.
Lâm Kinh Chi ngủ trưa tỉnh dậy lâu. Khổng ma ma phía giúp nàng búi tóc. Vân Mộ , hai đang bàn luận về hôn sự của Lục Vân.
“Thiếu phu nhân.” Vân Mộ hành lễ ngoài cửa.
Lâm Kinh Chi ngẫu nhiên bên cửa sổ, tầm mắt xuyên qua cánh cửa mở, dừng Vân Mộ.
Vân Mộ bưng chiếc tráp trong tay, hướng Lâm Kinh Chi : “Bẩm thiếu phu nhân, Thẩm thái phu nhân tự đưa đến lễ vật năm mới. Tiểu nhân tự tiện chủ nhận lấy. Thiếu phu nhân nếu thích, tiểu nhân sai đưa trở về.”
Thần sắc Lâm Kinh Chi ngẩn trong chốc lát, về phía chiếc tráp trong tay Vân Mộ.
“Trước mở xem thử.”
“Dạ.”
Tráp mở . Khổng ma ma tiến lên tiếp nhận. Bên trong là một chiếc hồng bao dày cộp, cùng với ngọc như ý trắng nhỏ nhắn, khóa trường mệnh vàng ròng, còn chiếc trâm cài quý giá chỉ dành cho lúc cập kê. Trừ hồng bao , tổng cộng mười bảy món đồ.
Khổng ma ma sững sờ: “Thiếu phu nhân, trong tráp hình như là lễ vật hằng năm.”
Lâm Kinh Chi nhíu mày, hai tròng mắt lạnh, phất tay hướng Khổng ma ma: “ Vân Mộ mang xuống, đưa về cho Thẩm gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-90.html.]
Nàng chút tức giận. Thẩm gia cần gì mấy thứ , buộc nàng mềm lòng.
Vân Mộ dám chậm trễ, ôm tráp vội vã lui xuống.
“Thiếu phu nhân giận ?” Khổng ma ma tiếp tục cầm lược ngọc, động tác mềm nhẹ giúp nàng chải tóc.
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Lâm Kinh Chi khẽ run lên. Nàng gượng hướng Khổng ma ma: “Thẩm gia nắm thóp, bất quá là thế .”
“Mười bảy năm , họ nhận sai hài tử.”
“Mười bảy năm , họ vô thể mật với , nhưng cố tình lựa chọn vẫn là nữ nhân . Hiện tại Thẩm gia gặp nạn, cần gì đến cầu xin .”
Khổng ma ma gật đầu: “Thiếu phu nhân sai, quả thực là cái lý đó.”
“Thiếu phu nhân đối với Thẩm gia coi như tận tình tận nghĩa. Thẩm gia nếu còn hồ đồ như , chính là .”
Tầm mắt Lâm Kinh Chi dừng ngoài cửa sổ, nền tuyết trắng xóa, khóe môi nàng cong lên một nụ nhợt nhạt: “Trước ma ma với , gặp biểu ca của Lục Vân đúng ?”
Khổng ma ma thấy nàng cuối cùng cũng , liền thầm yên lòng.
“Trước đây Thiếu phu nhân dặn dò lão nô, tìm cơ hội gặp biểu ca Lục Vân một .”
“Hôm nay trùng hợp tới trong phủ, lão nô tự gặp ở ngoại viện. Là một nam tử tồi, ở Biện Kinh mở một tiệm gạo, công việc ăn bình thường. Bộ dáng sinh , đối với Lục Vân tệ.”
Lâm Kinh Chi lẳng lặng . Một hồi lâu, nàng thở dài: “Lục Vân nếu nguyện ý, ma ma cũng cảm thấy là một nam tử tồi. Vậy năm mới định việc hôn nhân . Lục Vân cũng cần ở trong phủ bên cạnh nữa.”
Khổng ma ma , kinh ngạc chớp mắt: “Thiếu phu nhân.”
“Sao vội vàng như ? Cho dù thích hợp, với tuổi Lục Vân ở bên hai năm nữa cũng chậm trễ. Cho dù tuyển chọn tiểu nha , cũng một hai ngày thể thích hợp.”
Lâm Kinh Chi mím môi , lắc đầu hướng Khổng ma ma: “Bên cạnh cũng thiếu hầu hạ.”
“Lục Vân nếu nam tử ái mộ, tự nhiên thể giữ nàng mãi. Của hồi môn cùng khế ước đều chuẩn thỏa đáng.”
“Phiền ma ma gọi Lục Vân đến đây, hỏi nàng một chút.”
Trong lòng Khổng ma ma lướt qua sự bất an, nhưng bà thể vi phạm mệnh lệnh của Lâm Kinh Chi.
“Thiếu phu nhân.” Lục Vân chút bất an từ cửa gian ngoài bước .
Lâm Kinh Chi : “Ta Khổng ma ma , hôm nay gặp biểu ca nhà ngươi. Người là , cũng đủ chăm chỉ tiến tới. Không bằng năm mới chọn một ngày lành, định việc hôn nhân ?”
Lục Vân sững sờ. Mặc dù nàng cùng biểu ca tình cảm , cũng đợi đến tuổi cầu thiếu phu nhân cho phủ, nhưng nàng nghĩ tới rời nhanh như .
“Thiếu phu nhân, nô tỳ điều gì , khiến lòng.” Lục Vân tái mặt, quỳ xuống hướng Lâm Kinh Chi.
Trong mắt Lâm Kinh Chi lóe lên sự bất đắc dĩ. Nàng lắc đầu hướng Lục Vân: “Cô nương ngốc, ngươi điều gì cả.”
“Ta chỉ là cảm thấy nha hầu hạ bên cạnh tới tuổi, lúc nam tử ái mộ, sớm thành gia mới .”
“Của hồi môn và đồ vật ngươi phủ chuẩn sẵn sàng. Ta sai Khổng ma ma lấy cho ngươi xem.”
Chiếc tráp gỗ mun nhất, bên trong đựng một bộ trang sức vàng ròng kết từ chỉ vàng mỏng, còn ngân phiếu bọc trong hồng bao, ước chừng một trăm lượng.
Lục Vân : “Thiếu phu nhân, nô tỳ…”
Lâm Kinh Chi đưa tay, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Vân đang quỳ mặt: “Ta tâm ý của ngươi. Ngươi đừng , đồ vật cho ngươi cũng quá nhiều, mua một tòa nhà hai gian ngoài phủ, sống cuộc sống bình thường cũng tạm dư dả.”
Lục Vân đến nên lời, Khổng ma ma dỗ dành đỡ xuống.
Trong phòng tĩnh lặng, nha bà tử đều theo phân phó, canh giữ ngoài phòng.
Lâm Kinh Chi nhắm mắt dựa đệm giường, khóe mắt hé lộ một chút ẩm ướt.
“Chủ tử.” Tình Sơn c.ắ.n răng phòng trong, quỳ xuống mặt Lâm Kinh Chi. Hốc mắt nàng đỏ hoe khủng khiếp.
Ngón tay Lâm Kinh Chi run lên, chợt mở mắt: “Đang yên lành, ngươi quỳ gì?”
“Chủ tử, ngài vẫn luôn việc giấu nô tỳ ?” Giọng Tình Sơn run rẩy.
Sự hoảng loạn thoáng qua trong đáy mắt Lâm Kinh Chi. Nàng dám mắt Tình Sơn.
Tình Sơn dùng ống tay áo lau loạn nước mắt mặt, nức nở : “Tình Sơn cùng chủ tử lớn lên cùng , tâm tính chủ tử yêu ghét thế nào, Tình Sơn đều rõ ràng.”
“Chủ tử, cũng tính toán cần Tình Sơn nữa ?”
“ Tình Sơn trừ chủ tử , cái gì cũng .”
Ngón tay Lâm Kinh Chi bất an nắm chặt ống tay áo, lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi ẩm ướt. Nàng rũ mắt phủ nhận, cố gượng một chút: “Ngươi lời ngốc gì , sẽ cần ngươi.”
Tình Sơn quỳ gối tiến lên, đôi mắt đỏ bừng, khẩn cầu về phía Lâm Kinh Chi: “Chủ tử gần đây nhiều việc, đều lặng lẽ phân phó Khổng ma ma xử lý.”
“Chủ tử sợ rằng, sẽ liên lụy đến nô tỳ? Mà Khổng ma ma vốn dĩ là lang quân đặt bên cạnh chủ tử, cho dù Khổng ma ma vì chủ tử mà phạm tội liên lụy, lang quân cũng sẽ xem xét tình cảm Khổng ma ma hầu hạ nhiều năm, mà tha cho Khổng ma ma.”
Lâm Kinh Chi khẽ c.ắ.n môi.
Kỳ thật lời Tình Sơn , cũng đúng. Nàng sở dĩ giao việc cho Khổng ma ma âm thầm xử lý, chính là bởi vì đoán Khổng ma ma đây e rằng là ma ma hầu hạ trong cung, phía quý nhân chống lưng.
Cho dù chuyện nàng chạy trốn bại lộ, Bùi Nghiên dù hận đến mấy, cũng đến mức sẽ lấy mạng Khổng ma ma.
Lâm Kinh Chi trầm mặc lâu, trong lòng nàng đang suy nghĩ.
Thấy thể giấu nữa, nàng từ trong lòng móc chiếc khăn thêu, giúp Tình Sơn lau nước mắt, kéo thể run rẩy của nha đang quỳ mặt trong lòng.
“Đây là khế ước của ngươi, cùng năm trăm lượng ngân phiếu.”
Lâm Kinh Chi nhét đồ vật tay Tình Sơn, dùng giọng cực thấp tiếp tục : “Ta nếu một ngày nào đó đột nhiên biến mất, ngươi cần hoảng sợ. Tìm cơ hội rời khỏi Kinh Tiên Uyển, tìm Nhị cô nương Bùi gia.”
“Ta ở chỗ Y Liên tỷ nhi , cũng để đồ vật cho ngươi.”
Hơi thở Tình Sơn cứng , điên cuồng lắc đầu. Nàng dám thành tiếng, chỉ thở hổn hển, bất lực về phía Lâm Kinh Chi: “Cô nương, Tình Sơn chỉ cùng cô nương.”
“Cô nương đừng bỏ rơi Tình Sơn .”
Lâm Kinh Chi khổ một tiếng, kiên định lắc đầu hướng Tình Sơn: “Trên đường an .”
“Ta nếu thật sự an cư ở Nguyệt Thị, sẽ tìm cơ hội sai đến đón ngươi ?”
Lâm Kinh Chi thể mang Tình Sơn mạo hiểm cùng . Tuy rằng Bạch Ngọc Kinh đối với nàng , nhưng nàng xác định khi trở về Nguyệt Thị, chính sẽ gặp tình cảnh gì.
Trừ phi nàng xác định Nguyệt Thị an , nàng mới thể nghĩ cách đưa Tình Sơn .
là nàng cần thiết rời khi Bùi Nghiên khôi phục phận Thái tử, chạy trốn thật xa.
Chủ tớ hai ai gì, tiếng nấc kìm nén của Tình Sơn dần dần ngừng.
Dưới chiều hôm yên tĩnh, gió lạnh xuyên qua cánh cửa sổ mở thổi trong phòng. Tình Sơn bỗng nhiên rùng , vội vã dậy từ mặt đất.
Khổng ma ma trở về khi đưa Lục Vân xong. Tình Sơn trừ đôi mắt chút sưng đỏ, bất cứ điều gì . Khổng ma ma chỉ nghĩ Tình Sơn luyến tiếc Lục Vân, cũng nghĩ đến nơi khác.
Kinh Tiên Uyển gần năm mới. Bà tử quét dọn sạch sẽ, khắp nơi treo lên đèn lồng.
Một ngày năm mới, Lâm Kinh Chi nhét hồng bao cho Khổng ma ma, tìm các loại lý do, cho phép bà về nhà ăn Tết.
Vào đêm Giao Thừa đó.
Bà tử bếp nhỏ tốn hết tâm tư một bàn thức ăn. Lâm Kinh Chi nếm mỗi món mấy miếng xong, gác đũa.
Nàng cùng Bùi Nghiên hề chuyện.
Đêm Giao Thừa tuyết rơi, khiến bốn bề càng thêm yên tĩnh tiếng động.
Sau bữa tối tắm gội từ tịnh phòng , Lâm Kinh Chi phát hiện bên giường đặt một chiếc hồng bao. Hồng bao nặng trịch, từ bên trong đổ một nắm hạt kim đậu nhỏ.
Kim đậu khắc thành các loại hình dáng cỏ vui vẻ (thảo hỉ), còn dùng chữ nhỏ trâm hoa khắc hai chữ “Chi Chi” kim đậu.
Giống như năm , tổng cộng hai mươi bảy viên, hai mươi bảy loại hình dạng.
Cũng là nét tên nàng cộng , hai mươi bảy nét.
Lâm Kinh Chi dậy, đến kệ đồ cổ. Nàng đưa tay lấy xuống một chiếc tráp từ kệ. Trong tráp chứa hai mươi bảy viên kim đậu nhỏ hình dáng đồng nhất, là do Bùi Nghiên tặng năm .
Trừ kim đậu nhỏ , còn đặt một chiếc bạch ngọc bình an khấu chất lượng nhất.
Là ngày sinh nhật nàng tháng , Bùi Nghiên tự tay buộc eo nàng, xỏ bằng sợi chỉ hồng. Sau đó nàng cởi xuống tiện tay đặt tráp.
Đêm tuyết lạnh lẽo, Bùi Nghiên một thẳng cửa sổ thư phòng ngoại viện. Hắn đốt đèn, sự bất an tỏa từ khắp . Theo giấc mơ ngày càng nhiều, Bùi Nghiên phát hiện chính càng dám đối mặt với nàng.
Cái loại tự trách cùng hối hận thể miêu tả từ sâu thẳm nội tâm, đang bóp nghẹt n.g.ự.c , một nỗi đau đớn xuyên tim m.á.u tươi đầm đìa.
Đêm càng dần khuya, ngoài thư phòng mơ hồ truyền đến tiếng tiếng gõ canh ba.
Giọng nha Thanh Mai vang lên trong bóng đêm.
“Chủ tử.”
“Thiếu phu nhân ngủ.”
Bùi Nghiên lúc mới dậy, bước nhanh nội viện.
Hắn ngoài cửa phòng lâu, mới nhẹ nhàng đẩy cửa . Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén màn trướng, lộ gương mặt ngủ say của Lâm Kinh Chi trướng.
Bùi Nghiên bỗng nhiên hốc mắt phiếm hồng, yết hầu chua xót dị thường. Cái cảm xúc đột ngột , khiến y như kẻ điên kìm nén, chỉ ôm nàng lòng, cả đời cũng buông tay.
Sáng sớm hôm , sắc trời mờ mờ.
Lông mi Lâm Kinh Chi run rẩy, tỉnh từ trong mộng. Cơ thể nhỏ nhắn nàng cuộn tròn trong khuỷu tay Bùi Nghiên. Nàng trở về khi nào, ôm nàng ngủ sâu.
Lâm Kinh Chi khẽ động cổ tay, đang định rời khỏi lòng Bùi Nghiên. Nam nhân trong giấc ngủ bỗng dưng chấn động, mở mắt.
“Chi Chi, đừng .” Giọng nghẹn ngào, kinh hoảng tràn từ cổ họng .
Lâm Kinh Chi như điều suy nghĩ về phía Bùi Nghiên. Môi tái nhợt, mí mắt lộ màu xanh nhạt. Cánh tay dừng ở eo nàng vẫn mạnh mẽ, chỉ là cả giống như bỗng nhiên gầy nhiều.
“Phu quân ?” Lâm Kinh Chi giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
Bùi Nghiên c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, cố gắng bình cảm xúc: “Vừa mơ thấy một ác mộng.”
“Sao? Phu quân tỉnh ? Vậy mau dậy .” Cổ tay Lâm Kinh Chi rút từ lòng bàn tay Bùi Nghiên. Hắn nắm quá chặt, làn da trắng tuyết nàng phiếm hồng.
Hôm nay là ngày đầu năm mới. Trong phủ trưởng bối, cần thỉnh an. Tình Sơn dọn xong thức ăn, nhẹ nhàng rút lui đến gian ngoài.
Bùi Nghiên gắp một đũa thịt cá gỡ xương cho Lâm Kinh Chi: “Ăn nhiều chút.”
Lâm Kinh Chi rũ mắt, chuyện, nhưng cũng ăn hết thịt cá trong đĩa sứ.
Khóe môi Bùi Nghiên mới nở một tia nhạt, liền thấy ngoài cửa sổ Sơn Thương cực nhanh xuyên qua hành lang, quỳ gối ngoài phòng.
Trên vai còn vương tuyết trắng, bộ dạng khổ sở từng .
“Chủ tử.”
Sơn Thương hít sâu một , khó khăn : “Lý phu nhân ở Vĩnh Ninh Cung, nửa canh giờ , thắt cổ tự vẫn bỏ mạng.”
“Nô tài thỉnh chủ tử hồi cung.”
“Choang.” Là tiếng mảnh sứ rơi xuống đất, vỡ vụn.
Bùi Nghiên lâu vẫn hồn.