Chiết Xu - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:34:39
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu đông, tiết trời lạnh buốt.
Tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ tầng trời xám xịt, phủ trắng mái ngói xanh của hoàng cung Yến Bắc.
Lúc trời còn sớm, đại thần đội tuyết đến Tuyên Chính Điện dự triều.
Cung nhân trong cung sớm chuẩn nước nóng chờ ngoài điện, các đại thần khi đều dâng một chén, tạm xua cái rét .
Đây là ân điển mỗi năm khi đông, do Thái hậu trong cung ban xuống. Tập tục vốn truyền từ thời tiên đế, vốn nên do trung cung Hoàng hậu đích ban tặng, chỉ tiếc từ khi Yến Đế đăng cơ đến nay, vẫn lập hậu.
Giờ Mẹo điểm, tiếng nội thị trong điện vang lên bén nhọn.
Tiêu Ngự Chương từ nội điện phía Tuyên Chính Điện , chậm rãi bước đến long ỷ dát vàng rực rỡ.
Các đại thần trong điện đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu hô vang “Vạn tuế!”.
Người cao - bậc đế vương vạn - ánh mắt đen sâu uy nghiêm lướt qua từng hàng thần tử bên , cuối cùng dừng chốc lát Thẩm Chương Hành, thản nhiên thu về.
“Đều bình .” Giọng Tiêu Ngự Chương trầm thấp mà uy nghi.
“Tạ bệ hạ.”
Chúng thần đồng thanh đáp, lượt dậy.
“Hôm nay việc gì cần tấu trình chăng?” Đế vương nhướng mày, ánh sâu xa rơi đúng Thẩm Chương Hành.
Thân thể Thẩm Chương Hành khẽ run, chỉ cảm thấy lưng lạnh buốt, mồ hôi lạnh lập tức túa nơi lòng bàn tay. Khóe mắt lén sang Bùi Nghiên — đang kế bên , đương kim Đại Lý Tự Khanh, thánh sủng sâu đậm.
Đôi mắt Bùi Nghiên lạnh tựa sương, chớp, ánh khiến càng thêm sợ hãi.
“Bệ hạ, thần việc tấu.”
Thẩm Chương Hành nghiến răng, bước nhanh giữa điện.
Hắn chậm rãi quỳ xuống, đầu ngón tay run lên, giấu trong tay áo rộng.
Tiêu Ngự Chương khẽ , ánh mắt tối tăm khó dò, trầm giọng :
“Thẩm ái khanh, chuyện gì?”
Môi Thẩm Chương Hành khẽ động, trong lòng rối bời. Dù Thẩm gia rõ phận thật của Lâm Kinh Chi, nhưng trong cảnh , vẫn thể quang minh chính đại nhận nàng.
Nếu thực sự bất chấp tất cả mà nhận con gái, chẳng khác nào tự thừa nhận chuyện cùng Nguyệt Thị công chúa Bạch Huyền Nguyệt năm đó từng tư tình. Một chịu tội, thể cam nguyện, nhưng phía còn cả Thẩm gia.
Hắn nhớ đêm qua, khi quỳ giường bệnh của mẫu , khẩn cầu một lời đáp.
“Mẫu , thật sự định nhận Chi tỷ nhi ?”
Thẩm thái phu nhân dựa lưng gối, tay nhận lấy chén t.h.u.ố.c từ nha , khẽ phất tay hiệu lui, mới thẳng Thẩm Chương Hành, chậm rãi hỏi:
“Nhận Chi tỷ nhi? Ngươi nghĩ nên nhận thế nào đây?”
Thẩm Chương Hành nghẹn lời, yết hầu khẽ giật, một câu cũng .
“Tất cả đều là mệnh .” Thẩm thái phu nhân thở dài, đặt chén t.h.u.ố.c xuống.
Bà con trai, giọng chậm rãi:
“Ta sai Triệu ma ma Kinh Tiên Uyển, chắc lúc cũng sắp về .”
Thẩm Chương Hành , lòng thoáng lạnh.
Phụ từng theo tiên đế chinh chiến sa trường, tử trận lưng ngựa. Mẫu cả đời chỉ sinh sáu trai một gái, khi phu quân qua đời thì quy y Phật môn, sống thiện tâm, Thẩm thị mấy chục năm thăng trầm, đều nhờ một tay bà chống đỡ. Mọi việc trọng đại trong tộc, bà đều quyết đoán và từng do dự.
“Mẫu sai Triệu ma ma đến Kinh Tiên Uyển gì?”
Đôi môi nhợt nhạt của thái phu nhân khẽ mím, đáy mắt ẩn vài phần lạnh lẽo:
“Hài tử tâm tư tuy đơn thuần thiện lương, nhưng nó nghĩ gì.”
“Có vài lời, đích rõ với nó. Cũng hy vọng nó hiểu, Thẩm gia chúng cũng nỗi khổ và sự bất đắc dĩ.”
“Ngươi mà cùng con bé nhận , tất sẽ dây dưa đến Nguyệt Thị. Với Thẩm gia mà , chính là tai họa ngập đầu.”
Thẩm Chương Hành kinh hoảng ngẩng đầu, mẫu , giọng khàn :
“Cho nên phái Triệu ma ma đến, là để với con bé những lời ?”
Trong khoảnh khắc , dường như băng sương kết trong đáy mắt thái phu nhân. Giọng bà trầm lạnh:
“Ngươi rõ, nó giờ chỉ là nữ nhi của ngươi, mà còn là thê tử Bùi Nghiên sủng ái.”
“Thẩm gia rơi tình cảnh hôm nay, đều là do phu quân nó — Bùi Nghiên — một tay thúc đẩy.”
Khóe môi Thẩm Chương Hành khẽ mím, dường như còn điều , song cuối cùng vẫn im lặng.
lúc , ngoài phòng truyền giọng của bà tử Triệu ma ma:
“Thái phu nhân, nô tỳ trở .”
“Vào .” Thẩm thái phu nhân đáp.
Triệu ma ma sắc mặt trắng bệch bước từ gian ngoài, thấy Thẩm Chương Hành cũng mặt, liền vội hành lễ.
“Chi tỷ nhi thế nào?” Giọng Thẩm thái phu nhân vẫn bình tĩnh, ánh mắt thẳng Triệu ma ma.
Triệu ma ma miễn cưỡng nở một nụ :
“Hồi chủ tử, lão nô còn mở miệng, thiếu phu nhân hiểu rõ ý của lão nô.”
“Ngài dặn nô tỳ chuyển lời với hai vị chủ tử rằng, hiện tại ngài sẽ nhắc đến quan hệ với Thẩm gia, ngày cũng sẽ nhắc đến.”
Dứt lời, Triệu ma ma rũ thấp mắt, dám sắc mặt Thẩm thái phu nhân, cẩn thận lùi sang một bên.
Sắc mặt Thẩm thái phu nhân dần trở nên lạnh lẽo, bà sang con trai, giọng điệu trầm nặng:
“Ngươi cũng đấy.”
“Nó nhận , thì thôi .”
“Tất cả là mệnh. Là mệnh của Thẩm gia, cũng là mệnh của nó.”
“Nói thẳng , là Thẩm gia với nó. cũng thể chúng thiếu nợ nó điều gì.”
“Được , ngoài cả .”
Thẩm thái phu nhân khẽ phất tay, giọng mệt mỏi, nhắm mắt , Thẩm Chương Hành thêm nữa.
Triệu ma ma dám một lời, nhẹ chân lui ngoài.
Thẩm Chương Hành vẫn yên, đột nhiên quỳ xuống, giọng khẩn thiết:
“Mẫu , nhi tử… cam lòng.”
Sắc mặt Thẩm thái phu nhân lạnh băng, trong giọng mang theo chua xót lẫn hận ý:
“Ngươi cam lòng, thể cam tâm ? Chi tỷ nhi , từ đầu thấy con bé ở Hà Đông Bùi phủ, hận thể coi như ruột thịt trong lòng.”
“ ngươi đừng quên, ngày Thôi gia thiếu phu nhân trúng độc, nó từng đến hỏi . Nếu trúng độc là nó, bảo nên ?”
“Khi nỡ dối, chỉ đành nhận rằng Thẩm gia sẽ chọn cách cứu Vận tỷ nhi.”
“Nay nghĩ , chỉ e lúc đó Bùi Nghiên sớm điều tra rõ quan hệ giữa nó và Thẩm gia, nhân cơ hội khiến nó xa cách chúng , chỉ chờ đến ngày hôm nay mà thôi.”
“Bùi lang quân… thật là trăm mưu nghìn kế.”
Thẩm Chương Hành quỳ đất, chỉ cảm thấy lạnh thấu tận xương, tê buốt, nơi nào run rẩy.
……
“Thẩm ái khanh.”
“Ái khanh việc gì tấu?”
Giọng Yến Đế Tiêu Ngự Chương vang lên trầm thấp, kéo Thẩm Chương Hành trở từ cơn thất thần.
Ngực căng thắt, hai tay chống đất khẽ siết , gương mặt thoáng qua nét đau đớn. Hắn thể trái ý mẫu , càng thể vì một mà đẩy cả Thẩm gia chỗ diệt vong.
CuuNhu
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ ban hôn, lấy đích nữ nhà thần là Chiêu Nguyên quận chúa gả Nguyệt Thị, thần cho rằng quận chúa quả thật là chọn duy nhất.”
“Thần, tạ bệ hạ hậu ái.”
Đầu đông, gió rét hun hút, tuyết trắng rơi dày đặc ngoài điện.
Thẩm Chương Hành mím chặt môi, thể quỳ đất cứng đờ như tượng, giữa khí lạnh buốt, bên tai vang lên một tiếng khẽ, mang theo ý trào phúng sâu sắc.
“Rất .”
“Không hổ là ái khanh của trẫm.”
Yến Đế Tiêu Ngự Chương nhướn mày, vỗ tay lớn, phất tay phân phó:
“Vương Cửu Đức, mời tân quân Nguyệt Thị — Bạch Ngọc Kinh — , trẫm điều tuyên.”
“Tuân chỉ.” Vương Cửu Đức dám trì hoãn, vội chạy ngoài.
Chẳng bao lâu, Bạch Ngọc Kinh bước nhanh điện.
Cung nhân lập tức bày một ghế gập ở bên long tọa một bậc, song Bạch Ngọc Kinh cũng chẳng , chỉ thong thả đưa mắt quét quanh một vòng trong điện.
“Không bệ hạ triệu bổn quân tới, là vì chuyện gì?”
Tiêu Ngự Chương khẽ , ánh mắt sâu như vực, đầy vẻ hứng thú dừng ở đối diện.
“Yến Bắc cùng Nguyệt Thị liên hôn, trong cung công chúa tuổi tác thích hợp.”
“Tân quân cảm thấy, nếu trẫm chọn trưởng nữ Thẩm gia - Chiêu Nguyên quận chúa, thì thế nào?”
Ánh mắt Bạch Ngọc Kinh hờ hững, tựa hồ sớm đoán , cúi đầu đang quỳ đất.
“Mười tám năm , trưởng tỷ của bổn quân vì liên hôn mà vong mệnh, Thẩm tướng quân năm bảo hộ chu , há nên gánh tội?”
“Thẩm tướng quân nay chịu gả nữ nhi cho Nguyệt Thị, cũng coi như là lấy mạng đền mạng.”
“Chỉ là, Thẩm gia thật sự cam tâm tình nguyện?”
“Thẩm gia… cam tâm tình nguyện.”
Thẩm Chương Hành dập đầu, mỗi chữ thốt đều như nặng ngàn cân, giọng trầm khàn đến cực điểm.
Bạch Ngọc Kinh liếc , ánh mắt lạnh như men sứ, dừng nơi lưng , tựa hồ băng tuyết ngưng kết.
Giờ phút , Thẩm Chương Hành dồn đến tuyệt lộ, nhưng thể phản kháng.
Đây là lựa chọn của Thẩm thị, cũng là sự khuất phục của Thẩm thái phu nhân. Chỉ cần Thẩm Quan Vận thuận lợi gả Nguyệt Thị, sẽ tìm cách khác để bù đắp cho nữ nhi còn của .
Bạch Ngọc Kinh dường như vẫn lòng. Hắn nhấc chân, đôi ủng đen dừng ngay mặt Thẩm Chương Hành, ánh mắt lãnh bạc, từ cao xuống, rõ ràng mang theo khinh miệt.
Không khí trong Tuyên Chính Điện bỗng chốc căng như dây đàn. Đế vương long ỷ khẽ gõ đầu ngón tay tay vịn, nét mặt bình tĩnh, dường như đang đợi một màn kịch .
“Bệ hạ!”
Ngoài điện, truyền giọng kinh hoàng của Vương Cửu Đức.
Hắn hốt hoảng chạy , quỳ xuống tâu:
“Đích nữ Thẩm gia, Thẩm Quan Vận, giờ đang quỳ gối bậc thềm ngoài Tuyên Chính Điện, cầu kiến bệ hạ.”
“Nô tài rõ nàng dùng cách gì mà tránh tuần vệ, lén tiến đến nơi , là nô tài đáng c.h.ế.t!”
Tuy Vương Cửu Đức cố ý hạ giọng, nhưng Thẩm Chương Hành vẫn rõ từng chữ. Sắc mặt đại biến, ngẩng đầu về phía Bùi Nghiên, trong mắt sát khí hiện lên rõ rệt.
Hắn tin Đại hoàng tử năng lực tránh qua thiên la địa võng do Thẩm gia bày bố ngoài cung để đưa Thẩm Quan Vận đây. Trừ phi — âm thầm tay.
Mà thể điều đó, ngoài Bùi Nghiên, nghĩ ai khác.
Tuyên Chính Điện là nơi nghị chính, vốn thể để nữ tử tự tiện xông .
Tiêu Ngự Chương thu ánh mắt, chậm rãi dừng ở ảnh đang nghiêm cung kính trong điện — Đại hoàng tử Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, ánh mắt sâu thẳm của phụ hoàng như lưỡi d.a.o bén, xuyên thấu tận đáy tim.
“Bệ hạ.”
“Tiểu nữ càn, là thần gia giáo nghiêm, thần lập tức sai dẫn nàng lui.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt thái dương Thẩm Chương Hành, hít sâu một , cúi đầu tâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-84.html.]
Tiêu Ngự Chương khẽ , ngón tay thong thả vuốt qua tay áo thêu long văn, ánh mắt mang ý vị khó đoán:
“Thẩm ái khanh.”
“Trẫm nhớ lầm, ban đầu Thẩm gia vốn nguyện liên hôn. Trẫm còn tưởng ái khanh thương nữ nhi như mạng, chẳng nỡ để nữ nhi gả xa.”
“Thế mà nay xem , Thẩm thị chi nữ hao hết tâm tư, chẳng sợ mạo tội khi quân quỳ ngoài Tuyên Chính Điện, chỉ để cầu diện kiến trẫm, e là điều khổ tâm.”
“Cũng xem, Thẩm thị dù cũng là quận chúa do trẫm phong.”
Yến Đế Tiêu Ngự Chương híp mắt, ánh sâu thẳm, giọng thong thả mà lạnh lùng:
“Vương Cửu Đức, ngươi tuyên đến. Cho nàng quỳ ngoài cửa điện, trẫm thật xem nàng thể điều gì.”
Chẳng bao lâu , Thẩm Quan Vận bước chân run rẩy tiến đến cửa Tuyên Chính Điện. Nàng khẽ c.ắ.n môi, đôi vai mảnh khảnh phủ tuyết trắng, quỳ xuống thật mạnh, giọng trong trẻo mà nghẹn ngào:
“Thần nữ Thẩm Quan Vận, bái kiến bệ hạ.”
Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày, gió lạnh quất mái tóc đen ướt sũng. Trên nàng chỉ khoác xiêm y mỏng, lớp tuyết tan dần thành nước, thấm ướt tà váy. Bóng dáng yếu ớt như một cành hoa đông cứng, run rẩy kiên cường.
Ngồi long ỷ, Yến Đế nhướng mày, giọng bình thản vang lên giữa gian im phăng phắc:
“Thẩm thị, ngươi việc gì tấu?”
Thẩm Quan Vận ngẩng đầu, ánh mắt trong veo thoáng lộ vẻ đau thương. Nàng tiên sang phụ - Thẩm Chương Hành, sắc mặt ông trắng bệch, liếc qua Bạch Ngọc Kinh đang bên cạnh, khóe môi nàng khẽ nhếch, ánh mỉa mai thoáng hiện.
“Phụ .”
Giọng nàng run run, mang theo tiếng nghẹn:
“Thỉnh phụ thứ tội cho nữ nhi bất hiếu. Khi quân là tội lớn, nhưng nữ nhi thể khoanh tay phụ giấu giếm bệ hạ.”
“Phụ là gia chủ Thẩm thị, thể chỉ lời tổ mẫu mà hi sinh nữ nhi?”
Nói đoạn, nàng giơ tay áo lau nước mắt, che khóe môi đang khẽ cong, một nét lạnh lẽo. Khi ngẩng đầu trở , ánh kiên định, còn yếu đuối như :
“Bệ hạ, thần nữ việc bẩm.”
“Thần nữ sở dĩ cự tuyệt hôn sự với Nguyệt Thị tân quân, là bởi vì mẫu thần nữ — kỳ thật chính là Nguyệt Thị công chúa, Bạch Huyền Nguyệt.”
“Dựa theo huyết thống, Nguyệt Thị tân quân hẳn là cữu cữu ruột của thần nữ.”
Lời dứt, cả Tuyên Chính Điện lặng .
Thẩm Chương Hành sững , m.á.u trong như đông . Ông , một khi nàng điều , thứ của Thẩm gia đều tan thành mây khói.
Ngồi trong điện, các đại thần đồng loạt . Ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, cuối cùng dừng cả Yến Đế.
Nếu lời Thẩm Quan Vận là thật, chẳng khác nào Thẩm Chương Hành giấu diếm phận công chúa Nguyệt Thị — vốn nên là phi tần của đế vương.
Đây là tội khi quân, nhẹ thì diệt tộc, nặng thì tru !
Tiêu Ngự Chương nhướng mày, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn long ỷ, nụ nơi khóe môi lạnh như gươm sắc:
“Thẩm thị, ngươi là thật ?”
Thẩm Quan Vận bình tĩnh đáp, giọng trong trẻo mà rõ ràng:
“Thần nữ lời , thiên chân vạn xác. Nếu bệ hạ tin, thể phái đến Thẩm gia từ đường tra xét - bài vị mẫu Bạch Huyền Nguyệt vẫn còn thờ phụng ở đó.”
Thẩm Chương Hành quỳ rạp mặt đất, run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo. Yến Đế nghiêng về , ánh mắt lạnh như băng xuống:
“Thẩm ái khanh.”
“Thẩm gia các ngươi, thật là cách lấy đại nghĩa diệt .”
“Không , ngươi điều gì biện giải?”
“Bệ hạ… thần…” giọng Thẩm Chương Hành run rẩy, dập đầu mạnh đến bật máu, nhưng thể thốt nên lời.
Tiêu Ngự Chương khoát tay áo, giọng lạnh đến cực điểm:
“Vương Cửu Đức, lập tức phái đến Thẩm gia từ đường, xem kỹ, bài vị của Bạch Huyền Nguyệt.”
Không khí trong điện như đông cứng .
Thẩm Quan Vận vẫn quỳ ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, thể gầy yếu khẽ run lên trong gió tuyết.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài phần bi thương, vài phần chờ mong về phía Bạch Ngọc Kinh, mà nàng từng thề sống c.h.ế.t gả.
Bạch Ngọc Kinh từ đầu đến cuối, vẫn chẳng thèm liếc nàng lấy một cái, như thể mắt chỉ là một kẻ xa lạ.
Bạch Ngọc Kinh thong thả xoay , bình tĩnh xuống ghế gập bên long ỷ Yến Đế. Ánh mắt trầm như nước, một gợn sóng, nhưng trong khoảnh khắc liếc qua Bùi Nghiên, ánh lóe lên một tia sắc lạnh khó dò. Á nh mắt hai chỉ thoáng chạm , lập tức tránh , ai trong điện nhận điều .
Nửa canh giờ .
Vương Cửu Đức thở hổn hển chạy điện, quỳ gối hành lễ:
“Bệ hạ, điều tra rõ. Trong từ đường Thẩm gia, quả thực thờ phụng bài vị của Bạch Huyền Nguyệt.”
“Ngoài , Thẩm thái phu nhân cũng kinh động, hiện đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Thẩm Chương Hành , đồng tử chợt co rút, cả khẽ run.
“Truyền .”
Tiêu Ngự Chương hừ lạnh:
“Trẫm hôm nay thật xem, Thẩm gia các ngươi rốt cuộc giấu giếm điều gì trong hồ lô.”
Thẩm thái phu nhân Thôi thị, tóc hoa râm, cung nhân dìu điện.
Thân phận bà tầm thường, cùng thế hệ với Thái hậu, từng là bậc trưởng bối tôn kính trong hậu cung.
Hôm nay, bà quỳ Tiêu Ngự Chương, khiến cả triều văn võ trong điện đều khỏi kinh động.
“Bệ hạ,” giọng Thôi thị khàn khàn, “...thỉnh bệ hạ bớt giận. Lão mang theo bộ xương già , chỉ cầu dập đầu tạ tội.”
Yến Đế tựa long ỷ, ánh mắt thâm trầm như hồ sâu:
“Hôm nay việc , Thẩm thái phu nhân còn điều gì ?”
Thôi thị hít sâu một , cố giữ bình tĩnh:
“Bệ hạ, Chương Hành năm xưa quả tội, lão dám biện giải. Mười tám năm , trong lúc đón dâu tập kích, vì bảo hộ công chúa Bạch Huyền Nguyệt mà sơ suất phạm sai. Mười tám năm qua, ngày nào tự trách.”
“Lão chỉ cầu bệ hạ xét đến công lao Thẩm gia mấy chục năm cúc cung tận tụy, vì triều đình mà tận lực đến c.h.ế.t mới thôi, xin bệ hạ mở lòng, tha cho một mạng.”
Thôi thị , lòng bàn tay lạnh ngắt, mà vẫn c.ắ.n răng chịu đựng. Bà hiểu rõ tâm cơ đế vương, chỉ một lời lỡ miệng cũng đủ khiến cả nhà tan nát.
lời còn dứt, một tiếng “xoẹt” lạnh buốt vang lên — Bạch Ngọc Kinh rút kiếm khỏi vỏ. Mũi kiếm lạnh lẽo lướt qua cổ Thẩm Chương Hành, cắt rách da thịt, m.á.u chảy thành dòng. Hắn hề ý lưu tình.
Thôi thị hoảng hốt kêu khẽ, cả kinh đến mức suýt ngã:
“Nguyệt Thị tân quân!”
Bạch Ngọc Kinh khẽ nhếch môi, nụ lười biếng chứa đầy trào phúng:
“Thẩm thái phu nhân thật giỏi tính toán. Lấy mấy chục năm công lao của Thẩm gia uy hiếp, tưởng thể đổi lấy mạng ?”
“Yến Đế nếu thấy khó xử, bằng giao Thẩm đại tướng quân cho bổn quân xử trí.”
Thôi thị run rẩy, cố lấy bình tĩnh, giọng khàn nghẹn:
“Thỉnh Nguyệt Thị tân quân hạ thủ lưu tình. Dẫu phạm trọng tội, nhưng con gái , Thẩm Quan Vận, theo huyết mạch mà , vẫn gọi tân quân một tiếng cữu cữu.”
Lời rơi xuống, sắc mặt Bạch Ngọc Kinh khẽ biến.
Ngoài cửa điện, Thẩm Quan Vận , ánh mắt bừng sáng, khẽ ngẩng đầu về phía , trong đáy mắt là hy vọng, là mong cầu, là nỗi khát khao thừa nhận.
Chỉ cần thừa nhận phận nàng , thì dù Thẩm gia sụp đổ, nàng vẫn là công chúa Nguyệt Thị, vẫn cao cao tại thượng. Chỉ cần một lời của , nàng thể giữ tất cả.
Bạch Ngọc Kinh lạnh lùng xoay kiếm, mũi kiếm hướng thẳng về phía Thẩm Quan Vận:
“Ngươi là cái thứ đang quỳ ngoài cửa ?”
“Cái dơ bẩn , cũng xứng gọi là cữu cữu?”
Ánh mắt lạnh như sắt:
“Ta là cữu cữu của ai, e rằng trong lòng Thẩm thái phu nhân còn rõ hơn ai hết.”
Nói , nửa quỳ xuống, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén chậm rãi đ.â.m n.g.ự.c Thẩm Chương Hành. Máu tươi tràn , thấm đỏ nền đá cẩm thạch, mà thần sắc vẫn thản nhiên như .
Thôi thị thấy , gào lên một tiếng, lệ rơi đầy mặt, quỳ dập đầu hướng về Yến Đế:
“Bệ hạ! Lão cầu xin bệ hạ khai ân! Tha cho một mạng!”
Tiêu Ngự Chương tựa như thấy, ánh mắt nửa nheo, lặng lẽ đảo qua từng gương mặt trong điện. Trong tâm , từng mảnh ký ức lạnh lẽo trỗi dậy.
Mười tám năm , Nguyệt Thị cùng Yến Bắc liên hôn. Huyết mạch hoàng tộc của Nguyệt Thị quả thật khiến động tâm. hiểu rõ. chỉ cần Ngũ tộc còn nắm quyền, Bạch Huyền Nguyệt tuyệt đối thể thuận lợi nhập cung.
Quả nhiên, đoàn đón dâu kịp Biện Kinh tập kích tại Hà Đông quận. Kẻ chủ mưu, cần nghĩ cũng chính là trong Ngũ tộc.
Khi , Lý gia tuy suy tàn nhưng vẫn khống chế mạch tiền tài của Yến Bắc. Nếu công chúa Nguyệt Thị thật sự cung và sinh hạ hoàng tử, thế lực Ngũ tộc tất sẽ nghiêng trời lệch đất.
Vì thế, Bạch Huyền Nguyệt nhất định c.h.ế.t. Mà Thẩm Chương Hành, chỉ là con cờ lợi dụng trong ván cờ m.á.u lạnh .
Sau đó, phế Lý thị, diệt trừ từng chi của họ. Ngay cả Bùi Nghiên — con trai do Lý thị sinh — cũng cho phép ruột nuôi dưỡng một ngày. Hắn giao Bùi Nghiên cho Bùi gia dưỡng dục, để đoạn tuyệt huyết mạch Lý gia với hoàng quyền.
Tất cả đều trong tính toán của .
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngự Chương khẽ phất tay, giọng lạnh lẽo như băng:
“Người .”
“Áp giải Thẩm Chương Hành đến Đại Lý Tự. Đợi tra rõ chứng cứ, sẽ theo luật triều đình mà xử.”
Giọng dứt, hai thị vệ mặc giáp đen lập tức tiến lên, kéo Thẩm Chương Hành . Máu chảy thành vệt dài nền ngọc, lan đến tận chân Thẩm Quan Vận.
Nàng run rẩy theo, sắc mặt trắng bệch, chỉ còn tiếng gió lạnh và mùi m.á.u tanh quanh quẩn giữa trời tuyết.
Một câu “Đại Lý Tự” tựa như đem hy vọng cuối cùng của Thẩm gia đẩy thẳng vực sâu.
Bởi lẽ, bộ cục diện mắt — chính là do vị Đại Lý Tự Khanh, Bùi Nghiên, một tay gây nên.
Thẩm thái phu nhân lạnh toát, ôm n.g.ự.c ho khan đến thở .
“Bệ hạ, án … thể giao cho Đại Lý Tự Khanh thẩm tra xử lý.”
“Lão … còn một chuyện từng bẩm tấu.” Giọng bà khàn đặc, run rẩy, nghẹn ngào như bật máu: “Năm đó Thẩm Chương Hành tuy phạm khi quâni, nhưng vị công chúa Huyền Nguyệt … từng sinh hạ một đứa bé Thẩm gia nuôi dưỡng.”
“Chỉ là nha bên công chúa nổi lòng tham, đem con đ.á.n.h tráo với hài tử của Thẩm gia.”
“Đích nữ chân chính của Thẩm gia, lẽ là lục cô nương của Dự Chương hầu phủ – thứ nữ họ Lâm. Mà Lâm lục cô nương… chính là thê tử của Đại Lý Tự Khanh - Bùi Nghiên.”
“Lão cho rằng, án Bùi đại nhân nên tự tị hiềm mới đúng.”
Lời dứt, như ném một tảng đá lớn hồ nước phẳng lặng — trong điện Tuyên Chính thoáng chốc rối loạn, sắc mặt mỗi đều biến đổi.
Thẩm Chương Hành ướt đẫm mồ hôi lạnh, m.á.u từ cổ chảy ròng ròng, n.g.ự.c Bạch Ngọc Kinh đ.â.m một kiếm tuy sâu, nhưng khiến mất sức lên.
Thẩm gia, rốt cuộc vẫn là tự tay đập đá chân .
“Ngoại tổ mẫu… đang cái gì ?” Đại hoàng tử Tiêu Ngôn tin nổi, bước lên một bước, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hoảng hốt, gắt gao chằm chằm Thẩm thái phu nhân.
Thẩm Quan Vận quỳ ngoài điện, chỉ cảm thấy hai tai ong ong, đầu óc trống rỗng — nàng gần như thể phản ứng.
Vì … là Lâm Kinh Chi?
Là nữ nhân khiến nàng hận đến thấu xương !
Trên long tọa, ánh mắt Tiêu Ngự Chương thâm trầm như mực, lạnh lẽo về phía Bùi Nghiên. Ánh trĩu nặng uy áp, khiến ai dám thở mạnh.
Bùi Nghiên thẳng lưng, khí độ trầm , dáng vẻ bình tĩnh vô cùng, hề tỏ sợ hãi.
“Bùi Nghiên,” giọng Yến Đế khẽ vang, bình đạm đến mức cảm xúc, “Thẩm thái phu nhân , là thật ?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ai cũng cảm nhận cơn giận đang đè nén đến cực hạn.
Bùi Nghiên khẽ , bình thản ngẩng đầu đối diện ánh của đế vương:
“Hồi bệ hạ,” rõ ràng từng chữ, “Nội tử của thần, quả thật là con gái của Nguyệt Thị Bạch Huyền Nguyệt.”
“ nàng từng , nàng cha ruột.”
“Thỉnh Thẩm gia… đừng tự cho là đúng.”