Chiết Xu - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:34:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm đại cô nương Thẩm Quan Vận, là thiên tử phong Chiêu Nguyên quận chúa, càng là bảo bối Thẩm gia nâng niu trong lòng bàn tay.
Tin nàng mất tích truyền , lập tức dấy lên sóng to gió lớn khắp kinh thành Biện Kinh.
Trong cung, phía Ngự Thư Phòng là tẩm điện, trời tờ mờ sáng, sắc trời ngoài cửa sổ còn mờ đục một màu xám nhạt.
Tổng quản nội thị Vương Cửu Đức cẩn trọng hầu hạ Yến Đế Tiêu Ngự Chương y phục, dâng nước ấm cho rửa mặt, khom lưng dè dặt mở lời:
“Bệ hạ, nô tài một việc lạ, nên …”
Tiêu Ngự Chương khẽ nâng mắt, ánh lạnh lẽo quét qua Vương Cửu Đức một cái. Chỉ một cái liếc thôi khiến Vương Cửu Đức sợ đến run bắn, vội vàng cúi gằm đầu, dám thở mạnh.
Hồi lâu , Yến Đế ném chiếc khăn tơ lụa dùng qua sang một bên, chắp tay thong thả đến án thư, cầm bút son chuẩn phê tấu chương:
“Có việc thì , việc thì lui.”
Vương Cửu Đức lập tức khom , gượng lấy lòng nhanh chân bước lên:
“Nô tài đêm qua Thẩm gia chuyện lộn xộn…”
Tiêu Ngự Chương khẽ nhíu mày, ngón tay xoa nhẹ giữa trán, hứng thú phê tấu chương thoáng chốc tan biến:
“Thẩm thị?”
“ .”
“Theo tin mật thám bẩm báo, Thẩm gia lặng lẽ bắt một bà tử từ thôn trang về thẩm vấn. Không lâu , tiểu Phật đường của Thẩm thái phu nhân bỗng nhiên bốc cháy, đại cô nương Thẩm Quan Vận đang nhốt bên trong, từ đó còn tung tích.”
Thẩm gia từ khi bắt đầu chuyện liên hôn, phiền phức nối tiếp , từng dứt.
Tiêu Ngự Chương vốn đa nghi, trong lòng càng dấy lên ngờ vực, chỉ sợ còn chuyện gì đến.
Vương Cửu Đức quan sát kỹ nét mặt của đế vương, thấy phản ứng gì bèn dè dặt tiếp:
“Theo thám tử hồi báo, Thẩm đại cô nương mất tích là do Đại hoàng tử mang .”
Tiêu Ngự Chương ngẩng phắt đầu, ánh mắt đen sâu thẳm nheo , ẩn chứa từng tia lạnh lẽo. Một lúc , khóe môi cong lên đầy thâm ý:
“Ngươi … là Đại hoàng tử đem đích nữ Thẩm gia ?”
Vương Cửu Đức cúi thấp đầu, dám đáp.
Hồi lâu, thử hỏi:
“Bệ hạ, cần nô tài sai trong cung mời Đại hoàng tử ?”
Tiêu Ngự Chương bỗng bật lạnh, ánh sâu như dao:
“Không cần. Cái kẻ thích lăn lộn , cứ để nó lăn lộn .”
“Bùn nhão trét nổi tường, cưỡng cầu cũng vô ích.”
Tim Vương Cửu Đức đập thình thịch. Hắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, là tín nhiệm nhất, song vẫn rõ, tâm đế vương, khó dò như biển sâu.
Hắn sớm , Yến Đế ngoài mặt thì sủng ái Hiền phi và Đại hoàng tử do bà sinh, nhưng kỳ thực trong lòng chẳng coi trọng mấy. So , vị Nhị hoàng tử do Đức phi Thôi thị sinh, sủng ái trong cung, lẽ còn bệ hạ xem trọng hơn phần nào.
Thẩm gia xưa nay vẫn cho rằng Đại hoàng tử chắc chắn sẽ là nối ngôi, nhưng nay xem … nước cờ e rằng sai.
Tại Quỳnh Hoa Lâu, thanh lâu xa hoa nhất thành, lầu cao ngất ngưởng, đèn đuốc mờ ảo.
Giữa mùa đông lạnh buốt, trong tịnh gian ở tầng thượng, Thẩm Quan Vận khoác lên y phục mỹ lệ của cô nương nơi kỹ viện.
Y phục nàng xộc xệch, cánh tay trái băng bó phủ tấm sa mỏng, tấm lưng trắng ngần còn hằn vết hôn nhàn nhạt, dung nhan thoáng vương vài phần xuân sắc.
Bên cạnh nàng , chính là Đại hoàng tử Tiêu Ngôn, kẻ lén khỏi cung giữa đêm để đến đây.
Tiêu Ngôn nửa trần trụi, lười nhác vuốt nhẹ mái tóc đen mềm, giọng khàn khàn đầy men say:
“Vận , những điều ngươi truyền tin cho đó… đều là thật ?”
Thẩm Quan Vận rũ mi, giấu ánh chán ghét trong mắt, mỉm dịu dàng, nép n.g.ự.c :
“Đến nước , biểu ca vẫn còn tin ư?”
“Nếu tin, vì còn phái cứu khỏi Thẩm gia? Bao năm qua đối với biểu ca một lòng một , phụ và tổ mẫu vì tiền đồ của Thẩm gia mà chia rẽ chúng .”
Nói đến đây, nàng rưng rưng nước mắt, yếu ớt nũng nịu, mềm mại khiến khác khỏi động lòng. Tiêu Ngôn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt chút d.a.o động.
Thẩm Quan Vận khẽ tựa vai , giọng pha chút trêu ghẹo:
“Biểu ca, ngày mai còn mang tiến cung, nếu cứ ở đây, e rằng mai chẳng còn tinh thần mà đối diện phụ hoàng.”
“Biểu ca ngày là gánh vác đại sự, thể để bản lỡ việc vì một nữ nhân như ?”
Nghe , thần sắc Tiêu Ngôn dần nghiêm , hỏi:
“Ngươi thật sự là nữ nhi của công chúa Nguyệt Thị – năm đó lẽ hòa gả cho phụ hoàng, cùng cữu cữu sinh ?”
Thẩm Quan Vận khẽ :
“Ta giao phó sự cho biểu ca, còn lừa ?”
“Ngày , ngoài biểu ca , còn thể nương tựa ai khác? Biểu ca cưới , chẳng khác nào Nguyệt Thị chỗ dựa. Đến khi đoạt vị, cho dù Thẩm gia thất thế, vẫn thể trở thành Thái tử Yến Bắc.”
Lời nàng khiến Tiêu Ngôn thoáng d.a.o động. Hắn nàng , nhớ đến những năm tháng hai cùng lớn lên bên , trong lòng khỏi nảy sinh cảm xúc khó tả.
Sau một lúc lâu, Tiêu Ngôn khẽ :
“Ngươi cứ ở Quỳnh Hoa Lâu tĩnh dưỡng, ngày mai sẽ nghĩ cách để phụ hoàng cho gặp mặt.”
Thẩm Quan Vận giữ lấy tay áo , giọng run run:
“Biểu ca nỡ để ở một ? Nếu cô mẫu chuyện, tất sẽ tra xét. Đến lúc , định thế nào?”
Tiêu Ngôn thoáng dừng bước. Lời nàng lý, mẫu phi vốn nghi ngờ Thẩm gia, nếu chuyện phát hiện, chắc chắn sẽ sinh biến.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngôn trầm mặc hồi lâu, mới khẽ thở :
“Được , ngươi yên tâm.”
Hắn xuống bên nàng , ánh mắt sâu thẳm, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
……
Tại Kinh Tiên Uyển, Lâm Kinh Chi dần tỉnh từ giấc ngủ. Đêm qua uống chút rượu, chuyện đến khuya cùng phu quân, khiến nàng mệt lả.
Nam nhân bên giường, khẽ đặt tay lên trán nàng, giọng trầm ấm:
“Còn thấy khó chịu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-83.html.]
“Chi Chi, đêm qua nàng uống nhiều, cũng nỡ trách.”
Lâm Kinh Chi mặt đỏ ửng, khẽ cúi đầu:
“Phu quân, … .”
Nàng nhớ khi uống say, lưng hiện lên một dấu ấn lạ, hình như là đóa mẫu đơn. Đó là dấu ấn mẫu nàng để từ thuở nhỏ, từng căn dặn nàng tuyệt đối uống rượu.
Bùi Nghiên khẽ :
“Trên lưng nàng hình mẫu đơn, chỉ khi uống rượu mới hiện rõ. Chi Chi, nàng điều đó nghĩa là gì ?”
Lâm Kinh Chi sững , siết chặt y phục, ánh mắt thấp thoáng lo lắng.
“Mẫu từng , đó là dấu ấn do Nguyệt Thị lưu … Phu quân, vì chuyện ?”
Bùi Nghiên nàng thật lâu, ánh mắt thoáng trầm. Hắn vốn định giấu , nhưng nghĩ đến những từng khinh miệt nàng, từng hại nàng, trong lòng dâng lên một cơn giận khó nén.
Hắn nhẹ giọng đáp:
“Bởi vì, nàng những điều từ ai khác. Nàng là của , là đầu tiên cho nàng thế thật sự.”
Giọng của trầm thấp mà kiên định. Trong ánh , Lâm Kinh Chi dường như thấy cả một tầng tình ý nặng nề, chân thành đến mức khiến tim nàng khẽ run.
Nghĩ đến đây, Bùi Nghiên ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng khác thường, Lâm Kinh Chi mà khẽ:
“Chi Chi.”
“Ta nâng nàng lên thật cao.”
“Để nàng thể ở nơi cao quý nhất, xuống cả Yến Bắc, thậm chí là thiên hạ .”
“Cho nên, đừng sợ … ?”
Ánh của sâu như mực, ẩn chứa sự kiềm chế và lưu luyến. Đầu ngón tay khẽ lướt qua cánh môi nàng, giọng dường như pha lẫn nỗi xót xa.
Lâm Kinh Chi khẽ run, tránh ánh mắt , nhỏ giọng :
“Phu quân đang gì ? Ta khi nào từng sợ ?”
Bùi Nghiên chỉ mỉm , đáp.
Hắn dậy, mở tủ lấy y phục, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh từng lớp áo. Động tác chậm rãi, cẩn trọng đến mức khiến khác nỡ cự tuyệt.
Sau khi giúp nàng mặc xong, khẽ ôm nàng lòng:
“Chi Chi, nàng về Thẩm gia ?”
Lâm Kinh Chi đến hai chữ “Thẩm gia” liền khẽ cau mày, cảm giác bài xích dâng lên tận đáy lòng.
Kiếp , nàng từng Thẩm Quan Vận nhốt địa lao, chịu khổ đến c.h.ế.t. Giờ nghĩ , chỉ e rằng năm đó Thẩm Quan Vận từ Trình Xuân Nương phận thật của nàng, nên mới sinh lòng hận thù.
Nghĩ đến đó, nàng khẽ , giọng mang theo chút chua chát:
“Phu quân chớ nhắc tới Thẩm gia. Bọn họ với vốn chẳng còn liên can gì.”
“Mẫu là Bạch Huyền Nguyệt, nhận. cần phụ . Từ đầu đến cuối, từng , cũng chẳng cần.”
Bùi Nghiên , khóe môi khẽ nhếch, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng cùng ôn nhu đan xen.
Hắn khẽ cúi đầu, tựa cằm lên vai nàng, thở một tiếng thật nhẹ:
“Nếu Chi Chi , chúng sẽ trở về.”
“Thẩm gia , vốn chẳng đáng kể gì.”
Lâm Kinh Chi ôm, cảm giác rõ ràng sự bất thường trong tâm trạng của phu quân , dường như trong lòng điều gì đang chất chứa, sâu kín mà khó .
Dẫu , nàng cũng hiểu, đời khác với kiếp .
Về chuyện phận thật của Thẩm Quan Vận tra , nàng tin, ngoài những sắp xếp âm thầm của , tất cũng phần bút tích của Bùi Nghiên.
Sau bữa ngọ, Bùi Nghiên rời .
CuuNhu
Không lâu , Khổng ma ma báo, rằng Thẩm gia sáng sớm hỏa hoạn, đích nữ trong phủ rõ tung tích.
Đến chạng vạng, quả nhiên của Thẩm phủ tới tìm.
Bà tử ngoài sân, Khổng ma ma dẫn Kinh Tiên Uyển.
Lâm Kinh Chi ngay ngắn, nhấp một ngụm , ánh mắt lạnh lùng liếc qua bà tử :
“Ngươi Thẩm thái phu nhân bệnh nặng?”
Bà tử vội vàng cúi đầu:
“Thái phu nhân gần đây thể yếu nhược, vẫn luôn nhớ thương thiếu phu nhân, mong thể về phủ thăm một chuyến.”
Lâm Kinh Chi khẽ , giọng thoáng lạnh:
“Thẩm gia thật sự nhớ , là sợ nhớ đến phận thật?”
“Thẩm gia năm đó dùng khác , Thái phu nhân bao giờ nghĩ đến việc vạch trần Thẩm Quan Vận ?”
“Nếu thừa nhận việc đó, chẳng đồng nghĩa thừa nhận tội khi quân ?”
Nàng đặt chén xuống, chậm rãi :
“Ngươi về với Thái phu nhân, sẽ bao giờ nhắc chuyện Thẩm gia, nay cũng chẳng quan hệ gì với Thẩm phủ nữa. Xin bà cứ yên tâm.”
Bà tử sợ đến tái mặt, vội vã lui ngoài.
Không lâu , Bùi Nghiên từ thư phòng vội vàng trở , ánh mắt lạnh như băng đảo qua Khổng ma ma:
“Ta chẳng căn dặn, Thẩm gia bước Kinh Tiên Uyển nửa bước ?”
Khổng ma ma hoảng hốt quỳ sụp xuống.
Lâm Kinh Chi vẫn bình thản nhấp , khẽ đáp:
“Là bảo bà dẫn . Phu quân nếu trách, thì cứ trách .”
Bùi Nghiên thoáng khựng . Nhìn thấy hàng mi nàng khẽ nhíu, lập tức hạ giọng, dám thêm nửa lời.
Lâm Kinh Chi đặt chén xuống, ngước mắt thật lâu.
Nàng cảm giác rõ ràng, đang sợ, sợ nàng cùng Thẩm gia khôi phục quan hệ.
Chỉ là… rốt cuộc sợ điều gì?