Chiết Xu - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:34:07
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Quan Vận ngơ ngác quỳ nơi Phật đường, bóng lưng Thẩm Chương Hành khuất, lòng dần lạnh xuống như tro tàn.

“Phụ … ngay cả cũng chịu tin con ?”

“Vận nhi đến cùng sai chỗ nào?” nàng khẽ lẩm bẩm, giọng khàn nghẹn, trong mắt dần hiện lên tia sát ý. Ánh nến trong Phật đường lay động, phản chiếu đôi đồng tử của nàng , tựa như lửa ma thiêu đốt, oán hận tuyệt vọng.

Thẩm Quan Vận khẽ nhắm mắt, nàng hiểu rõ, bản thể tiếp tục chờ diệt vong. Lấy thái độ của Nguyệt Thị tân quân Bạch Ngọc Kinh đối với nàng mà xét, nếu phụ vẫn c.ắ.n răng phủ nhận mối quan hệ giữa nàng và Nguyệt Thị công chúa, thì Bạch Ngọc Kinh chắc chắn sẽ tin. Mà nếu nàng dám nổi điên, Thẩm gia chỉ cần một câu “hồ đồ bệnh tật”, là thể nhốt nàng biệt viện, đợi đến kỳ hòa liền lặng lẽ đưa nàng sang Nguyệt Thị.

Thẩm Quan Vận lớn lên trong Thẩm phủ, đương nhiên hiểu rõ Thẩm gia bao nhiêu thủ đoạn. Có Thẩm thái phu nhân nắm quyền trong tay, phụ tuyệt đối sẽ vì nàng mà lung lay.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Quan Vận lóe lên một tia độc quang lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu tượng Quan Âm hiền từ bàn thờ, ánh nến phản chiếu gương mặt tượng, mà trong đôi mắt nàng chỉ còn sự tàn nhẫn vô tình.

Nếu Thẩm gia thể vì lợi ích mà vứt bỏ nàng , thì nàng cũng thể vì bản mà hủy diệt Thẩm gia. Dù Bạch Ngọc Kinh chịu thừa nhận phận của nàng , chỉ cần đương kim hoàng đế Tiêu Ngự Chương gật đầu, nàng liền thể đổi lấy sinh mệnh của cả một gia tộc để tế hiến cho dã tâm của .

“Đều đáng c.h.ế.t cả.” Thẩm Quan Vận mỉm , nụ lạnh như gió đêm đầu thu.

Trong đại viện Thẩm gia, một gian nhà nhỏ hẻo lánh gió đêm quét qua, nền đất ẩm ướt là nhà lao tối tăm, hôi thối.

Trình Xuân Nương - bà v.ú năm xưa - trói tay chân, ném mặt đất. Thẩm Chương Hành sắc mặt lạnh băng, sát khí cuồn cuộn.

Trình Xuân Nương vốn hạ độc khiến câm điếc, nhiều năm giam giữ trong thôn nhỏ ngoài kinh. Khi còn tưởng Thẩm Chương Hành chuyện tráo đổi hài tử năm đó, định từ từ hành hạ bà đến c.h.ế.t. khi giam, tuy chịu khổ, nhưng vẫn cho cơm ăn nước uống, g.i.ế.c, mãi đến giờ, bà mới hiểu, giữ mạng để cắt đứt hậu hoạn, bịt kín miệng bà .

Hôm nay, khi kéo trở Thẩm phủ, Trình Xuân Nương hiểu - bí mật e rằng còn giấu nổi.

Dẫu , bà câm điếc, vì đứa con mà thề sống thề c.h.ế.t, dù tra tấn đến thế nào cũng tuyệt hé nửa lời.

Thẩm Chương Hành ghế lớn, lạnh giọng quát:

“Gọi Vương thị đến đây.”

Một lát , Vương thị lôi tới, hai chân run rẩy, thấy địa lao u ám, liền sợ đến tái mặt.

“Đại… đại tướng quân… gọi nô tỳ đến là chuyện gì?” — bà run giọng hỏi.

Thẩm Chương Hành giương mắt Trình Xuân Nương, trầm giọng :

“Ngươi xem kỹ , nhận chăng?”

Vương thị khuôn mặt đầy sẹo của Trình Xuân Nương, sợ hãi đến mức dám tin mắt , lắp bắp:

“Là… là Trình thị? Bà v.ú của đại cô nương năm xưa?”

Thẩm Chương Hành nheo mắt, thanh âm lạnh như thép:

“Năm đó ngươi cùng Trình thị chăm sóc đại cô nương. Ta nhớ, vì đứa nhỏ chịu bú, ngươi là ngược đãi, nên đuổi khỏi phủ. rốt cuộc khi xảy chuyện gì? Vì ngươi cam tâm đuổi mà biện giải nửa câu?”

Vương thị , sắc mặt trắng bệch, thể run lẩy bẩy, môi c.ắ.n chặt đến bật máu, dám lời nào.

Thẩm Chương Hành chằm chằm bà , ánh mắt tối sầm, đột ngột hạ lệnh:

“Động thủ!”

Lời dứt, một tên thị vệ rút trường đao, vung lên c.h.é.m xuống - Trình Xuân Nương hét lên câm lặng, ngón tay trỏ chặt lìa, m.á.u tươi b.ắ.n tung, văng thẳng lên mặt Vương thị.

Vương thị kinh hãi hét thất thanh, hai mắt trợn trừng, ngất lịm. Một gáo nước lạnh tạt xuống, bà run b.ắ.n tỉnh , răng va lập cập, thấy tiếng Thẩm Chương Hành như vang từ địa ngục:

“Ngươi ?”

Thẩm Chương Hành chậm rãi lên, đôi ủng đen nặng nề giẫm xuống nền đất, từng bước thong thả mà áp lực.

Khi tra hỏi , vốn một bộ thủ đoạn riêng, chỉ cần c.h.ế.t, thì ai thể giữ kín miệng.

Vương thị cuộn tròn nền đất ẩm thấp dơ bẩn, nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt hoang mang, do dự chẳng nên .

Thẩm Chương Hành khẽ liếc thị vệ bên cạnh, nâng tay hiệu.

CuuNhu

“Rắc.” Một tiếng gãy vang lên, ngón giữa của Trình Xuân Nương c.h.é.m đứt. Bà đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, hai mắt trừng lớn Vương thị, lắc đầu dữ dội.

“Ta , … nô tỳ dám giấu giếm.”

Vương thị phủ phục mặt đất, dập đầu liên tiếp, thanh âm run run vì sợ hãi.

Thẩm Chương Hành , đáy mắt tràn đầy sát khí, giọng lạnh lẽo đến tê dại:

“Nói.”

Vương thị bệt xuống đất, tay chân run rẩy, run giọng kể:

“Mười bảy năm , nô tỳ Thẩm thái phu nhân chọn , cùng hai phụ nhân khác chăm sóc Đại cô nương.

bao lâu, hai đều lượt gặp chuyện, đuổi khỏi phủ. Sau đó, nô tỳ phát hiện Đại cô nương tuy chịu b.ú sữa của nô tỳ, nhưng thể hề gầy yếu.

Nô tỳ sinh nghi, nên một đêm lén dậy theo dõi… mới phát hiện là Trình thị lén bón sữa cho đại cô nương.

Khi nô tỳ hiểu, nhưng bởi Trình thị vốn cũng là từng sinh nở, nên nô tỳ dám hỏi nhiều. Bà thái phu nhân và tướng quân coi trọng, nô tỳ chỉ thể lặng lẽ đổ bỏ sữa của .

Sau đó, việc nha phát hiện, cho rằng nô tỳ ác ý khắt khe với cô nương, nên đuổi khỏi phủ. Nô tỳ dám chỉ điểm Trình ma ma, sợ liên lụy đến hài tử trong nhà, đành ngậm miệng chịu oan.”

Nói dứt lời, Vương thị đầu cúi rạp xuống, dám ngẩng lên chủ tử.

Trong địa lao ẩm lạnh, khí như đông cứng , trầm mặc đến nghẹt thở.

Đôi mắt Thẩm Chương Hành đỏ quạch, hai nắm tay siết chặt đến nỗi khớp xương phát tiếng răng rắc.

Một hồi lâu , khàn giọng : “Đưa Vương thị lui xuống.”

Trình Xuân Nương đẫm máu, cuộn đất, dám ánh mắt của , trái tim run lên từng hồi sợ hãi.

Thẩm Chương Hành bước đến mặt bà , dùng mũi đao nâng cằm bà lên, tiếng khàn nghẹn, khủng bố vang :

“Hóa , đứa con gái mà Thẩm gia cưng chiều suốt mười bảy năm nay… là thứ dơ bẩn do ngươi sinh .”

Hắn siết chặt cán đao, giọng trầm trầm như nghẹn trong ngực:

“Năm đó, ngươi thế nào với ? Ngươi mang tín vật của Huyền Nguyệt, vượt ngàn dặm đến Biện Kinh, rằng nàng vì sinh con mà mất máu, c.h.ế.t. Còn ngươi, vì trốn chạy, chẳng kịp mang t.h.i t.h.ể nàng về, chỉ theo di nguyện, đem hài tử giao cho Thẩm gia.

Ta khi bán tín bán nghi, còn phái đến nơi ngươi . Quả thật gốc cây chôn một thai mục nát, tuy tìm thấy t.h.i t.h.ể Huyền Nguyệt, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.”

Lời dứt, Thẩm Chương Hành nghẹn , khóe miệng trào m.á.u tươi, từng giọt nhỏ xuống nền đất. Đôi mắt đỏ rực như lửa, chứa đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-82.html.]

Trình Xuân Nương dùng chính hài tử của để tráo đổi con của Bạch Huyền Nguyệt - việc , dù ai cũng thể ngờ đến.

Năm đó, khi Thẩm Quan Vận đưa phủ, nàng nhỏ bé yếu ớt, giống như đứa trẻ sinh non. Trình Xuân Nương quả quyết, là do thể chủ tử sinh vốn yếu. Thẩm gia khi đó đang rối ren vì việc triều chính, chẳng ai kịp hoài nghi.

Thẩm Chương Hành hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể một đao g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Xuân Nương tại chỗ — song , g.i.ế.c bà lúc là quá dễ dàng. Bà chịu hết cực hình, sống bằng c.h.ế.t, mới là báo ứng thích đáng.

Trình Xuân Nương tuy thấy tiếng , nhưng khẩu hình cũng đoán đôi phần lời . Bà hiểu, chỉ cần thừa nhận, Thẩm Quan Vận vẫn còn một tia hy vọng. Còn nếu thừa nhận… kết cục tất là diệt tộc.

Năm , Nguyệt Thị cùng Yến Bắc kết , quốc thế của Nguyệt Thị suy yếu, trong cung Thái tử còn nhỏ, quốc vương bệnh nặng, nên mới mượn liên hôn để giữ giang sơn.

Vì việc , Nguyệt Thị lựa chọn trong hàng ngàn mỹ nữ, chọn một dung mạo giống hệt công chúa Bạch Huyền Nguyệt — chính là Trình Xuân Nương — phong đẳng thị, cùng công chúa đến Yến Bắc.

Mưu kế vốn bí mật, ngoài triều đình hai nước, ai .

Thẩm Chương Hành khi là đặc sứ đón tân nương, để ý đến luôn giấu trong xe ngựa .

Giữa đường, đoàn xe tập kích, phần lớn c.h.ế.t hoặc mất tích. Trình Xuân Nương thương nặng, một thôn phu cứu sống. Thôn phu thê tử, bà vì cầu sinh mà đành thuận theo .

Đợi khi lành lặn, bà tìm cách trốn , dựa theo dấu hiệu bí mật của công chúa lưu mà tìm . Cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Huyền Nguyệt — khi , công chúa mang thai.

Trình Xuân Nương sống ở nơi sơn dã suốt một thời gian dài, dinh dưỡng đủ, thể gầy yếu đến mức đáng thương. Thêm đó thường xuyên nôn nghén, sắc mặt vàng như nghệ, nên khi Thẩm Chương Hành nhận chỗ nào giống với thê tử .

Sau khi Bạch Huyền Nguyệt mang thai, Thẩm Chương Hành quyết định lên đường trở Biện Kinh, tự triều thỉnh tội. Không ngờ đường hồi kinh phục kích, trọng thương hôn mê suốt nửa năm trời.

Khi , thai nhi trong bụng Bạch Huyền Nguyệt bảy tháng, mà vẫn tin tức của . Nàng chỉ đành sai Trình Xuân Nương cùng một nha khác mang theo ngân lượng, lên đường đến Biện Kinh tìm Thẩm gia.

Từ Hà Đông quận đến Biện Kinh, đường xá xa xôi, ít nhất cũng ba tháng mới đến nơi. Trong thời gian , lòng Trình Xuân Nương dần sinh tà ý.

quá hiểu tính tình cao ngạo của Nguyệt Thị công chúa. Nếu để công chúa Thẩm gia thừa nhận con nàng, hoặc rằng Thẩm Chương Hành vẫn còn sống mà chịu đón về, Bạch Huyền Nguyệt tuyệt đối sẽ hạ mà cầu khẩn thêm nào.

Thế nên, bao lâu, Trình Xuân Nương tay hại c.h.ế.t nha đồng hành. Gần đến Biện Kinh, bà uống t.h.u.ố.c kích sản, sinh non đứa trẻ, mang theo tín vật của Bạch Huyền Nguyệt, bế chính con đến Thẩm gia.

tự xưng là nha của công chúa. Mà Thẩm Chương Hành vốn từng gặp bà hầu hạ bên cạnh Bạch Huyền Nguyệt, nên nghi ngờ, giữ bà trong phủ.

Trải qua nhiều năm, do sinh nở và nuôi con, thể bà dần khôi phục, dung mạo từ tái nhợt trở nên đầy đặn, sắc nét hơn.

Đến khi Thẩm Quan Vận lên năm, sáu tuổi, Trình Xuân Nương bỗng phát hiện, diện mạo càng ngày càng chăm sóc , mơ hồ hiện dung mạo xưa khi hòa .

Nếu cứ thế , sớm muộn gì cũng phát hiện.

, vết sẹo mặt bà — một nửa là do tai nạn, nửa còn là do chính tay bà hủy dung nhan, để ai còn nhận . Chỉ như , Thẩm Quan Vận mới thể giống bà đến mười phần, mà khiến khác sinh nghi.

Nghĩ chuyện cũ năm xưa, khóe môi Trình Xuân Nương run rẩy, như đang mà cũng như đang .

Ngay khoảnh khắc , bà bất chợt nghiêng , dồn hết sức lao thẳng về phía lưỡi đao trong tay Thẩm Chương Hành. Chỉ cần nghiêng một tấc, lưỡi đao sẽ xuyên qua cổ bà .

“Muốn c.h.ế.t?”

Giọng trầm như sắt lạnh. “Ngươi thật nghĩ thể dễ dàng như thế ?”

Ánh mắt Thẩm Chương Hành tối sầm, nhấc chân đạp mạnh n.g.ự.c bà , Trình Xuân Nương hất văng xa, đập mạnh xuống đất.

Sắc mặt chút biến đổi, đầu lệnh cho thị vệ canh giữ:

“Canh cho kỹ. Không cho phép ả c.h.ế.t, cũng cho phép ả sống yên .”

Thị vệ lạnh toát, vội đáp: “Vâng, tướng quân.”

Thẩm Chương Hành rời khỏi địa lao. Bên ngoài, bầu trời nhạt ánh trắng của bình minh, mờ mờ ánh sáng sớm.

Nơi vốn là địa lao bỏ hoang lâu, ít lui tới. Nếu Trình Xuân Nương tội đáng muôn phần, cũng chẳng giam bà ở chốn .

“Đại tướng quân, !”

Từ xa, một bà tử hốt hoảng chạy đến, mặt mũi lấm lem tro bụi. Hướng bên tiểu Phật đường của Thái phu nhân, mơ hồ bốc lên một làn khói và ánh lửa, sáng rực trong màn sớm u ám.

Tim Thẩm Chương Hành đột nhiên siết , gằn giọng hỏi:

“Đại cô nương xảy chuyện gì?”

Bà tử run rẩy, hai tay cháy phồng lên, giọng khàn đặc:

“Tướng quân… Phật đường bốc cháy, bọn nô tỳ liều mạng xông cứu, nhưng thấy bóng dáng đại cô nương.

Thái phu nhân tin ngất lịm, đến giờ vẫn tỉnh. Nô tỳ sợ đại cô nương… e rằng lành ít dữ nhiều.”

Ánh mắt Thẩm Chương Hành lạnh buốt, bước nhanh về hướng tiểu Phật đường:

“Đã mời lang trung ?”

“Đã mời , tướng quân.” Bà tử đáp. “Lang trung cho uống an thần thang, Thái phu nhân tỉnh , nô tỳ dám đại cô nương thể còn trong đám cháy, chỉ sợ Thái phu nhân chịu nổi kích động.”

Bàn tay Thẩm Chương Hành nắm chặt chuôi đao bên hông, ánh mắt bừng lên sát ý. Dù rõ Thẩm Quan Vận cốt nhục Thẩm gia, vẫn chẳng thể tay g.i.ế.c nàng .

Mười bảy năm dưỡng dục, tất cả thương yêu và bao dung đều đặt đứa trẻ . Nếu nàng thật sự mất trong biển lửa, vẫn sẽ lấy danh phận nữ nhi Thẩm gia mà an táng nàng chu . nếu

Một canh giờ , ngọn lửa cuối cùng mới dập tắt. Phật đường cháy đen hơn nửa, nhưng may mắn lan đến chính phòng nơi Thái phu nhân ở.

Thẩm Chương Hành bước , trong gian chính chỉ còn mùi khói và tro bụi nồng nặc.

Tượng Quan Âm bằng bạch ngọc bàn thờ hun đen, mặt ngọc nứt toác thành từng vảy, nét hiền từ ngày giờ trở nên dữ tợn, âm trầm.

Trong đống tàn tro , thấy t.h.i t.h.ể Thẩm Quan Vận, chỉ cửa sổ phía cạy để dấu vết rõ ràng.

Ánh mắt Thẩm Chương Hành tối , sát khí cuộn trào trong đáy mắt. Hắn cảm thấy bản vẫn quá mềm lòng — mà kẻ ô uế , sớm muộn cũng sẽ là tai họa cho Thẩm gia.

“Truyền lệnh xuống !”

“Tìm! Dù đào ba thước đất, lật tung cả Biện Kinh , cũng tìm Thẩm đại cô nương!”

Dứt lời, xoay bước khỏi Phật đường, lạnh giọng dặn thị vệ:

“Chuẩn ngựa. Gửi tin cho Hiền phi nương nương trong cung.

Bảo rằng — nếu còn tránh mặt , thì khi Thẩm gia biến, ở trong cung cũng đừng mong yên .”

Thanh âm lạnh buốt như băng tan trong gió đông, khiến đều run rẩy.

Sáng sớm Biện Kinh hôm , hoàng thành vốn tĩnh lặng, vì tin Thẩm đại cô nương mất tích mà dậy sóng, cả kinh thành đều chấn động.

 

Loading...