Chiết Xu - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:33:40
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Nghiên rũ mắt, mũi chân lạnh lùng nghiền nát mảnh sứ vỡ mặt đất, ánh mắt phượng khẽ híp , trong đó thấp thoáng sát ý đẫm máu.
Khóe môi cong lên một nụ lạnh:
“Ông xứng ?”
Thẩm Chương Hành chấn động, tầm mắt run rẩy dữ dội như rút mất hồn phách.
Đầu óc ông trống rỗng, suy nghĩ tán loạn, chỉ còn hai con mắt đỏ ngầu gắt gao chằm chằm Bùi Nghiên, giọng khàn khàn, khô khốc.
“Ta hỏi một .”
“Bức họa đó… ngươi lấy ở ?”
“Nói cho !”
Lời gằn từng tiếng, khuôn mặt Thẩm Chương Hành méo mó dữ tợn, trong đôi đồng tử đỏ ngầu trào cuộn sóng cảm xúc cuồng loạn. Cả ông như dã thú nhốt trong lồng sắt, giãy giụa bên bờ điên loạn.
Bùi Nghiên ông, khóe môi nhếch lên, nụ chứa đầy khinh miệt. Giọng thong thả, nhẹ nhàng mà nặng như đá tảng:
“Thẩm tướng quân cảm thấy… tất cả quá muộn ?”
Trong thư phòng, khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thẩm Chương Hành sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm đao run lên, cuối cùng rũ xuống, cả lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
Ông bật khàn, âm thanh nghẹn đặc, như kéo từ cổ họng đẫm máu:
“Ngươi… cho gặp nàng .”
Bùi Nghiên bước chậm về phía , tiếng sứ vỡ ủng vang lên ken két, khiến ê răng. Hắn chẳng buồn đáp, đôi mắt sâu thấy đáy, lạnh lẽo như hồ băng.
“Bùi Nghiên…” Thẩm Chương Hành ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu chứa cả khẩn cầu, giọng thấp hèn đến lạ:
“Cho gặp nàng… chủ nhân bức họa .”
Bùi Nghiên bật . Nụ mang chút cảm xúc, chỉ hận ý và nhục mạ:
“Người Thẩm thị, giờ còn xứng ?”
Thẩm Chương Hành như sét đánh, thể chấn động mạnh, mắt hoa đầu choáng, áy náy cùng kinh hoảng dâng trào đến cực điểm.
Ông là võ phu, nhưng ngu đến mức hiểu.
Ngay trong khoảnh khắc ông thất thần , một bóng từ cửa bước , chống quải trượng, nha dìu đỡ. Người nọ mở miệng , tai liền ù đặc, chẳng rõ một lời.
Tiếp đó, tiếng nha kinh hô vang lên, — “chát!” — một cái tát giòn rã giáng thẳng mặt ông.
Lại thêm một cái, cái nữa.
“Chát!”
Thẩm Chương Hành choáng váng, tầm mắt dần rõ , kinh hãi ngẩng đầu :
“Mẫu ?”
Giọng ông run run, như hóa đá. Ông cứng ngắc quỳ phịch xuống đến, chính là Thẩm thái phu nhân.
“Nghiệt súc!”
“Chạy tới Bùi gia loạn, chính ngươi chuyện ô nhục, giờ còn mặt mũi nào mà trách khác? Ngươi thấy mất mặt ?”
Thẩm thái phu nhân Thôi thị nha đỡ lấy cánh tay, mái tóc điểm bạc, y phục còn chỉnh tề. Dáng vẻ vốn đoan trang giờ đây tiều tụy, gương mặt chẳng còn chút huyết sắc. Hiển nhiên là tin, bệnh khỏi vội y phục chạy tới.
Thẩm Chương Hành quỳ gối nền gạch xanh, hai tay chống đất, vai run ngừng.
“Cùng trở về.” Thẩm thái phu nhân lạnh giọng .
“Mẫu , nhi tử …”
Chưa dứt lời, Thôi thị giận dữ đến run , nhấc chân đạp mạnh n.g.ự.c .
“Câm miệng!” Bà ho sặc sụa, giọng khàn …
“Nghiệt súc! Đây là Bùi gia, Thẩm phủ! Ở đây chỗ cho ngươi tìm đường c.h.ế.t!”
“Ngươi nếu thật sự luyến tiếc đứa đích nữ , ngày mai sẽ cung, cho dù quỳ c.h.ế.t Ngự Thư Phòng, cũng cầu cho nó tứ hôn với Đại hoàng tử.”
“Như , ngươi chịu dừng tay ?!”
Một cước khiến Thẩm Chương Hành ngã rạp xuống đất, n.g.ự.c đau đớn, thể run rẩy. Ông c.ắ.n chặt môi, giọng run lên, yếu ớt đến đáng thương:
“Mẫu , nhi tử ý đó…”
“Lúc khỏi cung, quả thật vì phẫn nộ mà mất lý trí… giờ, nhi tử chỉ … chỉ gặp Lâm gia lục cô nương một .”
Thôi thị hít sâu một , nắm c.h.ặ.t t.a.y nha , buồn liếc thêm lấy một cái. Ánh mắt bà sang Bùi Nghiên, giọng điềm tĩnh nhưng đầy mệt mỏi:
“Hôm nay là Thẩm gia thất lễ, mạo phạm Bùi gia lang quân.”
“Trưởng tử nhà vốn thương nữ nhi như mạng, hôm nay chịu đả kích quá lớn, tâm thần rối loạn, mới chuyện ngu xuẩn .”
“Những thứ trong thư phòng hư tổn, Thẩm gia sẽ đền nguyên vẹn. Chỉ mong Bùi gia lang quân rộng lòng tha thứ.”
Thẩm thái phu nhân hạ đến mức thấp nhất, bà để chuyện ầm ĩ thêm. Thẩm gia mà gây náo loạn, mất mặt chỉ là Thẩm gia mà thôi. Huống hồ phận của Thẩm Quan Vận nếu ngoài , một khi truyền tới tai thiên tử, Thẩm gia e rằng sẽ gặp họa diệt môn.
Bùi Nghiên bên cửa sổ, ánh tà dương rơi vai , soi rõ sườn mặt tuấn mỹ, mang theo nét kiêu ngạo lạnh nhạt, quanh phủ một tầng uy thế khiến dám thẳng.
Hắn rũ mắt Thẩm thái phu nhân, trong đôi mắt đen sâu ẩn chứa tia trầm ngâm:
“Chuyện mười tám năm , Thẩm thái phu nhân thực cho rằng thể che giấu thiên hạ ?”
Lời dứt, sắc mặt Thẩm thái phu nhân thoáng chốc biến đổi. Bà thể hiểu ý trong câu của Bùi Nghiên?
Bao năm nay, bà trấn quản Thẩm gia, mỗi một phong ba đều do bà tự tay ứng phó. Mọi quyết định của bà đều thể ảnh hưởng đến hưng suy của tộc.
Ban đầu, bà vẫn tưởng Bùi gia cùng Lục hoàng tử đề nghị hôn sự giữa Thẩm Quan Vận và Nguyệt Thị chỉ là để cắt đứt mối liên hệ thông gia giữa Đại hoàng tử và Thẩm gia. Nay nghĩ , bà mới hiểu chân tướng ẩn phía .
Chỉ sợ Bùi gia cùng Lục hoàng tử sớm tra chuyện năm xưa giữa Thẩm Chương Hành và Nguyệt Thị công chúa Bạch Huyền Nguyệt. Cuộc hôn nhân chẳng qua chỉ là một lá cờ che mắt, mục đích thật sự là bức Thẩm gia tự thừa nhận tội khi quân năm đó.
Đến khi , vì bảo chính , Thẩm gia tất nhiên chủ động giao binh quyền.
Hơn nữa, Thẩm Quan Vận mang trong huyết mạch Yến Bắc cùng hoàng thất Nguyệt Thị, sự đa nghi của bậc đế vương, nàng tuyệt đối thể trở thành phi của Đại hoàng tử.
Một kế mưu hai đích, chỉ một cuộc liên hôn mà thể khiến Thẩm gia rơi vực thẳm vạn trượng.
Nghĩ đến đây, thể Thẩm thái phu nhân khẽ run, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Bùi Nghiên:
“Bùi lang quân, thật là thủ đoạn cao minh.”
“Ngươi đây là ép Thẩm gia tự chặt đứt một cánh tay.”
Giọng bà khẽ trầm, đáy mắt dâng lên chút thương cảm:
“Ngũ tộc chúng , trăm năm nay cùng vinh cùng nhục, rút dây động rừng.”
“Nếu Thẩm gia suy tàn, Bùi gia các ngươi e rằng cũng chẳng thể hưởng thái bình bao lâu.”
“Chẳng lẽ bài học năm đó của Lý thị nhất tộc, vẫn đủ khiến các ngươi cảnh tỉnh ?”
Khóe môi Bùi Nghiên khẽ nhếch, ánh mắt sâu như hồ thu, lạnh lẽo mà khó dò:
“Thẩm thái phu nhân, bằng nên nghĩ cho rõ.”
“Trước mắt Thẩm gia nên tự xử lý thế nào, vẫn để đường sống.”
Thẩm thái phu nhân Thôi thị rốt cuộc nén giận, đỡ tay nha tiến lên một bước, ánh mắt sắc như dao:
“Thật , một kẻ cuồng vọng Bùi thị lang quân.”
“Chừng nào còn sống, Thẩm gia sẽ ai bức ép lựa chọn.”
Bà xoay , giọng lạnh lẽo truyền :
“Thị vệ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-80.html.]
“Đỡ gia chủ về phủ!”
Thẩm Chương Hành sắc mặt như tro tàn, thị vệ dìu dậy. Hắn mẫu , môi run run thôi, cuối cùng vẫn lặng im.
Hai bước cửa thư phòng, liền thấy cách đó xa, hành lang Lâm Kinh Chi cùng mấy nha , bà tử vội vã trở về.
“Chi tỷ nhi.” Thẩm thái phu nhân cất tiếng gọi, giọng mang theo khẩn thiết.
Lâm Kinh Chi Khổng ma ma đỡ, khẽ lui một bước, hành lễ:
“Vãn bối tham kiến thái phu nhân.”
Cung kính thừa, nhưng lạnh nhạt vô cùng, thấy chút tình.
Ngực Thẩm thái phu nhân đau nhói, giọng run lên:
“Chi tỷ nhi, chuyện , con thực sự thể tha thứ cho Thẩm gia ?”
“Quan Vận phế một cánh tay, đó cũng coi như là hình phạt nặng nề . Chẳng lẽ con nàng mất mạng mới lòng?”
Lâm Kinh Chi cụp mắt, lông mi dài che khuất ánh ảm đạm. Nàng nhẹ giọng đáp, nụ ôn hòa mà xa cách:
“Thái phu nhân tha thứ, chẳng là đến Thẩm gia dâng hương tạ tội?”
“Hay như Đoan Ngọ trong cung khi , dùng chính mạng để đền?”
Thẩm thái phu nhân nghẹn lời, ngơ ngác yên:
“Ta… ý đó…”
Lâm Kinh Chi nhạt:
“Vãn bối thất lễ, cũng cảm tạ thái phu nhân thương yêu.”
“Chỉ là, Thẩm gia và vốn quen. Thẩm gia che chở, nhưng cũng là kẻ để khác tùy ý khinh nhục.”
“Nếu còn việc gì, vãn bối cáo lui.”
Nói xong, nàng khẽ vịn tay Khổng ma ma, rời , dáng ung dung mà dứt khoát.
Bên cạnh, Thẩm Chương Hành vẫn lặng, từ khi Lâm Kinh Chi xuất hiện đến giờ, ông như hóa đá, chỉ đến khi nàng lưng, mới vội vàng tiến lên một bước.
“Chi tỷ nhi…” Giọng Thẩm Chương Hành nghẹn nơi cổ họng, khuôn mặt ông căng cứng, đủ loại cảm xúc đan xen, biến hóa ngừng.
Lâm Kinh Chi thấy tiếng gọi , hình khẽ run, trong lòng dấy lên một cơn hoảng hốt khó tả.
Thẩm Chương Hành tựa như kẻ mất hồn, từng bước chậm rãi tiến về phía nàng.
Kỳ thực, ngay từ đầu tiên thấy Lâm Kinh Chi, trong lòng ông thoáng rung động, hình bóng , rõ ràng là thê tử năm xưa, Bạch Huyền Nguyệt. ông từng để ý theo hướng khác, bởi suốt bao năm qua, ông luôn yêu thương Quan Vận như con gái ruột. Còn Lâm Kinh Chi, cùng lắm chỉ là hồn phách thê tử đầu thai chuyển thế mà thôi.
CuuNhu
Thế nhưng hôm nay, khi trong thư phòng Bùi Nghiên, chỉ liếc qua bức họa mẫu đơn , ông liền — đó chính là nét bút của Bạch Huyền Nguyệt!
Trên đời thể trùng hợp đến ?
Mẫu đơn là họa pháp chỉ truyền trong hoàng tộc Nguyệt Thị. Vậy thì chỉ một khả năng, mười bảy năm , nữ nhi đưa Thẩm gia , căn bản là con ruột của ông!
“Chi Chi…” Ông gọi khẽ.
Gương mặt ông sưng đỏ, đầy thương tích, áo dính máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, chỉ còn sót chút yếu ớt quái dị của đang giữa ranh giới sinh tử.
Ngay khi ông sắp bước tới gần, một luồng sát khí lạnh lẽo quét qua cổ, mấy chục hắc y thị vệ từ bốn phía tràn .
Bùi Nghiên bước lên, chút lưu tình tung chân, đá ông ngã mạnh xuống đất.
“Phu quân.” Lâm Kinh Chi cả kinh, khuôn mặt trắng bệch. Theo bản năng, cùng nỗi kháng cự khắc sâu với Thẩm gia, nàng để mặc cho Bùi Nghiên ôm lòng mà phản kháng.
Bùi Nghiên khẽ cúi đầu, ánh mắt lạnh mà đầy trào phúng, khóe môi nhếch lên nhạt:
“Thỉnh Thẩm tướng quân, tự trọng.”
Thẩm Chương Hành loạng choạng dậy, ánh mắt như d.a.o cắt, chằm chằm Lâm Kinh Chi trong vòng tay khác, đầu óc rối loạn, môi run run mãi thốt nên lời.
Bùi Nghiên cúi , giọng trầm thấp, mỉm hỏi khẽ bên tai nàng:
“Chi Chi, nàng ngoài?”
Lâm Kinh Chi cụp mắt, ngón tay khẽ siết chiếc khăn thêu trong tay, giọng nhẹ mà điềm tĩnh:
“Trước đó vài hôm, đặt cây trâm ở Vạn Bảo Các, hôm nay rảnh rỗi liền lấy.”
“Vậy ?” Bùi Nghiên cong môi, vạch trần lời dối .
Hắn cố ý để Thẩm Chương Hành thấy, cúi đầu khẽ hôn lên má nàng, giọng ôn hòa:
“Ta đưa nàng về phòng, chứ?”
Lâm Kinh Chi vốn dây dưa với Thẩm gia, hơn nữa hôm nay Thẩm gia đến Kinh Tiên Uyển, chẳng qua là vì chuyện liên hôn cùng Nguyệt Thị, gây phiền cho Bùi Nghiên. Nay sự tình rõ, bọn họ chẳng còn quan hệ gì với nàng nữa.
“Được.” Nàng khẽ gật đầu.
Hai định rời , Thẩm Chương Hành sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, nén một m.á.u nơi ngực, khàn giọng gọi:
“Lâm lục cô nương.”
“Thẩm mỗ chuyện hỏi.”
“Xin hỏi, mẫu cô nương… tên là Bạch Huyền Nguyệt?”
Lâm Kinh Chi vốn định bỏ , thì dừng bước, ánh mắt phảng phất chút lạnh nhạt:
“Thẩm tướng quân hỏi gì?”
“Nếu chỉ vì cùng Thẩm Quan Vận vài phần tương tự, liền cho rằng trèo cao Thẩm gia, Thẩm tướng quân thật nực .”
“Xin ngài tự trọng. Mẫu sớm mất, Thẩm tướng quân là bậc ngoại nam, thể tùy tiện nhắc đến danh húy khuất?”
“Nếu ngài thấy tiếc nuối cho viên minh châu của , hôm nay cũng chỉ một câu thôi.”
“Nhân quả tuần , báo ứng khó tránh!”
“Đích nữ Thẩm thị mất một cánh tay, là trừng phạt nhẹ nhất . Tỷ tỷ nhà mất mạng, mới là cái giá quá lớn. Thẩm gia các là trăm năm danh tộc, dạy nữ nhi như thế, thật khiến khinh thường.”
Giọng của nàng như roi sắt, từng chữ như đ.á.n.h thẳng n.g.ự.c Thẩm Chương Hành, khiến ông đau đến run rẩy, m.á.u trong miệng phun , ngây dại tại chỗ.
Thẩm thái phu nhân sắc mặt đại biến, vội hô to:
“Người ! Đỡ gia chủ về phủ, lập tức cung thỉnh ngự y!”
Phân phó xong, bà , ánh mắt phẫn nộ Lâm Kinh Chi:
“Lâm lục cô nương, Thẩm gia , nhưng con trai vốn tính thẳng, cũng chịu khổ đủ . Hắn chỉ hỏi một câu, mà ngươi …”
Bỗng nhiên, giọng bà nghẹn , sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt mở lớn như sét đánh:
“Ngươi gì? Mẫu ngươi là… Bạch Huyền Nguyệt?”
Lâm Kinh Chi giật , đầu ngón tay khẽ siết , tránh né ánh kinh hãi của Thẩm thái phu nhân.
Chẳng lẽ… Thẩm gia điều gì ?
Thân phận mẫu nàng, rốt cuộc vẫn giữ ?
Từ khi tân quân Bạch Ngọc Kinh của Nguyệt Thị nhập Yến Bắc Biện Kinh, chuyện mười tám năm về công chúa mất tích , một nữa nhắc đến.
Mẫu nàng từng ẩn tại Dự Chương Hầu phủ, tên thật của bà chẳng quá mấy ai. Ai nấy đều tưởng bà chỉ là một tiểu dưỡng ở biệt viện.
Thế nhưng phản ứng của Thẩm gia… hề tầm thường.
Bùi Nghiên siết chặt eo nàng, lòng bàn tay nóng bỏng, như ngầm nhắc nhở, giờ phút , nàng sơ suất nửa phần.
Lâm Kinh Chi khẽ mím môi, cúi đầu, trầm giọng đáp:
“ . Mẫu , chính là Bạch Huyền Nguyệt.”