Chiết Xu - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:33:23
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Các ngươi đều trông chừng cho kỹ.”
“Không để đại cô nương bước khỏi Phật đường nửa bước.”
Thẩm thái phu nhân Thôi thị trầm mặt, dặn dò bốn bà tử lực lưỡng đang canh giữ ngoài cửa.
Đám bà tử tuy rõ trong phủ xảy chuyện gì, nhưng sắc mặt tái xanh của Thái phu nhân, ai nấy đều dám sơ suất, đồng thanh đáp lời.
Cửa sổ Phật đường đóng đinh kín kẽ. Đợi Thái phu nhân khỏi cửa, một bà tử liền lấy trong tay áo ổ khóa lớn, khóa chặt cửa chính.
Bên trong lập tức vang lên tiếng nghẹn ngào:
“Tổ mẫu… Quan Vận sai … Tổ mẫu tha cho Quan Vận mà…”
ngoài , kẻ canh giữ đều cúi đầu im lặng, ai dám hé môi.
Tiếng trong phòng dần yếu , chỉ còn những tiếng nức nở đứt quãng tắt hẳn.
Thẩm thái phu nhân rời khỏi Phật đường, qua hành lang gấp khúc. Ánh sáng nhạt rọi xuống, mắt bà tối sầm, thể lảo đảo ngã xuống bất tỉnh.
Bọn nha hầu cận hoảng hốt kêu lên, mặt còn giọt máu, vội vàng đỡ lấy , ba chân bốn cẳng dìu phòng.
Bà tử đang định chạy mời lang trung thì Thẩm Chương Hành bước vội , gương mặt đầy lo lắng:
“Sao thành thế ?”
Trương ma ma quỳ xuống, giọng run run:
“Hồi tướng quân, thái phu nhân giận quá hóa bệnh, ở hành lang thì ngất xỉu. Lão nô đang chuẩn ngoài mời lang trung.”
Nghe , Thẩm Chương Hành mặt thoáng biến sắc, lập tức bước tới cạnh giường:
“Mẫu .”
Thái phu nhân khẽ mở mắt, gật đầu yếu ớt:
“Không , tỉnh … Chớ kinh động ngoài.”
Sắc mặt Thẩm Chương Hành càng lạnh, ánh mắt dần phủ sương:
“Triệu ma ma, ngươi cầm danh của , lập tức cung mời ngự y. Nói rằng thái phu nhân giận quá công tâm mà ngất. Nhân tiện, truyền tin đến chỗ Hiền phi trong cung một tiếng.”
Thẩm thái phu nhân kịp ngăn, Triệu ma ma vội vã chạy .
“Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi,” bà khẽ thở dài, giọng khàn khàn, “Chỉ vì đứa nhỏ chọc tức giận, chứ đến nỗi kinh động trong cung.”
Thẩm Chương Hành chau mày:
“Mẫu đang bình yên vô sự, tự đến Phật đường gặp nó?”
“Hỗn xược hết sức, ngay cả trong buổi săn thu cũng dám xúi giục Đại hoàng tử mang nó vây săn thú, hại Vân Chí gãy chân.”
Thái phu nhân khẽ lắc đầu, trong mắt mang chút tang thương:
CuuNhu
“Chương Hành , chuyện trong triều hôm nay, con đừng giấu nữa.”
“Con về phủ, liền đến báo, Bùi gia cùng Lục hoàng tử hợp mưu, gả Quan Vận sang Nguyệt Thị để liên hôn.”
“Có thật ?”
Thẩm Chương Hành thoáng do dự. Vốn dĩ định giấu mẫu , sợ bà vì tức giận mà phát bệnh. Nào ngờ tin tức sớm lọt tới Thẩm gia.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi đáp:
“Nhi tử cố ý giấu mẫu , chỉ là chuyện liên hôn , chẳng khác nào một lưỡi d.a.o kề cổ Thẩm gia. Dù đồng ý , kết cục đều là đường cùng.”
“ Quan Vận là nữ nhi của nhi tử, là cốt nhục duy nhất của nàng . Nhi tử cả đời nợ nàng quá nhiều, thể đẩy con bé hố lửa ? Nhi tử giấu phận của nó, cũng là nó sống an yên, vô ưu vô lo mà thôi.”
Thẩm thái phu nhân chống tay dậy, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn sắc bén:
“Con là kẻ si tình mềm lòng, nhưng nghĩ tới , con bé sớm rõ chuyện? Con giấu nó, nó giả vờ hồ đồ để lừa ngược con!”
“Không thể nào!” Thẩm Chương Hành kinh hãi, trừng lớn hai mắt. “Trình Xuân Nương nhi tử xử trí, nhốt ở thôn trang xa xôi, con bé thể ?”
Thái phu nhân , lạnh:
“Con quá tin , quá bao che cho con bé . Từ nhỏ đến lớn, nó nuông chiều quen thói, sai thì dọn đường, từng sợ hãi là gì.”
“Nó thể sớm muộn thì cũng thế thôi. Hôm nay đến Phật đường, chính miệng nó thừa nhận.”
“Nó bảo khuyên con mặt bệ hạ, thừa nhận năm xưa chuyện con cùng Nguyệt Thị công chúa, như nó thể tương nhận cùng tân quân Nguyệt Thị, cần liên hôn.”
Thẩm Chương Hành đến đây, sắc mặt bỗng trắng bệch, kinh hãi đến nên lời.
Hắn thể tin, nữ nhi mà che chở suốt mười mấy năm, thể những lời đại nghịch bất đạo đến thế.
Thẩm thái phu nhân lạnh, giọng tràn đầy châm biếm:
“Cái đứa nghiệp chướng , thể ích kỷ đến ?”
“Nó chẳng nghĩ đến, nếu chuyện truyền đến tai bệ hạ, thì đừng là Nguyệt Thị hòa , nó còn thể phong quận chúa cao cao tại thượng? Còn Thẩm gia chúng … một khi khép tội khi quân, e rằng tru di cửu tộc cũng tránh khỏi.”
Thẩm Chương Hành xong, lạnh toát, như thể từng mạch m.á.u đều đóng băng. Thẩm gia trăm năm trung liệt, chẳng lẽ diệt trong tay ? Nếu Thẩm Quan Vận là huyết mạch ruột thịt của , chỉ e sớm một đao kết liễu nàng .
Thẩm thái phu nhân thở dài, giọng khàn vì mệt mỏi:
“Quan Vận tuyệt đối thể ở Biện Kinh. Nếu con nỡ để nó hòa , thì mau chọn lấy một mối hôn nhân xa xôi, gả nó thật xa ngoài.”
Thẩm Chương Hành nắm tay mẫu , trong mắt hiện lên một tia u tối:
“Kỳ thực, buổi chầu sáng nay, nhi tử dâng cầu kiến Hiền phi nương nương. nương nương thể khỏe, chỉ sai nội thị truyền lời, chịu gặp mặt.”
Thái phu nhân , thần sắc thương xót mệt mỏi:
“Chương Hành , chuyện Quan Vận , vốn là giấy thể gói lửa. Muội con tránh mặt, là bởi hết những điều ngu xuẩn nó từng .”
“Muội con ở trong cung cũng chẳng dễ gì, tranh sủng với đế vương, kiêng dè liên lụy Thẩm gia. Trước đây, vì giúp Quan Vận, trong yến tiệc Đoan Ngọ, suýt nữa khiến tức phụ Bùi Nghiên gặp họa.”
“Nếu nó kiêng dè, chỉ cần chờ Thục phi hạ sinh, vị trí của nó trong lòng bệ hạ e rằng chẳng còn chỗ .”
Nhắc tới Bùi Nghiên, ánh mắt Thẩm Chương Hành thoáng hiện sát khí. Hắn nghiến răng :
“Nhi tử cầu kiến Hiền phi nương nương, vốn định xin chủ, để Đại hoàng tử cưới Quan Vận, dù chỉ trắc phi cũng . Như thể tránh cho Thẩm gia một kiếp, cho Quan Vận một nơi nương yên .”
Thẩm thái phu nhân nhíu mày, ánh lạnh nhạt:
“Chuyện đừng nhắc nữa. Quan Vận ở Biện Kinh, chỉ e là họa ngầm. Con bé dã tâm quá lớn, tâm tính thuần.”
“Con lui . Ta mệt .”
Bà kéo chăn, mặt trong, chẳng buồn liếc lấy một cái. Thẩm Chương Hành đành dậy, lặng lẽ lui . Hắn tuy rời phòng, song vẫn dặn bà tử ở trông chừng. Đợi đến khi ngự y trong cung tiến bắt mạch, kê đơn thuốc, chính tay cho mẫu uống xong, mới vội vàng rời phủ.
Tin Thẩm gia thái phu nhân bệnh nặng, mời ngự y trong cung, chẳng mấy chốc lan hậu cung.
Hiền phi Thẩm thị nội thị bẩm báo, giữa hàng mày khẽ cau, hồi lâu vẫn giãn .
nghĩ đến trưởng tử, nghĩ đến mấy ngày nay bệ hạ đối lạnh nhạt, bà chỉ đành nén lòng, gác ý định hỏi thăm, sai đến Thẩm phủ dò tin, chỉ lặng lẽ im lìm.
Tin Hiền phi chuyện, tất nhiên cũng chẳng giấu nổi Chung thái hậu.
Trong tẩm cung, Chung thái hậu sập, cung tì đang quỳ gối bóp chân cho bà. Nghe Hạ Tùng Niên tiến , cung tì điều, vội lui ngoài, để gian trầm mặc giữa thái hậu và nội thị cận.
Chung thái hậu khẽ hừ một tiếng, khóe môi hiện lên một nụ lạnh lẽo:
“Thẩm gia chịu cho đích nữ hòa , nên giờ đến cả Thẩm thái phu nhân cũng bệnh ?”
Bà nghiêng đầu, giọng mỉa mai:
“Hay là Thẩm gia cảm thấy vị trí hoàng hậu của Nguyệt Thị chẳng bằng đất phong Yến Bắc, nên vẫn ôm hy vọng gả Thẩm đại cô nương cho Đại hoàng tử?”
Một tiếng “ngu xuẩn” khẽ bật , nhẹ lạnh, rơi xuống khí khiến đám cung nhân ai dám thở mạnh.
Hạ Tùng Niên cúi , nét mặt vẫn bình thản như nước. Thấy Thái hậu dậy, lập tức tiến lên đỡ lấy:
“Nương nương định ? Nô tài sai chuẩn kiệu liễn?”
Chung thái hậu trầm ngâm:
“Đến Ngự Thư Phòng, ai gia chuyện cần bàn với bệ hạ.”
Bà cả đời , thuở tiên đế còn tại thế, sủng ái nhất hậu cung, thường theo ngài bên cạnh nơi Ngự Thư Phòng. từ khi tiên đế băng hà, bà từng đặt chân đó nữa.
Yến Đế Tiêu Ngự Chương con do bà sinh. Bà chỉ một nữ nhi – công chúa Tiêu Sơ Nghi.
Đế vương vốn đa nghi, dù tình mẫu tử ngoài mặt hòa thuận, nhưng Chung thái hậu vẫn luôn giữ chừng mực, chẳng dám can dự triều chính, chỉ âm thầm dùng thủ đoạn giữ yên hậu cung, khiến thiên hạ đều kính sợ mà gọi bà là “định hải thần châm” của Yến Bắc.
Vì , hôm nay bà bước Ngự Thư Phòng, là đầu tiên ngày tiên đế băng hà.
“Mẫu hậu đến đây?” Yến Đế Tiêu Ngự Chương ngẩng đầu, vẫn còn cầm bút phê tấu.
Ngoài cửa tiếng Vương Cửu Đức thông báo, chỉ bước chân chậm rãi tiến gần. Chưa kịp nổi giận, thấy nội thị dìu bước - chính là Chung thái hậu.
Ánh mắt bà ôn hòa, mang theo chút hoài niệm, chậm rãi đảo qua từng món trong phòng:
“Đứa nhỏ … phụ hoàng ngươi lưu vật dụng trong thư phòng, đều còn ở đây?”
“Ai gia còn tưởng ngươi cho dọn …”
Giọng bà khẽ run, hốc mắt bỗng đỏ lên.
Yến Đế đặt bút xuống, tự tiến lên đỡ lấy bà:
“Nhi tử mẫu hậu khi còn trẻ thường theo phụ hoàng ở nơi . Khi đó nhi tử còn nhỏ, thường đây quấy nhiễu.”
“Sau khi phụ hoàng , nhi tử chẳng nỡ đổi vật gì, nên vẫn giữ nguyên như cũ.”
“Nếu phụ hoàng, nào nhi tử hôm nay.”
Chung thái hậu thở dài, vỗ nhẹ tay :
“Ngươi là đứa nhớ tình cũ.”
“Ai gia hôm nay chẳng qua hứng khởi, ghé một chút thôi. Vừa Thẩm gia thỉnh ngự y, Thẩm thái phu nhân bệnh, ai gia với bà cũng là tỷ lớn lên cùng , chỉ tiếc bà hồ đồ quá.”
Nói đến đây, ánh mắt Chung thái hậu khẽ nheo :
“Tránh cho việc dây dưa thêm sinh rắc rối, bệ hạ bằng sớm định đoạt chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-79.html.]
Lời tưởng chừng nhẹ nhàng, song từng chữ mang ẩn ý sâu xa.
Yến Đế Tiêu Ngự Chương tự nhiên hiểu rõ:
Liên hôn là do Bùi gia khởi đầu, Chung gia nay cũng bày tỏ thái độ, còn Thôi gia thì sớm suy yếu.
Từ đầu, từng ý định gả Thẩm Quan Vận cho Đại hoàng tử. Thẩm gia vốn liên hôn, nếu chẳng đột ngột phong nàng Chiêu Nguyên quận chúa.
Giữ Thẩm Quan Vận ở , hậu cung Bạch Ngọc Kinh ngày tất chẳng yên và đó chính là điều Yến Đế mong . Một hậu cung tĩnh lặng, là con cờ hữu dụng cho ngai vàng.
Khóe môi khẽ nhếch, một nụ lạnh thoáng qua. Sau khi tự tiễn Chung thái hậu khỏi Ngự Thư Phòng, giọng trầm xuống:
“Truyền Thẩm Chương Hành tiến cung yết kiến.”
Vương Cửu Đức giật , dám chậm trễ, vội vã lĩnh mệnh ngay.
Đến khi Thẩm Chương Hành Ngự Thư Phòng, trời qua nửa canh giờ.
Cuối thu, gió lạnh cắt da.
Trên bậc đá ngoài thư phòng, quỳ đó, mồ hôi lạnh đầm đìa, thần sắc cứng đờ, khấu đầu run rẩy:
“Bệ hạ.”
Tiêu Ngự Chương ném cây bút trong tay, đầu bút son rơi chậu nước, sắc đỏ loang như m.á.u tươi, từng gợn sóng lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn đêm.
“Thẩm ái khanh, khanh nghĩ kỹ chứ?”
Giọng Yến Đế trầm lạnh như sương đêm rơi gạch đá, từng chữ rơi xuống khiến quỳ bên hít thở thông.
“Thẩm gia đích nữ nếu gả sang Nguyệt Thị, trẫm phong cho nàng gia phong công chúa. Lấy phận Yến Bắc công chúa gả , đó chính là danh chính ngôn thuận hoàng hậu của Nguyệt Thị, vinh sủng vô song.”
Thẩm Chương Hành cúi đầu, cằm siết chặt, hai tay chống nền gạch lạnh lẽo, đầu ngón tay trắng bệch vì cố gắng kìm nén. Gương mặt cứng đờ, cuối cùng nặn một nụ còn khó coi hơn cả :
“Bệ hạ,” – giọng khàn – “...thần cả đời chỉ một nữ nhi. Nó thần cưng chiều mà thành tính khí kiêu căng ngu , thật xứng với ân điển bệ hạ, cũng xứng với bách tính muôn dân.”
“Thần khẩn cầu bệ hạ cân nhắc , chọn khác thích hợp hơn.”
Yến Đế khẽ hừ, tiếng lạnh vang trong tĩnh thất. Hắn từng bước chậm rãi tiến tới, long ủng nện xuống gạch đá, âm vang như trống dội. Ánh mắt đế vương từ cao rơi xuống, lạnh lùng như d.a.o lướt qua:
“Thẩm ái khanh.”
“Trẫm chỉ hỏi một câu…”
“Ngươi là luyến tiếc đích nữ duy nhất, là chướng mắt ngôi hậu của Nguyệt Thị?”
Một câu rơi xuống, nặng tựa nghìn cân.
Thẩm Chương Hành chỉ cảm thấy như tảng đá lớn đè nặng ngực, thở nghẽn , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu gối tê dại còn cảm giác, run rẩy cúi rạp , trán đập mạnh xuống nền gạch:
“Thần… tội đáng c.h.ế.t!”
“ thần tuyệt tư tâm.”
“Chỉ xin bệ hạ chuẩn tấu, cho phép thần sớm ngày gả đích nữ ngoài, rời xa Biện Kinh, vĩnh viễn bước chân trở .”
Lời lẽ tha thiết, giọng run nhưng kiên quyết.
Ánh mắt Yến Đế thoáng động, liếc ông, trong đáy mắt hiện chút nghi ngờ, nhưng chẳng biểu lộ gì ngoài.
Hắn phất tay áo, giọng lạnh như băng:
“Cho ngươi ba ngày.”
“Trở về mà suy nghĩ cho kỹ, mang đến cho trẫm một câu trả lời mà trẫm .”
“Thần… tuân chỉ.”
Thẩm Chương Hành khom , lùi ngoài từng bước. Đến khi khỏi cửa điện xa, mới ôm ngực, ho khan dữ dội, một ngụm m.á.u đỏ sẫm tràn nơi khóe môi, song vẫn lặng lẽ lau , nét mặt gợn sóng.
Phía , nội thị dẫn đường hoảng hốt đầu:
“Thẩm đại nhân… ngài…”
Thẩm Chương Hành chỉ phất tay, giọng khàn:
“Không .”
Ra khỏi cửa cung, xoay lên ngựa, gương mặt sạm trong gió, giữa mày như khắc một đường d.a.o lạnh lẽo. Cả toát khí tức sát phạt khiến gần cũng dám thở mạnh.
“Tướng quân, chúng ?” tên tùy tùng dè dặt hỏi.
Đôi mắt Thẩm Chương Hành đỏ ngầu, gân xanh hằn nơi thái dương, giọng nghiến răng bật từng chữ:
“Đến Kinh Tiên Uyển.”
“Lão tử hôm nay g.i.ế.c trưởng tử Bùi gia, thề đội trời chung!”
Tùy tùng kinh hãi, định mở lời can gián, nhưng thấy ánh mắt như dã thú dồn đường cùng , lập tức nuốt lời.
“Câm miệng!” Thẩm Chương Hành quát, giọng như sấm.
“Hôm nay ai dám ngăn, liền g.i.ế.c !”
Không ai dám động, chỉ gió thu gào rít qua con đường đá ẩm lạnh, mang theo mùi sát khí như sắp tràn khỏi kinh thành.
Giờ phút , e rằng ngoài Thẩm thái phu nhân đang bệnh nặng, trong Thẩm gia chẳng còn ai thể ngăn nổi bước chân cuồng nộ của nữa.
Trước cửa Kinh Tiên Uyển, ám vệ thấy Thẩm Chương Hành sát ý hừng hực cưỡi ngựa mà đến, sớm chuẩn , tay nắm chặt chuôi đao, đồng thời lập tức chạy thư phòng thông báo.
“Bùi Nghiên ?” Thẩm Chương Hành vẫn lưng ngựa, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám hộ vệ đang chặn cổng.
Sơn Thương ở đây, kẻ cầm đầu nhóm thị vệ cũng trả lời, chỉ lạnh lùng rút đao khỏi vỏ, ánh mắt mang chút cảm xúc nào, chỉ còn sát ý ngùn ngụt.
Thẩm Chương Hành khẽ sững . Với kinh nghiệm dày dạn sa trường, chỉ thoáng qua, liền nhận bọn tuyệt thị vệ thông thường, mà rõ ràng là tử sĩ - những kẻ do đại tộc âm thầm nuôi dưỡng để liều mạng.
Chỉ là… Bùi gia rốt cuộc là hạng gì, thể nhiều tử sĩ đến thế?
giờ đây chẳng còn lòng để suy tính. Vừa xuống ngựa, tay xoay đao, mũi kiếm lóe lên sát khí. Hắn tính nhân lúc bất ngờ mà đ.á.n.h thẳng, chỉ cần tay nhanh, thể trong một chiêu xuyên qua phòng tuyến mặt.
ngờ, bên trong Kinh Tiên Uyển, cũng là . Mỗi một kẻ đều là tử sĩ, sợ c.h.ế.t, chẳng hề lùi bước.
Thẩm Chương Hành chiêu hiểm độc, là đòn sát thủ, nhưng đối phương càng liều mạng, đao đao đều nhắm thẳng yếu huyệt mà chém.
“Dừng tay!”
Một giọng thanh thúy trong trẻo vang lên từ phía trong Kinh Tiên Uyển.
Đám hộ vệ thấy đến, lập tức thu đao, cung kính hô: “Vân Mộ đại nhân!”
Vân Mộ gật đầu với Thẩm Chương Hành, :
“Thẩm đại tướng quân, mời theo tiểu nhân, trong phủ chủ tử lời .”
Sắc mặt Thẩm Chương Hành lạnh như sắt, c.h.é.m hai nhát, tuy nặng, nhưng m.á.u chảy ngừng, mùi m.á.u quẩn quanh, khiến sát khí càng thêm dày đặc.
Ngoại viện, thư phòng.
Bùi Nghiên bên án thư, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững bước , cả vấy máu.
Hắn chậm rãi nâng chén trong tay, thong thả nhấp một ngụm, khẽ :
“Thẩm đại tướng quân hôm nay thật là chật vật.”
Thẩm Chương Hành nắm chặt chuôi đao, cơ mặt căng cứng, đôi mắt đen sâu hoắm vằn tơ máu, lộ sát ý nặng nề, gắt gao Bùi Nghiên.
“Bùi gia rốt cuộc như thế nào?” Ông nghiến răng, giọng trầm như sấm.
“Thẩm gia nhường một bước một bước, Bùi Nghiên, ngươi đừng ép quá đáng, kẻo cá c.h.ế.t lưới rách, cả hai cùng mất!”
Khóe môi Bùi Nghiên cong lên, nụ vẫn như , chỉ là đôi mắt phượng dài hẹp khép , ánh lạnh lẽo mà thâm sâu:
“Thẩm đại tướng quân quá lo .”
“Bùi gia từng ý khó Thẩm gia.”
Hắn dừng một chút, giọng trầm thấp hơn:
“Chỉ là… quan hệ giữa Thẩm gia và Nguyệt Thị, Thẩm tướng quân chẳng lẽ trong lòng còn rõ ?”
Lời dứt, sắc mặt Thẩm Chương Hành thoắt chốc trắng bệch. Gân xanh cổ nổi lên, mồ hôi lạnh túa , tròng mắt co rút.
“Ngươi bậy!” Ông hét lớn, bước nhanh về phía , trường đao rút khỏi vỏ, lực đ.â.m thẳng tới.
Bùi Nghiên vẫn yên, chỉ khẽ xoay tay. Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc chén màu lam, cổ tay lật, chặn trúng đao thế của Thẩm Chương Hành.
“Rắc!”
Chén vỡ nát, sức mạnh bật tứ phía, khiến án thư, thư tịch chung quanh đều chấn động đến rơi đầy đất.
Thẩm Chương Hành chấn đến tê dại cả hổ khẩu, miệng phun một ngụm m.á.u tươi, loạng choạng lùi về .
Hắn bao giờ nghĩ tới, trưởng tử Bùi gia - mà thiên hạ chỉ là kẻ văn nhược - thủ lợi hại đến !
“Ngươi… rốt cuộc là ai?” Ông run giọng, mắt trừng lớn, như thấy quỷ.
Bùi Nghiên nheo mắt, ánh sáng trong đồng tử sắc bén như đao. Ánh mắt dừng mảnh chén vỡ xanh lơ, giọng trầm trầm, lạnh đến thấu xương:
“Thẩm gia, hoặc là lập tức cung hướng bệ hạ nhận tội.”
“Hai là…” Hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt như phủ một tầng sương “Đem gả cho Nguyệt Thị.”
“Thẩm đại tướng quân, nên suy xét cho kỹ.”
Thẩm Chương Hành nghiến chặt răng, bỗng nhiên ánh mắt ông đờ , như một cảnh tượng hãi hùng hút chặt.
Phía Bùi Nghiên, bức bình phong đao c.h.é.m rách đôi, lộ vách tường bên trong.
Trên nền tường trắng, treo một bức họa mẫu đơn rực rỡ, kiều diễm động lòng .
Ông run giọng hỏi, trong ánh mắt là nỗi khiếp đảm cực độ:
“Bức họa …”
“Ngươi… rốt cuộc là ai?!”