Chiết Xu - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:33:08
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biện Kinh, hoàng cung triều nghị.

Giữa kim điện sáng ngời, các đại thần đang bàn luận việc củng cố bang giao giữa Yến Bắc và Nguyệt Thị, thì vẫn trầm mặc suốt buổi - Lục hoàng tử đột nhiên mở miệng, đưa hai chữ: “Liên hôn.”

Trong điện thoáng chốc rơi tĩnh lặng, quan viên bước , ôm quyền :

“Điện hạ, nếu là liên hôn, trong cung hiện công chúa thích hợp. Điện hạ , e rằng quá mức đường đột. Chẳng lẽ ở miếu lâu ngày, nên đối với thế cục Biện Kinh chẳng còn tường tận?”

Người vốn thuộc phe Thẩm gia, lời tự nhiên mang theo mũi nhọn.

Lục hoàng tử chỉ lạnh lùng hừ nhẹ, giọng trong trẻo mang vài phần rét mướt:

“Bổn điện khi nào từng , chọn công chúa trong cung liên hôn?”

Bùi Nghiên khi bên, thong thả tiếp lời:

“Thần thấy lời Lục điện hạ cũng lý. Nếu thật biểu lộ thành ý, để bệ hạ chọn một vị quận chúa, phận tôn quý mà kém công chúa, cũng hợp lễ.”

“Bùi Nghiên, ngươi…!”

Thẩm Chương Hành đồng tử co rụt, ánh mắt sắc như đao, trừng thẳng Bùi Nghiên, song vẫn gắng kìm nén, dám thất thố giữa điện.

Trong triều, ai nấy đều , Yến Bắc chỉ Thẩm Quan Vận, đích nữ của Thẩm Chương Hành, đúng tuổi cùng tân quân Nguyệt Thị tương xứng, mang tước vị quận chúa.

Thẩm Chương Hành hiểu rõ - Bạch Ngọc Kinh, tân quân Nguyệt Thị, chính là cữu cữu ruột của Thẩm Quan Vận. Nếu để hai thành hôn, chẳng đại nghịch luân thường !

“Bệ hạ,” bước , giọng cương trực, “Thần cho rằng chuyện liên hôn vạn vạn thể! Yến Bắc binh cường tướng giỏi, nào e dè Nguyệt Thị mà cúi đầu cầu hòa!”

Trên ngự tọa, Yến Đế khẽ nhướn mày, nụ mơ hồ:

“Ái khanh là sai . Tân quân Nguyệt Thị chinh nhập Yến, đủ chứng minh thành ý. Yến Bắc chúng cũng nên tỏ khí độ bao dung, há hẹp hòi ?”

Nói đoạn, ánh mắt đế vương đảo qua điện:

“Các khanh nghĩ xem, trong triều vị nữ đích nào thích hợp nhất để kết cùng Nguyệt Thị?”

Lúc , Bùi Nghiên khẽ , ánh mắt sâu thẳm như gợn sóng biển, chậm rãi dừng nơi Thẩm Chương Hành:

“Thần cho rằng, Thẩm gia đích trưởng nữ là thích hợp nhất.”

Lời dứt, văn võ bá quan đều kinh hãi hít một lạnh.

Thẩm gia cùng Đại hoàng tử vốn một phe, mà hôn sự giữa Đại hoàng tử Tiêu Ngôn và Thẩm Quan Vận xưa nay xem như định. Bùi Nghiên hôm nay , chẳng khác nào công khai đ.â.m thẳng Thẩm gia, đối nghịch cùng Đại hoàng tử!

Khi Lục hoàng tử đề nghị liên hôn, Tiêu Ngôn còn cho rằng là kẻ ngu ngốc, chẳng hiểu việc triều chính. lúc - Lục hoàng tử và Bùi Nghiên rõ ràng sớm tính toán, kẻ xướng họa, đẩy Thẩm Quan Vận sang Nguyệt Thị.

CuuNhu

Tuy Tiêu Ngôn vốn chẳng còn cưới Thẩm Quan Vận, nhưng thứ từng đặt trong tay , nay khác ngang nhiên cướp , thể giận!

Hắn khẽ nhíu mày, nắm chặt quyền, lạnh giọng định mở miệng:

“Phụ hoàng…”

Chưa kịp hết, ánh mắt Yến Đế chợt quét qua, mang theo hàn ý khiến sững .

Lời căn dặn của mẫu phi vang bên tai: “Tạm thời chớ can thiệp, bằng , thiên hạ sẽ cho rằng con và Thẩm gia cùng một ruột.”

Tiêu Ngôn cứng , chỉ đành cúi đầu, dám thêm một chữ.

Hành động , lọt mắt Thẩm Chương Hành, chỉ khiến lòng càng thêm trầm xuống.

Một khắc , cả kim điện như bao phủ bởi gió lạnh - phe Thẩm gia im lặng, phe Bùi gia thì bình thản ung dung, tựa như thứ đều trong tay.

Bởi lẽ, từ nhiều năm nay, Bùi gia vẫn giữ trung lập, theo phe nào, nay đột nhiên về phía Lục hoàng tử, hơn nữa hành động dứt khoát, chút do dự, việc khiến trong triều đều khỏi âm thầm suy nghĩ sâu xa.

Lấy tâm tư thâm trầm của Yến Đế, chuyện liệu vốn dĩ do ngài âm thầm bày mưu đặt kế? Nếu để Thẩm gia cùng Nguyệt Thị liên hôn, đích nữ Thẩm thị gả Hoàng hậu Nguyệt Thị, thì Thẩm gia đương nhiên tị hiềm, giao nộp bộ binh quyền.

Mà Thẩm thị còn binh quyền, khác nào lão hổ mất nanh vuốt, từ đó chẳng còn đáng e ngại.

Trong kim điện bỗng trở nên tĩnh lặng, đến mức thể thấy tiếng kim rơi.

Yến Đế vẫn ung dung ngôi cao, khóe môi nở nụ nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu phong sương, khiến chư thần phía ai nấy đều kinh hồn táng đảm.

“Nếu còn chuyện gì, bãi triều .”

“Các khanh hãy suy nghĩ kỹ, thế nào để củng cố giao hảo cùng Nguyệt Thị.”

Nội thị tổng quản Vương Cửu Đức vội bước lên, khom đỡ lấy:

“Bệ hạ cẩn thận, nô tài dìu ngài.”

Khi Yến Đế Tiêu Ngự Chương rời khỏi, cả triều đình như nồi nước sôi, sóng ngầm dâng trào. Có lo lắng bất an, kẻ hưng phấn ngấm ngầm.

Trạng nguyên Phùng Cát, xuất hàn môn, lạnh lùng liếc Bùi Nghiên một cái, xoay rời . Trong triều, vốn hòa hợp cùng tập thể, quen độc lai độc vãng. Chính cái dáng vẻ khiến trở thành nhân vật nhiều tiểu nương tử trong thành Biện Kinh ngưỡng mộ, thậm chí to gan dẫn theo nha bà tử, chỉ để thấy xe ngựa qua.

Thẩm Chương Hành khi hạ triều, vội rời mà lập tức dâng sớ cầu kiến Hiền phi Thẩm thị trong hậu cung.

ngoài dự liệu của , Hiền phi chịu gặp mặt. Cứ như cố ý né tránh. Ngay cả nội thị truyền lời đến, cũng chẳng cận bên cạnh bà.

Thẩm Chương Hành nén cơn giận trong lòng, vốn định giải thích rõ chuyện, nhưng nội thị chỉ cúi đầu, cung kính mà xa cách :

“Thẩm đại nhân, nương nương thể mệt mỏi, tiện gặp khách. Xin ngài trở về cho.”

“Thật ?” khóe môi Thẩm Chương Hành nhếch lên, nụ lạnh lẽo, ánh mắt sắc như đao, dường như chỉ xé rách kẻ để xem thật .

Nội thị sợ đến run rẩy, chỉ dám khom lui xuống.

Ngay khi xoay , một giọng trầm tĩnh mà mang ý khẽ vang lên:

“Thẩm đại tướng quân, thật nhã hứng.”

Bùi Nghiên từ phía chậm rãi bước đến, đôi mắt đen nhánh tựa hồ phủ sương lạnh, chẳng chút độ ấm.

Thẩm Chương Hành khẽ nheo mắt, trong lòng sát khí bốc lên, hai tay nắm chặt đến mức các khớp ngón tay vang lên răng rắc.

“Bùi gia lang quân, ngươi tính toán thật giỏi!” giọng trầm thấp, chứa đầy tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-78.html.]

“Thẩm gia cùng ngươi vốn oán thù. Cho dù việc Thôi thiếu phu nhân trúng độc là do Thẩm gia nữa, thì Quan Vận cũng phế một tay, cái giá chẳng đủ ? Rốt cuộc các ngươi còn thế nào nữa?”

Bùi Nghiên khẽ , nhưng nụ lạnh lẽo đến thấu xương:

“Thẩm đại nhân, cái tật tự cho đúng của ông, e rằng đời cũng chẳng sửa .”

“Đích nữ Thẩm gia của ông… là thứ gì, mà cũng xứng so với nữ quyến Bùi gia ?”

Một câu , khiến Thẩm Chương Hành như châm ngòi.

Thẩm Quan Vận là bảo châu trong tay , cưng chiều đến mức ngậm trong miệng sợ tan, nâng tay sợ rơi. Nay nh.ụ.c m.ạ như , thể nhẫn nhịn!

Sát khí trong mắt bừng lên, bước lên một bước, giọng gầm thấp như sấm:

“Bùi Nghiên! Ngươi chớ một tấc tiến một thước!”

“Quan Vận nhà từ nhỏ cẩm y ngọc thực, phận tôn quý, cho dù so với công chúa trong cung cũng chẳng kém nửa phần!”

“Nếu ngươi cho rằng việc Thẩm gia cùng Đại hoàng tử liên hôn bất lợi cho Bùi gia, thể rõ, chỉ cần Quan Vận gả sang Nguyệt Thị, Thẩm gia tuyệt đối sẽ để nó Đông cung!”

“Bùi gia nếu thật ủng hộ Lục hoàng tử, chỉ cần Lục hoàng tử gật đầu, Quan Vận nhà thể gả cho !”

Nghe đến đó, khóe môi Bùi Nghiên khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm lạnh buốt đảo qua Thẩm Chương Hành từ xuống , thong thả :

“Thẩm đại nhân… quả nhiên là một kẻ ngu xuẩn.”

Sắc mặt Thẩm Chương Hành thoắt đỏ thoắt trắng, hai hàm răng nghiến chặt đến phát tiếng khanh khách, trong lòng tức giận như lửa cháy bừng bừng.

“Thẩm đại nhân tự lo liệu cho .”

“Hôm nay những lời , mong đại nhân ghi tạc trong lòng, kẻo đến lúc hối hận thì muộn.”

Bùi Nghiên xong liền rời , ảnh khuất dần nơi hành lang u tịch. Phải một lúc thật lâu, Thẩm Chương Hành mới dần trấn tĩnh cơn giận sôi sục trong lòng.

Tại Thẩm phủ – tiểu Phật đường của Thẩm thái phu nhân.

Trong gian phòng yên tĩnh, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa.

Thẩm Quan Vận quỳ tượng Quan Âm, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt sưng đỏ đến thê lương. Nàng run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm thái phu nhân, giọng nghẹn ngào:

“Quan Vận cầu xin tổ mẫu… xin cứu Quan Vận.”

“Chỉ cần phụ thừa nhận chuyện năm đó với Nguyệt Thị công chúa, Quan Vận liền cần liên hôn với Nguyệt Thị!”

“Chỉ cần Quan Vận ở , Yến Bắc cùng Nguyệt Thị thể giữ vững hòa hảo mấy chục năm. Chờ ngày Quan Vận gả cho Đại hoàng tử, sinh hạ hoàng tôn, chẳng sẽ mang huyết mạch của cả hai nước ?”

Thẩm thái phu nhân tượng Quan Âm, đôi mắt già nua lạnh lẽo, xuống tôn nữ đang đến tàn tạ chân . Ánh mắt bà mang theo nỗi thất vọng sâu sắc, như băng lạnh xuyên thấu tim gan khác.

“Ngươi hỏi đối xử với ngươi như ư?” giọng bà trầm thấp, lạnh như gió đêm.

“Quan Vận, ngươi ngươi sai những gì ?”

“Ngươi còn dám sai?”

Tiếng quát khiến Thẩm Quan Vận sững , giọng Thẩm thái phu nhân run rẩy vì giận dữ:

“Ta cùng phụ ngươi dạy ngươi thế nào? Mà ngươi dám tay với Thôi gia thiếu phu nhân! Việc lan thiên hạ, Thẩm gia còn mặt mũi nào ?”

“Nếu thật sự bản lĩnh, thì cho bắt nhược điểm. Đằng ngươi ngu xuẩn, tự hại chính , khiến Thẩm gia mất hết thanh danh!”

“Ngươi hạt châu tặng cho ngươi vốn ký hiệu riêng, để tránh nha tham lam lấy mất? Vậy mà ngươi tự ý đem đổi, còn tặng cho Bùi Y Trân - chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t!”

“Tổ mẫu…” Thẩm Quan Vận lắp bắp, tin nổi, nước mắt tràn , giọng khàn đặc:

“Tổ mẫu… tin con ? Cho nên mới âm thầm đ.á.n.h dấu lên cả đồ vật tặng con?”

Trong mắt nàng chẳng chút sám hối, chỉ oán trách và phẫn hận.

Thẩm thái phu nhân tức đến run , tay ôm n.g.ự.c thở dốc:

“Ngươi… ngươi đúng là nghiệp chướng!”

“Thẩm thị mấy đời trung liệt, sinh đứa cháu gái tâm địa đen tối như ngươi!”

“Ngươi ở Thẩm gia mười bảy năm, và phụ ngươi từng bạc đãi ngươi. Những thứ tặng ngươi, đều sợ kẻ khác trộm mất nên mới để ký hiệu, chứ nào tin ngươi!”

“Chi tỷ nhi năm chỉ tặng một chuỗi Phật châu, mà nó hiểu lòng . Còn ngươi, mười bảy năm, vẫn ngu như thế!”

“Lâm Kinh Chi ư?”

Thẩm Quan Vận khẩy, giọng lẫn chua cay và khinh miệt:

“Thứ nữ Lâm gia, lục cô nương tính là thứ gì, cũng xứng so với ?”

“Nếu thế, chuỗi Phật châu , lẽ chẳng nên đưa cho Thôi thiếu phu nhân, mà nên lấy danh nghĩa tổ mẫu tặng cho ả tiện nhân đó mới !”

“Ngươi…!”

Thẩm thái phu nhân hít mạnh một , nhịn nổi, giơ tay tát mạnh.

“Chát!”

Tiếng tát vang dội, đủ khiến cả căn phòng rung lên. Thẩm Quan Vận đ.á.n.h lệch cả khuôn mặt, ngây một lúc lâu mới òa , lao tới ôm lấy đầu gối tổ mẫu, run:

“Tổ mẫu! Quan Vận sai !”

“Quan Vận dám nữa, xin tổ mẫu tha cho Quan Vận! Đừng nhốt Quan Vận ở Phật đường nữa…”

“Chỉ cần phụ chịu thừa nhận chuyện năm đó với Nguyệt Thị công chúa…”

Thẩm thái phu nhân nổi nữa, đầu , lòng đầy tuyệt vọng. Bà từng định mềm lòng, nhưng đến câu , tim lạnh buốt. Thẩm gia đời tạo nghiệp gì, mà sinh một đứa đích nữ như thế.

Nàng chẳng hiểu rằng, chỉ cần Thẩm Chương Hành thừa nhận quan hệ năm xưa với Nguyệt Thị công chúa, chẳng khác nào tự tay đẩy Thẩm gia hố lửa.

Yến Đế Tiêu Ngự Chương đang tìm cớ thu hồi binh quyền Thẩm thị. Một khi chuyện lộ … Thẩm gia, e rằng sẽ còn chỗ dung trong triều nữa.

 

Loading...