Chiết Xu - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:32:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật chê ai gia, lão già .”

Chung Thái hậu khẽ, sang Bạch Ngọc Kinh, giọng hòa ái mà mang vài phần trêu chọc:

“Ai gia Nguyệt Thị các ngươi, dung mạo tuấn mỹ, tư chất hơn , quả thật chẳng giống phàm nhân. Hôm nay thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Bạch Ngọc Kinh tuy là tân quân của Nguyệt Thị, nhưng thái độ khiêm tốn, lời ôn hòa:

“Nếu Thái hậu nương nương chê, vãn bối nguyện ở Biện Kinh thêm một thời gian. Từ nhỏ nhân, cũng chẳng tình là thế nào, hôm nay , trong lòng thật ấm áp.”

Chung Thái hậu bật ha ha, giọng vang mà hiền hậu:

“Bệ hạ nếu lòng, cứ ở thêm mấy ngày cũng . Kinh thành , cùng vài vị hoàng tử trong cung tuổi tác chẳng chênh lệch bao nhiêu. Nhị hoàng tử Tiêu Ngọc cũng đang ở đây, chẳng bằng cùng dạo, xem cho phong cảnh săn bắn?”

Bạch Ngọc Kinh khẽ gật đầu, mỉm :

“Đa tạ Thái hậu nương nương, liền phiền.”

Nhị hoàng tử Tiêu Ngọc từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn dừng Bùi Y Liên. Chung Thái hậu thấy , khẽ ho khan một tiếng, mới giật hồn, gượng :

“Tân quân nếu , cứ một tiếng, sẽ cùng .”

Bạch Ngọc Kinh chỉ nhàn nhạt đáp , khóe môi khẽ cong, ánh mắt dừng nơi Lâm Kinh Chi.

“Không vị phu nhân là ai?”

Chung Thái hậu lập tức , Lâm Kinh Chi:

“Vị là nội nhân của Đại Lý Tự Khanh Bùi Nghiên, họ Lâm. Ai gia thích đứa nhỏ , thường gọi trò chuyện cùng.”

Rồi giải thích thêm:

“Chỉ là hôm nay ngươi thấy vẻ mặt thật của nàng . Gần đây mặt nàng nổi sởi, còn khỏi hẳn.”

“Thì là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh.”

Khóe môi Bạch Ngọc Kinh khẽ nhếch, ý nhạt, song trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng rõ là ý gì.

Lâm Kinh Chi chỉ đành cứng , hành lễ với .

Bạch Ngọc Kinh thêm gì, chỉ hàn huyên với Chung Thái hậu đôi câu, cùng Nhị hoàng tử Tiêu Ngọc cáo lui.

Thục phi vẫn giữ nụ suốt buổi, còn Hiền phi tuy cố gắng tươi tắn, nhưng nét mặt chút cứng ngắc.

Hiền phi vốn nghĩ, chỉ cần Tiêu Ngôn thể giao hảo cùng tân quân Nguyệt Thị, thì tương lai hẳn là thêm chỗ dựa. Nàng ngờ Bạch Ngọc Kinh đích hạ đến chào hỏi Thái hậu. Giờ hai nhi tử của bà đều bãi săn, gọi trở về cũng kịp nữa.

Sau khi Tiêu Ngọc và Bạch Ngọc Kinh rời , Bùi Y Liên mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Tiêu Ngọc nàng khi nãy như mang theo lửa, khiến nửa bên má nàng cũng nóng bừng.

Chung Thái hậu khẽ vỗ tay nàng, :

“Cái tên tiểu tử đúng là hời hợt, suốt ngày chỉ đao thương cưỡi ngựa, chẳng chịu đắn chút nào.”

“Nếu điều gì khiến ngươi uất ức, cứ việc với ai gia, ai gia nhất định chủ cho.”

Bùi Y Liên đỏ mặt cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp:

“Tạ Thái hậu nương nương thương yêu, thần nữ xin ghi nhớ.”

Ngoài , tiếng vó ngựa dần vang lên, tiếng của đám thiếu niên vọng càng lúc càng gần.

Chung Thái hậu liếc Hạ Tùng Niên một cái, ý bảo ngoài xem. Không bao lâu, Hạ Tùng Niên , cúi bẩm:

“Nương nương, năm nay giành thú đầu tiên trở về.”

“Là ai?”

Hiền phi vội lên, trong lòng chắc mẩm đó là Đại hoàng tử Tiêu Ngôn, vì Thẩm gia , tất nhiên đoạt giải đầu.

Hạ Tùng Niên thoáng liếc Hiền phi, mới cẩn thận đáp:

“Hồi nương nương, năm nay đầu tiên săn thú chính là Đại Lý Tự Khanh – Bùi Nghiên.”

“Chỉ là, ngoài bãi săn cũng ít thiếu niên bắt thú nhỏ.”

Sắc mặt Hiền phi lập tức trầm xuống, lòng bàn tay siết chặt chiếc khăn đến nhăn nát.

Hạ Tùng Niên tiếp, giọng dè dặt:

“Còn một việc, lão nô kịp bẩm… Thẩm gia lang quân – Thẩm Vân Chí, trong lúc săn b.ắ.n cẩn thận, thương ở chân. Thị vệ đưa về lều Thẩm gia, bệ hạ cũng sai mang t.h.u.ố.c đến trị thương.”

“Cái gì?” Hiền phi chấn động, n.g.ự.c như bóp nghẹt.

“Mẫu hậu, thần lo cho hài tử Thẩm gia thương, đến xem qua.” Bà c.ắ.n răng nén giận, gắng lấy vẻ dịu dàng, hành lễ với Chung Thái hậu.

“Hài tử Thẩm gia thương, cũng nên xem.” Chung Thái hậu đáp thuận, “Ai gia ở đây hầu hạ, cần ngươi ở .”

Hiền phi cho phép, liền hành lễ nhanh chóng rời khỏi hoàng gia đại trướng. Vừa bước , sắc mặt bà lập tức trầm hẳn xuống.

Thẩm Vân Chí việc luôn bốc đồng, tính tình nóng nảy. Trước khi rừng, bà từng nhắc nhở chớ tranh hơn thua, nhưng chỉ vì chuyện so tốc độ săn thú mà xung đột với Bùi Nghiên.

Bùi Nghiên hiện giữ chức Đại Lý Tự Khanh, Yến Đế trọng dụng. Nếu Thẩm Vân Chí thật sự gây rắc rối, e rằng sẽ khiến đế vương sinh lòng chán ghét Thẩm gia.

Càng nghĩ, Hiền phi càng lo lắng. Bà hai nhi tử, vốn dĩ nắm chắc lợi thế trong việc tranh ngôi vị Thái tử. từ khi Lý phu nhân sinh Lục hoàng tử, tuy sủng ái, nhưng Yến Đế đưa hồi cung, trong lòng bà vẫn luôn thấp thoáng một nỗi bất an.

Tại trại của Thẩm gia.

Thẩm Chương Hành mặt trầm như nước, cúi đầu đôi chân thương của Thẩm Vân Chí.

Thẩm thái phu nhân sắc mặt cũng chẳng dễ coi, mà Thẩm Vân Chí thì nha dìu đỡ, gương mặt trắng bệch, chỉ rơi nước mắt.

“Chuyện gì xảy ?” — Hiền phi từ bên cung tin, vội vã .

“Cô mẫu.” Thẩm Vân Chí đau đớn, đang thái y một bên chỉnh khớp xương cho .

“Thần tham kiến Hiền phi nương nương.” Thẩm Chương Hành khom hành lễ, ngập ngừng chẳng mở lời thế nào.

“Huynh trưởng.” Hiền phi tiến lên, chút nôn nóng hỏi:

“Đang yên đang lành, vì Vân Chí thương đến mức ? Chẳng lẽ là cố ý hãm hại?”

Thẩm Chương Hành liếc bốn phía, thấp giọng đáp:

“Việc … thật khó rõ ở nơi .”

Thẩm thái phu nhân lạnh giọng chen lời:

“Cũng đừng gạt nương nương nữa. Cứ để Vân Chí tự , xem phạm chuyện gì. Thẩm gia trọng quy củ, thể để mất mặt.”

“Nó là con cháu Thẩm gia, chúng cả nhà nâng niu như châu như ngọc, thế mà nó càng ngày càng càn. Ai gây đại họa gì .”

Gân xanh trán Thẩm Chương Hành giật giật, cố nhẫn, trầm giọng :

“Nương nương, nơi thật tiện chuyện, xin dời qua chỗ khác.”

Hiền phi gật đầu, theo ngoài hành lang vắng .

Thẩm Chương Hành chậm rãi :

“Vân Chí gãy chân… tất cả là vì Thẩm Quan Vận.”

Hiền phi giật :

“Thẩm Quan Vận? Sao con bé ở khu săn bắn?”

Thẩm Chương Hành sắc mặt nghiêm :

“Con bé cầu Đại hoàng tử mang theo cùng . Nó tự cho cưỡi ngựa giỏi, Vân Chí hộ bên cạnh, nghĩ rằng thể giành hạng nhất. Nào ngờ kẻ b.ắ.n lén kinh động ngựa, suýt nữa ngã xuống.”

“Vân Chí vì cứu nó, vó ngựa đá gãy chân.”

Hiền phi hít một lạnh. Bị vó ngựa đá gãy, đau đớn đến thế nào, bà tưởng tượng cũng . Trong mắt bà hiện lên một tia bất mãn:

“Đứa nhỏ , gần đây thật càng lúc càng lỗ mãng. Ngày thường nó cưỡi ngựa cũng chẳng bằng ai, quên mất xung quanh đều là quan viên cùng trong hoàng thất, mà còn bày trò khoe tài.”

“Nếu nó còn tiếp tục như thế, sợ rằng khó thể gả cung chính thất của Ngôn nhi.”

Hiền phi lắc đầu, thở dài:

“Ngôn nhi vốn dĩ tính tình nóng nảy, còn tưởng Vận nhi thể dịu bớt, nào ngờ như thế .”

Thẩm Chương Hành khẽ :

“Nương nương, vốn thần nên tự tiện , nhưng mẫu hôm qua nhiều, thần cùng mẫu đều cảm thấy… hôn sự của Đại hoàng tử, nương nương nên cân nhắc chọn khác trong quý tộc Biện Kinh.”

“Thần lo, với tính tình hiện nay của Quan Vận, e rằng sẽ liên lụy đến Đại hoàng tử, khiến nương nương thêm phiền lòng.”

Hiền phi khẽ chau mày:

“Huynh trưởng ý gì?”

“Tuy khi thương, tính tình Quan Vận đổi đôi chút, nhưng bản cung bao giờ ý để Đại hoàng tử cưới ai khác ngoài nữ nhi Thẩm gia. Dù Thẩm gia cũng là ngoại thích, ngày tất sẽ là chỗ dựa cho hoàng thất.”

Thẩm Chương Hành khẽ cúi đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-76.html.]

“Nương nương nghĩ quá ưu ái Thẩm gia . Dù Đại hoàng tử cưới ai, Thẩm gia đều sẽ trung thành phò tá, mong nương nương cứ yên tâm.”

Hiền phi trầm mặc một lát, nhẹ giọng :

“Việc để hẵng bàn. Nếu thật sự hợp, bản cung cũng sẽ miễn cưỡng.”

Thẩm Chương Hành khom :

“Là thần dạy con nghiêm, khiến nương nương phiền lòng.”

Bên Thẩm gia gà bay ch.ó chạy, Hiền phi cũng chẳng yên lòng.

Bên , Lâm Kinh Chi mang theo Bùi Y Liên từ chỗ Thái hậu trở về, hai cùng về phủ Bùi gia.

Chu thị hiếm khi lộ chút ý , sang với Bùi Y Liên:

“Y Liên, đại ca con hôm nay săn nai, đây xem thử.”

Lâm Kinh Chi cùng Bùi Y Liên đồng loạt chiếc lồng sắt mặt.

Con nai thương ở chân, nhưng vẫn còn sống. Trong mấy năm săn, hiếm khi con nào thương mà còn sống sót. Bộ lông nó bóng mượt, giữa trán còn vệt lông ánh xanh — nếu khác b.ắ.n hụt, thể bắt một con nai quý như thế.

“Đại ca, thể chạm thử ?” Bùi Y Liên cẩn thận hỏi.

Lâm Kinh Chi cũng tò mò, nhưng khóe môi nàng chỉ khẽ cong, ánh mắt dừng con nai sang Bùi Nghiên.

“Chi Chi.” — Bùi Nghiên gọi khẽ.

Lâm Kinh Chi động. Bùi Nghiên bước đến gần, nắm tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên lưng con nai.

Lông mềm mại, ấm áp lan nơi đầu ngón tay nàng.

Lâm Kinh Chi khẽ vuốt đầu nai con, ngẩng lên hỏi Bùi Nghiên:

“Những con nai săn đây… đều xử lý thế nào?”

Bùi Nghiên cúi , môi gần như chạm vành tai nàng, giọng thấp trầm đến mức như thở:

“Những năm đều là do bệ hạ ban thưởng, đó chia phần nướng thịt cùng .”

“Chia mà ăn ?” Lâm Kinh Chi giật , khóe môi run khẽ, tưởng tượng mà dám tin nổi cảnh .

“Cầu .”

“Hả?”

“Cầu , sẽ cứu nó.”

Giọng khàn khàn, hít thở nóng rực, tựa như chuyện nhỏ chẳng đáng gì. Trong lều vẫn còn khác, nàng thể… lời như ?

Lâm Kinh Chi nhất thời nghẹn lời.

Bùi Nghiên khẽ , tiếng trầm thấp mà ám :

“Ban đêm cầu cũng .”

“Cầu xong, sẽ cứu nó.”

Lâm Kinh Chi dám hành động lỗ mãng, hình cao lớn, dễ dàng che khuất nàng bóng , mà bên ngoài vẫn còn qua . Nàng ép đến chẳng còn đường lui, chỉ thể nhẹ gật đầu.

Bùi Nghiên lòng, cúi xuống hôn khẽ lên cổ trắng của nàng, giọng thấp đến mức như than thở:

“Chi Chi thật ngoan.”

Đêm, cuộc săn kết thúc.

Trong điện Trường Thu thuộc cung của Hiền phi, đèn đuốc sáng rực. Đại hoàng tử Tiêu Ngôn cúi đầu Hiền phi, giọng trầm xuống:

“Mẫu phi, nhi thần sai .”

“Nhi thần nên mang biểu bãi săn.”

Hiền phi xoa huyệt Thái Dương, trong giọng phần tức giận:

“Bổn cung con cùng Vận nhi từ nhỏ thiết, nàng gì con cũng , nhưng con nơi săn b.ắ.n là chỗ nào ? Sao hồ đồ mà dẫn nàng theo?”

“Nếu thật xảy chuyện lớn, con định thế nào?”

Tiêu Ngôn sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng đáp:

“Nhi thần cũng mang .”

lấy danh Thẩm gia uy h.i.ế.p nhi thần, nhi thần tiện cự tuyệt.”

“Muội , nếu thể tự tay săn con nai , bệ hạ ắt sẽ khen ngợi, thể vượt qua bộ quý nữ Biện Kinh, một bước thành danh.”

“Hơn nữa…” Hắn khẽ hạ giọng, “...nhi thần còn phát hiện dường như ý với vị tân quân của Nguyệt Thị.”

Hiền phi giật :

“Con là Vận nhi uy h.i.ế.p con?”

.” Tiêu Ngôn gật đầu, trong mắt ánh lên nét chán ghét, “Nếu b.ắ.n lén ngã ngựa, nhi thần cũng sẽ mất thời cơ, để Bùi Nghiên giành chiến lợi phẩm.”

“Ban đầu nhi thần định cho , nhưng cùng cữu cữu lấy thế Thẩm gia ép buộc, nhi thần vẫn còn cần dựa Thẩm gia, nên đành nhịn.”

Nói đến đây, Tiêu Ngôn như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu Hiền phi:

“Mẫu phi, nhi thần thật sự cưới Thẩm biểu phi.”

“Từ khi thương tay trái đến nay, tính tình đổi nhiều, kể vết sẹo … nhi thần từng vô tình thấy, ghê tởm đến mấy ngày ăn chẳng nổi.”

Hiền phi kỹ con trai, giọng nghẹn :

“Con thật sự thích nàng ?”

Tiêu Ngôn mím môi, lạnh giọng :

“Nếu vì Thẩm gia còn nắm giữ binh quyền Yến Bắc, nhi thần tuyệt đối sẽ cưới . Những năm nay, nhi thần chịu đủ .”

“Thẩm biểu bên ngoài ôn hòa rộng lượng, thực cực kỳ đố kỵ. Năm nhi thần chỉ trót gần gũi một ca kỹ, liền nổi giận, đốt sạch cả hoa lâu đó.”

“Muội cho rằng giấu kín, nhi thần , nhưng trong cung, phụ hoàng ban cho mỗi hoàng tử hai thị nữ và hai hộ vệ, tay, bẩm báo .”

“Mẫu phi thử nghĩ xem, nếu tương lai chính phi của nhi thần, dựa Thẩm gia chỗ dựa, nhi thần thể chỉ cưới một ?”

Hiền phi ngẩn , sắc mặt trắng bệch, nắm chặt khăn gấm trong tay, giọng run run:

“Lời con … đều là thật?”

Tiêu Ngôn gật đầu:

“Hoàn là sự thật. Nếu mẫu phi tin, thể cho tra.”

“Hơn nữa, nhi thần còn từ hộ vệ rằng, Thẩm biểu Thôi gia cùng Bùi gia liên thủ hãm hại là do đó tặng Phật châu độc cho Thôi thiếu phu nhân, chuyện khác nắm thóp, là tự chuốc họa mà thôi.”

“Cái gì?” — Hiền phi thất kinh, bật dậy.

“Con … Thẩm Quan Vận từng tay hạ độc Thôi thiếu phu nhân, bắt chứng cứ?”

Tiêu Ngôn gật đầu:

“Phải. Nhi thần vô tình .”

Hiền phi tâm loạn như đ.á.n.h trống, trong lòng khó mà bình tĩnh .

Lúc trong yến Đoan Ngọ, Thẩm Quan Vận từng kể với bà chuyện khác hẳn, bà còn vì bênh vực Thẩm Quan Vận mà ngại đắc tội Bùi gia… nào ngờ sự thật là như .

Nếu thật sự là như , thì những ngày gần đây đế vương lạnh nhạt với bà, cũng liền nguyên do .

Hiền phi chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân lan dần lên khắp , lạnh đến tận xương tủy. Loại chuyện , nếu Tiêu Ngôn thể tra , thì Yến Đế bên ắt càng rõ hơn.

Vì thế, thiên tử xa cách bà, chăng là vì cho rằng bà cùng Thẩm gia thông đồng?

Nếu quả thật như , thì dù Tiêu Ngôn cưới một nữ tử tầm thường, cũng tuyệt đối thể cưới Thẩm Quan Vận.

Hậu cung vốn can dự triều chính, những việc tranh đấu ngầm giữa các phi tần, hoàng đế phần lớn đều mắt nhắm mắt mở. chuyện hạ độc Thôi gia thiếu phu nhân, đó chẳng là chuyện đùa.

Bùi gia chiến công hiển hách, lúc Thẩm gia còn từng gả Bùi nhị cô nương Bùi Y Liên cho Thẩm Vân Chí, chuyện chính là do bà và Chu thị cùng thúc đẩy.

CuuNhu

Nghĩ đến đây, Hiền phi rét lạnh, hai tay run rẩy, hồi lâu vẫn thể hít thở thông thuận.

Bà siết chặt khăn, trưởng tử Tiêu Ngôn đang cúi đầu quỳ đất, giọng khàn khàn :

“Từ nay về , con lui tới với Thẩm Quan Vận nữa.”

“Cả Thẩm gia, kể cả cữu cữu con, cũng nên bớt qua .”

“Phụ hoàng lòng đa nghi, thể để xảy thêm điều gì khiến sinh lòng ngờ vực.”

“Nếu con thật sự cưới nàng , mẫu phi sẽ tìm cho con một quý nữ khác hợp ý hơn.”

 

Loading...