Chiết Xu - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:32:01
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , sắc trời hửng, xám nhòa như khói.
Cỗ xe ngựa sơn đen, dáng vẻ khiêm tốn, lặng lẽ lăn bánh rời bến đò Ô Y Giang, hướng thẳng về trạm dịch.
Trong xe ngựa, thể mềm mại của Lâm Kinh Chi cuộn tròn trong chăn, lưng nàng áp lồng n.g.ự.c rộng lớn và nóng ấm của Bùi Nghiên.
“Tỉnh ?”
Bùi Nghiên dựa thành xe, một tay vỗ nhẹ lên đầu gối, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc đen như tơ của nàng, hương thơm lành lạnh lan trong khí, dừng nơi cổ trắng nõn chút che đậy.
Sáng sớm cuối hạ đầu thu, trong gió mang theo chút se lạnh.
Lâm Kinh Chi nửa tựa n.g.ự.c , nhưng vẫn cảm thấy nóng phả lên.
“Ừm…” Nàng khẽ gật đầu, nhắm mắt, giọng mơ màng. “Chúng khi nào?”
“Giờ Dần.” Bùi Nghiên khẽ vén chăn n.g.ự.c nàng xuống một chút, giọng điềm đạm.
Giờ Dần… Khi trời còn sáng hẳn, nàng chẳng cảm giác gì, ôm lên xe ngựa.
Từ bến Ô Y đến quận Hà Đông cũng xa, nên khi mặt trời lặn, xe dừng cổng Bùi gia, nhà cũ của .
Tin bọn họ trở về sớm báo , nên khi xe dừng , nhị phu nhân Ngô thị, trông coi Bùi phủ Thái phu nhân, sẵn ngoài cửa nghênh đón.
Thấy Bùi Nghiên bước xuống, Ngô thị tươi tiến lên. khi ánh mắt rơi Lâm Kinh Chi đang dìu xuống xe, nụ thoáng chốc cứng .
Ngô thị chịu tận cửa đón, là vì Bùi Nghiên mà thôi.
Dù , cũng là trưởng tử đại phòng của Bùi gia, Thái phu nhân thương yêu, đang giữ chức Đại Lý Tự Khanh trong triều, ai ai cũng nể. Ngô thị vốn tính khéo léo, đương nhiên nhân cơ hội lấy lòng. bà chẳng ngờ, Lâm Kinh Chi cũng theo về.
“Nhị thẩm nương.” Lâm Kinh Chi mỉm , bước lên hành lễ, giọng dịu dàng.
Ngô thị bóp chặt khăn tay, cố nặn một nụ : “Hóa là Nghiên ca nhi mang tức phụ cùng trở về. Mau mau trong thôi, lão thái thái chờ sốt ruột, giục đến bốn năm lượt .”
Bùi Nghiên nắm tay nàng, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua Ngô thị.
Trong ký ức kiếp , cũng là cảnh tượng . Khi , thê tử ở Bùi gia lòng trưởng bối. Lúc ở nhà, họ đối đãi còn tạm, nhưng mỗi khi rời mấy tháng, nàng luôn chịu thiệt.
Mùa hè nóng nực, bắt nàng quỳ thỉnh an giữa trời nắng, mùa đông rét buốt, để nàng đợi ngoài sảnh đến khi chân tay tím tái.
Nỗi lạnh trong tim như một bàn tay băng giá siết chặt, mỗi thở đều đau như kim châm.
“Phu quân…”
Nghe tiếng gọi khẽ của nàng, hồn, chợt nhận tay đang siết quá chặt khiến cổ tay nàng đỏ ửng.
“Là .” Hắn dịu giọng, khẽ nâng cổ tay nàng lên, thổi nhẹ, chẳng màng ánh mắt ngoài, cúi xuống hôn mấy cái lên làn da hồng phấn nơi cổ tay .
Bùi gia vốn gia phong nghiêm cẩn, Ngô thị gả hơn hai mươi năm, từng thấy phu thê nào trong phủ dám mật mặt khác như thế. Bà kinh ngạc đến trừng lớn mắt, nhất thời thốt nên lời.
Mà Bùi Nghiên vẫn thản nhiên, hành động tự nhiên như thể chẳng gì là khác thường, chỉ hai gò má Lâm Kinh Chi thoáng ửng hồng.
“Nhị thẩm,” giọng trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “... gì ?”
Ngô thị giật , vội lắc đầu, gượng, nắm lấy tay bà tử bên cạnh, bước nhanh trong.
CuuNhu
“Nghiên ca nhi.”
Từ xa, thanh âm già nua mà đanh thép vang lên, Bùi thái phu nhân Chung thị đợi báo tự bước nghênh đón.
Sau lưng bà, nha và bà tử vội vã đỡ lấy, chỉ sợ bà nhanh quá mà ngã.
“Tổ mẫu.” Bùi Nghiên dẫn Lâm Kinh Chi bước lên, cùng hành lễ.
Ánh mắt Bùi thái phu nhân thoáng lóe sáng, dừng nơi Lâm Kinh Chi, chậm rãi mở lời:
“Nghiên ca nhi mang cả tức phụ cùng trở về ?”
Giọng điệu tuy ôn hòa, nhưng trong lời chẳng hề lấy nửa phần thiết.
Bùi Nghiên bà, ánh mắt lạnh nhạt, giọng trầm thấp:
“Nghe khẩu khí của tổ mẫu, dường như thích Chi Chi về cùng?”
Bùi thái phu nhân khựng , thần sắc thoáng đổi, cố gắng lắm mới nặn một nụ hiền từ:
“Nghiên ca nhi gì thế. Lâm thị là thê tử của con, thích .”
Lâm Kinh Chi ngẩng lên , trong lòng khẽ ngạc nhiên.
Từ đến nay, từng để tâm đến chuyện trong Bùi gia đối đãi với nàng thế nào. Dù là thái độ lạnh nhạt lời xa cách, đều chẳng buồn hỏi tới. Thế mà hôm nay, chẳng hiểu , như nổi giận nàng, ai cũng thấy chướng mắt.
Sau một hồi khuyên giải, Bùi thái phu nhân mới giữ ở phòng khách thêm chốc lát. Chỉ mười lăm phút , Bùi Nghiên mặt biểu cảm kéo tay Lâm Kinh Chi dậy, dứt khoát dẫn nàng về Phủ Tiên Các, nơi bọn họ từng ở khi còn trong phủ.
Dọc đường, nha và bà tử đều né sang một bên, xa xa hành lễ, ai dám gần.
Phủ Tiên Các tuy bỏ hơn nửa năm, nhưng ngày nào cũng quét dọn, sạch sẽ gọn gàng, chỉ cần chăn mới là thể ở ngay.
Lần đến Hà Đông quận vốn là chỉ đến Ô Y Giang, nhưng Bùi gia ở đây, là nơi thể ghé qua.
Có vài chuyện, tự xác nhận, xem giống như những gì từng xảy trong mộng .
Phủ Tiên Các bây giờ vẫn giống phần lớn cảnh trong mộng, nhưng bài trí trong phòng nhiều điểm khác biệt.
Trong mộng, thê tử luôn mặc y phục thuần tịnh sắc, năng dịu nhẹ, dáng vẻ nhu hòa, gặp đều cúi đầu e dè. Dù là noãn các, thư phòng nơi tắm gội, nàng cũng tùy tiện đụng đến đồ đạc của , càng thêm thứ gì của .
hiện tại, khắp nơi trong phòng đều dấu vết của nàng, giá bát hương cổ là khối san hô đỏ nàng thích, trong thư phòng bày la liệt thoại bản thời Tống, giấy tuyên thành và mấy bức tranh nàng tự tay vẽ, ngay cả bàn ngọc nơi noãn các cũng chất đầy mấy món nhỏ nàng yêu thích.
Còn đồ của , hễ nàng thấy chướng mắt là lập tức cho thu dọn, gửi thẳng sang thư phòng ngoại viện.
Hoàn khác với hình ảnh trong mộng, nơi nàng luôn dè dặt, cẩn thận từng ly mà lấy lòng .
“Chi Chi.”
Bùi Nghiên khẽ gọi, ánh mắt dừng nơi tủ áo của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-73.html.]
“Ta nhớ khi nàng mới gả cho , chỉ thích mặc y phục thuần sắc.”
Lâm Kinh Chi thoáng ngẩn , hiểu vì nhắc chuyện , nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:
“Thiếp khi còn ở Dự Chương hầu phủ, đích xác chỉ mặc màu nhạt. từ khi gả cho phu quân, phu quân thường đặt may cho y phục mới, kiểu dáng sáng sủa rực rỡ, thấy cũng hợp với , chẳng dám phụ lòng của phu quân.”
Nàng từng câu chuẩn mực, sai nửa chữ.
Song Bùi Nghiên càng trầm mặc. Bởi vì trong mộng, như thế.
Khi đó, cũng từng đặt may cho nàng nhiều xiêm y, nhưng nàng bao giờ mặc. Hắn cho rằng nàng thích, chẳng ngờ giờ lời giải thích như .
Nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng. Một khi gieo mầm hoài nghi, nhất định sẽ tìm cách chứng thực, giống như khi từng tra Thẩm gia, tra cả Tịch Bạch và Trình Xuân Nương.
Hai ở Bùi gia ba ngày. Đến ngày thứ ba, họ chuẩn trở về Biện Kinh.
Sáng sớm hôm , Lâm Kinh Chi kiễng chân trong thư phòng nhỏ của nội viện, định gỡ bức Mẫu Đơn Đồ treo tường xuống.
Đó là bức họa mà , khi cùng nàng về Dự Chương hầu phủ chúc Tết, mang từ viện mẫu nàng trở về.
Lần Biện Kinh, nàng bế lên xe ngựa trong mộng, kịp mang theo vật .
Ngay khi tay nàng chạm khung tranh, một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay nàng. Bùi Nghiên cao hơn nàng một cái đầu, chỉ cần đưa tay là dễ dàng gỡ bức họa xuống, giọng khẽ bên tai nàng:
“Để .”
“Vì gọi giúp nàng?” Bùi Nghiên cúi xuống, một tay vòng qua ôm lấy eo nàng, động tác mật mang theo khí thế áp bức.
Lâm Kinh Chi trong lòng khẽ run, bản năng đẩy .
tay nhanh hơn, bàn tay lạnh mà mạnh mẽ giữ chặt lấy nàng, kéo cả nàng ngã n.g.ự.c .
“Chi Chi, vì cần ?” Giọng khàn khàn, mang theo chút giận dữ kiềm nén.
Lâm Kinh Chi nghiêng đầu , tránh ánh mắt , khẽ mím môi đáp.
Bùi Nghiên cúi đầu nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó khiến run sợ, giống như ánh của dã thú khóa chặt con mồi, khiến nàng thể trốn .
……
Hai tháng .
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi quan đạo Biện Kinh, hướng thẳng hoàng thành.
Khổng ma ma khỏi bệnh phong hàn, nhưng Thanh Mai vẫn giữ hầu hạ bên cạnh.
Đôi mắt Thanh Mai sinh mang nét tươi vui, Lâm Kinh Chi là mềm lòng, dọc đường từ Hà Đông về Biện Kinh, nàng hầu hạ chu đáo, sức lực cũng hơn , nên Lâm Kinh Chi nghĩ quyết định giữ bên .
Buổi sớm cuối thu, cành lá phủ sương trắng, gió thổi qua lạnh buốt đến mức khiến co rụt cổ, tứ chi cũng tê dại.
Trong xe, Lâm Kinh Chi co trong chăn ấm, Thanh Mai bên cạnh xoa chân cho nàng, Khổng ma ma lặng lẽ ở một bên, gì để tránh quấy rầy.
Còn Bùi Nghiên.
Một canh giờ , nhận mật báo, xuống xe lập tức cưỡi ngựa .
Xe ngựa của Lâm Kinh Chi dừng cổng thành Biện Kinh. Dù thấy ấn ký thêu rèm xe, binh lính gác cổng vẫn cẩn trọng kiểm tra, dám sơ suất.
Chưa bao xa, bên ngoài thùng xe vang lên một giọng ôn hòa mà phần ngập ngừng:
“Phải chăng là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh?”
Giọng …
Lâm Kinh Chi khẽ nhấc tay vén màn xe, đôi mắt trong trẻo khẽ cong lên, khóe môi nở nụ mừng rỡ:
“Phùng Cát?”
Trạng nguyên lang Bách Lý Phùng Cát dường như ngờ nàng sẽ chủ động mở màn, nhất thời ngẩn .
Lâm Kinh Chi rộ, giọng nhẹ nhàng mà thiết:
“Lâu lắm gặp, nếu hôm đó trong cung, Hạ công công gọi một tiếng ‘Phùng Cát đại nhân’, e là thật nhận ngươi.”
Trên phố qua đông đúc, xe ngựa dừng lâu sẽ gây chú ý.
Phùng Cát bèn ghìm cương, để ngựa song hành với xe ngựa của nàng, giữ một cách .
Hắn năng điềm đạm, ánh mắt nhu hòa mà dám thẳng nàng, dường như sợ một khi đối diện sẽ lộ điều gì đó trong lòng.
Nàng hỏi gì, đều đáp, từng lời đều cẩn thận, nghiêm chỉnh.
Hai từng quen khi còn niên thiếu, năm nàng từng vô tình cứu một mạng.
Từ đó, khắc ghi ân tình suốt đời.
“Vì thành Biện Kinh giờ kiểm tra gắt gao như thế? Trong kinh chuyện gì ?” Lâm Kinh Chi nghiêng đầu, đôi mắt cong cong hỏi.
Phùng Cát thoáng ngẩn : “Ngài… chẳng lẽ ?”
Lâm Kinh Chi lắc đầu: “Ta rời kinh mấy tháng, thật sự rõ trong kinh xảy chuyện gì.”
Phùng Cát hạ giọng: “Hôm nay là ngày tân quân nước Nguyệt Thị cùng sứ thần đến Biện Kinh. Để tránh tái diễn t.h.ả.m kịch mười tám năm , thành phong tỏa nghiêm ngặt. Chỉ khi Nguyệt Thị tân quân rời , giới nghiêm mới giải.”
Nguyệt Thị tân quân…
Bạch Ngọc Kinh ?
Đầu ngón tay Lâm Kinh Chi siết chặt chiếc khăn thêu, tim đập loạn từng nhịp.
Giờ là cuối thu, chẳng bao lâu nữa đông sẽ đến.
Khi Ô Y Giang đóng băng, dù thuyền cũng thể bộ qua sông, đến khi , Nguyệt Thị và Biện Kinh… sẽ chỉ cách một dải băng mỏng.