Chiết Xu - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:30:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Thẩm Quan Vận đến Thôi gia thăm Thôi thiếu phu nhân đang bệnh nặng, đường trở về thương gây náo động lớn, thể che đậy nữa.
Cả thành Biện Kinh đều thảo luận sôi nổi. Thậm chí chuyện còn đặt cược bằng tiền, chờ xem Thẩm Chương Hành nổi trận lôi đình, tìm đến Thôi thị và Bùi thị để loạn.
ngoài dự liệu của , Thẩm gia im lặng tiếng, một ai mặt đòi công bằng cho Thẩm Quan Vận.
Vị đích nữ Thẩm gia cưng chiều nhất, là thiên tử phong Chiêu Nguyên quận chúa, Thẩm Chương Hành lấy cớ “tĩnh tâm dưỡng bệnh” mà đưa đến trang viên ngoài kinh thành ở tạm.
Mà các cuộc yến tiệc trong giới huân quý thành Biện Kinh, cũng vì sự mặc nhiên bất ngờ của Thẩm gia mà dần phai nhạt .
Thoáng chốc đến giữa tháng Năm.
Lâm Kinh Chi kể từ khi Thẩm Quan Vận gặp chuyện, ngoài việc thường xuyên đến Thôi gia thăm Bùi Y Trân, thì các loại thiệp mời xem hoa, dự yến mà giới quý nữ trong kinh thành gửi đến, nàng đều lấy cớ thể khỏe để khéo léo từ chối.
Hiệu t.h.u.ố.c của nàng mở ở đường Chu Tước thành Biện Kinh, nhờ y thuật của Tịch Bạch cao minh, là nữ y giỏi về phụ chẩn, nên việc ăn vô cùng phát đạt.
(Phụ chẩn: khám bệnh cho nữ nhân)
Tiếng tăm Tịch Bạch cũng dần lưu truyền trong giới quý nữ. Nữ tử nơi nội trạch những cách thức truyền tin riêng. Tịch Bạch cứ thế hành tẩu qua nhiều hậu viện, nên cũng dần dò la những tin tức mơ hồ.
Đây cũng chính là mục tiêu của Lâm Kinh Chi cùng hiệu t.h.u.ố.c Bạch Bạch. Có một chuyện, nàng thể hỏi Vân Mộ và Sơn Thương, nhưng cũng những việc thể hỏi, và thể dò la từ miệng họ.
Chẳng hạn như trong Ngũ tộc, Lý thị dòng chính hầu như diệt khẩu, sở thích ai của một phu nhân quý nữ trong thế gia đại tộc. Hơn nữa, hiệu t.h.u.ố.c của họ còn thể trao đổi tin tức với những thương nhân buôn t.h.u.ố.c hàng năm hành tẩu khắp nơi.
Lâm Kinh Chi cùng hiệu t.h.u.ố.c Bạch Bạch giao tiếp cẩn trọng. Ngay cả khi nàng tin tức đưa ngoài, nàng cũng sẽ dùng một bà tử đáng chú ý trong hậu viện để chuyển đồ vật đến hiệu thuốc. Sau đó Tịch Bạch kê đơn thuốc, xen lẫn ám ngữ trong đó, giao cho bà tử mang về.
Đầu tháng Năm, đêm Đoan Ngọ.
Ngoài Ngự Thư Phòng, Hiền phi Thẩm thị thong thả tiến đến, phía theo một đám cung tỳ. Cung tỳ trong tay xách theo hộp đồ ăn đến gần.
Nội thị tổng quản Vương Cửu Đức khom lưng, mặt già những nếp nhăn sâu hoắm, vội vàng đón lấy: “Nương nương đích đến đây?”
“Nương nương gì dặn dò, chỉ cần gọi một tiếng, nô tài sẽ dám chậm trễ.”
Hiền phi Vương Cửu Đức đang án binh bất động Ngự Thư Phòng, bà tiện xông , đành nâng cao giọng : “Bổn cung hầm canh cho Bệ hạ, nghĩ Bệ hạ đang mệt nhọc, phiền Vương công công đưa giúp bổn cung.”
“Nương nương lòng.”
Vương Cửu Đức cung kính vươn đôi tay toan đón lấy, trong Ngự Thư Phòng truyền một thanh âm uy nghiêm.
“Cho Hiền phi tiến .”
“Dạ.” Vương Cửu Đức dám cản trở nữa, khom dẫn đường.
Hiền phi vốn thông tuệ dã tâm, thêm phần xem xét thời thế và dùng chút mánh khóe. Bà hai con trai bên cạnh, nên cung nhiều năm vẫn thịnh suy.
Vì thế, dù là Ngự Thư Phòng, chỉ cần đế vương cho phép, bà cũng thể dễ dàng bước .
“Bệ hạ.”
“Thần hôm nay tự bếp hầm một nồi canh bồ câu non hợp khẩu vị cho Bệ hạ.” Thẩm thị xách theo hộp đồ ăn, nhẹ nhàng đến cạnh đế vương hành lễ.
Tiêu Ngự Chương thấy bà , lập tức gác xuống bút lông trong tay, nhận lấy chiếc khăn ấm của tiểu thái giám dâng lên để lau tay, mới về phía Thẩm thị.
“Mang đến đây, trẫm nếm thử.”
“Dạ.” Tư sắc Hiền phi khuynh thành, nếu cố ý lấy lòng, phàm là nam nhân đều sẽ vì bà mà mềm lòng vài phần.
Canh bồ câu non hầm đến trắng tuyết, cùng với sâm trăm tuổi, là bỏ bao tâm tư đó.
Đế vương uống hết một bát canh nóng bụng, tinh thần khá hơn ít. Khi ngước mắt lên, thấy Hiền phi ở một bên thôi.
Hơi nóng bốc lên từ bát canh ngũ quan bà trở nên mơ hồ. Thần sắc trong mắt Tiêu Ngự Chương tối tăm khó lường, nhưng ngữ điệu lộ bất kỳ sự bất mãn nào.
“Ái phi, chuyện gì với trẫm chăng?”
Hiền phi đang mang nỗi lòng , chút thất thần. Bỗng tiếng đế vương, bà giật cả , miễn cưỡng định tâm thần.
“Thần chợt nghĩ đến chuyện cung yến Đoan Ngọ, chút thất thần.”
“Khẩn cầu Bệ hạ thứ .” Bà toan quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Ngự Chương khẽ hạ mi, trở tay về phía Thẩm thị: “Bất quá là chuyện nhỏ, cần quỳ lạy.”
“Có cung yến Đoan Ngọ điều gì khó xử lý chăng?”
Hiền phi mím môi: “Cung yến ngày Đoan Ngọ năm đều do Thái hậu nương nương phụ trách.”
“Năm nay Thái hậu nương nương thể khỏe, giao cho thần đảm nhận. Tuy nhiên, về danh sách mời tiệc, thần chút lưỡng lự, Bệ hạ giúp đỡ khuyên giải một vài điều.”
Yến tiệc chiêu đãi hàng năm đều đại thể như , lúc khó khăn?
Thẩm thị quanh co, bất quá là động tay chân danh sách, quang minh chính đại từ chỗ đế vương mà thôi.
Đế vương áp lòng bàn tay lên án thư, đôi mắt hẹp dài híp , mặt vẫn bất động thanh sắc : “Mang tới cho trẫm xem.”
Hiền phi từ trong ống tay áo rộng rãi móc danh sách chuẩn sẵn, cung kính dùng đôi tay dâng lên cho đế vương: “Thần vốn nên tự lo liệu, Bệ hạ phí tâm.”
Ánh mắt Tiêu Ngự Chương lướt qua danh sách, khẽ dừng . Hắn chỉ một cái tên xa lạ: “Phụ nhân , là ở phủ nhà ai?”
Hiền phi mím môi khẽ, vô cùng tự nhiên : “Bệ hạ quên chăng.”
“Chính là tức phụ của Đại Lý Tự Khanh mới Bệ hạ nhậm mệnh, Bùi Nghiên Hà Đông, là lục cô nương phủ Dự Chương Hầu.”
Tiêu Ngự Chương nhẹ nhàng cau mày, dường như chút bất mãn.
Hiền phi dịu dàng : “Nếu Bệ hạ vui, cảm thấy nữ tử con vợ lẽ lên mặt bàn, thần sẽ gạch tên nàng khỏi danh sách.”
“Thôi, cứ giữ .”
“Bất quá cũng chỉ là một nữ tử, cho nàng mở rộng tầm mắt cũng .” Sắc mặt Tiêu Ngự Chương bình tĩnh, ý tứ gì.
Hắn lấy danh sách nhẹ tênh trong tay, bước đến án thư, cầm bút lông lên, thêm một cái tên nữa hàng cuối danh sách.
Hiền phi giật khi thấy cái tên , nụ mặt thoáng chút cương cứng: “Bệ hạ, vì bỗng nhiên nhớ đến Lý phu nhân đang cấm túc trong cung?”
Tiêu Ngự Chương gác bút lông trong tay, trầm mặc hồi lâu .
Trong lòng Hiền phi Thẩm thị bỗng nhiên thót .
“Lão Lục đến tuổi , cũng nên thành chăng?” Tiêu Ngự Chương tự nhiên mở lời hỏi.
Hiền phi giọng khô khốc : “Nghe y hai mươi lăm , cùng tuổi với con trai thần .”
Đế vương chăm chú ngoài cửa sổ, chút xuất thần: “Vậy thì thật là nên đón về cung .”
“Lý gia tuy hưng thịnh, nhưng Lão Lục cũng nuôi dưỡng bên ngoài nhiều năm. Nói cho cùng, dù thể yếu đuối, y cũng là hài tử của trẫm, nên trở về cung.”
Trong lòng Hiền phi sóng gió phập phồng, nhưng mặt vẫn : “Bệ hạ .”
“Lục hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử giống , đều đến tuổi tuyển phi .”
Đế vương thẳng long án, cảm xúc trong đáy mắt thâm trầm khó phân biệt, phẩy tay về phía Hiền phi: “Lui ngoài .”
“Hiện tại trong cung Hoàng hậu, việc do Thái hậu tín nhiệm giao cho nàng xử lý, cung yến Đoan Ngọ cũng do một tay nàng sắp xếp, tự nàng lo liệu mà cho thỏa đáng.”
Vì Lục hoàng tử chẳng bao lâu nữa sẽ về cung, Hiền phi trong lòng vốn chút ngũ vị tạp trần, nhưng ngay lập tức trở nên vui sướng.
Nếu trong cung vô Hậu, cung yến Đoan Ngọ giao cho bà một tay xử lý, Thục phi Chung thị tuy Thái hậu sủng ái nhưng vô tự ( con), còn vị Đức phi của Thôi gia thì ân sủng, con trai cũng cố gắng.
Nếu ngày ban phong trưởng tử Thái tử, chẳng bà thể bước lên vị trí ? Nghĩ đến đây, lòng Thẩm thị một trận kích động. Bà thi lễ với đế vương bằng vẻ ôn nhu, chậm rãi lui ngoài.
Hiền phi Thẩm thị lui ngoài, Nội thị Tổng quản Vương Cửu Đức nhẹ nhàng tiến lên châm thêm .
Tiêu Ngự Chương lạnh một tiếng, đốt ngón tay lạnh lẽo khẽ gõ lên mặt bàn: “Nghe trưởng nữ Thẩm gia xảy chuyện mấy ngày ?”
Vương Cửu Đức nhận đế vương chuyện hỏi, lập tức gác công việc, cung kính tiến lên tâu: “Nghe là khi hồi phủ từ Thôi gia, đường gặp chút ngoài ý , lửa đốt gây thương tích.”
“Đêm hôm đó, Thẩm đại tướng quân Thôi gia và Kinh Tiên Uyển của Bùi thị.”
“Thẩm Chương Hành đòi công đạo ?”
Vương Cửu Đức cúi đầu: “Thẩm đại tướng quân với vẻ hung hăng và giận dữ, nhưng mang theo một cục tức lớn về Thẩm gia. Chuyện hơn hai tháng trôi qua, Thẩm gia vô cùng an tĩnh, thế mà một ai lên tiếng.”
Tiêu Ngự Chương thần sắc lạnh băng, trong mắt hàm chứa sự châm biếm: “Trưởng nữ Thẩm gia thủ đoạn quả là tàn nhẫn, cũng khó trách thể chế ngự Tiêu Ngôn.”
“Trẫm Thẩm gia khi triệu ngự y trong cung đến, nàng cũng ở nhà tĩnh dưỡng bao lâu, Thẩm Chương Hành đưa trang viên ngoài kinh thành ?”
Vương Cửu Đức khúm núm đáp lời: “Tâu Bệ hạ.”
“Nghe là khi thương thế của , nàng khó lòng bình tĩnh, ngược đãi đến c.h.ế.t hai tỳ nữ.”
“Việc Thẩm Chương Hành , vì giấu tai mắt thiên hạ, lấy cớ tiếp tục dưỡng thương để đưa nàng trang viên ngoài kinh thành cấm túc.”
Tiêu Ngự Chương , từ từ cong môi, tâm tình khó lường, phân phó Vương Cửu Đức: “Ngươi hãy với Hiền phi một tiếng.”
“Thẩm đại cô nương huệ chất lan tâm, cung yến Đoan Ngọ cũng đừng quên mời nàng .”
(Huệ chất lan tâm: phẩm chất thanh khiết như huệ, tâm tư cao nhã như lan)
“Nô tài dám chậm trễ.” Vương Cửu Đức chạy nhanh khỏi Ngự Thư Phòng.
Trước Tết Đoan Ngọ. Lâm Kinh Chi nhận thiệp mời dự cung yến do cung nội đưa tới.
Khổng ma ma nàng xoa bóp vai cho nàng, ánh mắt dừng ở thiệp mời, đáy mắt sự u sầu thoáng qua.
“Thiếu phu nhân, lang quân ở đây. Đây vốn là yến tiệc mà thiếu phu nhân thể từ chối, bằng cứ từ chối .”
“Cho dù đắc tội với quý nhân trong cung, chờ lang quân về nhà, tạ tội cũng muộn.”
Lâm Kinh Chi gật đầu với Khổng ma ma: “Tránh khỏi.”
Nếu cố ý bức nàng cung dự tiệc, thì dù nàng né tránh , cũng sẽ .
Hơn nữa, kiếp nàng rơi kết cục bi t.h.ả.m như , ngoài Bùi thị , những quý nhân cao cao tại thượng trong hoàng cung và thành Biện Kinh cũng thể thoát khỏi liên can.
Nếu trọng sinh một kiếp, khi nàng rời khỏi Biện Kinh, nàng cần tình lý rõ ràng.
“Ma ma chớ lo lắng, hãy chuẩn y phục cho ngày mai cung dự tiệc .” Lâm Kinh Chi nhẹ nhàng phân phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-67.html.]
CuuNhu
Khổng ma ma hầu hạ bên cạnh Lâm Kinh Chi gần một năm, nàng tuy là hiền lành dễ chuyện, nhưng cũng là thông tuệ chủ kiến.
“Vậy thiếu phu nhân hôm đó mang theo Tình Sơn cùng Lục Vân, để lão nô cùng ?”
“Hai nha đầu tuổi còn nhỏ, gặp chuyện dễ hoảng loạn, lão nô yên tâm.”
Cung yến thể dẫn nha bà tử cung đều định . Lâm Kinh Chi xuất vốn cao, dẫn theo nhiều khó tránh khỏi sai sót.
Lâm Kinh Chi nghĩ một lát gật đầu: “Vậy ngày mai ma ma cùng tiến cung dự tiệc.”
“Tình Sơn cùng Lục Vân cứ ở Kinh Tiên Uyển là .”
Hai dứt lời, Lục Vân từ gian ngoài cung kính bước : “Thiếu phu nhân, Dự Chương Hầu phu nhân dẫn theo Lâm Tứ cô nương cùng đến.”
Lâm gia?
Ánh mắt Lâm Kinh Chi lướt qua mặt bàn, trong lòng vài phần suy tư.
Trong thiên phòng, Tiểu Chu thị một trang phục kiều diễm, cửa với Lâm Kinh Chi.
“Một đoạn thời gian gặp, Chi tỷ nhi càng xinh hơn.”
Đích nữ của Tiểu Chu thị, Tứ cô nương phủ Dự Chương Hầu – Lâm Chiêu Nhu, cũng tình nguyện tiến lên thi lễ với Lâm Kinh Chi: “Lục .”
Chờ nha dâng nước điểm tâm lên, Tiểu Chu thị nắm trong tay nhưng uống, bà thôi về phía Lâm Kinh Chi.
Kể từ khi Lâm Kinh Chi tiến Biện Kinh, Tiểu Chu thị lén lút tìm nàng một , nhưng nào cũng gặp .
Sau , Tiểu Chu thị phát hiện, chỉ cần bà lén tìm Lâm Kinh Chi một , thì con trai cả độc nhất mà bà cưng như báu vật sẽ vô cớ đời khinh bỉ một . Dần dần, Tiểu Chu thị cũng tự hiểu nguyên do ẩn chứa trong đó.
Gần đây nhất, là do trưởng tử Bùi gia – Bùi Nghiên lén lút sắp đặt.
Ngay cả khi còn ở quận Hà Đông, Tiểu Chu thị từng đối đãi với Bùi Nghiên . Giờ khắc , bà xem như thấy cái gì gọi là thủ đoạn thâm sâu, vô thanh vô tức. Bà tự nhiên cũng dám tùy tiện đến Kinh Tiên Uyển gây chuyện nữa.
Còn về phần trưởng tử bà ở Biện Kinh, chức quan Thái Thường Tự Phụ Lễ Lang cửu phẩm tuy hiếm hoi nhưng bình thường, cũng từng gây tai tiếng quá lớn.
Dự Chương Hầu phủ Lâm gia tuy sa sút, nhưng cũng xem là đại tộc, sản nghiệp tổ tiên để vẫn phong phú, ngày thường ăn uống thành vấn đề.
Nếu trượng phu bà mấy năm vì để tang tổ phụ mà từ quan về quận Hà Đông, bà cũng cần khuất nhục như .
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu thị dùng khăn lau những giọt mồ hôi tay, khó khăn Lâm Kinh Chi : “Con cũng phụ năm đó vì tổ phụ tạ thế mà chịu tang từ quan, đến nay vẫn khôi phục chức vụ.”
“Tứ tỷ tuổi cũng lớn, vẫn luôn tìm hôn phu .”
“Ta ngày đêm nghĩ ngợi. Ngày mai là cung yến Đoan Ngọ, chức vụ của phụ con tự nhiên là đủ tư cách mời, nhưng con nhận thiệp mời dự cung yến.”
“Không thể dẫn theo Tứ tỷ cùng ?”
“Ta cũng cầu nó những trưởng tử tôn quý của thế gia đại tộc trọng vọng, chỉ cầu thể quý nhân trong cung khen một câu.”
“Ngày thể tìm một mối hôn sự .”
Kiếp , Lâm Chiêu Nhu quả thực gả . Nàng kéo dài tuổi, cuối cùng gả chồng nơi miền biên cương. Phu quân tuy là con vợ cả của thế gia, nhưng đỗ đạt, Lâm Chiêu Nhu tra tấn đến nỗi uất ức tự sát, chuyện mới gây náo động.
Lâm Kinh Chi mím môi, ánh mắt nhàn nhạt dừng Tiểu Chu thị.
Tiểu Chu thị nàng như , đầu gối mềm nhũn, sợ đến nỗi thiếu chút nữa quỳ xuống tạ ngay trong phòng: “Chi tỷ nhi…”
Lâm Kinh Chi thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu với Tiểu Chu thị: “Ta thể dẫn Tứ tỷ tiến cung tham dự yến hội Đoan Ngọ.”
“ mà…” Ngữ điệu nàng chợt đổi, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, “Tứ tỷ cần theo an bài của .”
“Nếu tiến cung gây chuyện , liên lụy đến phụ cùng trưởng, thì mẫu cũng cần mong ngoài can dự.”
Ngữ khí Lâm Kinh Chi bình tĩnh, hề vẻ uy nghiêm, nhưng khiến bắp chân Tiểu Chu thị run lên, liên tục gật đầu đồng ý.
Lâm Chiêu Nhu cũng đổi sắc mặt, chút sợ hãi Tiểu Chu thị: “Mẫu , là nữ nhi nữa.”
Tiểu Chu thị hận sắt thành thép, hung hăng trừng mắt Lâm Chiêu Nhu một cái: “Con cái gì lời ngu xuẩn đó!”
Chờ hai con Tiểu Chu thị rời , Khổng ma ma mới bước đến cạnh Lâm Kinh Chi hỏi: “Thiếu phu nhân đột nhiên đồng ý?”
Lâm Kinh Chi , đỡ Khổng ma ma xuống: “Quý nhân trong cung gây khó dễ chính là , chẳng mảy may liên can đến nàng .”
“Dẫn nàng cung, nếu nàng phép tắc và thuận theo thì thôi. Nếu nàng tự tìm c.h.ế.t, tự nhiên cũng sẽ ngăn cản.”
Khổng ma ma nghĩ đến sự ác ý đó, thoáng rùng toát mồ hôi lạnh.
Tâm tư Tiểu Chu thị tuy đến mức ác độc, nhưng những đố kị và ghen ghét cần thì cũng ít. Vả , Dự Chương Hầu Lâm Tu Viễn từng nạp nhiều nữ tử nhà, bà đối với những thất tự nhiên sắc mặt , nhưng cũng từng tay tổn thương tính mạng họ.
Cho nên, hôm nay Tiểu Chu thị vì chuyện cung yến mà cầu đến chỗ Lâm Kinh Chi, Lâm Kinh Chi chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hoàng cung Biện Kinh nào là nơi dễ dàng bước như . Nếu Lâm Chiêu Nhu thực sự phạm sai lầm, liên lụy đến gia tộc, thì đó cũng là do nàng tự tìm c.h.ế.t.
Sáng sớm hôm .
Lâm Chiêu Nhu bà tử trong nhà đ.á.n.h xe đưa đến Kinh Tiên Uyển, từ Kinh Tiên Uyển cùng Lâm Kinh Chi tiến cung.
Cung yến thiết lập giờ Thân ( 3 giờ chiều), nhưng các nàng chuẩn từ sáng sớm, tắm rửa sửa soạn xiêm y, trang sức tóc, đó đến ngoài cửa cung chờ.
Thời gian trôi qua, ngày càng dài.
Giờ Tỵ (9-11 giờ sáng) qua, mặt trời lên cao, những nơi mái hiên che phủ trở nên nóng bức khó chịu.
Lâm Kinh Chi cùng Lâm Chiêu Nhu xuống xe ngựa, phía chỉ một Khổng ma ma theo.
Lâm Chiêu Nhu ban đầu còn chút sợ hãi, nhưng chờ đợi gần một canh giờ, nàng bắt đầu bồn chồn. Nhìn những quý nhân cùng cô nương khác , nội thị trong cung dẫn , mà các nàng vẫn cứ chờ đợi ở cửa cung.
Nàng nhịn kéo ống tay áo Lâm Kinh Chi, nhỏ giọng hỏi: “Tại những đến chúng đều nội thị cung kính dẫn , mà chúng mãi ở cửa cung chờ đợi?”
Lâm Kinh Chi lạnh lùng liếc Lâm Chiêu Nhu một cái: “Nếu chờ, giờ về vẫn còn kịp.”
Cái vẻ bình tĩnh nhưng ẩn chứa uy áp đó khiến Lâm Chiêu Nhu dám đáp lời.
Đã sắp quá giờ Ngọ (11 giờ sáng – 1 giờ chiều). Chờ tiến cung , còn xuyên qua cung đạo dài dằng dặc, bộ trong.
Vị trí các nàng lúc hề , chỗ che chắn. Mặt trời giờ Ngọ chói chang, nội thị cung tỳ tựa như cố ý khó dễ các nàng.
Lâm Chiêu Nhu gấp gáp đến đỏ bừng mặt, lớp trang dung tinh tế cũng mồ hôi lem luốc hơn nửa.
Mặc dù , Lâm Kinh Chi vẫn bất động thanh sắc. Làn da nàng trơn bóng như trân châu, dù tô son điểm phấn, vẫn nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc , một chiếc xe ngựa sang trọng dừng cửa cung. Bà tử cung kính đỡ xuống xe chính là Thái phu nhân Thẩm gia – Thôi thị. Theo Thôi thị, nha cẩn thận che chắn là Thẩm Quan Vận.
Ánh mắt Thẩm Thái phu nhân đảo qua, dừng Lâm Kinh Chi, rõ ràng đang chờ đợi lâu ngoài cửa cung.
“Chi tỷ nhi.”
“Thẩm thái phu nhân.” Lâm Kinh Chi cung kính thi vạn phúc lễ với Thẩm thái phu nhân.
Ngữ điệu nàng tuy ôn hòa, nhưng còn chút mật nào như ngày xưa.
Thẩm Thái phu nhân chỉ cảm thấy mí mắt đau nhói. Bà hiền từ Lâm Kinh Chi hỏi: “Chi tỷ nhi, bên ngoài trời nắng lớn, cùng cung, cần chờ ở ngoài.”
Lâm Kinh Chi thần sắc nhu hòa lắc đầu: “Ý của Thẩm thái phu nhân, xin nhận, nhưng dám phiền thái phu nhân.”
“Hừm…” Thẩm Quan Vận phía Thái phu nhân, nha đỡ tay, cao cao tại thượng đ.á.n.h giá Lâm Kinh Chi, trong mắt là sự chán ghét hề che giấu.
Không lâu , trong cung một ma ma khom lưng bước , nịnh nọt : “Thái phu nhân cùng Thẩm đại cô nương chờ lâu.”
“Nô tỳ lời Hiền phi nương nương phân phó, cấp cho Thái phu nhân cùng Thẩm đại cô nương nhuyễn kiệu để cung, tránh đường xa, thời tiết nóng, mệt hai vị chủ tử.”
Thẩm Quan Vận ma ma trong cung bảo vệ, bước lên nhuyễn kiệu. Thẩm Thái phu nhân bất đắc dĩ về phía Lâm Kinh Chi, môi mấp máy, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu thở dài.
Đám xa, Lâm Chiêu Nhu giận dữ bất bình : “Lục ngốc như !”
“Bên ngoài trời nắng lớn như thế, rõ ràng Thẩm thái phu nhân lòng mời Lục cùng .”
Lâm Kinh Chi nhàn nhạt rũ mắt, như liếc Lâm Chiêu Nhu một cái: “Vậy Tứ tỷ tỷ tự xin cùng ? Ta cũng ngăn cản Tứ tỷ.”
Lâm Chiêu Nhu thoáng chốc rụt cổ , dùng giọng cực nhỏ : “Vừa Thẩm thái phu nhân gọi .”
Lâm Kinh Chi từ trong tay áo lấy một chiếc khăn sạch đưa cho Lâm Chiêu Nhu: “Ngươi quả nhiên tự hiểu lấy.”
Lâm Chiêu Nhu nhận khăn lau mồ hôi chóp mũi, nhất thời nên lời.
“Nô tài xin hành lễ với thiếu phu nhân.” Phía trong cửa cung sơn son, một nam tử trung niên mặt mày cực kỳ tuấn tú, da trắng tinh tế, bước .
Khi y nở nụ , càng khiến cảm giác dịu dàng như tắm trong gió xuân.
Lâm Kinh Chi lông mi nhỏ dài khẽ động, nhẹ giọng : “Hạ công công.”
Hạ Tùng Niên : “Là phúc khí của nô tài, thiếu phu nhân thế mà vẫn nhớ nô tài.”
“Nô tài Thái hậu nương nương phân phó, đích đến đón thiếu phu nhân tiến cung.”
“Vừa là thái giám cấp cậy quyền khinh , nô tài sẽ cho xử lý thỏa đáng.”
Thanh âm Hạ Tùng Niên nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo một tia , nhưng Lâm Chiêu Nhu đột nhiên trắng mặt, nơm nớp lo sợ trốn phía Lâm Kinh Chi.
Có cung nhân nâng nhuyễn kiệu thấp mặt Lâm Kinh Chi, Hạ Tùng Niên trân trọng đưa tay tư thế mời.
Lâm Kinh Chi ngưng thần, dẫn theo Lâm Chiêu Nhu cùng bước lên chiếc nhuyễn kiệu do Thái hậu nương nương ban tặng.
Cung điện màu sắc nguy nga cao lớn.
Tên nội thị dám khiến Lâm Kinh Chi chờ ngoài cửa, yên lặng một tiếng động bịt miệng, kéo xuống. Còn sống c.h.ế.t, ai .
Nhuyễn kiệu rèm che mờ, những cung nhân khiêng kiệu định mà nhanh chóng, khiến bên trong hề thấy nóng bức.
Khổng ma ma cùng Hạ Tùng Niên một một cạnh nhuyễn kiệu. Hạ Tùng Niên nhàn nhạt liếc Khổng ma ma, đáy mắt lộ ý tứ sâu xa.
Cung yến Đoan Ngọ của Hiền phi Thẩm thị thiết lập tại Chương Hoa Đài.
Chương Hoa Đài là một lâm thủy tạ, một cái hồ cực lớn.
Đến lúc đó, ngoài du thuyền và đua thuyền rồng . Thẩm thị vì mua vui cho Thiên tử, còn tìm một đám mỹ nhân dung mạo thượng đẳng, phong thái nhẹ nhàng, các nàng nhảy múa những thanh trúc trôi nổi mặt hồ.