Chiết Xu - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:29:29
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya, hoàng cung Biện Kinh.
Đèn đuốc sáng trưng, Ngự Thư Phòng vẫn vang tiếng bút lướt giấy. Đế vương Tiêu Ngự Chương thức khuya dậy sớm, cần mẫn xử lý chính vụ, dám hưởng một ngày an nhàn.
Tổng quản nội thị Vương Cửu Đức cẩn trọng tiến lên, thứ ba. Đế vương rốt cuộc buông bút son, nhàn nhạt liếc một cái:
“Ngươi chuyện ?”
“Cả đêm cứ quanh quẩn mặt trẫm, chẳng khác nào chuột mù trong bóng tối.”
Vương Cửu Đức sắc trời bên ngoài, càng thêm cung kính:
“Bệ hạ, nay sang canh ba, xin nghỉ.”
Đế vương hình cao lớn, dáng đĩnh bạt, đường nét khuôn mặt lộ khí thế trầm , nghiêm nghị.
Có lẽ vì quanh năm cần cù chính sự, ít ngoài, sắc da ông tái nhợt, giữa mày khắc rõ vẻ uy nghi của bậc chí tôn.
“Có việc thì . Không thì lui ngoài.”
Vương Cửu Đức cúi đáp, giọng hạ thấp:
“Bệ hạ, bên ngoài thám tử về báo, trong nội trạch Thôi phủ xảy chút việc.”
“Bất quá chỉ là chuyện nữ nhân trong khuê phòng, chẳng đáng bẩn tai thánh thượng.”
Tiêu Ngự Chương phất tay: “Tuyên .”
Thám tử hắc y tiến , quỳ rạp đất, chỉ lộ đôi mắt đen như mực.
“Có tin gì?” — Tiêu Ngự Chương hỏi, cúi đầu phê vài hàng chữ trong tấu chương.
Người từ tay áo lấy một tráp nhỏ, bên trong là chuỗi Phật châu dương chi ngọc.
“Đây là nô tài nhặt từ lò hương trong Phật đường của Thẩm thái phu nhân.”
Thám tử đem những chuyện hai ba ngày gần đây của Bùi gia, Thẩm gia và Thôi gia thuật tường tận.
Tiêu Ngự Chương xong, ném bút xuống, đầu ngòi còn vương chu sa văng , rơi nền đá xanh, tựa hạt m.á.u tươi vẩy tung.
Ông chậm rãi bước lên một bước. Dáng nhanh, nhưng trầm , nặng nề. Một thường phục sắc minh hoàng, chẳng hề toát sát khí, mà khiến thám tử quỳ bên toát mồ hôi lạnh, đầu càng cúi thấp, cứng đờ.
“Vương Cửu Đức.”
“Nô tài mặt.” Vương Cửu Đức vội tiến lên, hai tay đón lấy tráp, xem xét kỹ mới cung kính dâng lên án.
Trong tráp là chuỗi Phật châu vốn tinh xảo, nay vì rơi than lửa mà phần lớn hạt ngọc đều nứt rạn như mạng nhện, dính khói đen, khó thấy rõ hình dáng ban đầu.
Tiêu Ngự Chương đưa chuỗi ngọc sát ngọn nến xem xét, thấy một hạt vẫn còn nguyên vẹn, đó khắc mơ hồ một chữ “Trân” nhỏ bằng hạt mè.
“Đây là quà Thẩm gia tặng cho tôn tức Thôi gia?”
Khóe môi ông khẽ cong, lạnh nhạt : “Cũng chút thú vị.”
Lòng bàn tay nhẹ vê hạt châu, ngón tay khẽ ma sát chữ khắc.
“Bệ hạ, cần phái đến Thẩm phủ xem xét?” — Vương Cửu Đức dè dặt hỏi.
Tiêu Ngự Chương khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên án thư.
Sau đó ông phất tay, bảo thám tử lui .
Ngón tay vê viên ngọc một hồi, tùy ý ném trở tráp trong tay Vương Cửu Đức.
“Không cần gọi Thẩm gia cung.”
“Nếu Bùi gia cam chịu nuốt xuống cục tức , thì cứ để họ tự gánh.”
“Còn chuyện giữa Thẩm đại cô nương, Thôi gia và Bùi gia…”
Trên gương mặt rõ vui giận thoáng hiện nét châm biếm.
“Vương Cửu Đức, mài mực. Trẫm hạ hai đạo thánh chỉ.”
“Vâng, nô tài lập tức .” Vương Cửu Đức thu tráp, cung kính đến bên án.
Ngoài cung, trong thư phòng Kinh Tiên Uyển, ánh nến lặng lẽ lay động, chỉ còn một trản lửa mờ soi bóng .
Bùi Nghiên hình cao gầy, dáng dấp đĩnh bạt, giữa bóng tối đan xen ánh nến.
“Phật châu đưa ?”
Giọng thấp, gần như chỉ là gió lướt qua.
Trong bóng đêm, một thanh âm cung kính đáp :
“Vâng, chủ tử. Vật dâng đến mặt bệ hạ, đúng như ngài dặn.”
Bùi Nghiên im lặng thật lâu, mới khẽ hé môi, đầu ngón tay lướt qua ngọn lửa, ánh sáng đỏ hắt lên đôi mắt u lãnh, khó đoán cảm xúc.
“Một thời gian tới, sẽ rời kinh.”
“Nếu Thẩm gia động tĩnh, lập tức báo cho Sơn Thương, việc giao cho xử trí.”
“Tuân mệnh.” Giọng trong tối vang lên, chìm tĩnh mịch.
Rời thư phòng ngoại viện, Bùi Nghiên cho thắp đèn lồng, một thong thả bước qua hành lang u tịch, thẳng đến chính phòng Kinh Tiên Uyển.
Bọn nha , bà tử canh đêm thấy trở về, đều vội khom hành lễ, đó lặng lẽ lui . Bàn tay Bùi Nghiên dừng nơi cánh cửa, dùng sức đẩy nhẹ mà .
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến mờ hắt khe cửa, chập chờn lay lắt. Hắn khẽ sải bước, đến bên giường.
Lâm Kinh Chi ngủ say. Gương mặt trắng mịn như phủ phấn, môi vẫn còn sưng đỏ, mớ tóc đen vương gối thêu tơ vàng, cổ tay mảnh để lộ vết răng hồng hồng, là dấu vết c.ắ.n khi nãy.
Ánh mắt Bùi Nghiên thoáng qua một tia bạo liệt, dần dịu xuống. Hắn bước tịnh phòng tắm gội, xác nhận còn mùi máu, mới trở , nhẹ nhàng xuống bên cạnh nàng.
Có lẽ vì tắm nước lạnh, thể mang theo khí lạnh nhè nhẹ, khiến Lâm Kinh Chi khẽ run, mơ màng tỉnh giấc. Nàng theo bản năng nép về phía trong giường, như tránh thở quen thuộc .
Cánh tay dài của Bùi Nghiên vươn , ôm nàng trọn lòng, chóp mũi chôn nơi cổ nàng, giọng khàn khàn, thấp mà ấm:
“Không , là .”
“Ngủ .”
Lâm Kinh Chi khẽ nắm lấy vạt áo n.g.ự.c , cựa chui lòng, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Bùi Nghiên khẽ thở dài, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nhu hòa dỗ dành.
Đêm dần trôi, nàng ngủ yên, trong mộng luôn theo bản năng nắm lấy thứ gì đó trong tay, chẳng từ khi nào thành thói quen.
Bùi Nghiên vốn định chợp mắt, bàn tay mềm mại bất ngờ chạm đến, khiến thể thoáng chấn động, kìm phát một tiếng khẽ.
Cơn buồn ngủ tiêu tán sạch.
Hắn mấy rời giường tịnh phòng, sợ nàng tỉnh, đành nén xuống, suốt một đêm chỉ yên lặng chịu đựng.
Sáng sớm.
Lâm Kinh Chi tỉnh , tóc nàng rối vương lên n.g.ự.c , hai quấn lấy .
“Tỉnh ?” giọng khẽ hỏi.
Lâm Kinh Chi chớp mắt:
“Phu quân hôm nay Đại Lý Tự ?”
Theo thường lệ, giờ sớm rời Kinh Tiên Uyển.
“Không vội.” Bùi Nghiên mỉm , nhẹ dịch cánh tay, chậm rãi dậy.
Hắn gọi hầu, tự tịnh phòng. Chẳng bao lâu, trong đó vang lên tiếng nước rì rầm.
Lâm Kinh Chi khỏi nóng bừng hai má, nghĩ tới chuyện đêm qua, tim liền đập loạn.
Từ khi trở về từ Thôi gia, nàng liền kéo lấy, y phục rơi loạn, cuộn trong chăn gấm.
Quần áo vương vãi, áo lót thêu uyên ương rơi lẫn giữa những tầng gối chăn, vạt áo rối tung như gió quét.
Đầu ngón tay lạnh mà mạnh, chẳng để nàng cơ hội kháng cự, từng tấc từng tấc chạm đến thể nàng.
Nàng từng tưởng những chuyện như thế sẽ khiến sụp đổ. một đêm phát tiết, Lâm Kinh Chi thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường, như trút một nỗi nghẹn bao năm đè nén.
Chỉ là, bây giờ bủn rủn vô lực, ngay cả khi đối mặt với Bùi Nghiên, nàng cũng chẳng thể giữ vẻ lạnh nhạt như .
Nàng đưa tay khẽ chạm má, cảm giác còn nóng, tiếng nước trong tịnh phòng, vội vàng dậy, thu dọn xiêm y.
Nàng sợ nếu để thấy, chẳng sẽ điều gì khiến nàng hổ.
Hai cùng dùng bữa.
Bùi Nghiên gắp thức ăn cho nàng, nàng dám từ chối.
Khổng ma ma hầu ở xa, mà trong mắt khẽ, tựa hồ yên lòng.
Lâm Kinh Chi ăn nhiều, dùng nửa chén cơm đặt đũa xuống.
Bùi Nghiên cau mày, múc cho nàng nửa chén canh bồ câu, ngón tay thon dài khẽ gõ bàn:
“Uống thêm chút nữa.”
Lâm Kinh Chi sững một lát, ngoan ngoãn cầm chén, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Nàng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống sạch.
Bữa cơm diễn im lặng, chỉ tiếng thìa chạm bát khẽ vang.
Cả hai đều là giữ lễ, hiếm khi mở lời trong bữa ăn.
Bùi Nghiên ăn nhanh, nàng uống xong chén canh, cũng buông đũa. Dù là lúc thong thả, cũng chỉ ở cùng nàng một buổi sáng là nhiều.
Sau khi rời , Lâm Kinh Chi lấy bản Địa phương chí, bên cửa sổ trong noãn các, lật từng trang, cực kỳ chăm chú. Đôi khi, nàng thư phòng nhỏ, lên giấy Tuyên Thành mấy hàng chữ, ghi nhớ lặng lẽ đốt .
Khổng ma ma từ gian ngoài tiến , cung kính :
“Thiếu phu nhân.”
“Lang quân sai Vân Mộ tới báo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-63.html.]
“Thẩm gia Thái phu nhân sáng nay tỉnh dậy phát bệnh nặng, trong cung cho mời ngự y. Lang quân hỏi, cùng Thẩm phủ thăm một chuyến .”
Quyển sách trong tay Lâm Kinh Chi khẽ run, lạnh buốt lan khắp lòng bàn tay. Nếu Bùi Nghiên nhắc đến, nàng hẳn sẽ chôn vùi chuyện đêm qua như từng xảy , như chôn một giấc mộng lớp bùn sâu, để nó dần rữa nát, biến mất dấu vết.
nhắc, như lấy d.a.o cắt mở vết thương khép miệng, ép nàng đối diện với mùi m.á.u tanh của ký ức.
Lâm Kinh Chi run rẩy, nơi n.g.ự.c nghẹn , sống mũi cay xè.
“Thiếu phu nhân?” — Khổng ma ma khẽ gọi.
Nàng chậm rãi đặt quyển sách xuống, hít sâu một , dậy, đẩy cánh cửa sổ noãn các .
Ngoài , gió sớm lạnh buốt, hương trúc phả mặt, phảng phất như thổi tan lớp bình lặng mỏng manh trong lòng nàng.
Hôm nay trời nắng trong xanh, ánh dương trải khắp, cây cỏ hoa lá đều tươi , sinh khí dạt dào.
Lâm Kinh Chi khẽ nhón mũi chân, vươn ngoài cửa sổ, hít sâu một , hương khí của gió sớm hòa lẫn cùng mùi cỏ non phảng phất quanh mũi, khiến tâm tình nàng thoáng thư thái đôi chút.
“Ma ma, ngươi đến nhà kho, chọn ít vật bổ dưỡng, tự đưa tới Thẩm phủ.”
Nàng khẽ dừng một chút tiếp, giọng ôn nhu mà dứt khoát:
“Ta… Thẩm gia thăm .”
Khóe môi nàng cong nhẹ, mỉm với Khổng ma ma, chỉ là nụ chẳng chạm tới đáy mắt.
“Vâng, lão nô lập tức chuẩn .”
Một canh giờ , Thẩm thái phu nhân nhận phần lễ do Khổng ma ma từ Kinh Tiên Uyển đưa tới.
Lộc nhung, nhân sâm trăm năm, tổ yến, bong bóng cá… là vật quý hiếm khó cầu, bọc gói tinh tế, qua cực kỳ tươm tất. tỉ mỉ mà , từng món đều chuẩn mực, quy củ, hề mang chút thành ý cận tâm tư lựa chọn riêng biệt.
Thẩm thái phu nhân vấn tóc cao, đầu đội đai gấm, Khổng ma ma đang cung kính mặt, khẽ :
“Chi tỷ nhi dạo vẫn chứ?”
Khổng ma ma cúi đáp:
“Đa tạ Thẩm thái phu nhân quan tâm, thiếu phu nhân nhà nô tỳ vẫn khỏe mạnh.”
Thẩm thái phu nhân mím môi, ánh mắt chờ đợi trong thoáng chốc liền ảm đạm, phất tay:
“Ngươi trở về . Tấm lòng của Chi tỷ nhi, nhận.”
Khổng ma ma hồi phủ, bẩm bộ cho Lâm Kinh Chi .
Lâm Kinh Chi chỉ khẽ gật đầu:
“Ta .”
Rồi dặn:
“Ma ma chuẩn ít đồ, bữa trưa chúng Thôi phủ, thăm đại tỷ.”
Khổng ma ma suy nghĩ một lát, dè dặt :
“Thiếu phu nhân, chẳng bằng ngày mai hẵng . Hôm nay Thẩm thái phu nhân lâm bệnh, ngài vốn thương yêu , nay tự đến thăm, khiến bàn tán. Nếu giờ còn Thôi gia, e kẻ ngoài miệng lưỡi hiểm độc nhân cơ hội mà sắp đặt lời tiếng .”
Lâm Kinh Chi bình thản :
“Vậy tùy ma ma định liệu.”
CuuNhu
Khổng ma ma như chợt nhớ điều gì:
“Còn một chuyện nữa, thiếu phu nhân. Mới khi lão nô về phủ, gặp chất tử ở ngoài phố. Cửa hàng thương lượng xong, chất nhi tức phụ cũng gặp Tịch Bạch cư sĩ. Nàng mới sinh lâu, cư sĩ thuận tay khai cho mấy phương thuốc, quả là linh nghiệm vô cùng.”
“Thiếu phu nhân nếu rảnh, chi bằng ngoài một chuyến, cùng bọn họ bàn bạc, ký khế ước cho xong. Giấy tờ và công văn đều chuẩn đủ cả, chỉ còn thiếu chữ ký của .”
Nghe nhắc đến hiệu t.h.u.ố.c bên ngoài, ánh mắt Lâm Kinh Chi sáng hẳn, mệt mỏi trong dường như tan biến.
Nàng sai Tình Sơn và Lục Vân dò xét quanh viện một vòng, xác định Vân Mộ và Sơn Thương đều ở trong phủ, mới lặng lẽ lên xe ngựa.
Từ cửa hông Kinh Tiên Uyển, xe chạy thẳng phố Chu Tước.
Lâm Kinh Chi mang theo mạn che mặt, y phục thuần nhã, dùng trang sức cầu kỳ. Khổng ma ma đỡ nàng xuống xe, hai cùng bước nội trạch của cửa hiệu.
Chất tử và chất nhi tức của Khổng ma ma thấy nàng thì vội hành lễ.
Mọi việc diễn thuận lợi hơn nàng tưởng. Chủ cửa hàng vẻ nôn nóng rời Biện Kinh, nên Lâm Kinh Chi dùng giá thấp hơn thị trường một phần mà mua mặt tiền hiệu t.h.u.ố.c . Chất tử Khổng gia cũng là nhanh nhẹn, cân nhắc chu , khiến sự thêm suôn sẻ.
Từ đầu đến cuối, trừ chuyến ngoài một lát, Lâm Kinh Chi cũng chẳng phí thêm tâm tư.
Sau khi thu xếp thỏa cho Tịch Bạch cư sĩ và tiểu sa di A Đậu, nàng sợ Bùi Nghiên phát hiện, liền chẳng dám nấn ná, lập tức trở về phủ.
Mùa hạ dần nóng bức, chỉ mới ngoài một canh giờ, nàng cảm thấy mồ hôi dính khắp . Vừa về đến Kinh Tiên Uyển, việc đầu tiên nàng chính là tắm gội.
Đợi đến khi nàng tắm xong bước , Bùi Nghiên trong tiểu thư phòng phía đông, lặng lẽ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu trầm khó đoán.
Nghe thấy tiếng bước chân, đầu , tầm mắt dừng nàng.
“Đang êm như , vội tắm?”
Lâm Kinh Chi vẫn còn cầm khăn, ngón tay khẽ siết, nàng nghiêng né ánh của , giọng bình thản đáp:
“Hôm nay trời oi bức. Thiếp mới dùng bữa xong liền ngoài một vòng, chút mồ hôi.”
Bùi Nghiên khẽ , dậy về phía nàng.
Lâm Kinh Chi trong lòng hoảng, vô thức lùi mấy bước.
Đôi mắt quá trầm, ánh khiến nàng sợ bất an. chỉ cúi xuống, khẽ hôn lên giữa mày nàng một cái, lấy chiếc khăn trong tay nàng, thong thả giúp nàng lau những giọt nước còn vương nơi tóc.
Từng động tác, từng biểu cảm đều tự nhiên, chẳng chút khác thường. Chính vì sự bình thản , khiến lòng nàng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Cảm giác kéo dài đến tận đêm.
Trước khi ngủ, như thường lệ, nàng giường, uống chén t.h.u.ố.c dùng hằng ngày. Bỗng Bùi Nghiên cúi xuống, hôn ngụm t.h.u.ố.c còn trong miệng nàng.
“Chi Chi.”
“Đợi trở .”
“Ngừng t.h.u.ố.c , chúng sinh một hài tử.”
“Được ?”
Giọng trầm thấp, ánh mắt dừng nàng, sáng tối khó lường. Lâm Kinh Chi nụ hôn cho ngây , cơ thể cứng đờ, môi khẽ run, chẳng nên lời.
Nàng cùng … còn thể hài tử ? Bùi Nghiên đang mơ tưởng điều gì ?
Nàng khẽ đẩy , tránh cái hôn của , đuôi mắt thoáng lạnh như sương.
“Chi Chi ?” nheo mắt hỏi.
“Phu quân hiểu lầm .”
“Thiếp nào dám .”
“Chỉ là chuyện con nối dõi, nghĩ thuận theo ý trời là .”
“Nếu trong mệnh , thì cũng nên cưỡng cầu.”
Nàng , giọng vẫn bình tĩnh đến lạ thường, dường như trong câu còn giấu điều chi sâu xa. Bùi Nghiên ngoài chút nghi hoặc, chẳng nhận điểm nào khác lạ.
Hắn đặt tay lên eo nàng, khẽ siết, đem cả mềm mại của nàng ôm lòng. Thấy nàng buồn ngủ, quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng rời .
Bùi Nghiên , Lâm Kinh Chi vẫn mở mắt màn trướng, bàn tay khẽ đặt lên bụng. Nơi … từng một sinh linh nhỏ bé. Nàng từng mong mỏi bao, mong thấy hài tử đời. Chỉ tiếc, tất cả cuối cùng vẫn như trăng trong nước, hoa trong gương, mà chẳng thật.
Nàng khẽ tự giễu, suốt đêm chẳng thể chợp mắt. Đến hừng đông, nàng gọi Khổng ma ma và Tình Sơn hầu hạ.
Dùng xong bữa sáng, nàng liền Thôi gia.
Trong viện Bùi Y Trân, Bùi Y Liên và Chu thị đều mặt.
“Chi Chi đến .” Bùi Y Trân vui vẻ vẫy tay.
Lâm Kinh Chi mỉm tiến lên, hành lễ với Chu thị, với Bùi Y Trân:
“Hôm nay đến phiền đại tỷ tỷ một lát, mong đại tỷ chớ trách rầy rà.”
Bùi Y Trân , khẽ ho:
“Muội ngày nào tới cũng , chi phiền với chẳng phiền.”
Mấy trò chuyện một hồi, chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một bà tử của Bùi phủ vội vã , ghé tai nhỏ với Chu ma ma vài câu. Chu ma ma xong sắc mặt biến đổi, hiệu cho bà tử lui xuống, khẽ:
“Phu nhân, gia chủ truyền lời, mời phu nhân lập tức về phủ. Công công tuyên chỉ đến Bùi trạch chờ.”
Chu thị chấn động:
“Sao? Tuyên chỉ?”
Chu ma ma cẩn trọng đáp, giọng run run:
“Bệ hạ hạ thánh chỉ, ban hôn cho nhị cô nương trong phủ…”
“Đối tượng là Nhị hoàng tử, con trai Đức phi nương nương của Thôi gia.”
“Hiện nội thị đang chờ trong phủ, đợi nhị cô nương trở về tiếp chỉ.”
“Cái gì?!”
Chu thị giật , chén trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Nàng trợn tròn mắt, dám tin, hỏi :
“Ngươi chắc chứ? Không nhầm chứ? Bệ hạ thật sự ban hôn Y Liên cho Nhị hoàng tử?”
Chu ma ma cúi đầu, run giọng:
“Phu nhân, vạn xác thực.”
Lời dứt, Chu thị thấy mắt tối sầm, thể mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Khuôn mặt bà tái nhợt, môi run cầm cập. Bà chẳng ngờ, bao tâm tư toan tính chỉ để nhị nữ sống yên , cuối cùng một đạo thánh chỉ của thiên tử đảo lộn tất cả.
Nhị hoàng tử tuy chẳng sủng, nhưng vẫn là con của hoàng đế. Mai nếu triều chính biến động, tranh quyền đoạt vị… Vậy Bùi Y Liên, con gái của bà, sẽ đối mặt với điều gì đây?