Chiết Xu - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:27:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nội viện Thôi gia, Bùi Y Trân tựa đầu bên song cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi chút huyết sắc, tình trạng bệnh tật yếu đến cực điểm.

Thái phu nhân Thôi gia – Lý thị, nét mặt âm trầm, mặt Bùi Y Trân, trong mắt là lửa giận lạnh lẽo, ánh dừng Chu thị.

Chu thị dạo gầy trông thấy, áo quần mặc lên rộng thùng thình, dáng vẻ càng thêm tiều tụy, khiến cảm thấy như bà cạn kiệt sức lực, tính tình trở nên cổ quái khác thường.

Thôi thái phu nhân cất giọng:

“Y Trân gả Thôi phủ bảy năm, sinh một trai một gái. Thôi thị đối đãi nàng bạc, luôn coi như minh châu trong tay, từng để nàng chịu nửa phần thiệt thòi. Ngay cả khi ốm đau, cũng đều sai tận tâm chăm sóc, từng gây áp lực khiến nàng khổ sở điều gì.”

“Vậy mà hôm nay, Bùi phu nhân dám dẫn theo hầu, tới cửa phủ gây chuyện, rêu rao khắp nơi. Chu thị, ngươi cần thể diện, nhưng Thôi gia vẫn còn giữ mặt mũi!”

Bùi Y Trân c.ắ.n môi, hàng lệ như sương đọng nơi khoé mắt, ánh lánh , dừng nơi ngoài cửa sổ, nơi hoàng hôn đang buông xuống, vằn đỏ như máu.

Chu thị bật , giọng đầy tức giận, chắn mặt nữ nhi, thẳng Thôi thái phu nhân mà :

“Ta thỉnh lang trung ngoài phủ, ngự y trong cung cũng đến. Thân thể Y Trân nông nỗi , há chỉ vì bẩm sinh yếu ớt, chẳng lẽ do trong Thôi phủ đối đãi bất cẩn, khiến nó chịu tổn thương?”

Thôi thái phu nhân , sắc mặt thoáng biến. Ban đầu bà chỉ cho là Chu thị hồ đồ sinh sự, nhưng khi cả ngự y trong cung, trong lòng lập tức dấy lên một cơn dự cảm chẳng lành.

Nếu bà chịu cho chẩn mạch, e rằng khiến thiên hạ chê Thôi phủ tật giật . Nghĩ thế, bà liền khẽ gật đầu hiệu.

Chẳng bao lâu, bên ngoài tiến một vị lang trung trung niên cùng hai ngự y mặc quan phục. Trong phòng yên ắng đến mức tiếng kim rơi cũng rõ. Mọi đều im lặng, nín thở chờ đợi.

Hai vị lang trung bắt mạch hồi lâu, cùng lắc đầu:

“Y thuật của tiểu nhân còn kém cỏi, chỉ thấy thiếu phu nhân thể chất vốn yếu, ngoài phát hiện điều gì khác thường.”

Nghe thế, Thôi thái phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đến lượt vị lang trung cuối cùng, ông khẽ nhíu mày, lấy từ hòm t.h.u.ố.c một cây ngân châm, khẽ chích đầu ngón tay Bùi Y Trân. Chỉ thấy đầu ngón tay rỉ một dòng m.á.u đen đặc, thấm khăn trắng, loang thành một vệt u ám.

Cả phòng thoáng chốc đổi sắc mặt.

Thôi thái phu nhân dòng m.á.u , trong lòng dâng lên nỗi lạnh buốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi:

“Đây là do thể yếu kém sinh chăng?”

Lang trung lắc đầu:

“Lão hủ dám chắc. Nhìn thì giống bệnh bẩm sinh, nhưng cũng thể khẳng định là trúng độc.”

Thôi thái phu nhân , mặt mày lập tức biến sắc, giọng run run:

“Có thể nào chẩn sai ?”

Chu thị bà, ánh mắt như d.a.o cắt, giọng khinh miệt:

“Họ Thôi các , diễn trò giỏi thật đấy.”

Thôi thái phu nhân sỉ nhục ngay giữa nơi đông , giận đến run rẩy, quát:

“Chu thị, ngươi quá đáng ! Dù cũng là trưởng bối, ngươi cũng nên giữ lễ!”

Chu thị chẳng buồn đáp, chỉ đầu ngón tay Y Trân còn đọng m.á.u đen, sang hai vị ngự y:

“Các ngài xem , đây là bệnh nhược là độc?”

Lúc , Bùi Y Trân đột nhiên ho khan kịch liệt, đôi má gầy gò ửng lên một mảng đỏ bất thường. Nàng yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, thể run rẩy, nếu nha đỡ bên cạnh, e ngã gục từ lâu.

Thôi thái phu nhân thấy cũng hoảng hốt, thấy trong phòng cửa sổ đều đóng kín, vội sai :

“Mau mở hé cửa sổ cho thông gió! Mùi đàn hương nồng đến mà bọn hạ nhân giảm bớt, đúng là mắt!”

Nha lập tức theo, đưa thùng than ngoài và mở cửa sổ cho thoáng khí.

Chẳng bao lâu, Bùi Y Trân khụ một tiếng thật nhẹ, mềm nhũn ngã xuống. Trên cổ tay nàng, chuỗi Phật châu bằng ngọc dương chi rơi xuống đất, vỡ mất một viên, tiếng vỡ khẽ vang mà lạnh lẽo đến lạ.

“Thiếu phu nhân!” – một nha thất thanh kêu lên.

Bùi Y Trân cố gắng mở mắt, giọng yếu ớt nhưng vẫn lễ độ:

“Tổ mẫu… thể tôn tức khoẻ, khiến trong nhà lo lắng… Xin tổ mẫu đừng trách mẫu , bà vì thương con mà nhất thời hồ đồ, hành động phần lỗ mãng…”

Bùi Y Trân cất giọng dịu dàng, trong mắt vương sương mù mờ ảo, ánh mang theo nét cầu xin yếu ớt. Nói , nàng khép mi mắt , hàng lông mi run lên khe khẽ, như cánh chuồn yếu ớt trong gió đêm. 

Thôi thái phu nhân vốn luôn thương yêu đứa cháu dâu . Y Trân tri thư đạt lễ, tính tình nhu thuận, xử sự chu đáo, đối đãi với tỷ trong nhà cũng , từng khiến bà phiền lòng. Chỉ điều, trừ việc sinh nở yếu, còn đều khiến yên tâm. Dù chỉ mới hai hài tử, nhưng đều thông tuệ, khiến Thôi thái phu nhân vô cùng ý.

Thấy sắc mặt Thôi thái phu nhân dần hòa hoãn, trong lòng Bùi Y Trân khẽ buông lỏng. Nàng cố nén cảm giác sợ hãi đang dâng trào trong lòng — nỗi sợ đe dọa như như , tựa một bàn tay lạnh lẽo đang bóp chặt trái tim. Nàng khẽ nghiêng , giọng nhỏ nhẹ với nha :

“Tố Nhi, nhặt chuỗi Phật châu bằng ngọc dương chi đất lên cho .”

Nha Tố Nhi vội cúi xuống, nhặt chuỗi Phật châu vỡ một hạt, hai tay dâng lên:

“Thiếu phu nhân, chuỗi Phật châu rơi vỡ một viên ạ.”

Bùi Y Trân vươn tay định đón lấy.

“Khoan !”

Giọng khẽ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Hai vị ngự y vốn vẫn lặng lẽ bên cạnh đồng loạt biến sắc, ánh mắt dừng viên ngọc vỡ trong tay Tố Nhi.

Thôi thái phu nhân khẽ nhíu mày: “Sao ?”

Hai vị ngự y đáp ngay, chỉ lấy khăn lụa bọc quanh tay, cẩn thận tiếp nhận chuỗi Phật châu. Một trong đó khẽ :

“Phiền thái phu nhân cho mang một chậu nước nóng tới.”

Thôi thái phu nhân thoáng thấy bất an, lệnh:

“Còn mau !”

Một lát , nước mang đến. Ngự y thả chuỗi Phật châu chậu, chỉ chốc lát, trong phòng liền thoảng lên một mùi hương nhàn nhạt, khét, mang theo vị đắng.

Ngự y dùng ngân châm thử nước, đầu ngân châm chạm , lập tức chuyển thành màu xám đen.

Cả gian phòng nín thở, ai dám lên tiếng.

Thôi thái phu nhân liếc bà tử bên cạnh, bà hiểu ý, lập tức cho bộ nha trong phòng lui , chỉ để vài hầu cận tín.

Ngự y lấy từ trong hòm t.h.u.ố.c một gói bột thuốc, rắc chậu đồng. Nước trong chậu nhanh chóng biến sắc, chuyển sang màu tím đậm.

Ông cau mày: “Phản ứng giống với độc ‘Câu Hồn’.”

Cả phòng lập tức ồ lên kinh ngạc.

Chu thị lạnh lùng sang Thôi thái phu nhân, ánh mắt như đ.â.m thủng đối phương:

“Thôi thái phu nhân, chuyện ngài đây? Phật châu là do Thôi gia các đưa, vì độc?”

Thôi thái phu nhân mặt cắt còn giọt máu, run giọng hỏi:

“Y Trân, chuỗi Phật châu … là ai tặng cho con?”

Bùi Y Trân mơ màng ngẩng đầu, giọng nhỏ đến mức gần như rõ:

“Tổ mẫu quên … đây là quà sinh nhật năm Thẩm thái phu nhân tặng con. Bà đặt Phật mà khai quang, là vật bình an.”

Thôi thái phu nhân hít mạnh một , chân tay lạnh buốt, thể loạng choạng suýt ngã. May bà tử nhanh tay đỡ, bà mới ngã xuống đất.

“Chuyện … rốt cuộc là thế nào?” – bà siết chặt khăn trong tay, ánh mắt quét qua bộ trong phòng, trong lòng dấy lên cơn phẫn nộ lẫn hoang mang.

Chu thị bật lạnh:

“Những nha , bà tử hầu hạ bên cạnh Y Trân, đều là của Bùi gia mang đến, nhưng nay do Thôi gia sai khiến. Các cho rằng Bùi gia là kẻ hại, là kẻ hạ độc ư?”

“Thôi thái phu nhân, ngài chớ quên, chuyện sớm muộn gì cũng cho Bùi gia một lời giải thích rõ ràng.”

Thôi thái phu nhân xong, trong lòng dậy sóng. Chu thị là cứng rắn, nay chuyện ầm ĩ tới mức , thể tiếp tục giấu giếm. Bà chỉ còn cách dồn hết nghi ngờ sang Thẩm gia.

Cho dù Thẩm gia thật dính líu, thì giờ đẩy chuyện ngoài, bằng Thôi gia e khó thoát khỏi liên lụy.

Nghĩ , Thôi thái phu nhân hạ giọng lệnh cho bà tử tín:

“Lập tức phái đến Thẩm phủ, mời Thẩm thái phu nhân tới đây. Bảo rằng Thôi gia chuyện cần hỏi rõ.”

Bà tử lệnh lui .

Thôi thái phu nhân mím môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng khí lạnh trong phòng dường như càng dày thêm.

Chu thị bên giường, nhẹ cúi đầu, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén. Nụ nhạt môi bà, dù yếu ớt, vẫn ẩn chứa ý tứ như băng tuyết phủ kín lưỡi dao.

Trong phòng, khí nặng nề đến mức thở nổi.

Dưới hành lang, đám nha chờ đều nín thở, chẳng ai dám phát tiếng động.

Lang trung cúi đầu, liếc mắt hiệu cho bà tử, liền nhận một phong bao dày cộm, chốc lát lặng lẽ lui .

Trong phủ chỉ còn hai vị ngự y trong cung giữ , chờ lát nữa Thẩm thái phu nhân đến nơi, xem như nhân chứng cho việc .

Một canh giờ .

Đêm đen như mực, xe ngựa Thẩm phủ lặng lẽ dừng cổng Thôi gia, phát một tiếng động.

Thẩm thái phu nhân đám nha , bà tử dìu đỡ, bước từng bước nặng nề tiến về viện của Bùi Y Trân.

Ngoài cổng Thôi phủ, Lâm Kinh Chi và Bùi Nghiên vẫn trong cỗ xe ngựa đỗ bên đường, ai lên tiếng.

Không gian trong xe hẹp, mà hình Bùi Nghiên cao lớn, khiến Lâm Kinh Chi dù cẩn thận thế nào cũng khó tránh khỏi chạm .

Nàng chợp mắt nửa canh giờ trong vòng tay , một nụ hôn khẽ rơi môi đ.á.n.h thức. Đôi mắt nam nhân sâu thẳm, ánh rực như lửa, giọng trầm thấp gọi:

“Chi Chi.”

Hàng mi dài của nàng khẽ run, chậm rãi mở . Theo hướng tay chỉ, nàng thấy Thẩm thái phu nhân đang dìu trong, dáng vẻ hối hả.

Lâm Kinh Chi siết chặt lấy mép áo, cả như cứng đờ, đến thở cũng trở nên nặng nề.

CuuNhu

“Chi Chi, chúng cần xen nữa,” khẽ, khóe môi mang theo nụ nhàn nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-61.html.]

“Chỉ là... cược xem Thẩm thái phu nhân sẽ xử lý thế nào đây?”

Hắn cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ qua môi nàng, Lâm Kinh Chi khẽ né, tránh cái chạm nóng rực của , thấp giọng :

“Đừng… đừng như .”

“Thời gian gấp như thế, nàng còn lo tránh ?”

Bùi Nghiên cúi xuống, môi gần như chạm tai nàng, thở ấm nóng.

Không gian trong xe quá chật, nàng trốn cũng thoát, đành khẽ c.ắ.n môi, sắc mặt ửng hồng.

Hắn nhẹ giọng gọi:

“Chi Chi, ?”

Giọng nặng, mà khiến thể từ chối. Lâm Kinh Chi cứng , đôi tay khẽ co , ánh mắt hoang mang, cuối cùng chỉ đành gật đầu thật khẽ.

Nửa canh giờ khi Thẩm thái phu nhân Thôi phủ, cửa hông đột nhiên mở . Một bà tử đè chặt, trói kéo ngoài, miệng ngừng cầu xin.

Lâm Kinh Chi mở to mắt, cả như rơi xuống hầm băng. Chỉ trong chốc lát, Thẩm thái phu nhân khỏi phủ, nét mặt cảm xúc.

Người theo phía , ngoài Chu thị mắt đỏ hoe, còn hai phụ nhân khác, cả ba cùng theo tới cổng.

Lâm Kinh Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, đầu ngón tay lạnh toát, đến độ còn cảm giác. Không khí bốn phía như đông đặc , nàng chỉ thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Giọng nam nhân khẽ vang lên bên tai, vẫn mang theo nụ hờ hững:

“Chi Chi, xem ... nàng thua .”

“Phải ?”

Bùi Nghiên cúi đầu, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, ánh mắt trầm trầm soi đôi mắt thất thần

“Sơn Thương.”

Hắn khẽ phất tay hiệu.

Người đ.á.n.h xe lập tức quất roi, xe ngựa chầm chậm lăn bánh tiến về phía .

Ngay tại khúc ngoặt trong ngõ nhỏ, hai cỗ xe ngựa bất ngờ chạm mặt.

Bùi Nghiên vén màn xe, môi cong lên một nụ lạnh nhạt:

“Thẩm thái phu nhân, khỏe chứ?”

Trong tích tắc lời rơi xuống, xe ngựa Thẩm gia lập tức dừng khựng .

Hai cỗ xe ngựa chỉ cách vài tấc, trong bóng đêm tĩnh mịch, ánh đuốc lờ mờ vẫn đủ để thấy rõ thần sắc của trong xe đối diện.

“Bùi gia lang quân.”

Từ trong xe ngựa Thẩm gia vang lên một giọng nam trung niên. Một bàn tay to, thô ráp vén màn xe lên, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét sắc bén. Ánh mắt sâu và lạnh, mang theo khí thế lẫm liệt của từng trải chinh chiến. Dù gì, vẫn toát sát khí khiến lạnh sống lưng.

khi ánh mắt quét đến bên trong xe ngựa của Bùi Nghiên, dừng ảnh nhỏ nhắn trong lòng , bộ khí thế bỗng khựng .

Lâm Kinh Chi cái quét qua, trong khoảnh khắc cảm thấy như một luồng gió lạnh lùa qua da thịt, khiến nàng khỏi nép sâu hơn trong n.g.ự.c Bùi Nghiên.

Ánh mắt nàng dừng , trông thấy phía trung niên , Thẩm thái phu nhân đang ngay ngắn trong xe, sắc mặt tái nhợt.

Thẩm thái phu nhân thoạt vẫn hồn. Khi ánh mắt Lâm Kinh Chi chạm bà, bà mới giật tỉnh , trong mắt lóe lên kinh ngạc:

“Chi Chi, con ở đây?”

Lâm Kinh Chi Bùi Nghiên giữ chặt trong vòng tay, chẳng thể nhúc nhích. Nàng chỉ đành cúi đầu, hành lễ:

“Thái phu nhân vạn an.”

Giọng nàng mềm nhẹ, song ẩn chứa chút run rẩy.

Thẩm thái phu nhân khẽ mím môi, gương mặt thoáng hiện bối rối, nàng mà gì.

Lâm Kinh Chi ngón tay khẽ siết chặt vạt áo Bùi Nghiên, lấy hết can đảm, hỏi:

“Thái phu nhân, con đại tỷ bệnh nặng… nghi là trúng độc.”

“Không Thẩm gia tìm hung thủ hạ độc ?”

Thẩm thái phu nhân nàng, ánh mắt phức tạp.

Còn Bùi Nghiên thì chỉ lặng lẽ liếc sang Thẩm Chương Hành, trong đáy mắt ẩn giấu một tia sát khí.

Giữa bốn , khí căng thẳng đến quái dị.

Lâm Kinh Chi khẽ , nhưng nụ như như :

“Thái phu nhân, chẳng lẽ còn điều gì khó ?”

Thẩm thái phu nhân né tránh ánh mắt nàng, nhẹ giọng đáp:

“Người hạ độc tìm . Là một ma ma hồi môn theo về Thẩm phủ năm xưa.”

“Năm đó, cháu gái bà từng hầu hạ trong Thôi gia. Khi phu nhân Thôi thị sinh nở, nảy tâm tà, quyến rũ lang quân Thôi gia, đại cô nương phát hiện, cho đuổi .”

“Vì thế bà ghi hận trong lòng, nhân dịp dâng lễ cho Thôi thiếu phu nhân, lén hạ độc chuỗi Phật châu .”

“Việc vốn do Thẩm gia quản nghiêm, Bùi gia vì thế mà chịu vạ lây, nhất định sẽ cho Bùi gia một công đạo.”

“Ma ma ... mới tự vẫn.”

“Phải …”

Giọng Lâm Kinh Chi khẽ run, đầu ngón tay lạnh băng.

Nàng chậm rãi ngước mắt, gương mặt hiền hòa mà bình tĩnh của Thẩm thái phu nhân, như thể tự thuyết phục bản tin lời đó — song trong đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.

“Chi Chi vô lễ, quấy rầy thái phu nhân tĩnh dưỡng, mong thứ tội.”

Thẩm thái phu nhân mấp máy môi:

“Chi Chi, còn điều gì hỏi nữa ?”

Còn thể hỏi gì đây?

Lâm Kinh Chi cúi đầu, hàng mi dài che khuất ánh mắt. Trong chốc lát, ánh nàng khẽ đảo qua cổ tay Thẩm thái phu nhân — nơi đeo chuỗi Phật châu ngọc dương chi.

Một ý nghĩ đáng sợ thoáng lướt qua trong đầu nàng.

Ngay khoảnh khắc Bùi Nghiên định buông màn xe xuống, nàng đột ngột nghiêng về phía , giọng run rẩy:

“Nếu như trúng độc đại tỷ…”

“Mà là …”

“Thái phu nhân, cũng sẽ trả lời như ?”

Thẩm thái phu nhân mỉm , nụ nhu hòa nhưng đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo từng :

.”

Bùi Nghiên hạ giọng:

“Sơn Thương, hồi phủ.”

Hắn siết chặt cánh tay quanh nàng, kéo nàng sát ngực.

Hai cỗ xe ngựa lướt ngang trong đêm, bánh xe nghiến đá sỏi, phát âm thanh chói tai.

Lâm Kinh Chi yên trong lòng , cả như rơi cõi mộng. Nàng hít sâu, cẩn thận tháo chuỗi Phật châu từ cổ tay xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Phu quân,” nàng khẽ hỏi,

“Làm kẻ hạ độc thật sự là Thẩm Quan Vận?”

Ánh mắt Bùi Nghiên tối, nhưng đáp. Hắn thể rằng sớm phái ám vệ điều tra, cũng thể rằng, khi Thẩm thái phu nhân mở miệng, nắm rõ hết thảy.

Hắn chỉ khẽ siết nàng chặt hơn, cúi xuống, hôn nàng thật sâu. Cánh môi nóng rực, thở quấn lấy thở nàng, như nuốt trọn cả trời nhỏ hẹp trong xe ngựa.

Lâm Kinh Chi nhất thời đầu óc trống rỗng, hô hấp rối loạn, mỗi một thở đều như lạc mộng mị xa xăm. Thế nhưng , nàng hề cự tuyệt.

Đôi tay run nhẹ, nàng khẽ đẩy vạt áo , thở hai đan xen, càng lúc càng gấp. Trong lòng nàng là một mảnh bi thương và bất đắc dĩ, những nỗi uẩn khúc đè nén bấy lâu, dường như theo từng thở trào dâng.

Thẩm Thái phu nhân đối với nàng mà , vốn như một ngọn đèn giữa màn đêm sâu thẳm, tuy khiến nàng kính sợ, cũng là nơi duy nhất khiến nàng thấy ấm áp. Thế nhưng vị trưởng bối , từng cho nàng chút hy vọng sống sót, lúc nàng yếu đuối nhất, tàn nhẫn đ.â.m nàng một nhát.

Bị vứt bỏ, cô lập, khiến nàng tuyệt vọng đến mức thể thở.

Khi Lâm Kinh Chi gần như sụp đổ, Bùi Nghiên xuất hiện, bá đạo đến mức cho nàng đường lùi. Hắn, bằng cách nào đó, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Thẩm phu nhân trong lòng nàng.

Dù nàng rõ, nên tránh xa, nhưng trong giây phút tột cùng , bàn tay nàng vẫn bất giác nắm lấy , như nắm lấy một chút ấm cuối cùng trong nhân thế lạnh lẽo .

Không khí giữa hai dần trở nên dày đặc, chỉ còn thở hòa , nóng hổi, mơ hồ.

Rõ ràng vẫn điều gì thật sự xảy

Lâm Kinh Chi nắm chặt lấy tay , cổ trắng ngần khẽ ngẩng, bật một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Trong bóng tối mờ mịt của khoang xe, Bùi Nghiên khóe môi thoáng cong, ánh mắt sâu thẳm như giấu một nụ nhạt.

Hắn ôm nàng lòng, khẽ bên tai:

“Chi Chi.”

“Ta đưa nàng về nhà, chứ?”

Lâm Kinh Chi chớp mắt, trong ánh mang theo chút ngỡ ngàng cùng bàng hoàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Lần , nàng còn sức để kháng cự nữa.

 

Loading...