Chiết Xu - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:27:09
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chương Hành dừng cổng Thẩm phủ. Ông chừng hơn bốn mươi tuổi, hình cao lớn, cương nghị.
Khi , gương mặt nhiều năm chinh chiến trong quân doanh liền hiện khí tức thiết huyết sát phạt, từ trong xương cốt tỏa , khiến kẻ đối diện rét mà run.
“Thái phu nhân ?”
Thẩm Chương Hành hỏi bà tử cổng.
Bà tử sớm khí thế dọa đến hai chân run rẩy, nơm nớp lo sợ đáp:
“Giờ , thái phu nhân hẳn đang ở tiểu Phật đường trong nội viện lễ Phật.”
Chân mày Thẩm Chương Hành nhíu chặt, bàn tay to đặt chuôi đao bên hông cũng siết , sải bước thẳng trong viện.
“Mẫu .”
Thẩm thái phu nhân đang quỳ gối bồ đoàn trong Phật đường, tay tràng hạt niệm kinh. Bỗng tiếng gọi trầm khàn vang lên phía , bà cả kinh run tay, chuỗi Phật châu rơi “bang” xuống bồ đoàn.
“Ngươi đứa nhỏ , việc gì thì cứ ngay ở bên ngoài.”
“Cũng chẳng bảo nha thông báo một tiếng, giật cả .”
Bà nhíu mày trưởng tử đang đó, sắc mặt cứng rắn như sắt.
Thẩm Chương Hành mím môi, thần sắc mặt quái dị đến đáng sợ:
“Nhi tử thủ vệ , mới trong phủ khách quý đến, mẫu cực kỳ yêu thích.”
Thẩm thái phu nhân thoáng nghĩ đến Lâm Kinh Chi, liền mỉm :
“Là một tiểu bối thôi.”
“Con bé chính là trưởng tôn tức phụ của Bùi thị Hà Đông. Khi ở Hà Đông, cực kỳ yêu thích nó. Đầu xuân năm nay, nó cùng phu quân đến Biện Kinh, hôm nay đặc biệt tới thăm . Đây là một hài tử ngoan ngoãn.”
“Hà Đông Bùi thị trưởng tôn tức phụ?”
Thẩm Chương Hành nghiến chặt răng, sắc mặt lạnh như sương.
Hắn rõ ràng thấy, gương mặt giống thê tử Bạch Huyền Nguyệt của như đúc. Sao thể là tức phụ Bùi gia?
“ nàng … giống mẫu của Quan Vận như đúc… giống Huyền Nguyệt.”
Nghe thế, Thẩm thái phu nhân chăm chú thần sắc của trưởng tử, trong khoảnh khắc gương mặt già nua thoáng run rẩy, khóe môi khẽ mấp máy.
“Nói năng hồ đồ! Ngươi phát cơn điên gì nữa ?”
“Cô nương mới qua tuổi cập kê bao lâu, ngươi thể vọng tưởng đem con bé coi thành kẻ khác? Ngươi nghĩ xem, thê tử ngươi mất bao nhiêu năm, Bùi gia trưởng tôn tức phụ tuổi tác gần bằng nữ nhi của ngươi.”
Lời bà như một cái tát nặng nề giáng thẳng lên mặt Thẩm Chương Hành.
Thân hình ông cứng đờ, đồng tử co rút, ngẩn tại chỗ, như kẻ mất hồn.
Trong Phật đường, khói đàn hương lượn lờ, vấn vít mặt hiền từ của tượng Bồ Tát, khiến bốn phía dường như tĩnh lặng ngưng đọng.
“Mẫu … trong lòng nhi tử thật sự khó chịu.”
Thân hình rộng lớn của ông như con dã thú nhốt, bả vai bỗng sụp xuống.
Cuối cùng kìm nén , ông che mặt, gục xuống thái phu nhân, bi thương run giọng:
“Nhi tử cũng như . năm , nàng c.h.ế.t ở bên ngoài, cực khổ sinh Quan Vận, vương tộc Nguyệt Thị truy sát.”
CuuNhu
“Bao nhiêu năm qua, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, ngay cả một cuối cùng cũng chẳng gặp mặt. Trong lòng nhi tử vẫn cất giấu nỗi nhớ thương… Có lẽ, Huyền Nguyệt còn sống cũng chừng.”
Thái phu nhân đưa bàn tay run rẩy đặt lên vai , khẽ thở dài:
“Đừng nghĩ nữa, sự đều qua . Thế gian rộng lớn, giống cũng chẳng ít.”
“Ngươi hãy nghĩ đến Quan Vận , chẳng chính ngươi từng , từ thần thái, cử chỉ đến y phục yêu thích, nó đều giống mẫu nó ?”
Thẩm thái phu nhân từ nhỏ đến lớn từng thấy trưởng tử , hôm nay mà ngã mặt bà, trong lòng bà cũng theo đó mà khó chịu khôn xiết.
Chỉ tiếc nam nhân nhà họ Thẩm, ai nấy đều si tình, tính tình quật cường, mấy chục đầu trâu cũng kéo .
Bà trầm giọng :
“Chi Chi là thê tử Huyền Nguyệt của ngươi. Con bé từ nhỏ sinh ở Hà Đông, tại phủ Dự Chương hầu, là nữ nhi thứ xuất, hết thảy hành tung đều dấu vết lưu .”
“Nếu trong lòng ngươi khó chịu, thì hãy xem nó như vãn bối bình thường. Biện Kinh rộng lớn như , tới lui thế nào cũng gặp.”
Sau một hồi trầm mặc thật dài, Thẩm Chương Hành thở sâu, chậm rãi dậy:
“Nhi tử rõ.”
Hắn dừng giọng một thoáng, :
“Nhi tử vốn định chờ Vận tỷ nhi thành mới cho nó phận mẫu Huyền Nguyệt.”
“Giờ nghĩ , Quan Vận tâm tư đơn thuần, nhi tử nuông chiều đến chẳng trời cao đất dày, nếu phận của mẫu , chẳng rõ là phúc họa.”
“Cho nên nhi tử quyết định đem bí mật tạm thời giấu kín, thậm chí là vĩnh viễn.”
“Nó gả cho Đại hoàng tử, trở thành Thái tử phi Yến Bắc, thậm chí Hoàng hậu tương lai, nhi tử tất nhiên sẽ nó mà thành .”
Thẩm thái phu nhân , gật đầu:
“Ngươi lo ngại cũng đúng thôi. Thẩm gia giống những nhà trong Ngũ tộc khác, vinh quang của Thẩm gia là do nhi lang nhà họ Thẩm lấy sinh mệnh mà đổi lấy. Còn về phía Trình Xuân Nương, ngươi chắc chắn nàng sẽ cho Vận tỷ nhi chứ?”
Khóe môi Thẩm Chương Hành nhếch, châm chọc :
“Nàng sẽ dám. Bao năm nay vẫn luôn Nguyệt Thị truy sát, nàng vốn chữ, chỉ là một thị nữ, bên cạnh còn giám thị.”
“Quan Vận với tính tình , nếu phận thật sự của mẫu , tất sẽ gây náo loạn.”
Thẩm thái phu nhân gật đầu, rũ mắt chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay.
Đôi mắt bà vẫn hiền từ, ngữ khí cực đạm:
“Nếu thế, thì hãy dùng độc nàng điếc câm. Đưa nàng thật xa, ném đến thôn trang hẻo lánh, cả đời cần xuất hiện mặt Vận tỷ nhi, để khỏi sinh thêm thị phi.”
“Vâng, nhi tử hiểu.” Thẩm Chương Hành gật đầu đáp.
“Ngươi ngoài , chút mệt .” Thẩm thái phu nhân còn ông nữa, quỳ gối tượng Phật, nhắm mắt niệm kinh.
Thẩm Chương Hành mới từ Phật đường , liền trông thấy Thẩm Quan Vận cùng một đoàn nhi lang nhà họ Thẩm từ ngoài phủ trở về.
Nàng mặc nam trang, môi hồng răng trắng, giữa mày lộ vẻ tùy ý phóng khoáng.
Tuy rằng dung nhan linh động tuyệt luân, nhưng chẳng hiểu vì , Thẩm Chương Hành đột nhiên cảm thấy Thẩm Quan Vận cùng mẫu của nàng hề chút tương tự.
“Phụ trở về.” Thẩm Quan Vận bước lên hành lễ.
Thấy phụ chút ngây , trong mắt nàng lóe qua tia nghi hoặc:
“Phụ ?”
Thẩm Chương Hành hồn, miễn cưỡng nở nụ :
“Đi kinh giao cưỡi ngựa, vui ?”
Thẩm Quan Vận gật đầu, lơ đãng hỏi:
“Hôm nay trong phủ khách nhân ?”
Thẩm Chương Hành sững , trong đầu hiện lên một gương mặt, mím môi đáp:
“Nghe tổ mẫu thỉnh khách, cũng gặp.”
Thẩm Quan Vận nũng:
“Lần kinh giao cưỡi ngựa, phụ cùng với nữ nhi nhé. Đích nữ Thượng Quan gia luôn cho nữ nhi chút mặt mũi, nào đua ngựa cũng thắng nữ nhi một ván.”
Thẩm Chương Hành cưng chiều vỗ nhẹ:
“Con chơi . Ta thư phòng.”
Chờ phụ rời , Thẩm Quan Vận xoay về tiểu viện của .
Nàng mới bao lâu, liền nha tới nhỏ giọng bẩm báo:
“Cô nương, hôm nay Bùi gia thiếu phu nhân đến, cùng thái phu nhân trò chuyện ở khách đường hồi lâu.”
“Nô tỳ dám gần, chỉ thấy thái phu nhân sai đến Phật đường lấy một chuỗi Phật châu ngọc dương chi, tặng cho Bùi gia thiếu phu nhân.”
Ánh mắt Thẩm Quan Vận lóe sáng, liền dặn dò:
“Ngươi nghĩ cách đưa Xuân Nương đến gặp .”
“Vâng.”
Nha lập tức khom lui xuống.
Nửa canh giờ , Trình Xuân Nương khom lưng từ bên ngoài bước .
Thân thể bà gầy gò đến đáng sợ, gương mặt đầy sẹo càng thêm dữ tợn khủng bố. Vừa cửa, bà cung kính hành lễ:
“Cô nương.”
Thẩm Quan Vận lặng lẽ quan sát bà hồi lâu, mới lên tiếng:
“Chuỗi Phật châu đưa đến Thôi gia, ngươi chắc chắn để dấu vết gì chứ?”
Trình Xuân Nương nghĩ ngợi, lắc đầu:
“Nếu là lang trung tầm thường, tự nhiên sẽ phát hiện. Chỉ là… nếu gặp am hiểu dùng độc, lão nô dám bảo đảm. Có điều lão nô rõ, vì cô nương tay với trưởng tôn tức của Thôi gia?”
Khóe môi Thẩm Quan Vận khẽ cong, bật lạnh lẽo. Đuôi mắt lộ vài phần độc ác:
“Ngũ tộc Yến Bắc, Đại hoàng tử cùng đính hôn vốn là chuyện ván đóng thuyền. Nếu Bùi gia nhị cô nương cùng Thẩm gia liên hôn, tất cắt đứt giao tình thông gia với Thôi gia.”
“Ma ma cũng chớ quên, trong cung Đức phi Thôi thị tuy sủng, nhưng vẫn sinh hạ một hoàng tử. Nếu đại phòng Bùi gia chỉ một đích nữ ốm yếu như Bùi Y Trân, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t yểu, liền chẳng cần để mắt. Tuy nhiên, đại phòng còn một vị nhị cô nương, sủng ái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-59.html.]
Nàng ngừng một chút, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:
“Đáng tiếc nam tử. Nếu là nam tử…”
Ánh sắc bén chợt lóe lên.
“Độc d.ư.ợ.c , ngươi còn ?” Thẩm Quan Vận đột ngột vươn tay về phía Trình Xuân Nương.
Trình Xuân Nương ngón tay run run trong tay áo, chậm rãi móc một bình sứ, dâng lên:
“Lão nô chỉ còn ngần , là… là do mẫu lão nô năm xưa lưu .”
Ánh mắt Thẩm Quan Vận dừng lòng bàn tay già nua, gầy guộc của bà , môi mỏng khẽ mím.
Nàng lấy khăn thêu bọc , cẩn thận tiếp lấy bình sứ .
“Ta , ngươi lui . Nếu việc tìm ngươi, sẽ sai Liễu Nhi đến chuồng ngựa gọi.”
Giây phút , Trình Xuân Nương khuôn mặt kiều mỹ của Thẩm Quan Vận, môi mấp máy như gì thôi.
“Trình ma ma còn gì ?” – giọng Thẩm Quan Vận lạnh lẽo vang lên.
Trình Xuân Nương suýt nữa bật thốt, nhưng cứng rắn nuốt xuống.
Trong lòng bà giữ riêng tư tâm, thà để Thẩm Quan Vận cả đời chẳng : trong từ đường Thẩm gia, linh vị khắc hai chữ “Bạch thị”, nữ nhân rốt cuộc mang phận cao quý .
Nếu , chỉ càng khiến bà thêm dơ bẩn, xí đến đáng thương.
Trình Xuân Nương khép mắt, cung kính hành lễ, lui .
Bà bước chân tập tễnh, còn kịp đến chuồng ngựa, mấy thị vệ áo đen đột ngột xuất hiện, che kín miệng mũi kéo . Thân pháp quỷ mị, nhanh đến mức ai nhận động tĩnh bên .
Trong Phật đường, Thẩm thái phu nhân tràng hạt trong tay. Đột nhiên, sợi chỉ đứt, hạt châu rơi vãi đầy đất.
Tim bà run lên, lập tức trầm giọng phân phó ngoài:
“Hãy hỏi xem, đưa quà mừng thọ đến Thôi gia, là phái bà tử nào mang .”
“Vâng.” – nha đáp, khom lui xuống.
Trên đường lớn Biện Kinh.
Trong khoang xe ngựa đen kịt, Lâm Kinh Chi Bùi Nghiên vòng tay siết chặt, giam trong n.g.ự.c .
Ánh mắt Bùi Nghiên lạnh lẽo đến sắc bén, môi mỏng nhấp chặt thành một đường nghiêm khắc.
“Chi Chi.”
“Vì ?”
Lâm Kinh Chi tránh ánh của .
“Đáp lời .”
Hắn vươn tay, ngón tay lạnh lẽo nhéo chặt chiếc cằm nõn nà, đến mức da thịt nàng thoáng chốc đỏ ửng.
Làn da lòng bàn tay truyền đến cảm giác băng lạnh, khiến Lâm Kinh Chi run rẩy.
Bùi Nghiên chằm chằm nàng thật lâu, đáy mắt thoáng hiện d.a.o động dữ dội, nhưng gắng ép xuống.
“Nếu nàng trả lời…”
“Ngày Bùi Y Liên gả Thôi gia kế thất, sẽ mặc kệ.” – thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ.
Tim Lâm Kinh Chi khẽ chấn động, nàng đột ngột ngẩng đầu chằm chằm.
“Nói.” – chỉ một chữ, cũng khiến lòng run sợ.
Lâm Kinh Chi nghẹn thở, gian nan mở miệng:
“Ta chỉ , rốt cuộc Thẩm thái phu nhân . Bùi gia sẽ hỏi, cũng sẽ hỏi. Các chỉ để tâm đến kết cục cùng lợi ích.”
“Còn … chỉ , vị trưởng bối mà từ đáy lòng kính trọng bội phục, rốt cuộc là bà . Bởi vì, đời , ngoài bà … còn ai đối đãi thật lòng như .”
Nói đến đây, nàng chua chát, cả như rút cạn sức lực. Hốc mắt nóng bỏng, cay xè, nỗi cô độc bất lực cuộn trào nhấn chìm nàng. Dưới chân như vực sâu vạn trượng, tiến , lui cũng chẳng xong.
Trong mắt Bùi Nghiên lóe lên kinh ngạc, bỗng siết chặt, kéo nàng lòng ngực:
“Vậy còn là gì, Chi Chi…”
Lâm Kinh Chi , uất ức cùng cam lòng dồn nén, trong phút chốc vỡ òa.
Nàng dốc hết sức lực đẩy , đ.á.n.h :
“Bùi Nghiên, ngươi là tên hỗn đản! Dựa cái gì cho phép ? Ngươi chỉ uy h.i.ế.p !”
Bùi Nghiên nhíu mày, mặc cho nàng trút giận. Bỗng ánh mắt dừng , thấy cổ tay trắng nõn của nàng chuỗi Phật châu ngọc dương chi.
“Gọi Lâu Ỷ Sơn đến thư phòng gặp .” – hạ giọng phân phó ngoài.
Trên đường trở về, hai đều im lặng.
Khi xuống xe, Bùi Nghiên cởi áo choàng, phủ kín lấy hình nhỏ nhắn của Lâm Kinh Chi, ôm nàng thẳng đến thư phòng.
Lâu Ỷ Sơn chờ sẵn bên trong, thấy ôm tiến , nhất thời ngẩn .
Bùi Nghiên tháo chuỗi Phật châu tay nàng, đưa cho y.
Lâu Ỷ Sơn tiếp nhận, dùng khăn trắng bọc , chăm chú quan sát hồi lâu, :
“Chuỗi châu … vấn đề gì.”
Bùi Nghiên híp mắt phượng dài hẹp, gật đầu, ôm chặt trong ngực, xoay rời khỏi thư phòng.
Kinh Tiên Uyển, phòng ngủ chính.
Lâm Kinh Chi khoác áo choàng, giường, bàn tay nắm chặt chuỗi Phật châu bằng dương chi ngọc. Bùi Nghiên bên, đôi mắt sâu thẳm, chẳng lộ một tia cảm xúc.
“Chi Chi.” Hắn nhẹ giọng gọi nàng.
“Phu quân còn gì ?” Lâm Kinh Chi rũ mắt, giọng điệu xa cách.
Bùi Nghiên thở dài, xuống bên cạnh nàng, đưa tay định vuốt mấy sợi tóc rối, nhưng chạm ánh mắt lạnh lẽo của nàng, ngón tay khựng giữa trung.
“Vì nàng tin ?” Hắn gian nan mở miệng.
Lâm Kinh Chi khẽ lắc đầu: “Vậy phu quân xem, khi đem chuyện đại tỷ trúng độc bẩm với phụ , phụ rốt cuộc tính toán thế nào? Phụ thấy cần truy cứu Thôi gia, cũng cần tìm Thẩm gia gây phiền phức? Dù ngày , bất luận Thôi gia Thẩm gia, Y Liên cũng đều tuyển gả một bên. Chỉ như , Bùi gia mới thể giữ ngôi đầu trong Ngũ tộc Yến Bắc. Huống hồ đại tỷ tỷ thể suy yếu, ở Thôi thị cũng chẳng khác nào một quân cờ bỏ .”
Đồng tử Bùi Nghiên tối .
Lâm Kinh Chi tiếp tục châm biếm: “Vậy phu quân tính thế nào? Phu quân cũng thấy cần vì đại tỷ tỷ mà đòi công đạo? Chẳng lẽ để ngày Y Liên gả Thôi gia kế thất?”
Bùi Nghiên bỗng vươn tay, mạnh mẽ kéo nàng ôm siết lòng, cúi đầu, đôi môi nóng bỏng hung hăng ép xuống môi nàng.
Hắn hôn, nàng liền dùng hết sức c.ắ.n trả.
Mãi đến cuối cùng, thể Lâm Kinh Chi run rẩy, chịu nổi, gục n.g.ự.c , vai khẽ run, nước mắt lặng lẽ rơi.
Bùi Nghiên lúc mới trầm giọng: “Chi Chi, vì nàng tin ? Trong lòng nàng, chỉ là hạng tiểu nhân từ thủ đoạn ?”
“Y Liên sẽ gả Thôi gia.”
“Y Trân trúng độc, tất nhiên cũng sẽ tỷ chủ.”
Bùi Nghiên nâng cằm Lâm Kinh Chi, buộc nàng đối diện : “Trong lòng nàng, rốt cuộc là hạng gì?”
Ánh mắt Lâm Kinh Chi thoáng hoảng hốt. Kiếp mang đến cho nàng quá nhiều thống khổ. Đời , tuy đối xử với nàng cực , nhưng sâu trong lòng nàng từng xem là lương thiện.
Người hoàng gia vốn bạc tình, trời sinh khắc cốt ghi tâm.
Hắn là Lục hoàng tử Yến Bắc, từ nhỏ buông bỏ kiêu ngạo, nhẫn nhịn, chỉ để một bước lên mây, tâm tính tất nhiên tàn nhẫn hơn .
Cho nên, là hạng nào?
Chẳng qua cũng chỉ là kẻ mà cả đời nàng thoát khỏi, kẻ vĩnh viễn thể nào nàng tín nhiệm.
Lâm Kinh Chi khẽ chớp mắt, né tránh ánh : “Thiếp . Người trong thiên hạ phu quân là thế nào, thì phu quân chính là thế . Thiếp chỉ mong phu quân giữ lời hôm nay: để Y Liên gả Thôi gia, và cho đại tỷ tỷ một cái công đạo.”
Nói xong, nàng buồn để ý tới nữa, dậy sang phòng nhỏ rửa mặt.
Bùi Nghiên theo bóng lưng nàng, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang. Hắn khựng , xoay rời tây sương phòng, thẳng tới thư phòng ngoại viện.
Trong thư phòng, Lâu Ỷ Sơn vẫn còn ở đó. Thấy Bùi Nghiên bước , khẽ gật đầu:
“Thân thể của Đại cô nương, tận lực, nhiều nhất cũng chỉ thể kéo dài thêm một năm.”
“Chuyện Thôi gia còn , nhưng ám vệ truyền tin, Thẩm thái phu nhân bắt đầu cho điều tra mấy bà tử tay.”
“Ngài thật sự xác định, giống như tẩu phu nhân , việc do Thẩm thái phu nhân ?”
Bùi Nghiên gật đầu: “Ta tin nàng.”
Lâu Ỷ Sơn trầm ngâm: “Nguyên lai Lục ca cũng lúc vì một câu của tẩu phu nhân mà ma quỷ che mắt.”
“Nếu loại trừ Thẩm thái phu nhân, trong Thẩm gia chỉ còn Thẩm Chương Hành. Lão cẩu , ngoài việc từng dây dưa với Nguyệt Thị, chẳng lẽ còn nhúng tay, đem hồ nước của Ngũ tộc khuấy cho đục ngầu?”
“Ông thấy vết xe đổ của Lý thị còn đủ chăng?”
Bùi Nghiên trầm ngâm hồi lâu lắc đầu: “Không đến mức là Thẩm Chương Hành. Ông nếu thật sự tay, cũng sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi .”
Thư phòng lặng ngắt như tờ, Lâu Ỷ Sơn sốt ruột : “Vậy rốt cuộc còn thể là ai? Thôi gia thì gì đáng tham? Đức phi Thôi thị ở trong cung cũng chẳng sủng ái.”
Khóe môi Bùi Nghiên chợt nhếch lên, lạnh: “Thôi quý phi tuy sủng, nhưng địa vị của Bùi gia trong lòng kẻ sĩ thiên hạ, kém gì uy vọng quân quyền của Thẩm gia. Nếu Bùi gia duy trì Nhị hoàng tử do Thôi thị sinh , ngươi nghĩ xem, sẽ trở thành uy h.i.ế.p với ngôi vị của Đại hoàng tử?”
Lâu Ỷ Sơn mở to mắt, tin nổi: “Sao thể? Những lời đó đều chỉ là đoán mò! Hơn nữa, chẳng Bùi gia sớm định đem Nhị cô nương gả Thẩm gia ?”
Khóe môi Bùi Nghiên hiện tia châm biếm: “Nhị cô nương gả chẳng hề trọng yếu. Chỉ cần khiến quan hệ thông gia giữa Bùi – Thôi hai nhà tan vỡ, nhất là khiến hai bên trở mặt. Bùi gia trong cung huyết mạch, duy chỉ thể lựa chọn một gia tộc hoàng tử để dựa .”
Lâu Ỷ Sơn xong, hồi lâu mới hồn, trong mắt lộ vẻ kinh hãi:
“Nếu đúng là như … thủ đoạn quả thật ác độc đến cực điểm.”