Chiết Xu - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:26:20
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hôm nay Thôi gia mở yến.”

“Chi Chi cảm thấy gì khác lạ ?”

Bùi Nghiên đặt lòng bàn tay nóng rực lên eo mảnh mai của Lâm Kinh Chi, giọng mang theo chút dò hỏi.

Lâm Kinh Chi nghiêng tựa n.g.ự.c . Trên vương mùi hương quen thuộc, chính là loại hương quế du nàng thích thêm khi tắm gội, nay hòa cùng hương tùng, càng thanh nhã dễ ngửi.

Nói đến yến hội ở Thanh Hà Thôi gia, nàng khỏi nghĩ tới đại tỷ Bùi Y Trân đang bệnh tật triền miên, thể gầy yếu đến mức gần như tàn tạ. Nàng thật rõ, bởi sự trọng sinh của , trong vô hình thúc đẩy những biến hóa gì. Đời , Bùi Y Trân tuy thể suy nhược, nhưng từng lâm bệnh nặng đến thế.

“Ta hôm nay thăm đại tỷ.” Lâm Kinh Chi mỏi mệt khép mắt, ngoan ngoãn để ôm lòng.

“Phu quân tỷ vẫn luôn thể yếu ớt ?”

Bùi Nghiên khẽ “ừm” một tiếng, ngữ điệu nhàn nhạt:

“Đại cô nương vốn là trưởng nữ của Chu thị, khi sinh mang chứng suy nhược. Tổ phụ từng , kẻ trí mang theo tuệ quá mức ắt tổn thương, thật đáng tiếc.”

Lâm Kinh Chi thương cảm:

“Hôm nay thấy đại tỷ bệnh trầm trọng. Phu quân, thể nhờ Lâu đại nhân tới Thôi gia xem mạch cho tỷ ?”

Đây là đầu nàng chủ động cầu xin . Âm giọng nàng mềm mại, nhỏ nhẹ, khiến thoáng ngẩn ngơ. Bùi Nghiên khẽ , đưa tay vén sợi tóc rơi bên thái dương nàng. Trong mắt , ánh sáng lạnh hệt như gốm men, sâu thẳm mà khó lường.

Lâu Ỷ Sơn giỏi y thuật, nhưng sở trường của là ngoại thương cùng giải độc, thiên tư quả thật hơn . Bùi Y Trân là nữ tử vốn mang bệnh chứng từ trong thai, loại bệnh căn dễ trị.

Hắn vốn định rõ, rằng Lâu Ỷ Sơn khó lòng cứu , song nghĩ đến gương mặt nàng sẽ thất vọng, hô hấp chợt nghẹn , cuối cùng nỡ cự tuyệt.

Ngữ điệu lãnh đạm:

“Ngày mai bảo Lâu Ỷ Sơn tới Kinh Tiên Uyển, nàng thể trực tiếp với .”

“Vâng … cảm ơn phu quân.” Lâm Kinh Chi mở mắt, trong sáng như , thành khẩn tạ ơn.

Trong mắt Bùi Nghiên, thái độ nàng xa cách đến lạnh lùng. Rõ ràng bọn họ là phu thê, mỗi nàng nhờ cậy giống như đối đãi với ngoài?

Đáy lòng dâng lên một tia nghẹn khuất, bàn tay nâng cằm nàng, ép nàng ngẩng lên:

“Chi Chi, .” Giọng nóng bỏng vang lên trong khoang xe chật hẹp.

Hàng mi dài khẽ run, nàng chậm rãi ngước mắt. Trong ánh mắt thâm trầm của , tựa hồ thể cuốn nàng chìm đáy sâu vô tận.

“Chi Chi, đại cô nương bệnh nặng, nàng cầu tìm Lâu Ỷ Sơn… giữa và nàng, lẽ nào chỉ như …”

Hắn còn dứt lời, Lâm Kinh Chi bất chợt ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi . Chỉ thoáng chạm rời, nhưng cũng khiến Bùi Nghiên kinh hãi thôi.

Trong trí nhớ , nàng từng chủ động như . Ngay cả lúc ân ái giường, dẫu trêu chọc đến rơi nước mắt, nàng vẫn c.ắ.n răng chịu đựng, tuyệt chủ động gần gũi.

Thực Lâm Kinh Chi hiểu lầm. Nàng nghĩ chịu giúp, hẳn cũng một chút đáp . Vì thế mới dâng nụ hôn ngắn ngủi , xem như trả cho một phần lợi ích.

Trong xe ngựa, khí bỗng trở nên vi diệu, khác lạ đến mức khiến ngột ngạt. Nàng khép mắt giả vờ ngủ. Cả Bùi Nghiên nóng rực, nhưng dám động đậy, sợ bản khắc chế nổi.

Nàng vẫn còn uống dược, khiến nàng giận dữ. Rốt cuộc, chuyện , mong nàng thể cùng hưởng khoái lạc, chứ chỉ một .

Xe ngựa dừng Kinh Tiên Uyển.

Bùi Nghiên ôm nàng xuống, dịu giọng :

“Nàng về nghỉ , thư phòng.”

“Được.” Nàng khẽ gật đầu.

 Thư phòng ngoại viện.

Bùi Nghiên ngay ngắn án thư, ánh mắt lạnh lẽo về phía Sơn Thương đang cung kính đối diện.

Sắc mặt Sơn Thương ngưng trọng:

“Chủ tử, ám vệ hồi báo, khi chúng rời Thôi gia, thị vệ Thẩm quốc công phủ bí mật theo . Đều xử lý sạch sẽ.”

Bùi Nghiên nâng tách , ngón tay khẽ chạm thành chén nguội, thong thả nhấp một ngụm:

“Hôm nay Thẩm gia mấy ?”

Sơn Thương đáp:

“Hôm nay chỉ Thẩm thái phu nhân. Thôi thị vốn là của bà . Năm đó, Thôi gia từng định trưởng nữ Thẩm gia trưởng tôn tức, song hôn sự về bất thành, vì thế hôm nay Thẩm đại cô nương cáo bệnh, tới dự yến.”

Sơn Thương trầm ngâm, tiếp:

“Hôm nay Thẩm thái phu nhân hồi phủ, gia chủ Thẩm gia là Thẩm Chương Hành còn đích đến Thôi phủ nghênh đón.”

Ánh mắt Bùi Nghiên thoáng lạnh:

“Chúng âm thầm tra xét Thẩm gia, Thẩm Chương Hành phát hiện?”

Trong lòng Sơn Thương căng thẳng, vội quỳ xuống:

“Thuộc hạ dám chắc. những tử sĩ thuộc ám vệ doanh do thuộc hạ quản hạt tra xét Thẩm gia, đến nay từng sơ hở.”

Bùi Nghiên đặt chén trong tay xuống, dậy bước đến cửa sổ. Ngoài thư phòng, sắc trời tối hẳn, hành lang treo đèn lồng lay động trong gió, bốn phía đều im lặng tĩnh mịch.

“Tiếp tục ngấm ngầm để mắt tới Thẩm Chương Hành, xem ông còn liên hệ với Nguyệt Thị - Bạch Ngọc Kinh . Nếu dấu hiệu khác thường, lập tức bẩm báo.”

Nói đoạn, trong lòng Bùi Nghiên bỗng động:

“Bà tử ở Thẩm gia, gần đây gì khả nghi?”

Sơn Thương thoáng sững sờ, đáp:

“Bà tử giữ ngựa , từ khi hồi kinh tới nay, thấy điều gì khác lạ.”

“Còn Thẩm đại cô nương, trừ lúc ngoài cưỡi ngựa sẽ ghé chuồng ngựa, ngoài cũng hề thấy cận với bà tử.”

“Ừm.” Bùi Nghiên khẽ phất tay cho Sơn Thương lui xuống.

Hắn khoanh tay cửa sổ, gần đây trong đầu thường hiện những cảnh tượng từng thấy qua. Mỗi tỉnh từ trong mộng, tất cả đều tan biến như từng tồn tại. Lại thêm chứng đau ngực, mỗi ngày một nặng hơn.

Âm thầm tìm Lâu Ỷ Sơn xem mạch, chẳng phát hiện trúng độc. Trái , Lâu Ỷ Sơn còn giễu cợt rằng mang bệnh trong lòng.

Đêm xuống.

Khi Bùi Nghiên trở về, Lâm Kinh Chi dùng cơm tối ngủ sớm. Từ ngày uống loại d.ư.ợ.c , nàng thường mệt mỏi, dễ ngủ.

Khổng ma ma thấy Bùi Nghiên tiến , bất giác lạnh toát, nhưng vẫn lấy can đảm hỏi:

“Lang quân dùng bữa tối ?”

Ánh mắt Bùi Nghiên dừng gương mặt phơn phớt hồng của Lâm Kinh Chi đang say ngủ. Hắn vốn trả lời, nhưng đó với Khổng ma ma:

“Chưa.”

Khổng ma ma thoáng ngẩn . Thiếu phu nhân cùng lang quân bề ngoài trông như hòa thuận, nhưng kỳ thực giữa họ luôn cách.

Hơn nửa năm hầu hạ bên cạnh Lâm Kinh Chi, bà từng thấy nàng tự tay hầu hạ Bùi Nghiên y phục, ngay cả chiếc túi thêu cũng động kim chỉ vì , càng từng chuẩn sẵn cơm tối đôi lời quan tâm.

“Lão nô xuống phòng bếp chút đồ ăn đưa lên cho lang quân?” – Khổng ma ma dè dặt hỏi.

Bùi Nghiên khẽ trầm ngâm dặn:

“Ta nhớ thiếu phu nhân ban đêm thường uống một chén sữa bò mới ngủ. Ngươi chuẩn cho một chén giống thế là .”

.”

Khổng ma ma bước nhẹ lui ngoài.

Bùi Nghiên vốn thích đồ ngọt. Sữa bò rắc kim quế, thêm mật ong, hương vị ngọt dịu, chút béo ngậy.

Hắn nếm một ngụm, khẽ nhíu mày. Vị ngọt dường như khác hẳn hương vị từng lưu trong miệng ngày , ngọt lành, dịu dàng đến mức khiến lưu luyến.

Có điều , chỉ lặng lẽ uống hết, đó dậy nội thất.

Khổng ma ma thu dọn chén bát, cũng chẳng dám nán lâu, vội vàng lui .

Tắm gội xong, Bùi Nghiên giường, đưa tay chạm chiếc chăn phủ Lâm Kinh Chi. Quả nhiên lạnh lẽo. Nghĩ đến mùa đông tới, nếu ở cạnh, nàng vốn sợ lạnh như , ban đêm liệu thể ngủ yên ?

Ý niệm thoáng qua khiến bất giác nảy lòng thương, thầm nghĩ ngày thường hẳn nên kề cận nàng nhiều hơn.

Lâm Kinh Chi đang mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy phía ấm phủ xuống. Nàng sợ lạnh, liền theo bản năng rúc lồng n.g.ự.c , tìm tư thế thoải mái, nhanh chóng chìm giấc ngủ nặng nề.

Lâm Kinh Chi tỉnh dậy sớm hơn thường ngày, trong lòng còn nhiều suy nghĩ buông.

Khổng ma ma tiến hầu hạ y phục, rửa mặt, :

“Thiếu phu nhân dùng bữa xong, hãy sớm qua thư phòng gặp lang quân. Vừa Vân Mộ đến bẩm, Lâu đại nhân chờ ở ngoại viện.”

Lâm Kinh Chi , vội thúc giục:

“Ma ma nhanh một chút. Ta gặp Lâu đại nhân , về dùng bữa cũng muộn.”

Khổng ma ma động tác nhanh hơn, nhưng giọng chút bất đắc dĩ:

“Lang quân liệu , dặn rằng chỉ khi thiếu phu nhân dùng bữa xong mới qua.”

Lâm Kinh Chi thế, thần sắc thu , khó phân hỉ nộ.

Một canh giờ .

Nàng dẫn theo Tình Sơn đến thư phòng ngoại viện.

Bùi Nghiên ở đó. Lâu Ỷ Sơn thấy nàng, liền vội vàng lên hành lễ:

“Tẩu phu nhân.”

Lần Lâm Kinh Chi hiếm khi mỉm đáp lễ. Việc bắt mạch, kê dược, nàng vẫn còn nhớ rõ.

“E rằng phiền Lâu đại nhân thêm một chuyến.” – Lâm Kinh Chi khẽ gật, nắm tay Tình Sơn, hướng về phía .

Lâu Ỷ Sơn gật đầu:

“Lục ca cùng qua. Thân phận nhạy cảm, đến lúc chỉ thể cải trang . Tẩu phu nhân nhờ cậy, Lâu mỗ tự nhiên sẽ tận lực. Chỉ là sở trường nhất vẫn là ngoại thương cùng độc dược. Đối với bệnh chứng phụ nhân, chỉ thể hết sức mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-57.html.]

Bàn tay cầm khăn thêu của Lâm Kinh Chi chợt siết chặt, trong lòng dâng lên nỗi lạnh buốt. Nàng khỏi nghĩ tới chén d.ư.ợ.c Bùi Nghiên từng ép uống, nhớ đến khi còn ở Hà Đông Bùi thị, Lý thị từng lén hạ độc tránh thai .

Bùi Nghiên tìm Lâu Ỷ Sơn, bắt nàng xem mạch, rốt cuộc là vì điều gì?

Nỗi run rẩy thấm tận đáy lòng, nhưng thần sắc nàng vẫn đoan trang:

“Dù kết quả thế nào, cũng xin phiền Lâu đại nhân.”

“Tẩu phu nhân khách khí.”

Lâu Ỷ Sơn cũng lưu lâu, hỏi qua tình hình Bùi Y Trân ở Thôi phủ cáo từ.

Đợi xa, sắc mặt Lâm Kinh Chi bỗng trắng bệch, thể mềm nhũn suýt ngã.

Tình Sơn hoảng hốt đỡ lấy:

“Thiếu phu nhân! Người ?”

Lâm Kinh Chi lắc đầu:

“Không … chỉ là chút choáng váng. Đừng kinh động ai.”

Ba ngày .

Trong thư phòng Kinh Tiên Uyển.

Lâu Ỷ Sơn tiếp lấy chén Vân Mộ dâng lên, chút do dự, ừng ực uống cạn.

Gương mặt vốn mang bệnh sắc tái nhợt của , vì cảm xúc dâng lên mà hiếm khi thoáng hiện một tia huyết khí.

Bùi Nghiên ngay ngắn ghế, ánh mắt lạnh băng Lâu Ỷ Sơn:

“Đã xảy chuyện gì?”

Lâu Ỷ Sơn hít sâu một đáp:

“Ta mang theo đấu lạp, lấy phận thần y mà tẩu phu nhân tìm về, Thôi gia bắt mạch. Thiếu phu nhân Thôi gia tuy phòng , nhưng rốt cuộc cũng chịu để xem.”

(Đấu lạp: mũ che mặt)

Nói đến đây, khẽ thở dài:

“Ban đầu cứ tưởng chỉ là bệnh thường gặp của phụ nhân, cộng thêm chứng hư nhược khi mang thai. Không ngờ… trong thể nàng trúng độc.”

“Dựa theo mạch tượng, độc lưu lâu, nhưng cực kỳ lợi hại, ăn mòn tới tim phổi.”

Lâu Ỷ Sơn dứt câu, chậm rãi lắc đầu.

Trong mắt Bùi Nghiên ánh sáng thoáng chốc trở nên sắc bén:

“Là độc gì?”

Lâu Ỷ Sơn lấy từ trong lòng một cái tráp, mở nắp, bên trong là một chuỗi Phật châu tinh xảo.

Chuỗi hạt điêu khắc từ ngọc Dương Chi, thoạt trong suốt sáng ngời, thấy dị thường.

Hắn chỉ Phật châu, trầm giọng :

“Độc tuy chí mạng ngay, nhưng hạ thủ cực kỳ xảo trá. Thôi gia thiếu phu nhân vốn hàng năm lễ Phật, chỉ cần chuỗi hạt dính hương trầm, qua ấm cơ thể sẽ từ từ tiết độc từ những lỗ nhỏ trong hạt. Lặng yên dấu vết. Nếu hôm tình cờ gặp lúc nàng lễ Phật, e rằng ngay cả cũng khó lòng phát hiện.”

Bùi Nghiên chằm chằm chuỗi Phật châu, giữa mày nhíu chặt:

“Ngươi tra , là ai tặng vật ?”

Giờ phút , vẻ mặt Lâu Ỷ Sơn trở nên nghiêm trọng khác hẳn thường ngày:

“Thôi gia thiếu phu nhân chính miệng thừa nhận, là Thẩm gia thái phu nhân Thôi thị, từ khi hồi Biện Kinh chẳng bao lâu lấy nó lễ mừng sinh nhật tặng nàng .”

Hắn do dự Bùi Nghiên, thấp giọng hỏi:

“Việc , ngài cho tẩu phu nhân chăng?”

Trong khoảnh khắc, phản ứng đầu tiên của Bùi Nghiên là nên .

Thái phu nhân Thẩm gia yêu mến Lâm Kinh Chi, vốn ai ai cũng rõ. Trưởng tỷ của Bùi gia nàng cũng luôn thương yêu. Nếu chuỗi Phật châu do chính tay Thẩm thái phu nhân đưa, nàng sẽ vì chuyện mà hao tâm tổn trí.

nàng bận lòng vì ngoài, cho dù đó là Bùi Y Trân cũng .

nếu giấu

Trong mắt ánh sáng chợt lóe, bên trong mênh m.ô.n.g những gợn sóng khó che giấu. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vươn tay lấy tráp trong tay Lâu Ỷ Sơn:

“Ta sẽ tự với nàng.”

Lâu Ỷ Sơn gật đầu, hỏi:

“Còn chuyện Nguyệt Thị, khi nào xuất phát? Ngài thật sự quyết định ? Nếu ngài ở Biện Kinh, một khi thánh mệnh ban xuống, chỉ e đến trưởng công chúa cũng khó lòng bảo cho tẩu phu nhân.”

Bùi Nghiên khẽ siết bàn tay lưng, xương cằm căng, nhưng ánh mắt kiên định đến đáng sợ:

“Mười ngày xuất phát. Ta phân phó Vân Mộ cùng Sơn Thương lưu bảo hộ.”

Lâu Ỷ Sơn khẽ thở dài, thêm nữa.

Hắn xoay , phóng qua cửa sổ mà , thủ lưu loát, giống một kẻ đang bệnh nặng mệnh treo sợi tóc.

Trong thư phòng tĩnh lặng, Bùi Nghiên ngay ngắn, bốn phía chỉ gió thổi lay động. Ngoài cửa sổ, mấy ảnh mặc hắc y lặng lẽ ẩn trong bóng đêm, hòa một với màn đêm dày đặc.

Không bao lâu, bỗng dậy, bước nhanh khỏi thư phòng.

Lâm Kinh Chi dùng bữa tối. Thấy bước , nàng thoáng khựng , lễ phép khẽ hỏi:

“Phu quân dùng bữa ?”

“Chưa.” Giọng Bùi Nghiên nhàn nhạt.

“Ách……” Lâm Kinh Chi ngờ thật sự ăn gì.

bàn vài món nàng thử một chút, đều chỉ ăn vài miếng bỏ xuống, là đồ thừa nàng để . Trong thoáng chốc, sắc mặt Lâm Kinh Chi lộ vẻ ngượng ngập.

“Hay để gọi Khổng ma ma bếp thêm ít món cho phu quân?”

Bùi Nghiên vén áo, xuống cạnh nàng. Trên bàn chỉ một bộ bát đũa, cũng chẳng chê, trực tiếp cầm lên dùng.

“Như cũng .”

Khổng ma ma im lặng cúi đầu lui ngoài, dám nhiều lời.

Lâm Kinh Chi căng thẳng siết chặt khăn tay, ánh mắt dừng nơi tấm lưng thẳng tắp của , nhanh chóng dịch . Trên gương mặt Bùi Nghiên, quả thật chẳng lộ chút miễn cưỡng nào.

Ngoài phòng gió nổi lên, mang theo nước lành lạnh. Bất ngờ, một tiếng sấm nổ vang, mưa to trút xuống.

Lâm Kinh Chi vội xoay chạy khép cửa sổ.

“Chi Chi.” Bùi Nghiên đặt đũa xuống.

Ánh mắt u ám của rơi nàng: “Hôm nay Lâu Ỷ Sơn tới gặp .”

“Ừm, Lâu đại nhân gì?” Lâm Kinh Chi đóng xong cửa sổ, đầu , trong mắt hiếm khi ánh lên một tia mong chờ.

“Lại đây.” Bùi Nghiên bất ngờ vẫy tay.

Do đóng cửa sổ, tay nàng dính mưa, ống tay áo cũng loang loáng nước. Nghĩ đây hẳn là chuyện liên quan tới Bùi Y Trân, nàng cự tuyệt, bước gần.

CuuNhu

Bùi Nghiên đưa tay kéo nàng lòng, từ trong tay áo rút chiếc khăn trắng, kiên nhẫn lau từng ngón tay cho nàng.

Giọng vang nhẹ bên tai: “Đại tỷ… trúng độc.”

“Lâu Ỷ Sơn t.h.u.ố.c giải, nhưng chỉ duy trì một thời gian.”

Thân thể Lâm Kinh Chi lập tức cứng đờ, đôi mắt mở to kinh ngạc.

“Phu quân?”

“Có khi nào Lâu đại nhân chuẩn đoán lầm ?”

Ánh mắt nàng khẩn thiết về phía , ầng ậc nước, cố gắng kìm nén.

Bùi Nghiên siết eo nàng, tay lấy từ lưng một chiếc tráp gỗ. Nắp mở, bên trong là một chuỗi Phật châu dương chi ngọc tinh xảo.

Lâm Kinh Chi theo bản năng đưa tay nhận.

“Chi Chi, đừng động .”

“Trên đó độc.”

Trong phòng chợt tĩnh mịch, lưng nàng thoáng lạnh toát, tim như bóp nghẹt.

“Vì trúng độc? Đại tỷ vốn nên gặp họa , thành như thế?”

Nàng lẩm bẩm, ngón tay run rẩy níu c.h.ặ.t t.a.y áo , gương mặt tái nhợt. Bùi Nghiên nàng vẫn luôn quý mến nhị cô nương Bùi Y Liên, nhưng ngờ phản ứng với Bùi Y Trân lớn đến , rõ ràng hai vốn chẳng mấy khi qua . Hắn nhắm mắt, chỉ cho là lòng nàng thiện lương, yêu thương kẻ khác cũng liên lụy đến bên cạnh.

“Lâu Ỷ Sơn thể tính sai vận , nhưng độc thì tuyệt đối nhận lầm.” Giọng chậm rãi, từng chữ nặng nề.

Ánh mắt Lâm Kinh Chi dán chặt chuỗi Phật châu: “Thứ … là ai tặng?”

Bùi Nghiên ánh mắt lóe lên: “Là Thẩm thái phu nhân.”

Lâm Kinh Chi ngẩn , giọng phần sắc nhọn: “Không thể nào!”

Kết quả , so với tin Bùi Y Trân trúng độc, càng khiến nàng khó chấp nhận. Thẩm thái phu nhân vốn là nhân hậu, thể tự dưng tặng Phật châu mang độc?

Hơn nữa, Thẩm thái phu nhân xuất từ Thôi gia.

Thôi – Thẩm hai tộc vốn đồng khí liên chi, một vinh cùng vinh, một tổn đều tổn.

Trừ phi, trong đó còn điều gì nàng bỏ sót.

Rốt cuộc, kiếp khi Bùi Y Liên gặp nạn, tuy Bùi Y Trân đau khổ suy sụp, nhưng từng nàng trúng độc đến mức thể suy tàn…

 

Loading...