Chiết Xu - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:25:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quỳnh Phương Lâu dựng ven sông.
Đêm xuống, nước sông ánh lên sắc vàng như lưu huỳnh, thuyền hoa thuyền nhẹ nối đuôi, đèn đuốc rực rỡ hệt như ban ngày. Tiếng đàn ca hòa với thanh yến êm ái, rộn ràng, khiến cảnh vật thêm phần phong lưu mê hoặc.
“Ngồi đây đều là thần tử của phụ hoàng.”
“Bổn điện hạ hôm nay mời chư vị, chỉ vì kết giao thêm vài phần tình nghĩa.”
Đại hoàng tử Tiêu Ngôn khoác áo gấm huyền sắc, trong tay phe phẩy chiếc quạt ngọc tinh xảo. Khí độ chỉnh tề, dung mạo cũng coi như tuấn lãng phi phàm.
Đáng tiếc bên cạnh kẻ nổi bật hơn hẳn – chính là vị Trạng Nguyên lang mới thiên tử đích điểm danh điện buổi sáng. So sánh một hồi, vẻ ngoài của Tiêu Ngôn thoáng chốc trở nên nhạt nhòa.
Lúc , rèm châu vén lên. Một bóng khoác trường bào trầm kim, ngọc quan nghiêm chỉnh, sải bước tiến .
Trong nhã gian, ánh nến cũng như sáng hơn mấy phần.
Mọi đồng loạt dừng mắt , gần như theo bản năng.
“Hà Đông Bùi lang.”
Đại hoàng tử đang nâng chén , động tác liền ngừng , vội buông chén, toan dậy nghênh đón. ngay giây , ý thức hành vi thỏa đáng, ho nhẹ một tiếng, xuống. Dù là hoàng tử cao quý, còn Bùi Nghiên chẳng qua nhờ thiên tử coi trọng mà phong Đại Lý Tự Khanh, thể thất lễ đến mức lên nghênh tiếp?
“Điện hạ.”
Giọng Bùi Nghiên nhạt nhòa, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
trong gian phòng, chẳng ai cảm thấy thất lễ. Tựa hồ sinh nên như thế.
Bách Lý Tật cầm chén , ngón tay khựng , bất động thanh sắc liếc sang. Song chỉ một ánh nhạt nhòa, Bùi Nghiên bắt gặp.
Ánh mắt hai xuyên qua màn sáng chập chờn, lặng lẽ dò xét .
Đại hoàng tử Tiêu Ngôn nhanh chóng để ý, ánh mắt đảo qua giữa hai :
“Nhị vị, vốn quen ?”
Trạng Nguyên lang Bách Lý Tật im lặng đáp.
Bùi Nghiên thong thả nâng chén, sóng nước lăn tăn trong , giọng điệu hờ hững, chẳng mảy may để tâm.
“Hôm nay may mắn, duyên gặp một .”
Tiêu Ngôn vỗ tay lớn:
“Nguyên lai là hữu duyên, hôm nay uống cho thỏa mới !”
Hắn vỗ tay một tiếng: “Người !”
Một cánh cửa ngầm trong nhã gian khẽ mở, tú bà dẫn theo một đoàn kỹ nữ lục tục tiến .
Mỗi một vẻ, hình yểu điệu, dung mạo mỹ lệ, hiển nhiên đều tuyển chọn kỹ càng.
Tiêu Ngôn mỉm chỉ tay:
“Các cô nương ở Quỳnh Phương đều là cực phẩm ở Biện Kinh, mỗi mang tuyệt kỹ riêng. Chư vị cứ tùy ý chọn hợp mắt.”
Bách Lý Tật sắc mặt vẫn cứng cỏi, rõ ràng quen với loại tiệc yến .
Bùi Nghiên thong dong nhấp ngụm , mắt hề ngó tới.
Trong bữa tiệc, kẻ e dè dám trái ý hoàng tử, bèn qua loa chỉ tay chọn bừa.
Tiêu Ngôn lập tức ha hả:
“Thám Hoa lang quả nhiên thưởng thức.”
Nói chỉ cô nương áo hồng điểm danh. Nàng cúi đầu rụt rè bước , quỳ xuống lưng Thám Hoa lang.
Nàng vốn tất, bàn chân trắng nõn khẽ lộ, móng hồng ngón chân lấp ló theo mỗi bước . Một dáng vẻ thanh thuần đến cực điểm, mang theo vài phần câu dẫn.
“Các cô nương Quỳnh Phương, đều là mỹ sắc khó gặp.”
“Chư vị chẳng lẽ thích?”
Ánh mắt Tiêu Ngôn đầu tiên dừng Bùi Nghiên.
Bùi Nghiên :
“Thần thành hôn. Tiểu thê trong nhà tính khí ghen tuông, thần nào dám nhiễm thêm mùi son phấn bên ngoài.”
Tiêu Ngôn thoáng sững sờ:
“Chỉ là tiểu nữ bồi rượu mua vui, nào gì ghê gớm.”
Bùi Nghiên vẫn chỉ , chẳng buồn đáp.
Đại hoàng tử Tiêu Ngôn khẩy trêu chọc:
“Chỉ là mấy việc mua vui tầm thường, sớm Hà Đông Bùi thị quy củ nghiêm khắc, ngờ ngay cả cưới thê tử cũng quản chặt như . Ngẫm ngươi cũng là mềm lòng, một cái thứ nữ mà cũng thể quản đến đầu ngươi.”
Bùi Nghiên xong, nét mặt gợn sóng. Hắn xoay chén trong tay, ngữ điệu nghiêm túc:
“Nội tử tính tình ghen, thần tự nhiên dung túng đôi phần.”
Tiêu Ngôn mấy để tâm, chỉ mấy nữ tử lưng:
“Các ngươi qua bên hầu hạ các vị đại nhân.”
“Vâng.”
Một cô nương tiến lên hành lễ với Bùi Nghiên, định rót rượu. chạm ánh mắt lạnh lẽo của , liền vội dừng bước, chẳng dám manh động.
Trạng Nguyên Bách Lý Tật cùng Bảng Nhãn Chúc Thanh Thuyền cũng đồng dạng thẳng, thần sắc cứng cỏi.
Ba vị tiền tam giáp do bệ hạ điểm, đều xuất hàn môn, nay một bước cá vượt Long Môn, còn quen với vinh hiển đột ngột mà đến.
Tiệc rượu , Tiêu Ngôn vốn ôm ý đồ lôi kéo. Dẫu tin rằng bản phụ hoàng trọng dụng, ngôi vị Thái tử là chuyện sớm muộn, nhưng vẫn mượn sức vài nhân tài mới thấy yên tâm.
Không ngờ vời tới một đám “khúc gỗ”, dẫn Quỳnh Phương Lâu cũng chẳng thêm chút náo nhiệt. Cô nương dù hết sức lấy lòng, cũng chẳng gợi nổi nửa điểm hứng thú.
Rượu mới qua nửa chừng, khuyên mãi xong, Bùi Nghiên vẫn chỉ dùng điểm môi, khiến lòng dần nguội lạnh.
Tiêu Ngôn đặt đũa xuống, nhận khăn nóng từ thị nữ lau tay, ánh mắt chuyển sang Bách Lý Tật:
“Không Bách Lý là phương nào?”
Không ngờ hỏi, Bách Lý Tật thoáng dừng, mới chậm rãi đáp:
“Thần là Hà Đông quận.”
“Hà Đông quận?” Tiêu Ngôn nhíu mày, thoáng sang Bùi Nghiên, :
“Hà Đông Bùi thị cũng ở nơi , các ngươi thật duyên.”
“Hà Đông Bùi thị quả là thế gia thư hương trăm năm, thư viện Bùi gia chẳng kém Quốc Tử Giám ở Biện Kinh. Nay Trạng Nguyên cũng xuất Hà Đông, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Bùi Nghiên chỉ nhàn nhạt liếc ngoài cửa sổ, giọng điệu xa cách:
“Điện hạ quá lời.”
Ngoài Quỳnh Phương Lâu, thuyền hoa chen chúc, đèn lồng sáng rực soi lên gò má , ánh sáng khắc họa đường nét cương nghị, mắt phượng dài khẽ híp , thoáng lóe tia sắc lạnh.
Tiêu Ngôn uống thêm một chén, xoay chuyện về phía Bách Lý Tật:
“Họ Bách Lý vốn hiếm, tên của ngươi phần cổ quái. Há chẳng ngụ ý gì chăng?”
Ngón tay Bách Lý Tật khựng chén . Hắn cụp mắt:
“Năm thần đời, thôn làng ôn dịch, gần như c.h.ế.t sạch. Mẫu sinh hạ thần, liền lấy một cái tên tiện mệnh, mong con thể sống sót. Thế nên mới đặt chữ ‘Tật’.”
Cuộc đời cũng hệt như chữ – ngay từ khi chào đời mất cha, bốn tuổi mất , lưu lạc đầu đường xó chợ, giành giật miếng ăn cùng ch.ó hoang. Sau , khi sắp c.h.ế.t đói, gặp một vị tiểu Bồ Tát nhân từ.
Tiểu Bồ Tát ban cho cái tên, cho tiền bạc, đưa khỏi bùn nhơ. Hắn lớn lên kiêu ngạo như trúc xanh, còn cứu năm biến mất, mãi đến hôm qua, khi dạo phố, tình cờ xa xa thấy nàng qua khung cửa sổ phủ đầy hoa lăng.
Chỉ tiếc nàng nhận .
Tiêu Ngôn chép miệng, trong chén rượu ngon bỗng nhạt vị:
“Vậy Bách Lý tên tự chăng?”
Bách Lý Tật nghiêng sườn mặt cương nghị, trong thoáng chốc bỗng trở nên nhu hòa. Hắn khẽ gật đầu:
“Hồi điện hạ, thần tự ‘Phùng Cát’, nghĩa là gặp dữ hóa lành.”
Tiêu Ngôn :
“Tên tự , quả nhiên thú vị.”
Bách Lý Tật khựng giây lát, đôi mắt khẽ thu về:
“Năm thần gặp nạn, chính vị cô nương cứu thần, cũng là đặt cho thần tên tự . Khi đó thần thầm nguyện, nhất định sống sót, phụ ân cứu mạng.”
Nghe đến đây, khóe môi Bùi Nghiên khẽ nhếch, cúi mắt giấu tâm tư. Trong nhã gian, khí bất giác nhuốm chút hàn ý khó hiểu.
Quỳnh Phương Lâu yến tiệc vẫn kéo dài đến tận khuya.
Sau khi thị nữ dìu Tiêu Ngôn rời , Thám Hoa lang cũng say khướt, đỡ xuống nghỉ ngơi.
Chúc Thanh Thuyền hướng Bùi Nghiên cùng Bách Lý Tật gật đầu chào, vội vã rời .
Bách Lý Tật uống nhiều rượu, hai má đỏ ửng, cửa sổ hứng gió, đôi mắt vẫn sáng ngời lạ thường.
Ánh mắt Bùi Nghiên hàm chứa ý dò xét, phía , các ngón tay khép như mũi d.a.o sắc lạnh.
Hai đều mở miệng, gian nhã thất lặng ngắt, khí như ngưng đọng.
“Tự Khanh đại nhân định khi nào thành ?” Bách Lý Tật đưa tay xoa hai má gió đêm quất đến rát rát, ngẩng đầu về phía Bùi Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-55.html.]
Bùi Nghiên khẽ ngoảnh , đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, ẩn chứa lạnh lẽo khó dò.
Kinh Tiên Uyển, tẩm phòng chính.
Từ lúc Bùi Nghiên rời khỏi Quỳnh Phương Lâu, trong lòng Lâm Kinh Chi đè nén một luồng tức khí khó hiểu.
Bữa tối hôm nay nàng cảm thấy chẳng ngon miệng như ngày, vốn tưởng do phòng bếp đổi . Lại ghét bỏ chiếc mỹ nhân sập trong noãn các gần cửa sổ cứng cộm, lên thì ê ẩm cả , xuống thì mỏi eo.
Ngày thường địa phương chí thoại bản còn thấy thú vị, hôm nay xem đến chẳng thấy hứng thú.
Ban đêm, Khổng ma ma thấy nàng ăn uống ít ỏi, liền tự bảo phòng bếp hâm sữa bò mang tới.
Lâm Kinh Chi chỉ uống hai ngụm lắc đầu, chán ghét vì mùi vị hôm nay thơm ngọt như thường lệ.
Khổng ma ma bên hầu hạ, dè dặt cất giọng:
“Thiếu phu nhân là vì bất mãn lang quân đến Quỳnh Phương Lâu uống rượu chăng?”
Lâm Kinh Chi khựng , khẽ :
“Hắn là nam nhân, là đại hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, thể bất mãn.”
Vả tình cảm giữa nàng và , kiếp sớm chấm dứt. Đời , nhiều lắm cũng chỉ là duyên mỏng như sương sớm, gặp gỡ vì nhu cầu.
Khổng ma ma lặng lẽ quan sát thần sắc nàng, song vạch trần, chỉ đến giường sửa chăn gối, cẩn thận hầu hạ nàng xuống.
Bình nước nóng đặt ở cuối sập quá nhiệt, mũi chân Lâm Kinh Chi theo bản năng co .
“Ma ma, ngày sai ngươi tìm cửa hàng, tin tức ?” Nằm mãi ngủ , nàng khẽ hỏi.
Khổng ma ma nhu hòa đáp:
“Thiếu phu nhân phân phó, lão nô nhờ cháu trai nhà đẻ dò xét. Hôm qua gửi thư báo, tìm một mặt tiền cửa hiệu vốn buôn d.ư.ợ.c liệu, phía còn hậu viện thanh nhã, đang chuẩn mua .”
“Lão nô vốn định chờ tin chắc chắn mới bẩm báo.”
Lâm Kinh Chi gật đầu:
“Mua xong, nếu cháu ngươi bằng lòng ở thì giao cửa hiệu cho quản lý, hậu viện để Tịch Bạch trú ngụ. Ta tính để bà lộ diện, Biện Kinh đông mắt nhiều. Bà y thuật giỏi, thành mà mang con nhỏ, dễ khiến kẻ khác dị nghị, chuốc phiền toái.”
Khổng ma ma mỉm :
“Nếu thiếu phu nhân ưu ái, tự nhiên nguyện lưu . Trước vẫn buôn bán bên ngoài, là vì gia thất vướng bận. Nay cưới vợ sinh con, an cư ở Biện Kinh cũng là nhất.”
Lâm Kinh Chi cùng bà trò chuyện hồi lâu, dần dần mới thấy buồn ngủ.
Ngay lúc nàng mơ màng sắp , bên ngoài vang lên tiếng động, tiếng nha hành lễ.
Trên má bỗng truyền đến cảm giác ngưa ngứa, mùi rượu nhè nhẹ phả qua. Nàng theo bản năng đưa tay gạt , chạm thẳng môi Bùi Nghiên nóng rực. Một trận ẩm ướt ngưa ngứa, lòng bàn tay đau như khẽ cắn.
Lâm Kinh Chi giật trợn mắt, thấy ảnh cao lớn của Bùi Nghiên khoanh tay cạnh giường, ánh mắt phức tạp dừng nàng.
“Trong hoa lâu, tiểu nương tử đều là mỹ mạo?” Nàng còn ngái ngủ, buột miệng hỏi.
Vừa dứt lời mới nhận bản lỡ lời, giống hệt như nàng đang ghen. Lâm Kinh Chi dứt khoát mặt , tránh ánh mắt .
CuuNhu
“Cô nương Quỳnh Phương Lâu xinh , chẳng thấy. gần, liếc qua Trạng Nguyên lang một cái.”
“Quả thực sinh tuấn tú phi phàm.” Giọng Bùi Nghiên châm chọc.
Lâm Kinh Chi ngẩn , lúc mới hiểu — vẫn còn để tâm chuyện ban ngày nàng phố liếc Trạng Nguyên lang.
Rõ ràng nàng hề chế giễu việc tới Quỳnh Phương Lâu uống rượu, mà cứ ghi nhớ mãi chuyện cỏn con .
Dẫu nàng thấy Trạng Nguyên lang tuấn tú, thì thể gì ?
Khó nhọc lắm mới ép xuống tính tình, giờ phút bùng lên.
Lâm Kinh Chi hít sâu, với Bùi Nghiên:
“Lần phu quân đến Quỳnh Phương Lâu, chẳng bằng thuận tiện mang theo cùng. Thiếp cũng tận mắt xem Trạng Nguyên lang tuấn dật như phu quân .”
Bùi Nghiên sắc mặt thoắt đen, bước đến gần, đầu ngón tay kẹp chặt cằm nàng.
“Nghĩ cũng đừng mơ.”
Giờ khắc , nhớ ánh mắt Bách Lý Tật nàng, trong mắt tràn đầy ái mộ, lòng liền dâng lên một cơn hoảng loạn. Dù thể xác định, nhưng chỉ cần nghĩ đến một tia khả năng, cũng ghen ghét thôi. Cái cảm giác sợ hãi vô pháp ngăn cản , khiến chỉ cả đời giam nàng , giấu nàng thật kỹ.
Đêm về khuya, Lâm Kinh Chi dần chìm giấc ngủ.
Nàng vốn uống dược, ban đêm ngủ say. Trong phòng ngoài hương thơm thoang thoảng nàng, còn phảng phất mùi t.h.u.ố.c chua xót.
Bùi Nghiên ngửa, nhắm mắt mở mắt đều hiện lên gương mặt lạnh nhạt của nàng. Hắn suốt một đêm ngủ, đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hửng sáng, mới khẽ khàng dậy, sang thư phòng ngoài viện.
Hắn ngay ngắn án thư, tay kẹp chặt bút lông, từng hàng chữ Kim Cương Kinh.
Chỉ kinh văn mới thể khiến lòng lắng xuống.
“Chủ tử.” Ngoài thư phòng vang lên giọng ám vệ.
Ngòi bút trong tay khựng , một giọt mực rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh, loang thành vệt đen đặc.
Đỉnh mày thoáng nhíu.
“Nói.”
Ám vệ quỳ bên ngoài, cung kính bẩm:
“Hồi bẩm chủ tử, Lý phu nhân trong cung phát bệnh, nhất quyết đòi gặp ngài.”
Bùi Nghiên con mắt u lãnh:
“Nói với bà , gặp.”
Ám vệ căng cứng, lấy hết dũng khí tiếp:
“Lý phu nhân tự c.ắ.t c.ổ tay, tuy nguy hiểm tính mệnh, nhưng bệ hạ cũng đang ở bên cạnh .”
…
Vĩnh Ninh Cung, tẩm điện vắng lặng.
“Bệ hạ,” một giọng nữ nhân yếu ớt run rẩy, “Nghiên ca nhi trở về kinh lâu , ngài còn chịu nhận nó là Lục hoàng tử? Thiếp còn nhiều thời gian, chỉ mong khi lìa đời, thể thấy Nghiên nhi danh chính ngôn thuận, trở thành hài tử của ngài.”
Đế vương bên giường, ôm trong lòng một nữ tử gầy gò tiều tụy. Dẫu , vẫn còn phảng phất bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành thuở trẻ.
“Nghiên nhi mới hồi kinh, lúc.”
Ông mặc hoàng bào rực rỡ, cả gương mặt ẩn trong bóng tối, rõ thần sắc.
Bên ngoài vang lên giọng ám vệ:
“Bệ hạ, điện hạ tới.”
Chẳng bao lâu, Bùi Nghiên bước tẩm điện quạnh quẽ.
“Phụ hoàng, mẫu .” Hắn hành lễ.
Trong lòng đế vương, Lý phu nhân gắng gượng dậy, ánh mắt mờ đục rơi lên mặt . Vẻ mặt bà nửa nửa :
“Con còn trở về , Nghiên ca nhi? Bao năm xa cách, con hồi kinh , chỉ ghé thăm một , đó vì chuyện lục tiểu thư Lâm gia mà xa lạ với . Ta là mẫu của con, nàng bất quá chỉ là yêu tinh câu dẫn!”
Đôi mắt Bùi Nghiên thoáng tối sầm, tầm rơi xuống cổ tay bà đang quấn băng trắng, m.á.u vẫn rỉ .
“Mẫu chẳng lẽ ngay cả bản cũng quý trọng?” Hắn lạnh nhạt cất giọng.
“Lục Lang!” Đế vương trầm giọng, “Bà dù thế nào cũng là mẫu ngươi.”
Bùi Nghiên mím môi:
“Đêm khuya gọi nhi tử tới, mẫu việc gì?”
Lý phu nhân ánh mắt lóe hận ý:
“Nếu con bức tử , thì hưu thê . Nữ tử Lâm thị vốn thể sinh hài tử, với phận của con, đáng cưới tiểu thư Ngũ tộc mới xứng.”
Đáy mắt Bùi Nghiên thoáng gợn sóng, lạnh lẽo đáp:
“Mẫu ngoài chuyện , còn điều gì khác ? Nếu , nhi tử xin cáo lui.”
Lời dứt, Lý phu nhân cả run rẩy, môi trắng bệch, thở gấp thôi. Một cung nữ vội quỳ bên cạnh, hoảng hốt lấy an thần nhét miệng bà.
Hồi lâu, bà mới từ từ lịm .
Đế vương dậy, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt hốc hác của Lý phu nhân, ánh mắt sâu xa sang Bùi Nghiên:
“Lâm thị , nếu ngươi còn lòng thì lưu . Mẫu ngươi tuy tay phần cực đoan, nhưng cũng là lẽ thường tình. Thân phận nàng , vốn chẳng xứng với ngươi.”
Bùi Nghiên lạnh lùng phụ ruột thịt.
Kẻ nam nhân cao quý nhất thiên hạ , vì ngôi báu mà đưa mẫu cung, biến bà từ hòn ngọc tay thành phu nhân thất thế giam hãm.
Lý gia vốn hiển hách, nay dần tàn lụi, chỉ còn nữ nhân xuất giá, tuyệt còn nam đinh. Thêm vài thập niên, một khi mẫu mất , trưởng tử kế thừa, Lý thị sẽ biến mất khỏi thế gian.
Bùi Nghiên cảm thấy nực đến cực điểm.
Mẫu đến nay vẫn hiểu rõ, nam nhân bà ái mộ bao năm, rốt cuộc từng yêu bà chỉ tham luyến thế lực lưng Lý thị.
Lý thị diệt, kế tiếp sẽ đến Bùi, Chung, Thôi, Thẩm… chẳng qua cũng chỉ nối gót mà thôi.
Còn cái gọi là nữ Ngũ tộc cao quý , chẳng qua vì hoàng thất lấy một xuất danh giá để tô vẽ huyết thống cho chính .
Ngay cả chính , cũng chỉ là quân cờ do nam nhân tự tay dưỡng dục, hà khắc mài giũa, để trở thành một thừa kế vô tình vô nghĩa.
Phụ hoàng , trăm mưu ngàn kế. Mà , chẳng qua là tử đưa lên ván cờ .
Có lẽ, vốn cũng vô tình.