Chiết Xu - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:25:04
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Nghiên rõ ràng cảm nhận thể mềm mại trong n.g.ự.c khẽ run, đôi mắt ẩn chứa cả kinh hãi lẫn giận dữ.
“Ta tự uống.”
Môi Lâm Kinh Chi mấp máy, giọng mềm yếu như sắp bật .
Ngực Bùi Nghiên căng thắt, một luồng đau đớn bỏng rát xẹt qua . Hắn vẫn điềm nhiên, bưng chén t.h.u.ố.c đưa tới bên môi nàng.
Một chén t.h.u.ố.c chẳng nhiều, nàng uống phân nửa, nâng tay lấy . Đầu ngón tay lạnh, từ lấy một miếng mứt quả, dịu dàng đặt cánh môi hôn đến sưng đỏ.
Vị chua ngọt của mứt quả pha loãng cơn đắng ngắt nơi đầu lưỡi, khiến vị t.h.u.ố.c khó ngửi dễ chịu hơn đôi chút.
Lâm Kinh Chi ngậm mứt quả trong miệng, đôi mắt lấy một tia ấm áp, chỉ bằng ánh băng giá, tựa hồ vùi lấp cả .
Bùi Nghiên bỗng ngửa đầu, yết hầu khẽ chuyển động, uống nốt nửa chén t.h.u.ố.c còn , áp môi lên, ép nàng cùng chia sẻ.
“Đợi nàng bình phục , mỗi ngày sẽ ở đây trông chừng.”
“Nếu ở trong phủ, cũng sẽ giám sát nàng uống t.h.u.ố.c .”
Lời thản nhiên, đôi bàn tay chậm rãi buông lỏng cổ tay nàng.
Trong thoáng ngây của Lâm Kinh Chi, bất ngờ cúi xuống, đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm răng trắng nhỏ, cuốn lấy miếng mứt quả trong miệng nàng.
Cánh môi lạnh lẽo vương chút ngọt lành, thần thái sắc bén nơi mày mắt bỗng thoáng hóa thành ôn nhu, nhưng chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhanh đến mức như một ảo ảnh.
Ngoài phòng mưa rơi rả rích, cửa sổ đóng chặt, khiến thêm nặng nề phiền muộn.
Tay Lâm Kinh Chi rơi khỏi bờ vai , buông xuống tà váy, lúc nàng mới phát hiện cả hai đều chật vật. Chén t.h.u.ố.c đổ loang, áo quần ướt dán sát da thịt, thấp thoáng bóng dáng mờ ảo. Trên cổ , vết c.ắ.n rõ ràng, in hằn dấu răng nhỏ nhắn.
Nàng ép uống thuốc, liền dồn hết sức c.ắ.n mạnh. Nếu bôi thuốc, vết thương hẳn sẽ để sẹo. Nghĩ đến chuyện , nơi dễ thấy nhất lưu dấu răng của cả đời, Lâm Kinh Chi bỗng cảm thấy chút quái lạ.
“Đi tắm.”
Ánh mắt nàng, bình thản mà sâu thẳm.
Trong phòng tắm để sẵn nước ấm. Bùi Nghiên bế nàng đặt bồn, tiếng nước lách tách, cầm khăn trắng, cẩn thận chà lau lưng nàng.
CuuNhu
Lâm Kinh Chi khép mắt, chẳng còn sức phản kháng, cũng từ chối sự hầu hạ của . Ban ngày còn dự hoa yến, đêm cưỡng ép uống thuốc, tâm tình kịch liệt d.a.o động, cộng thêm tác dụng của dược, nàng dần .
……
Nàng nhớ trở giường từ khi nào. Đến khi mở mắt, ngoài phòng mặt trời lên cao. Dưới hành lang, loáng thoáng tiếng nha và bà tử rón rén bước chân.
“Khổng ma ma.”
Nàng khẽ gọi, một lát , Khổng ma ma cùng nha hầu hạ.
Được một giấc ngủ yên, đêm qua cũng chẳng gặp ác mộng, hôm nay tâm tình nàng hiếm khi thoải mái.
Đang dùng cơm trưa một nửa, Lục Vân : “Thiếu phu nhân, Thẩm gia phái bà tử đưa tới cái .”
Nàng cúi mắt , là một phong thư mang mùi đàn hương, chữ hiển nhiên do chính tay Thẩm thái phu nhân . Mở đầu hai chữ “Chi Chi”, nét bút trầm , tựa hồ cân nhắc lâu mới hạ bút.
Thẩm thái phu nhân vốn là , đối xử với nàng cũng chu đáo. Thẩm gia Thẩm Quan Vận, nàng thể nào nảy sinh cận.
“Ngươi với đưa thư, hôm qua khi dự hoa yến trở về phong hàn, đợi khi nào khỏi bệnh sẽ đến Thẩm gia bái phỏng.”
Lâm Kinh Chi thu hồi ánh mắt, trong mắt chỉ còn vẻ lạnh nhạt xa cách.
“Vâng.” Lục Vân đáp khẽ.
“Khổng ma ma.”
Lâm Kinh Chi ăn nữa.
Nàng đặt thìa xuống, ngẩng mắt đang phía vì nàng chia thức ăn.
“Nếu mở một hiệu t.h.u.ố.c ở Biện Kinh, ma ma thấy thế nào?”
Khổng ma ma thoáng sững , ngẫm nghĩ một lát mới đáp:
“Thiếu phu nhân vì nghĩ đến việc mở hiệu thuốc? Theo kinh nghiệm của lão nô, cửa hiệu mà lang trung y thuật cao minh, ắt sẽ chẳng cần lo lắng.”
Lâm Kinh Chi mỉm :
“Lúc ở Quan Âm Tự, quen một vị cư sĩ. Ma ma hẳn còn nhớ, giờ cũng ở Biện Kinh, tạm cư tại ngôi chùa bên Tây Hà. Bà vốn là nữ tử, tinh thông phụ chẩn. Nếu chúng dựng hiệu t.h.u.ố.c theo quy cách các cửa hàng sang trọng trong thành, bề ngoài như cửa hàng son phấn, y phục, trang sức… tiền đường bán dược, hậu viện chuyên tiếp nữ quyến, phòng riêng kín đáo, giữ thể diện, tránh phiền toái.”
(Phụ chẩn: khám bệnh cho phụ nữ, phụ khoa)
Khổng ma ma xong, thoáng kinh ngạc, dần dần lộ vẻ xúc động:
“Thiếu phu nhân, chủ ý thật ! Nếu vị cư sĩ quả tài phụ chẩn, mà cửa hàng chỉ chuyên cho nữ nhân, việc ăn ắt hẳn hưng vượng. Dù với nữ tử, nhiều chứng bệnh khó mở miệng, mà lang trung trong thành phần lớn đều là nam nhân, y nữ cực hiếm.”
Lâm Kinh Chi gật nhẹ:
“Ta cũng nghĩ . Còn một việc phiền ma ma.”
Nói nàng thong thả lấy từ tay áo một phong thư chuẩn sẵn.
“Mấy ngày nhà đẻ của ma ma chẳng thêm nhân khẩu ? Chi bằng ma ma nhân cơ hội xin nghỉ về nhà thăm, cũng thuận đường ghé Tây Hà Tự, trao phong thư cho Tịch Bạch cư sĩ.”
Khổng ma ma ngón tay Lâm Kinh Chi đang kẹp lấy phong thư mỏng nhẹ, nhưng nặng nề như ngàn cân. Bà , chỉ cần nhận lấy hôm nay, sẽ chẳng còn đường lui.
“Khổng ma ma chẳng lẽ ?”
Giọng mềm mại của Lâm Kinh Chi vang lên, nhưng khiến lạnh sống lưng.
“Lão nô ngày mai liền xuất phát.” Khổng ma ma khom , cung kính đón lấy.
Sáng sớm hôm , trời còn sáng hẳn.
Trong con hẻm miếu Thần Tài ở phố Đông, một cỗ xe ngựa nhỏ rèm xanh, lặng lẽ từ cửa ngách hậu trạch Kinh Tiên Uyển lăn bánh .
Khổng ma ma trong xe, thần sắc ngưng trọng. Trong tay áo giấu phong thư , khiến bà càng thêm bất an.
Lần lấy cớ trong nhà thêm , xin nghỉ về thăm, vốn là chuyện trong phủ đều . Bà cũng thản nhiên mang theo đồ ban thưởng của thiếu phu nhân, hề chỗ đáng ngờ. Ngay cả Sơn Thương và Vân Mộ, vốn phụ trách an nguy của Kinh Tiên Uyển, cũng chẳng chú ý bà khi về nhà sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-52.html.]
Ngày thứ hai Khổng ma ma rời phủ, Bùi gia liền khách mời mà đến.
Trong phòng khách, Chu thị ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, bên cạnh Chu ma ma hầu hạ.
Bùi Y Liên một bên, vẻ mặt khẩn trương, trong mắt còn lộ nét sợ hãi, về phía Lâm Kinh Chi thôi.
“Lâm thị.” Chu thị mở miệng, giọng nghiêm nghị, mặt chẳng còn nửa phần hòa khí:
“Theo quy củ, ngay ngày đầu tiên đến Bùi phủ Biện Kinh, ngươi nên chủ động tới thỉnh an. Vậy mà để tự đến gặp ngươi, ngươi còn coi trọng lễ nghĩa với trưởng bối chăng?”
Lâm Kinh Chi bước lên, tay bưng chén dâng, nhưng Chu thị nhận, bộ dạng như bà mẫu lập quy củ cho con dâu.
Nước nóng bỏng, ngón tay mềm mại của nàng bắt đầu rát. Nàng hôm nay Chu thị quyết hạ uy. Nàng từ tốn thẳng, đặt chén xuống, mỉm :
“Mẫu cũng đúng. Tức phụ trong lòng ngày ngày tưởng nhớ mẫu , chẳng qua dạo gần đây mưa nhiều, bất tiện, nên mới kịp tới thỉnh an.”
Chu thị thấy dáng vẻ thản nhiên , trong lòng lập tức nổi giận. Từ khi gả Bùi gia, bà coi trọng nhất là đoan trang quy củ, từng dung thứ kẻ nào dám để bà mắt. Nhất là đứa con bà yêu thương, Bùi Sâm, Bùi Nghiên bẻ gãy tay, đến giờ vẫn hồi phục.
“Lâm thị, ngươi thật to gan!”
Sắc mặt Chu thị xanh mét, n.g.ự.c tức đến khó thở, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm Lâm Kinh Chi.
Lâm Kinh Chi khẽ tựa tay Tình Sơn, thong thả lùi một bước:
“Nếu mẫu cho rằng nhi tức thất lễ, xin trực tiếp tìm phu quân luận tội. Dù vì chuyện mà hưu , cũng chẳng hai lời.”
Chu thị trừng nàng, nhớ tới lời dặn dò của trượng phu Bùi Tịch khi .
Bà hít sâu nén giận, gằn giọng:
“Tốt. Từ mai trở , bất kể lang quân ngươi ở Bùi gia Biện Kinh , ngươi đều trở về, ở bên cạnh tận hiếu!”
“Sâm ca nhi nhà còn thú thê, bên cạnh cũng chỉ ngươi là trưởng tức, nghĩ hẳn chẳng thể rời xa ngươi.”
Chu thị bỗng đổi thái độ, chẳng hiểu vì thốt một phen lời lẽ êm tai.
Lâm Kinh Chi cũng đường đột khước từ. Nàng thu liễm tia lạnh trong mắt, mỉm dịu dàng đáp:
“Bên cạnh mẫu tất nhiên tận hiếu. Đợi đêm nay phu quân trở về, nhi tức sẽ xin chỉ thị của phu quân. Nếu phu quân gật đầu, nhi tức há dám hai lời.”
Trong lòng Chu thị lửa giận vẫn bốc ngùn ngụt, nhưng ngoài mặt ép xuống. Bà thẳng Lâm Kinh Chi, giọng lộ vẻ uy hiếp:
“Nếu ngày mai ngươi tới, liền gióng trống khua chiêng, mang theo nha bà tử đến cửa, đón ngươi trở Bùi gia. Nghiên ca nhi tức phụ, mong ngươi suy nghĩ cho kỹ, đây rốt cuộc là đất Biện Kinh, chân thiên tử.”
Lâm Kinh Chi quả thực ngờ Chu thị thể lời mềm cứng đến thế. Với hiểu của nàng về Chu thị, dường như kẻ cố ý dạy cho bà .
Trong khoảnh khắc , Lâm Kinh Chi chợt nhớ đến gia chủ Bùi trạch – Bùi Tịch. Kẻ đó nghiêm khắc, ít khi , chán ghét nàng đến cực điểm.
Trong sảnh, khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Một phen đấu khẩu qua , Chu thị miễn cưỡng đè xuống tức khí. Chỉ Bùi Y Liên chẳng yên, đôi mắt ngấn nước, tựa như sắp òa.
Nghĩ đến Bùi Tịch, ánh mắt Lâm Kinh Chi chợt lạnh . lúc , tầm mắt nàng dừng bình phong phủ đầy tử đằng màu tím nhạt như mây khói.
Kiếp , Chu thị luôn canh cánh chuyện thế đẻ của Bùi Nghiên. Trong đầu Lâm Kinh Chi bất giác thoáng hiện mấy lời Khổng ma ma từng vô tình nhắc tới: tử đằng cùng Lý gia mối quan hệ sâu xa.
Nếu Chu thị mẫu của Bùi Nghiên là Lý thị – một trong Ngũ đại thế tộc, chẳng rõ bà còn thể giữ bình thản mặt Bùi Tịch .
Trong mắt Chu thị, Bùi Nghiên chính là kình địch của Bùi Sâm, thậm chí thể thế vị trí con trưởng duy nhất, trở thành kế thừa gia chủ đời .
Nếu Bùi Tịch ngấm ngầm bày kế bức nàng về Bùi gia ở Biện Kinh, thì nàng cũng nên chuẩn một phần đại lễ dâng trả.
Lâm Kinh Chi ngẩng mắt, Chu thị:
“Mẫu , nhi tức suy nghĩ kỹ. Quả thực mẫu sai. Hôm nay vất vả đến đây, nhi tức tất tận hiếu. Hay là mời mẫu cùng dạo quanh đình viện, đợi dùng cơm trưa xong hãy hồi phủ, chẳng ?”
Chu thị thấy nàng bỗng mềm giọng, nghĩ một chút liền gật đầu thuận theo.
Đầu hạ, nắng chan hòa, gió nhẹ mang theo hương ngọt tử đằng thoảng qua.
Ba cùng nha , bà tử theo , từ hành lang thẳng đình viện. Trước mắt bỗng sáng bừng: một gốc tử đằng cổ thụ nở rộ như mây tím, che kín nửa vòm trời.
Bùi Y Liên mở tròn đôi mắt, kéo tay áo Lâm Kinh Chi reo lên:
“Tẩu tẩu, tử đằng thật ! Cành lá cao ngang nóc nhà, ca ca tìm từ ? Ở Hà Đông từng thấy.”
Lâm Kinh Chi mỉm , khẽ chạm ngón tay chóp mũi nàng:
“Nghe mấy ma ma trong viện kể, gốc tử đằng sống hơn trăm năm. Nơi đây vốn là tổ trạch của Lý gia, khi Thái Tổ gia phu nhân vốn say mê tử đằng, nên hao hết công sức mà dựng nên phủ . Không rõ phu quân bằng thủ đoạn nào mà thể mua từ tay Lý gia, sửa sang, đổi tên thành ‘Kinh Tiên Trạch’.”
“Lý gia nào ?”
Nghe thế, sắc mặt Chu thị thoáng chốc biến đổi, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lâm Kinh Chi vờ như nhận , tiếp lời:
“Nghe là Lý thị thuộc một trong Ngũ tộc thế gia. Nữ tử Lý thị vốn yêu tử đằng, chẳng lẽ mẫu từng qua?”
“Lý thị? Ngũ tộc Lý thị ư?” Sắc mặt Chu thị liền đổi hẳn. Cả run rẩy vì giận, nhưng vẫn cố nén để khỏi lộ . Bà siết chặt khăn trong tay, hận thể lập tức về chất vấn Bùi Tịch.
Năm đó, chỉ vì Bùi Tịch cùng thái phu nhân quá mực sủng ái Bùi Nghiên, bà từng nghi ngờ phận mẫu thể liên quan đến Ngũ tộc. Mỗi nghĩ đến dáng vẻ kín miệng của trượng phu khi nhắc tới đẻ Bùi Nghiên, Chu thị như khối đá nghẹn ở cổ, đêm đêm chẳng thể yên giấc.
Mà , chỉ một lời vô tình của Lâm Kinh Chi như nhát roi quất thẳng tâm can bà , khiến ngọn lửa oán hận bùng lên dữ dội.
Lý gia tổ trạch, tử đằng trăm năm … Nếu Bùi Nghiên huyết mạch Lý gia, bọn họ chịu lưu phủ cho ? Trừ phi bộ Lý gia đều hóa điên!
“Chu ma ma, thấy chút mệt, ngươi dìu trở về.” Chu thị vội giấu vẻ giận dữ, giọng gượng gạo mà hòa hoãn.
“Mẫu , ? Có cần thỉnh lang trung ?” Bùi Y Liên lo lắng hỏi.
Chu thị duỗi tay xoa gương mặt non mềm của con gái, dịu giọng:
“Phủ của tẩu tẩu con quả thật xinh , xem con cũng thích nơi . Vậy hôm nay con ở đây chơi một ngày, ngày mai sẽ phái Chu ma ma tới đón, ?”
Bùi Y Liên do dự, còn lo cho thể mẫu . May Chu ma ma khuyên thêm, nàng mới gật đầu thuận theo.
Chu thị nhẫn nhịn suốt hai mươi mốt năm. Nếu mẫu Bùi Nghiên quả thực là nữ tử Lý thị – một trong Ngũ đại thế tộc, thì trong mắt bà, nửa đời khổ cực để sinh hạ con trưởng Bùi Sâm chẳng khác nào một trò cay nghiệt.