Chiết Xu - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:16:46
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài phòng, sắc trời đen đặc như mực.

Mưa đập ào ào lên song cửa, cuồng phong lay động, trong viện hoa tử đằng gió bứt rơi, cánh tím lả tả phủ đầy mặt đất.

Ánh mắt Bùi Nghiên từ mu bàn tay Lâm Kinh Chi đ.á.n.h dần dần rời , nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đường cong quai hàm căng chặt.

“Ta tắm.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, xoay bước tịnh phòng.

Khổng ma ma đội mưa mà đến, trong tay bưng hộp đồ ăn. Vừa cửa liền thấy Lâm Kinh Chi ngẩn cửa sổ, cửa chỉ khép hờ để mặc mưa lạnh hắt , tóc nàng ướt dính, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt gió rét.

“Thiếu phu nhân.” Khổng ma ma vội vàng đặt đồ ăn xuống, tiến lên đóng cửa sổ.

ngoài viện nhỏ giọng : “Thanh Mai vẫn còn quỳ ngoài đó, thiếu phu nhân chẳng nỡ đuổi ư? Không bằng sai thẳng tay tống cổ, miễn cho nàng cứ lượn lờ mắt, quấy nhiễu .”

Lâm Kinh Chi thoáng liếc mắt cửa sổ, đáy mắt dâng lên vài phần trầm lắng, nàng chần chừ mãi.

Cuối cùng mới khẽ : “Mặc kệ . Nàng quỳ, cứ để nàng quỳ.”

“Dù chỗ hành lang cũng chút che chắn, nửa đêm mà đuổi , nhỡ gặp kẻ thì càng bất tiện.”

Không bao lâu, Bùi Nghiên tắm gội xong bước . Trong phòng đặt lò than ngân sương, thấy lạnh. Hắn chỉ khoác áo mỏng, mùi xà phòng thanh tân hòa lẫn hương thuốc, rửa sạch mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Khổng ma ma thấy , dọn dẹp bữa tối xong liền nhanh chóng lui xuống.

Trong phòng lặng ngắt, càng nổi bật ngoài viện mưa gió ầm ầm, như ai x.é to.ạc vòm trời để một vết nứt sâu. Việc trong tay còn chồng chất, thể chậm trễ. Bùi Nghiên xuống bàn bát tiên bên cạnh nàng, tự lấy chén đũa, chờ nàng gắp thức ăn, cứ thế ăn luôn. Hắn ăn uống nhã nhặn, song tốc độ nhanh. Trong khi Lâm Kinh Chi còn mới nhấp nửa chén chè, ăn xong cả bát cơm đầy.

Đặt chén đũa xuống, nghiêng mắt nàng vẫn chậm rãi uống chè, gương mặt thoáng vẻ thất thần. So với nửa năm thành hôn, nàng tựa hồ gầy nhiều. Thắt lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh, tựa chỉ cần một tay là thể bẻ gãy.

Không rõ từ khi nào, trong mắt nàng chẳng còn nét thẹn thùng. Đối với ngày càng xa cách, thản nhiên lạnh nhạt. Những khi hai đơn độc ở chung, nàng từng thật lòng nở nụ với .

Trong lòng bất chợt dâng lên một cỗ cam tâm, n.g.ự.c nghẹn , đồ ăn nuốt xuống cũng hóa thành vị chua xót dâng tận cổ. Hắn còn vô việc thành, thể để tâm tư đều vướng bận vì nàng?

Lúc cưới nàng, chẳng qua cũng là cân nhắc lợi hại, vì nhất thời động lòng trắc ẩn. Cảm thấy nàng ngoan ngoãn thuận theo, chẳng gia thế lớn chống lưng, cái gọi là Dự Chương hầu phủ cũng chỉ là một gia tộc đang sa sút mà thôi.

So với việc cưới nữ tử do trong cung an bài, những Bùi gia lựa chọn kỹ lưỡng đưa đến, thì càng tình nguyện cưới nàng – lục cô nương thứ nữ Dự Chương hầu phủ, vốn là hôn sự do Chu thị ghen ghét mà thành.

Thế nhưng gần một năm ở chung, chẳng thừa nhận rằng bản sinh lòng tham niệm, động tâm với nàng. Hắn nàng nhiều hơn thế.

Cái d.ụ.c vọng chiếm hữu ghê gớm từ đáy lòng dâng lên, ánh mắt thoáng tối, suýt nữa nhịn nổi mà kéo nàng n.g.ự.c .

“Nàng nghỉ sớm , đây.”

Hắn dậy, đổi xiêm y, mở cửa bước giữa màn mưa.

Lâm Kinh Chi lặng bàn, đôi mắt đẽ phủ một tầng hờ hững. Nhìn bóng dáng thẳng tắp dần tan biến trong cơn mưa, nàng mới chậm rãi thở một nặng nề.

Khổng ma ma rón rén tiến , thu dọn bữa ăn lạnh ngắt, dìu nàng trở về phòng chính nghỉ ngơi.

Hôm , trời còn sáng, Lâm Kinh Chi đột nhiên giật tỉnh dậy từ mộng. Nàng ôm ngực, tim đập dồn dập như sấm, đôi môi mất hết huyết sắc. Nàng ngơ ngác màn trướng thêu mây hoa cao, ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân rét buốt.

“Thiếu phu nhân!”

Tình Sơn thấy nàng tỉnh, vội bưng nước mật ong cho uống, đặt gối dựa lưng, tay cầm khăn mấy .

“Người thấy ác mộng ?” 

Lâm Kinh Chi uống nước xong, sắc mặt mới khá hơn một chút.

Tình Sơn lo lắng : “Lang quân rời bao lâu, nô tỳ liền động tĩnh, phòng xem thì thấy đang gặp ác mộng, gọi thế nào cũng tỉnh. Nô tỳ cùng Khổng ma ma phiên canh, sợ sốt cao mà hại .”

Trong mộng rốt cuộc thấy gì, nàng nhớ rõ. Chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, khó chịu vô cùng.

“Giờ nào ?” Nàng khẽ hỏi.

“Giờ Dần qua, nếu trời tạnh, lát nữa mặt trời sẽ ló dạng.”

“Người nghỉ thêm một lát, giờ Thìn nô tỳ gọi dậy.”

“Không cần.” Nàng lắc đầu.

“Thanh Mai vẫn còn quỳ ngoài ?” Lâm Kinh Chi đột ngột ngẩng mắt.

Tình Sơn bất đắc dĩ gật đầu: “ . Cả đêm mưa lớn, nàng ướt sũng. Khổng ma ma thương tình đưa dù giấy, nàng cũng chẳng chịu che, chỉ cố chấp quỳ về hướng phòng chính.”

Lâm Kinh Chi giật . Ngón tay vô thức vuốt ve thành chén , nàng trầm mặc lâu.

Sau cùng mới phân phó: “Ngươi lấy khế của Thanh Mai cho . Bảo nàng từ nay chỉ tạp dịch trong viện, cho phép, bước phòng nửa bước. Nếu trong lòng còn ôm ý khác, cứ theo quy củ mà xử, phạm trọng tội thì đ.á.n.h c.h.ế.t cũng tha.”

Tình Sơn bao lâu liền mang Thanh Mai ướt sũng tới.

Thanh Mai dám bước phòng, chỉ quỳ ngoài cửa, hướng về phía Lâm Kinh Chi hành lễ.

Gương mặt nhỏ gầy gò trắng bệch như tờ giấy, nàng dập đầu ba cái, giọng run run:

“Nô tỳ tạ thiếu phu nhân thu lưu.”

Lâm Kinh Chi thần sắc lạnh nhạt, khẽ gật:

“Mang nàng xuống, thu xếp sạch sẽ.”

Đến buổi chiều, Khổng ma ma vội vàng tiến , khuôn mặt vốn ôn hòa hiếm khi hiện vẻ nghiêm nghị.

“Thiếu phu nhân, hôm nay bên ngoài đưa tới mấy thiệp mời.”

Lâm Kinh Chi thoáng nghi hoặc, ngước mắt Khổng ma ma, dời ánh mắt xuống chồng thiệp trong tay bà. Lá thiệp đầu tiên là của trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi – con gái ruột của Chung Thái hậu.

Nàng do dự một chút, đưa tay nhận lấy.

Vào tay mới , đó là cả một chồng dày. Ngoài Tiêu Sơ Nghi, còn thiệp của đại cô nương Thẩm gia – Thẩm Quan Vận, thêm Tần gia, Lý gia, Thanh Hà Thôi gia, và cả mấy danh môn trong thành Biện Kinh mà nàng từng giao tiếp.

Đời , nào đãi ngộ như hôm nay.

Khổng ma ma thấy nàng chau mày suy tư, tưởng nàng phiền muộn vì khó xử với các thế gia đại tộc, liền khuyên:

“Thiếu phu nhân chớ quá khẩn trương. Ngoại trừ Sơ Nghi trưởng công chúa, những nhà khác nếu , trực tiếp từ chối cũng . Cho dù các nàng là vì lang quân hiện giờ giữ chức Đại Lý Tự Khanh, phận trưởng tử Bùi gia, cùng thiếu phu nhân kết giao, cũng cần quá bận lòng.”

Thiệp của Thẩm gia Thẩm Quan Vận, tất nhiên nàng sẽ .

đến thiệp của Thanh Hà Thôi gia, Lâm Kinh Chi thoáng trầm ngâm. Bởi nàng nhớ rõ, đại cô nương Bùi gia – Bùi Y Trân, cũng chính là tỷ tỷ ruột của Bùi Y Liên, hiện gả cho trưởng tôn Thôi gia. Hơn nữa, đương gia chủ mẫu Thôi gia – Bùi Nguyệt Trai, chính là nữ nhi duy nhất của Bùi thái phu nhân, cũng là cô mẫu của Bùi Y Trân.

Đời nàng từng gặp Bùi Nguyệt Trai, chỉ thể vị cô mẫu , khó khỏi nhà. Bởi thế những mừng thọ ở Bùi phủ, bà đều lộ diện.

Trong mắt Lâm Kinh Chi hiện lên nhiều tầng cảm xúc, ngón tay khẽ siết chặt tấm thiệp, giữa mày càng thêm cau chặt. Một lát nàng mới với Khổng ma ma:

“Ngươi hồi đáp Sơ Nghi trưởng công chúa, ba ngày ngắm hoa yến, chắc chắn sẽ đến.”

“Còn về những nhà khác…”

CuuNhu

Nàng rút riêng thiệp của Thôi gia :

“Ngươi nhắn với quản sự Thôi gia, yến ngắm hoa . Chờ thêm vài ngày, sẽ tự tới cửa bái phỏng, cũng tiện chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến Thôi gia thiếu phu nhân Bùi Y Trân.”

Khổng ma ma , liền mỉm gật đầu:

“Thiếu phu nhân an bài như thế là thỏa đáng nhất. Nếu chỗ nào cũng thì khó tránh khỏi sơ hở, đắc tội khác. Chỉ cần nhận lời Sơ Nghi trưởng công chúa ngắm hoa yến, mấy ngày nữa tự tới Thôi gia bái phỏng, là vẹn .”

“Ừm.” Lâm Kinh Chi hờ hững đáp.

Thoáng chốc, đến ngày hẹn – Sơ Nghi trưởng công chúa mở yến ngắm hoa.

Sáng sớm hôm , sương mù mịt mờ. Mưa to nhiều ngày ngưng, trong khí thoang thoảng mùi đất ẩm.

Xe ngựa chuẩn sẵn. Vân Mộ tự đ.á.n.h xe.

Khổng ma ma đỡ Lâm Kinh Chi lên xe, Tình Sơn cùng Lục Vân xe nhỏ theo phía .

Hôm nay nàng đặc biệt ăn mặc tinh tế. Khuôn mặt kiều diễm điểm nhẹ son phấn, che một tấm mạn mỏng. Khi bước lên xe, tà váy xòe nhẹ, tay áo rộng rũ xuống, lộ cổ tay trắng nõn cùng ngón tay thon dài sạch sẽ.

Tiêu Sơ Nghi tuy từng gả, nhưng Thái hậu cùng thiên tử sủng ái, ba mươi tuổi ban phủ công chúa ngoài cung. Vì thế nàng quanh năm ở phủ công chúa, mỗi tháng dành ít ngày cung hầu chuyện Thái hậu Chung thị.

“Bùi thiếu phu nhân quả nhiên đến, điện hạ từ sáng sớm nhắc tới ngừng.”

Lâm Kinh Chi mới bước xuống xe ngựa, phủ công chúa một ma ma sủng tín đón.

“Lão nô họ Triệu, nếu thiếu phu nhân chê, cứ gọi lão nô là Triệu ma ma.”

Canh giờ tới cũng sớm, muộn. Trước cửa phủ công chúa, xe hoa lộng lẫy, y phục rực rỡ, qua như dệt cửi.

Có thể đãi ngộ như Lâm Kinh Chi, quả thật hiếm .

Huống chi đây là Sơ Nghi trưởng công chúa tự ban thiệp mời dự yến ngắm hoa. Thành Biện Kinh , phàm là nữ quyến chút giao tình, tất nhiên ai nỡ bỏ lỡ cơ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-50.html.]

Lâm Kinh Chi đeo mạn che mặt, bên chỉ là vài nha , bà tử dung mạo bình thường theo hầu, nên cũng ai nhận phận thật sự.

Chỉ riêng Triệu ma ma dẫn đường, thỉnh thoảng ánh mắt dừng Khổng ma ma. Khi Khổng ma ma , bà liền luống cuống cúi đầu, hiển nhiên cực kỳ kiêng kị.

Đoàn vòng qua ảnh bích, chậm rãi hành lang quanh co, lầu gác điệp trùng trong phủ trưởng công chúa.

Trong phủ tụ tập ít khách nhân.

Người vây quanh nhiều nhất, tự nhiên là Thẩm Quan Vận – con gái độc nhất của Thẩm quốc công Thẩm Chương Hành, từ nhỏ cưng chiều hết mực.

Thẩm Quan Vận thoạt mỉm , nhưng ánh mắt lạnh nhạt, dừng thẳng Lâm Kinh Chi. Chỉ thoáng liếc qua, nàng nhận nữ tử khăn che mặt, vẫn xinh đến kinh .

Hai xuyên qua lớp sa mỏng, xa xa .

“Lâm lục cô nương, lâu gặp.”

Thẩm Quan Vận cất tiếng, giọng đủ để tất cả đều thấy. Nụ nơi khóe môi, rõ ràng là cố ý. Quả nhiên, ánh mắt chung quanh đồng loạt rơi xuống Lâm Kinh Chi.

“Lâm lục cô nương là ai?”

“Lâm thị ở Biện Kinh lục cô nương nào?”

“Đáng tiếc, mạn sa che mất dung nhan …”

Tiếng xì xào vang lên bốn phía.

Ánh mắt Lâm Kinh Chi bình thản đảo qua, chợt dừng , nơi đuôi mày khẽ nhướng. Tần Vân Tuyết cũng mặt, ngay lưng Thẩm Quan Vận.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là Tần Vân Tuyết vấn tóc kiểu phụ nhân, cài trâm vàng khảm ngọc châu, xiêm y mộc mạc, dáng vẻ vẫn yếu ớt như liễu gió, nhưng tinh thần so với ngày ở Bùi gia khá hơn nhiều.

Tần Vân Tuyết cũng chăm chú nàng, ánh mắt tối tăm chẳng giảm nửa phần.

Nghe chung quanh bàn tán, Tần Vân Tuyết lạnh, cất giọng:

“Nàng là thứ nữ Lục cô nương của Dự Chương Hầu phủ.”

“Dự Chương Hầu phủ?”

“Ta sinh trưởng ở Biện Kinh, từng danh hầu phủ ?” Có nghi hoặc.

Tần Vân Tuyết khẽ dùng khăn che miệng:

“Các vị chớ hiểu lầm, Lâm lục cô nương là thứ nữ Dự Chương Hầu phủ ở Hà Đông quận, từng đặt chân tới Biện Kinh. Các tỷ nơi đây tự nhiên cũng . Năm ngoái cùng Quan Vận tỷ tỷ ở Hà Đông tạm trú, từng gặp nàng mấy .”

Nàng càng giải thích, trong đám càng nổi lên tiếng nhạo:

“Sơ Nghi trưởng công chúa là bậc nào, thể mời một thứ nữ nhỏ nhoi dự yến ngắm hoa? Chẳng lẽ nàng cầm giả thiệp mời, trộn phủ công chúa?”

Một lời khích bác, cả đám ríu rít phụ họa, ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Kinh Chi.

Thẩm Quan Vận mà như , giả vờ chẳng liên quan, nhưng rõ ràng là chính nàng khơi mào.

Đình viện vốn yên nhã, thoáng chốc náo động.

Triệu ma ma chau mày, cảm thấy đám quý nữ thành Biện Kinh quả thật quá thiếu lễ nghi.

“Bùi thiếu phu nhân…” Bà định an ủi Lâm Kinh Chi vài câu.

Bỗng, một giọng vui mừng vang lên lưng:

“Là Chi Chi ?”

“Hài tử ngoan, con đến Biện Kinh từ khi nào, báo cho một tiếng? Ngày ngày đều trông mong, nay rốt cuộc cũng gặp .”

Thẩm thái phu nhân vịn tay nha , mỉm tiến đến.

Lâm Kinh Chi ngẩn , vội tháo mạn che mặt, quỳ gối hành lễ:

“Thẩm lão thái thái vạn an.”

Nàng mặc váy hải đường hồng thêu thạch lựu, vai khoác lụa sa thêu hiệt văn, eo thắt đai châu ngọc, dung nhan rực rỡ như hoa, yêu mị mà tục, chính là nhân gian tuyệt sắc.

Đình viện náo nhiệt thoáng chốc lặng như tờ.

Thẩm thái phu nhân bình thản, sang giới thiệu với đám phu nhân phía :

“Đứa nhỏ , quả thật xinh . Ta vốn cho rằng Quan Vận nhà là minh châu Biện Kinh, ai sánh bằng. Không ngờ Chi Chi còn mỹ mạo hơn vài phần. Khó trách lang quân Bùi gia cưới nàng về, coi như trân bảo nâng niu.”

Một lời , bộ tiếng bàn tán đều lắng xuống. Ngay cả Triệu ma ma cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sắc mặt Thẩm Quan Vận cứng , ngón tay siết chặt khăn, móng tay cắm sâu lòng bàn tay mà chẳng .

Lâm Kinh Chi khẽ , hành lễ với các phu nhân phía Thẩm thái phu nhân. Thái độ ung dung, kiêu ngạo, cũng chẳng nịnh hót, động tác chuẩn mực, khiến bắt .

vì nể mặt Thẩm thái phu nhân mà khen ngợi, cũng thật lòng nhan sắc nàng hấp dẫn. Chỉ một chốc, đình viện liền biến thành nơi Lâm Kinh Chi vây quanh như minh nguyệt giữa tinh tú. Khi nàng là chính thất tân nương của Bùi Nghiên – Đại Lý Tự Khanh, càng thêm nhiệt tình, chẳng thua gì lúc Sơ Nghi trưởng công chúa lộ diện.

“Thật náo nhiệt quá.”

Một giọng nữ nhân trầm , mang theo ý , từ phía nhà ấm trồng hoa bên đình viện truyền đến.

Sơ Nghi trưởng công chúa khoan thai bước , tay khẽ vịn cung tì. Nàng mặc cung trang lộng lẫy, minh diễm cao quý, dung nhan bảo dưỡng khéo léo, dù hơn ba mươi vẫn tựa như nữ tử đôi mươi.

Tiêu Sơ Nghi từ nhỏ tiên hoàng sủng ái, đại sư phê mệnh cách quý hiển, nên càng thêm đặc biệt.

“Bùi gia thiếu phu nhân, tiến đây, bồi chuyện.” Nàng mỉm , khẽ vẫy tay.

Lâm Kinh Chi theo bản năng về phía Thẩm thái phu nhân. Ánh mắt tìm đến trưởng bối nương tựa, khiến lòng bà ấm áp, liền vỗ nhẹ mu bàn tay nàng:

“Đừng sợ. Sơ Nghi trưởng công chúa vốn là dễ chuyện trò, nếu nàng thích con, là phúc.”

“Ngày nếu gặp phiền toái, cũng thể thêm trợ lực.”

Lâm Kinh Chi khựng một thoáng, mới chậm rãi tiến lên, hành lễ với Tiêu Sơ Nghi.

Tiêu Sơ Nghi phất tay cho nha lui , tự mật kéo lấy tay nàng, mặc kệ phía đám phu nhân, quý nữ đang chấn động đến thần sắc biến đổi, liền lôi kéo nàng thẳng ấm thất trồng hoa.

“Trưởng công chúa điện hạ căn dặn thần phụ điều gì chăng?” Lâm Kinh Chi khẽ liếc nàng , khó hiểu hỏi.

Tiêu Sơ Nghi bật , mắt cong cong:

“Ngươi vẫn cứ khẩn trương như . Tựa như ngày mẫu hậu tuyên ngươi nhập cung, quả là một tiểu cô nương khả ái. Ta chẳng qua chỉ là thấy thuận mắt, cùng trò chuyện vài câu, ngươi chớ quá lo.”

Lâm Kinh Chi vẫn giữ chút dè chừng. Từ trong xương cốt, nàng vốn luôn bài xích các bậc quý nhân trong cung.

Tiêu Sơ Nghi cũng miễn cưỡng, chỉ tiện tay tìm kéo, cắt một đóa bạch tuyết mẫu đơn, cài lên mái tóc đen của nàng.

Nghiêng ngắm hồi lâu, nàng cảm khái:

“Đóa mẫu đơn , vẫn là trâm búi tóc mới là hợp nhất. Ngươi vốn xinh , càng hợp với hoa trâm.”

Trong ấm thất, phàm loài hoa nào chẳng do danh thủ dốc lòng bồi dưỡng, vô giá khó cầu, mà Tiêu Sơ Nghi cứ thế cắt liền cắt, tuyệt chẳng để tâm. Hai trong ấm thất, chuyện phiếm nhiều. Lâm Kinh Chi chỉ lặng lẽ theo phía nàng .

“Bùi Nghiên thường ngày đối đãi với ngươi thế nào?” Tiêu Sơ Nghi bỗng dừng bước, đầu hỏi.

Lâm Kinh Chi thoáng sững sờ, khẽ đáp:

“Trong nhà, lang quân đối đãi với .”

“Thật ?”

Tiêu Sơ Nghi khẽ , ánh mắt rơi xuống chiếc bụng nhỏ bình thản của nàng, mang theo thâm ý:

“Ngươi cũng nên khuyên Bùi Nghiên cố gắng một chút. Chỉ đợi khi ngươi sinh hạ hài tử, địa vị mới thật sự củng cố, khi sẽ chẳng ai vượt qua ngươi nữa. Lời , ngươi ghi tạc trong lòng.”

Đầu ngón tay trong tay áo của Lâm Kinh Chi thoáng cứng , nhưng mặt vẫn hiện vẻ thẹn thùng, cúi đầu giấu tia lạnh lẽo trong mắt.

Tiêu Sơ Nghi cho rằng nàng còn trẻ, tân hôn đầy một năm, nên thẹn thùng. Không thêm về hài tử nữa, mà thong thả lấy một lệnh bài từ trong tay áo, đưa cho nàng:

“Đây là lệnh bài phủ công chúa. Ngày nếu gặp khó khăn, tìm , chỉ cần phân phó nha mang lệnh bài đến phủ. Dù ở đây, tất lập tức báo tin cho trong cung.”

Lệnh bài lạnh buốt nơi đầu ngón tay, Lâm Kinh Chi khẽ ngước mắt nàng , song trong lòng vẫn khó hiểu.

Từ nhỏ sống ở Dự Chương Hầu phủ, nàng sớm hiểu rõ: thiên hạ vô cớ mà ban ân. Trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi đối với nàng như thế, quả thực khiến nàng cảm thấy quái lạ.

Tiêu Sơ Nghi thấy giữa mày nàng nhíu , bất giác nhớ tới ba ngày , dáng vẻ Bùi Nghiên đến phủ công chúa cầu nàng giúp đỡ.

Khi nàng còn tưởng xảy đại sự, ngờ Bùi Nghiên chỉ vì thê tử mới kinh, còn rụt rè, mà nàng chiếu cố vài phần.

Nhiều năm qua, Tiêu Sơ Nghi từng thấy Bùi Nghiên hạ cầu như . Đến mức nàng bức gọi một tiếng “cô mẫu”.

Chỉ cần nhớ cảnh , tâm tình nàng cả năm cũng đủ khoan khoái.

 

Loading...