Chiết Xu - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:10:12
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xong .” Giọng Lâm Kinh Chi bình đạm.

Nàng buông kéo nhỏ trong tay, lấy dải vải sạch vòng qua lồng n.g.ự.c Bùi Nghiên, ở bả vai buộc thành một nút thắt chặt.

Bùi Nghiên thẳng, hình cao lớn, cúi mắt, tầm liền dừng nơi cần cổ trắng nõn tì vết của Lâm Kinh Chi, theo đường cong phập phồng xuống n.g.ự.c nàng.

Vì tiện băng bó cho , tay áo nàng buộc gọn , lộ cánh tay trắng mịn như tuyết. Trên cổ tay đeo vòng vàng ngọc, chỉ buộc một sợi chỉ đỏ bình an.

Đó là dây bình an do Bùi Y Liên năm xưa ở chùa miếu Hà Đông cầu về, Bùi Nghiên vẫn còn nhớ rõ. Chỉ là sợi chỉ đỏ , buộc nơi cổ tay trắng nõn càng thêm nổi bật quyến rũ.

Ánh mắt Bùi Nghiên khẽ run, trong đầu thoáng hiện ý niệm: nếu tơ hồng dài thêm, đổi thành xích bạc đai lưng, gắt gao trói buộc cổ tay nàng, giam cầm giường, chờ đến lúc nàng chịu nổi, tất nhiên sẽ nức nở cầu xin .

Giống như đêm qua — đôi môi mềm run rẩy như cánh hoa, ngẩng lên trong tiếng nức nở, mềm mại dựa n.g.ự.c , lời lẽ ngắt quãng khẩn cầu. Chỉ khi giường chuyện , nàng mới chịu dỡ bỏ bộ phòng , đem bản phó thác cho .

“Chi Chi, nàng đau lòng , đúng ?” Giọng trầm thấp, mang theo ý nhạt nhòa.

Bùi Nghiên vươn tay, lòng bàn tay lạnh trắng nâng nhẹ cằm nàng, ánh mắt u ám đen tối, trong đáy mắt ẩn chứa d.ụ.c niệm mỏng manh.

Tầm mang theo xâm chiếm, quét từng tấc nàng, khiến thể Lâm Kinh Chi dù cố gắng giữ bình tĩnh cũng khẽ run lên.

“Đã băng bó xong.”

“Phu quân nên thư phòng.” Giọng nàng nhạt lạnh.

Bùi Nghiên đáp, cúi nhặt áo còn đặt ghế gỗ sưa, từng món mặc .

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề.

Ngay khi Lâm Kinh Chi tưởng sẽ xoay rời , Bùi Nghiên đột nhiên bước tới gần. Làn hương lạnh lẽo lẫn mùi d.ư.ợ.c khí từ bao phủ quanh, bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay của nàng, mang theo nóng đốt .

“Nàng còn tưởng định gì?”

Hàng mi dài của Lâm Kinh Chi khẽ run, nàng giãy giụa nữa, chỉ dùng ánh mắt dò xét .

CuuNhu

Ngón tay Bùi Nghiên siết nhẹ cổ tay nàng:

“Chi Chi, tay nàng dính bẩn.”

Lâm Kinh Chi cúi mắt, thấy đầu ngón tay loang m.á.u đỏ cùng bột t.h.u.ố.c vàng nhạt, hẳn là khi băng bó vô tình chạm .

“Ta rửa sạch là .” Giọng nàng vẫn nhẹ, định rút tay về.

“Để .”

Bùi Nghiên thẳng lưng, bàn tay kiên quyết buông. Lâm Kinh Chi ngại vết thương băng, dám dùng sức vùng vẫy.

Bên ngoài trời dần tối, chỉ còn chút ánh sáng mỏng lưu chân trời. Nửa Bùi Nghiên chìm trong bóng hoàng hôn, lông mày sắc bén khẽ nhíu, kéo nàng đến thau đồng.

Nước ấm lăn tăn, chậm rãi tràn qua bàn tay nàng. Lòng bàn tay chai sần của nhẹ nhàng xoa vuốt, từ đầu ngón tay đến tận cổ tay. Động tác của chậm rãi, tinh tế, ngay cả lòng bàn tay cũng bỏ sót.

“Được .”

Bùi Nghiên vắt khô khăn, chậm rãi lau sạch giọt nước vương da nàng.

Một hồi lâu , thanh âm khẽ vang lên, lạnh nhạt mà trầm:

“Ta thư phòng.”

“Buổi tối cần chờ .”

Hắn xong, liền xoay rời . Trước khi , thuận tay thu dọn bàn bát tiên, đem thau đồng cùng kéo đặt sang một bên, ánh mắt chợt dừng nơi bình sứ xanh nhạt và mảnh khăn trắng đặt đó, khựng một thoáng, cuối cùng giữ cả hai.

Lâm Kinh Chi bóng dáng dần xa, ngón tay mơ hồ run run, cảm giác như vẫn còn vương ấm từ lòng bàn tay . cảm giác , nàng cố thế nào cũng ném .

Trong lòng nàng, rốt cuộc chẳng đoán tâm ý của Bùi Nghiên. Tính toán tâm tư của , nàng thực sự mệt mỏi. Ngày , tranh đoạt chính là quyền cao chức trọng, vạn kính ngưỡng. Mà nàng, đối với , lẽ chẳng qua là một mỹ nhân miễn cưỡng lọt mắt , cuối cùng cũng sẽ trở thành một vật chẳng đáng gì.

Sắc trời ngoài cửa ngả tối. Khổng ma ma bưng đèn nhà.

Mới vòng qua bình phong, bà liền thấy thiếu phu nhân vẫn bất động cửa sổ noãn các, giữa mày phủ một tầng u buồn.

“Thiếu phu nhân, dùng bữa ?” Khổng ma ma cẩn trọng lên tiếng.

Lâm Kinh Chi mới chợt bừng tỉnh, ép xuống nỗi phiền muộn trong lòng, khẽ lắc đầu: “Thật thấy đói. Nói cho phòng bếp nhỏ, cần chuẩn bữa tối, hôm nay ăn.”

Khổng ma ma lập tức chau mày, giọng mang lo lắng: “Thiếu phu nhân, dù thế nào cũng nên ăn đôi chút. Nếu ban đêm đói quá, sẽ tổn thương tỳ vị. Hay là để lão nô bếp nhỏ, chưng cho một chén canh tổ yến, thêm ít mật ong kim quế bên . Dù chỉ uống nửa chén cũng hơn.”

Đối diện ánh mắt đầy quan tâm của bà, Lâm Kinh Chi đành cự tuyệt, chỉ gật nhẹ: “Vậy phiền ma ma.”

Khổng ma ma liền hiền: “Thiếu phu nhân khách khí . Người chịu uống canh lão nô , đó mới là phúc khí của lão nô.”

Lâm Kinh Chi chỉ mỏi mệt nhạt, thêm. Chờ Khổng ma ma lui , nàng bước đến chậu tùng cảnh khô héo đặt giá cao. Ngón tay mảnh mai khẽ lướt qua nhánh tùng, tầm mắt rơi xuống lớp đất đen ẩm nơi chậu, trong đáy mắt thoáng hiện một tia cảm xúc khó lường.

Ngoại viện thư phòng Kinh Tiên Uyển.

Lâu Ỷ Sơn ôm hòm thuốc, dựa ghế gỗ sưa. Thần sắc nhợt nhạt, môi trắng bệch, dường như đang cố gắng chống đỡ tinh thần để gục xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-45.html.]

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm , theo là giọng hành lễ của Sơn Thương.

Lâu Ỷ Sơn lập tức mở mắt, tinh thần thoáng chốc khẩn trương, liền buông hòm t.h.u.ố.c trong ngực, nhảy dựng lên: “Ngài cuối cùng cũng tới.”

Bùi Nghiên chỉ gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt sắc lẻm quét sang : “Nói .”

“Vừa bắt mạch, phát hiện chút vấn đề.”

Thần sắc lười nhác mặt Lâu Ỷ Sơn lập tức biến mất, ánh mắt nghiêm trọng: “Liên quan đến tẩu phu nhân.”

Hắn dừng chốc lát, hỏi thẳng: “Trong lòng điện hạ, tẩu phu nhân bao nhiêu phần quan trọng?”

Bùi Nghiên trầm mặt, bàn tay lạnh lẽo chống xuống mặt bàn, đáp lời.

Lâu Ỷ Sơn khe khẽ thở dài: “Nếu , cả gan hỏi điện hạ một câu. Ngày , điện hạ từng nghĩ đến việc cùng tẩu phu nhân sinh hài tử?”

Ánh mắt Bùi Nghiên thoáng chốc trầm xuống, mang theo uy áp: “Hỏi chuyện gì?”

Lâu Ỷ Sơn khổ: “Bởi vì mạch tượng của tẩu phu nhân, quả thật vấn đề. Vừa chẩn mạch, phát hiện nàng vẫn luôn dùng t.h.u.ố.c tránh thai. Nhìn mạch tượng, t.h.u.ố.c lưu trong cơ thể ít nhất nửa năm.”

“Hơn nữa loại t.h.u.ố.c d.ư.ợ.c tính cực kỳ độc. Nếu còn tiếp tục, đến hai năm, e rằng thể tổn hại, khó còn khả năng sinh nở.”

Ánh mắt nghiêm trọng: “Điện hạ, loại t.h.u.ố.c … là ngài cố ý hạ xuống ?”

Theo lời rơi xuống, khí trong thư phòng như đình trệ.

Sắc mặt Bùi Nghiên chìm trong tối tăm, mày như phủ băng sương.

“Không .”

Giọng khàn , đôi mắt lạnh như gió đêm chằm chằm Lâu Ỷ Sơn: “Ngươi xác định là nửa năm?”

Lâu Ỷ Sơn hề do dự, gật đầu: “ . Ít nhất dùng hơn nửa năm. Cho dù về ngừng , độc tính cũng tích tụ trong cơ thể. Tính thời gian, hẳn là bắt đầu từ khi thành hôn.”

Sắc môi Bùi Nghiên tái nhợt, tựa như m.á.u huyết rút cạn. Luôn luôn khắc chế đạm mạc, nay trong mắt bừng lên sát ý, chẳng chút che giấu. Lòng bàn tay mạnh mẽ đập xuống án thư, tiếng “rắc” vang lên, mặt bàn chợt vỡ tan, mảnh gỗ văng khắp đất.

“Có thể trị ?” Bùi Nghiên trầm giọng Lâu Ỷ Sơn.

Lâu Ỷ Sơn thần sắc nghiêm , khẽ gật đầu: “Trước mắt chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, hẳn trở ngại. Bất quá, cho dù khôi phục, chuyện con nối dõi cũng khó mà như nữ tử thể khoẻ mạnh bình thường. Điện hạ nếu thật sự con nối dõi, e rằng chuẩn tâm lý.”

“Ta .” Bùi Nghiên hạ mắt, thanh âm lạnh nhạt, “Việc , tạm thời cần cho nàng . Ta sẽ tự tra xét.”

Lâu Ỷ Sơn tuy lấy khó hiểu vì giấu Lâm Kinh Chi, nhưng dám nhiều lời. Dù , việc liên quan tới con nối dõi là đại sự, tuyệt đối tùy tiện vượt quyền.

“Ta sẵn phương t.h.u.ố.c điều dưỡng. Điện hạ định nghĩ cách ngụy thành canh t.h.u.ố.c bổ, lừa tẩu phu nhân uống ?”

Ánh mắt Bùi Nghiên chợt nheo , đáy mắt thoáng lướt qua hình ảnh Lâm Kinh Chi luôn đề phòng và cự tuyệt . Tia sáng trong mắt biến đổi, nhẹ giọng phân phó:

“Phương thuốc, ngươi tìm cách đưa cho nàng . Chỉ cần là t.h.u.ố.c bổ thể.”

Lâu Ỷ Sơn thoáng giật , lấy từ trong tay áo phương t.h.u.ố.c sẵn, đưa cho : “Điện hạ lưu một phần. Về phần tẩu phu nhân, sẽ cố hết sức.”

“Nếu còn việc gì, xin cáo lui .”

“Ừm.” Bùi Nghiên khép môi, gương mặt càng thêm lạnh.

Chờ Lâu Ỷ Sơn xa, sắc mặt Bùi Nghiên bỗng nhiên tái . Hắn ôm ngực, cơn ho kịch liệt dồn tới, khóe môi thế nhưng rỉ tơ m.á.u đỏ tươi. Trái tim tựa như đao cùn cứa , đau đớn tra tấn từng tấc lồng ngực.

Đêm dài, mưa xuân rơi nặng hạt.

Bùi Nghiên che chắn, cứ thế từ thư phòng chậm rãi đến cửa nhà chính.

Ánh nến mờ ảo hắt qua song cửa chạm trổ, trong bóng sáng lờ mờ thấp thoáng một hình uyển chuyển, bóng dáng nữ tử xinh mơ hồ.

lúc , bên cạnh truyền đến thanh âm Khổng ma ma:

“Lang quân trở về. Thiếu phu nhân mới tắm gội, còn ngủ. Nàng đói bụng, sai lão nô xuống phòng bếp hầm một chén tổ yến.”

Ánh đèn chập chờn, cửa phòng đẩy từ bên trong, mảnh tay trắng lộ nơi then cửa. Lâm Kinh Chi thoáng sửng sốt, ánh mắt liền chạm bóng dáng nơi hiên nhà. Áo ngoài mưa xuân dầm ướt, vạt áo dán chặt, lạnh lẽo run , mà ngay cả áo khoác cũng mặc. Trước n.g.ự.c ươn ướt vết m.á.u loang, hẳn là từ vết thương rỉ .

Thần sắc nàng khẽ chần chờ, rốt cuộc vẫn gật đầu nhẹ, giọng bình thản: “Tiến .”

Nói , nàng đưa tay đón lấy chén tổ yến trong tay Khổng ma ma, mỉm : “Ma ma nghỉ , đêm nay cần ở ngoài gác cửa.”

“Dạ.” Khổng ma ma đáp một tiếng, lặng lẽ lui xuống.

Trong phòng chợt yên tĩnh.

Lâm Kinh Chi xoay đến tủ lấy khăn sạch cùng áo trong, đưa sang cho :

“Tịnh phòng sẵn nước ấm. Phu quân tắm gội , đó sẽ t.h.u.ố.c cho .”

Bùi Nghiên vốn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giờ phút cảm xúc đè nặng. Ánh mắt thoáng lướt nhanh qua bụng nàng, trong lòng bất giác dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt … cùng nàng sinh một hài tử chung huyết mạch.

Nếu một ngày nào đó, giữa bọn họ thật sự một đứa trẻ…

Hắn khép mắt , trong lòng thế nhưng hiếm hoi sinh một tia mong mỏi, tựa như đất đai khô cằn rạn nứt, bỗng gặp cơn mưa xuân thấm nhuần, mầm non yếu ớt từ đất mà vươn

 

Loading...