Chiết Xu - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:09:48
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong viện, bọn nha nơm nớp lo sợ nép ở góc tường, ngay cả Khổng ma ma cũng chỉ cúi gằm mặt, dám thở mạnh.

Đây là nội viện tân gia, ngoại trừ Khổng ma ma do Bùi thị ở Hà Đông mang tới, cùng với Tình Sơn và Lục Vân, còn đều là nha , bà tử mới tuyển từ Biện Kinh. Những từ nhỏ chọn lọc kỹ càng, huấn luyện nghiêm khắc, quy củ cực nghiêm.

Bọn họ tuyệt đối phép dò la tung tích của Bùi Nghiên. Ai dám tò mò, chỉ đường c.h.ế.t. Đó là quy củ chính Bùi Nghiên đặt .

Trong sân giờ phút tĩnh lặng đến rợn , chỉ thỉnh thoảng mấy giọt nước từ mái hiên rơi xuống, vang lên vài tiếng lộp bộp.

Ánh mắt Lâm Kinh Chi nặng nề, chậm rãi quét qua đám hạ nhân đang ở hành lang.

“Thiếu phu nhân tha mạng!”

“Bọn nô tỳ …” Không ai là mở miệng , nhưng chỉ trong chốc lát, nha bà tử quỳ rạp một mảnh, run rẩy kêu xin.

“Thiếu phu nhân, lang quân đang ở thư phòng.”

Thanh âm của Sơn Thương, nội thị tín, từ xa vọng . Hắn dẫn chạy tới, hành lễ với Lâm Kinh Chi:

“Thỉnh thiếu phu nhân chờ một lát, lang quân còn đang xử lý công vụ.”

Lâm Kinh Chi thấy Sơn Thương thì ánh mắt hòa hoãn, nhưng giọng vẫn lạnh:

“Không cần chờ Bùi Nghiên. Trước hết đưa Vân Mộ lui xuống .”

Nàng đưa tay chỉ Vân Mộ đang quỳ đất:

“Ta tỉnh, Vân Mộ cũng cần quỳ ở đây nữa.”

Lời lẽ của nàng hề khó xử, nhưng Sơn Thương chỉ lắc đầu, trầm giọng đáp:

“Xin thiếu phu nhân thứ tội. Chủ tử lệnh, Vân Mộ chịu xong hình phạt mới trở về.”

Trong tay áo, Lâm Kinh Chi khẽ siết khăn thêu:

“Không quỳ một đêm là xong ? Bùi Nghiên còn định trừng phạt thế nào nữa?”

Sơn Thương mặt chút cảm xúc, đáp:

“Quy củ do chủ tử đặt , thể phá. niệm đây là đầu phạm , chỉ phạt hai mươi roi răn đe.”

Nghe , sắc mặt Lâm Kinh Chi vốn còn vương chút huyết sắc, thoáng chốc trắng bệch.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khiếp sợ, gần như nghẹn :

“Bảo Bùi Nghiên tới gặp , ngay bây giờ!”

“Vâng.” Sơn Thương khẽ gật, đầu lệnh cho thị vệ phía . Người lập tức lĩnh mệnh rời .

n.g.ự.c Lâm Kinh Chi còn kịp thở , thấy Sơn Thương rút từ tay áo một cây roi đen nhánh, lạnh lẽo chẳng khác nào rắn độc. Chỉ thoáng qua khiến sởn gai ốc, sống lưng phát lạnh.

“Sơn Thương, ngươi dám!” Lâm Kinh Chi bước lên một bước, giọng nghiêm quát.

Thế nhưng Sơn Thương vốn chỉ là ám vệ, mà còn là tử sĩ tuyệt đối trung thành với Bùi Nghiên. Chính vì , Bùi Nghiên mới phái đến hành hình, sợ mềm lòng.

“Vút!”

Roi đen xé gió, uốn cong trong trung, quật thẳng xuống lưng Vân Mộ.

Một tiếng kêu rên đau đớn vang lên, thể gầy gò của Vân Mộ run rẩy, lảo đảo nghiêng về phía Lâm Kinh Chi, m.á.u đỏ tươi loang từ vết roi.

Trong viện, một mảnh tĩnh mịch. Không ai dám động, chỉ âm thanh roi quất sắc bén xé tan khí.

Khổng ma ma còn giữ chút trấn định, vội bên đỡ lấy Lâm Kinh Chi đang tức giận đến phát run.

Tình Sơn và Lục Vân từng chứng kiến cảnh tượng như , sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Năm roi liên tiếp giáng xuống, mồ hôi lạnh phủ đầy gương mặt trắng bệch của Vân Mộ. Lưng vết m.á.u loang lổ, huyết nhục mơ hồ, trông thê t.h.ả.m đến rợn .

Đợi đến khi Sơn Thương giơ tay chuẩn quất roi thứ sáu, từ hành lang vọng từng tiếng bước chân chậm rãi.

Cánh tay dừng khựng giữa trung, chậm rãi hạ xuống, động tác thoáng chậm .

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc liền tiếng Lâm Kinh Chi giận dữ hô:

“Bùi Nghiên! Ngươi lập tức bảo Sơn Thương dừng tay. Việc cung là do tự nguyện, Vân Mộ chỉ là hạ nhân, nào thể ngăn cản ? Nếu ngươi mượn chuyện để tức giận, thì phạt còn hơn phạt Vân Mộ!”

Nàng Khổng ma ma đỡ, vội vã bước về phía Bùi Nghiên, làn váy quét đất, lòng bàn tay khẽ run, ngay cả giọng cũng lớn hơn thường ngày.

Bùi Nghiên khoát tay hiệu cho Sơn Thương dừng , mới chậm rãi cúi mắt, ánh dừng thẳng gương mặt nàng, nơi hai má phồng lên vì tức giận.

Hắn cúi , môi mỏng kề sát vành tai của nàng, dùng giọng chỉ đủ cho hai :

“Đêm qua, là phạt nàng ? Chẳng lẽ Chi Chi cho rằng đó là khen thưởng, hề giận ? Nếu , cũng chẳng ngại lặp vài .”

Lời dứt, hai má nàng đỏ bừng, đôi mắt mở lớn, xinh đến kinh .

“Bùi Nghiên!” nàng nghiến răng, trong mắt tràn đầy châm chọc, “Ngươi thật vô sỉ!”

?”

Khóe môi nhếch lên, thong thả giơ tay hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-43.html.]

“Vút!”

Tiếng roi vang lên, xé gió rít thẳng lưng Vân Mộ, thanh âm bén nhọn như dội ngay bên tai Lâm Kinh Chi.

Nàng run lên, giật phắt Bùi Nghiên, giọng nghẹn ngào kèm chút van xin:

“Chàng hãy bảo Sơn Thương dừng tay !”

Bùi Nghiên vẫn bình thản, chậm rãi nâng tay, ngón tay thon dài lướt qua khóe mắt nàng, mang theo ẩm từ hàng mi dài:

CuuNhu

“Nàng ?”

Thanh âm nhẹ bẫng, phân rõ cảm xúc, nhưng nơi đáy mắt thẳm đen thoáng lóe lên một tia cực đoan, lạnh lẽo như băng.

Ngón tay nàng run rẩy gạt tay , song ánh lạnh lẽo tựa vực sâu, khiến nàng hoảng hốt kinh tâm.

“Không .” Nàng mím môi lắc đầu, cúi mắt tiếp:

“Chàng dẫu là chủ tử của Vân Mộ, nắm giữ sinh tử … nhưng việc hôm nay rõ ràng là do gây . Ta vì bản mà liên lụy vô tội. Như , chẳng thể yên lòng.”

“Thế ?” Bùi Nghiên khẽ .

“Đã phạt bao nhiêu roi ?”

“Hồi chủ tử, mười roi.” Sơn Thương bình tĩnh đáp.

Bùi Nghiên gật đầu, chẳng buồn liếc về phía Vân Mộ, chỉ thản nhiên phân phó:

“Đưa xuống, bôi thuốc, an trí.”

“Tuân lệnh.”

Hắc y thị vệ lập tức tiến lên, cẩn thận đỡ Vân Mộ, nhanh chóng đưa . Vết m.á.u tươi còn loang đất cũng rửa sạch, chẳng còn dấu vết nào.

“Đều lui xuống.” Ánh mắt Bùi Nghiên quét qua một vòng.

Trong chốc lát, bộ hạ nhân như ân xá, vội vã lui .

Ngoài mái hiên, mưa xuân mịt mờ, ẩm dày đặc, mạch nước ngầm rục rịch trào dâng. Lúc trong sân chỉ còn hai . Lâm Kinh Chi thấy bọn hạ nhân lui, nàng càng ở cùng một chỗ với Bùi Nghiên, cố gắng đè nén cơn giận đang cuồn cuộn đáy lòng.

“Chuyện , xin phép về phòng.”

Lâm Kinh Chi khẽ, ngữ điệu khôi phục vẻ bình thản như thường ngày.

Bùi Nghiên lặng lẽ , tay áo rộng khẽ bay trong gió, gương mặt lạnh nhạt thoáng chứa một tia cảm xúc khác thường.

“Chi Chi.”

Hắn chậm rãi bước tới, đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng, Lâm Kinh Chi chuẩn , nàng c.ắ.n môi , nghiêng tay tránh khỏi lòng bàn tay .

“Thiếp và phu quân vốn còn gì để . Vân Mộ hôm nay ngài trừng phạt. Còn về …” Nàng bỗng lạnh, “Phu quân đêm qua chẳng cũng phạt cho thỏa hứng ?”

“Thiếp gả cho phu quân, từ đầu là chuyện trong nhà tính toán cùng trèo cao. Phu quân ngày ép cưới, nhưng hơn nửa năm chung sống, vẫn cảm kích phu quân thiên vị cùng chiếu cố. Nay tới Biện Kinh, trong nhà còn trưởng bối tọa trấn…”

Nói đến đây, nàng nghẹn , chữ “hòa ly” cuồn cuộn trong n.g.ự.c nhưng nàng đè nén xuống.

Lúc thời cơ. Nàng đến Biện Kinh, vẫn cần dựa , hơn nữa thư nàng gửi cho Bùi Y Liên ở Hà Đông, nhờ nàng chuyển đến Quan Âm Tự. Chu thị cùng Bùi thái phu nhân vốn thường hành hương nơi đó, Bùi Y Liên tất sẽ tìm cơ hội.

Mỗi một bước, Lâm Kinh Chi đều tính toán cẩn thận, như hôm qua nàng do dự cùng Hạ Tùng Niên tiến cung .

Kiếp nàng từng đến Biện Kinh, tự nhiên thể thấy rõ cung đình. một khi c.h.ế.t, tất nhiên quan hệ với chốn . Sau khi cần gặp chính là Thái hậu Chung thị, nàng liền quyết đoán để Vân Mộ cản trở, theo Hạ Tùng Niên cung.

“Cho nên hôm nay, thẳng thắn cùng phu quân.”

Nàng ngẩng mắt, giọng chậm rãi mà vững vàng:

“Ta cùng phu quân vốn bằng mặt bằng lòng, chẳng cần giả vờ thành đôi kim đồng ngọc nữ khiến ngoài tán thưởng. Nghĩ đến phu quân đến Biện Kinh là để lo trọng sự, ngày tự nhiên cần phân tâm chiếu cố . Ta cũng sẽ giữ khiêm cung, điệu thấp. Đồng thời mong phu quân chớ can dự tự do của . Ta cho rằng, để quấy rầy , chúng nên tách viện mà ở.”

“Chi Chi thật nghĩ ?”

Bùi Nghiên tiến nửa bước, cúi , thở lạnh lẽo phả sát bên cổ trắng nõn của nàng.

.” Lòng bàn tay Lâm Kinh Chi ướt sũng mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn chậm rãi gật đầu.

“Thì là thế.” Hắn như như , mà nụ chẳng chạm tới đáy mắt.

Trong sân Lang Vũ lặng ngắt, ngay cả tiếng mưa tí tách cũng như ngừng .

Nàng nín thở, mũi chân tê dại, làn váy khẽ run. Một luồng khí lạnh như sương thấm dần qua tầng xiêm y, ngấm tận da thịt.

“Thiếp cáo lui.” Nàng khẽ hành lễ, xoay rời .

Chỉ mới bước hai bước, cổ tay bàn tay rắn chắc nắm chặt.

nghĩ như thế.”

Thanh âm Bùi Nghiên nghẹn ngào, cảm xúc chợt mất khống chế, ánh mắt thoáng tối sầm. Cánh tay mạnh mẽ kéo nàng ngực.

Mùi hương đàn hương lạnh lẽo trùm lên, theo nụ hôn thô bạo áp xuống, chẳng cho nàng lấy một thở. Lực đạo tựa nghiền nát, hận thể đem nàng hòa tan xương tủy.

Hai cổ tay nàng giam chặt, chỉ còn c.ắ.n trả, trong tuyệt vọng mà vùng vẫy.

 

Loading...