Chiết Xu - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:09:32
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa xuân.
Mưa phùn giăng mịt mùng, như sương như khói, mờ ảo phủ lên ngói lưu ly, từng giọt nhỏ lách tách rơi xuống, lăn qua mái cong, vương kẽ cỏ non mới nhú.
Ngoại viện Kinh Tiên Uyển, thư phòng tĩnh lặng, như cơn mưa bụi nuốt trọn.
Bùi Nghiên ngay ngắn án thư, bàn tay trắng sạch cầm một quyển du ký, thong thả lật từng tờ, dáng vẻ như chẳng màng đến ai.
Lâu Ỷ Sơn chống cây dù giấy nâu thẫm, áo khoác xám bạc khoác hờ vai, búi tóc rối loạn, ôm một hòm t.h.u.ố.c nặng trĩu bước , thở hổn hển ho khan.
“Ta ám vệ báo tin…”
“Ngài thương nặng?”
Dứt lời, buông dù, đặt hòm t.h.u.ố.c xuống, lồng n.g.ự.c phập phồng. Rõ ràng mới chợp mắt bao lâu kéo dậy.
Bùi Nghiên chậm rãi đặt quyển du ký xuống, cầm chén bàn nhấp một ngụm. Nước xanh biếc, vị chát ngọt , giống hệt dư vị của đêm qua – khi mặc nàng cầu xin, vẫn lạnh lùng bức ép.
Dù vết thương đau đớn kịch liệt, nhưng khi nhớ đến đôi mắt ướt át run rẩy, đôi môi đỏ mọng gọi khẽ tên , trong mày cũng thoáng giãn .
Ngước mắt sang, trầm giọng :
“Chưa c.h.ế.t .”
Lâu Ỷ Sơn thế mới thở phào, đưa tay lau mưa bụi gò má tái nhợt, lẩm bẩm:
“Nếu c.h.ế.t, thì trời sáng bắt đến gì?”
“Ta cùng ngài ngoài bôn ba suốt mấy ngày, ngủ yên nổi một canh giờ. Vừa mới chợp mắt, Sơn Thương liền cầm đao trèo tường xông phủ, dọa nhảy dựng.”
Ngón tay trắng ngần của Bùi Nghiên gõ nhẹ mặt bàn, giữa mày thoáng hiện vẻ tàn nhẫn:
“Hôm qua ở trong phủ, liền kẻ thừa cơ phái tới Kinh Tiên Uyển, đưa .”
Nghe đến đó, vẻ biếng nhác của Lâu Ỷ Sơn lập tức biến mất:
“Ngài kêu tới… là vì tẩu phu nhân?”
Bùi Nghiên mím môi, đáp. ánh mắt lạnh lẽo, đủ khiến hiểu rõ.
Trong cung, nếu quý nhân lấy mạng một , thì trăm ngàn cách.
Thiên tử thể thuận miệng ban c.h.ế.t một thứ nữ nhỏ bé. Hậu cung tần phi chỉ cần đưa chút điểm tâm, ép dùng, liền mất mạng. Thuốc độc chí mạng, tuy hiếm, nhưng .
Sau đó, chỉ cần đổ lên đầu cung nhân, hoặc đẩy cho phi tần tranh sủng, thì chuyện liền sạch sẽ gọn gàng.
Nghĩ đến đây, lưng Lâu Ỷ Sơn bất giác toát mồ hôi lạnh.
Hắn dè dặt hỏi:
“Là… trong cung?”
“Là vị chủ tử … Lý phu nhân gặp nàng?”
Bùi Nghiên thế khẽ cụp mắt, bỗng bật :
“Không bà .”
“Người của Chung thái hậu – Hạ Tùng Niên, chính mang .”
Nghe , Lâu Ỷ Sơn chau mày:
“Trong hậu cung, quả thực vài phần bản lĩnh.”
Hắn chợt nhớ tới chuyện khác, liền hỏi:
“Hôm đưa ngài phong thư , ngài xem qua ?”
“Ừm.”
Ánh mắt Bùi Nghiên khẽ dừng quyển du ký ném xuống bàn. Trên bìa sách bốn chữ “Nguyệt Thị Du Ký”, như in sâu mắt , trĩu nặng dứt.
Trong thư phòng chẳng hầu, Lâu Ỷ Sơn tự tìm ghế gỗ bên cửa sổ, kéo án thư.
Hắn suy nghĩ một thoáng chậm rãi :
“Nếu dựa theo mật tin …”
“Mười tám năm , Nguyệt Thị đại loạn, bất đắc dĩ cùng hoàng thất Yến Bắc liên hôn. Năm đó Thẩm Chương Hành ngự sử nghênh , đường gặp ám sát, gần như quân diệt, công chúa Nguyệt Thị cũng c.h.ế.t trong trận .”
“Sau đó, Thẩm Chương Hành mất tích. Suốt một năm, tung tích như rơi hư vô.”
“Chờ vệ tìm thấy, ông thêm thương tích mới. Trở về Thẩm gia, ông hôn mê suốt nửa năm. Bệnh cũ đùi ông hiện nay, chính là di chứng để khi .”
“Tin tức từ trong truyền , ông mấy năm nay vẫn còn ngấm ngầm liên hệ cùng Nguyệt Thị.”
Lâu Ỷ Sơn hít sâu một , chậm rãi :
“Điện hạ, ngài cho rằng Thẩm Chương Hành thông đồng với địch, bán giang sơn chăng?”
Bùi Nghiên khẽ vuốt mặt bìa du ký, dừng hai chữ “Nguyệt Thị”.
Hắn ngẩng đầu, chậm rãi lắc đầu với Lâu Ỷ Sơn:
“Thẩm gia cả nhà đều là trung liệt, Thẩm Chương Hành tuyệt thể phản quốc.”
“ ông mất tích tròn một năm , mới thực sự là mấu chốt.”
“Sơn Thương.” Bùi Nghiên bỗng dậy, lệnh về phía thư phòng bên ngoài.
“Chủ tử.” Chỉ chốc lát, Sơn Thương bước nhanh , hành lễ.
Ánh mắt Bùi Nghiên chợt lóe:
“Ngươi điều tra cho . Xem thử mười tám năm , khi Thẩm Chương Hành cứu ở núi Quan Âm Tự, liên quan đến đoàn sứ giả kết của Nguyệt Thị .”
Sơn Thương rùng , vội khom đáp:
“Tuân lệnh.”
Lâu Ỷ Sơn rõ nguyên do, nghi hoặc Bùi Nghiên.
Bùi Nghiên giải thích, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia hiểu rõ, chợt xẹt bóng hình một gương mặt tái nhợt đẫm huyết lệ.
Gió lùa qua thư phòng, sắc bén như lưỡi đao.
Hơi thở của Bùi Nghiên bỗng nghẹn , nơi n.g.ự.c dâng lên cơn đau nhói tận xương tủy. Sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
“Lục điện hạ!” Lâu Ỷ Sơn hoảng hốt bước đến, định bắt mạch cho .
Bùi Nghiên một tay ôm ngực, một tay chống lên án thư, khẽ lắc đầu:
“Ta .”
Lâu Ỷ Sơn nào tin, vội mở hòm thuốc, lấy một loạt bình lọ:
“Điện hạ, hãy trị thương . Chuyện còn đợi khỏe hãy bàn.”
“Nếu tẩu phu nhân ngài thương nặng thế , hẳn sẽ đau lòng lắm.”
Lâm Kinh Chi… nàng sẽ đau lòng ?
CuuNhu
Trong lòng chắc chắn, nàng sẽ chẳng hề thương xót.
Bùi Nghiên chợt tự giễu:
“Chỉ là chút thương nhỏ, nàng đau lòng gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-42.html.]
Lâu Ỷ Sơn vội phối dược, ngẩng đầu:
“Cô nương gia vốn dĩ mềm lòng. Điện hạ trọng thương như , gì lẽ nào đau lòng chứ.”
“Nhìn trong cung thì , phàm bệ hạ chút đau đầu nóng sốt, các nương nương liền vội vàng đưa t.h.u.ố.c sắc canh, phân vị đủ, chẳng thấy long nhan, còn ngấm ngầm rơi lệ.”
“Ha.” Bùi Nghiên khẽ lạnh, tỏ vẻ chẳng tin.
Lâu Ỷ Sơn liền đưa ví dụ:
“Không xa, ngay Thẩm đại cô nương Thẩm gia. Ở Biện Kinh, nàng nổi danh thiện tâm, Thái hậu cùng Hiền phi trong cung yêu mến. Nghe Đại hoàng tử luyện võ vô ý thương, chỉ thấy vết thương cổ tay, Thẩm đại cô nương rơi ba lượt nước mắt, mới miễn cưỡng nín .”
Thẩm đại cô nương? Nữ nhi của Thẩm Chương Hành?
Ánh mắt Bùi Nghiên thoáng nghi hoặc.
Hắn ngẩng lên thẳng Lâu Ỷ Sơn, giọng điệu bình lặng mà đáng sợ:
“Thẩm đại cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lâu Ỷ Sơn ngẩn :
“Ngài thê thất, hỏi tuổi tác Thẩm đại cô nương?”
“Nói.” Giọng Bùi Nghiên bỗng lạnh hẳn.
Lâu Ỷ Sơn nghĩ một lát, đáp:
“Nghe nàng mới mười bảy, sinh tháng Chạp.”
“Tháng Chạp ?”
Khóe môi Bùi Nghiên cong lên nụ lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm:
“Nếu tính theo tuổi nàng , Thẩm Chương Hành mười tám năm mất tích tròn một năm, khi tìm về thì trọng thương, hôn mê nửa năm. Ông hồi phủ đúng tháng Bảy, mười bảy năm .”
Thần sắc như mà chẳng .
Lâu Ỷ Sơn sững sờ, quên cả phối dược, thất thanh:
“Vậy tức là Thẩm đại cô nương sinh tháng Chạp năm . Căn bản thể nào là nữ nhi của thê thất mà Thẩm Chương Hành lấy về phủ . Khi đó ông ở Thẩm gia.”
“Quả hổ Thẩm gia, lão thái phu nhân tọa trấn, che giấu kín kẽ lọt một giọt nước.”
Kích động khiến môi Lâu Ỷ Sơn thoáng hiện huyết sắc.
Hắn đặt mạnh lọ d.ư.ợ.c điều xong lên án thư:
“Đây là kim sang d.ư.ợ.c mới phối. Ngài xưa nay chẳng để ai đến gần, hãy tự dùng.”
“Thương thế ngài tự nghĩ cách xử lý, hoặc để tẩu phu nhân giúp ngài đổi dược, băng bó .”
“Cô nương gia vốn mềm lòng, tẩu phu nhân thấy tất nhiên sẽ đau lòng mấy phần.”
“Chuyện Thẩm gia, điều tra cho rõ ràng mới .”
Lâu Ỷ Sơn lưu dược, ôm lấy hòm thuốc, đầu mà ngoài.
Ngoài trời mưa bụi rả rích. Sơn Thương thấy bước , vội vàng đưa dù giấy tiến lên:
“Lâu đại nhân, mời ngài dùng.”
Một tay Lâu Ỷ Sơn ôm hòm t.h.u.ố.c nặng nề, tay tiếp lấy. Dáng vẻ nhẹ nhàng khác hẳn bộ dạng hư nhược bệnh nặng thường ngày.
Trong đầu Sơn Thương lóe lên một ý nghĩ kỳ quái, thuận miệng thốt:
“Lâu đại nhân, hôm nay khí sắc của ngài hơn nhiều.”
Lâu Ỷ Sơn lập tức ho khan kịch liệt, tê tâm liệt phế, cây dù trong tay thoắt cái thành bộ dạng run rẩy gãy.
Hắn hung hăng đầu , trừng mắt Sơn Thương:
“Sao thể!”
“Ta từ khi sinh mang bệnh cũ, quanh năm bệnh tật dày vò, gần đây càng bệnh đến mức mệnh treo sợi tóc. Thân thể vốn chẳng cả!”
Lâm Kinh Chi tỉnh giấc thì trời gần trưa.
Khổng ma ma cùng Tình Sơn cẩn thận hầu hạ nàng dậy, tắm gội, chải chuốt hồi lâu.
Đợi xiêm y, búi tóc chỉnh tề, cả nàng vẫn mềm nhũn, tứ chi như chẳng còn chút sức lực, đêm qua Bùi Nghiên giày vò đến kiệt quệ, lúc mới dần dần hồi phục .
Không từ bao giờ, tựa hồ đặc biệt ưa thích lưng trắng như tuyết của nàng. Mỗi cùng nàng ân ái, đều để nơi lưng nàng những dấu răng nhợt nhạt đỏ hồng, tựa cánh đào hoa.
Đêm qua, dấu răng lan từ bờ vai xinh xắn kéo dài lên , đến tận cổ nõn nà, vặn lộ ngoài vạt áo, cách nào che giấu hết mấy vệt đỏ.
May tiết xuân còn lạnh, mưa bụi rơi triền miên, Lâm Kinh Chi liền lấy áo choàng lông chồn trắng tuyết, vòng kín nơi cổ, che những vệt đỏ .
Lúc , Lục Vân dẫn hộp đồ ăn tiến , động tác rón rén cẩn trọng, bày cơm trưa bàn bát tiên bằng gỗ sưa trong noãn các.
“Thiếu phu nhân, xin dùng cơm trưa.”
Khổng ma ma cùng Tình Sơn hầu hạ, so với thường ngày thêm vài phần câu nệ. Lâm Kinh Chi thoáng thấy kỳ lạ, nhận lấy bát cháo gà thập cẩm, nheo mắt hỏi:
“Bên ngoài xảy chuyện gì ? Nhìn Tình Sơn cùng Lục Vân hôm nay khác hẳn.”
Khổng ma ma khẽ giật , đành thấp giọng khuyên nhủ:
“Xin thiếu phu nhân cứ dùng cơm . Ăn xong, lão nô sẽ bẩm báo.”
Ngón tay Lâm Kinh Chi siết chặt chiếc thìa, nàng mím môi, chẳng gì, song trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nàng lập tức buông bát, bật dậy, chút do dự bước nhanh ngoài.
Trong cơn mưa lất phất, gió xuân phiêu diêu, Vân Mộ quỳ sẵn nơi đó.
Hắn tuổi còn nhỏ, vóc dáng gầy yếu, gương mặt vốn non nớt, môi hồng răng trắng. Nay bộ dạng chật vật, càng khiến lòng chấn động.
Lâm Kinh Chi ngước mắt Khổng ma ma:
“Sao thế ? Vân Mộ phạm gì?”
Khổng ma ma lúng túng đáp:
“Hồi thiếu phu nhân, là do lang quân phân phó. Đêm qua Vân Mộ hầu hạ chu , ngăn thiếu phu nhân tiến cung. Theo quy củ trong phủ, tự nhiên chịu phạt.”
Ngón tay Lâm Kinh Chi khẽ run:
“Vân Mộ quỳ bao lâu ?”
Sân viện lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng Khổng ma ma run run đáp:
“Từ đêm qua đến giờ, mãi đến khi thiếu phu nhân tỉnh .”
Lâm Kinh Chi cả kinh, tin tai .
Vân Mộ quỳ gối hành lễ với nàng:
“Thiếu phu nhân, xin đừng trách chủ tử. Là Vân Mộ hầu hạ chu . Đợi lãnh phạt xong, tiểu nhân sẽ trở về.”
Lồng n.g.ự.c Lâm Kinh Chi phập phồng, cơn giận kìm nổi.
Nàng quét mắt quanh sân, giọng lạnh như băng:
“Lang quân hiện giờ ở ?”
“Bảo đến gặp .”