Chiết Xu - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:09:13
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đám cung nhân hầu hạ đều lo lắng bất an, im lìm nép sang một bên.

Chung Thái hậu dường như cũng ngờ Bùi Nghiên đáp như thế. Bà tuổi cao, song dung nhan vẫn còn phảng phất khí chất tuyệt thế mỹ nhân thuở trẻ. Hơi khựng , đuôi mắt già nua khẽ híp, bà hướng về phía Bùi Nghiên mà :

“Người già , chẳng qua chỉ chút sự vật mới mẻ. Năm đó tiên hoàng nghênh thú ai gia, cũng giống như ngươi hôm nay, khẩn trương vô cùng. Lúc ai gia còn trêu chọc cùng trưởng tỷ.”

Nhắc tới chuyện xưa, giọng Chung Thái hậu thoáng lộ mấy phần sầu vương.

Rồi bà phất tay:

“Thôi , đêm lạnh gió buốt, ai gia cũng chẳng lưu các ngươi nữa.”

Nói dứt lời, Chung Thái hậu Bùi Nghiên thêm, chỉ đỡ tay trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi chậm rãi lên:

“Ai gia mệt , dìu ai gia về nghỉ.”

Bà bỗng xoay đầu liếc Lâm Kinh Chi một cái:

“Người già trí nhớ kém. Sơ Nghi, đem tráp mà ai gia chuẩn , ban cho tức phụ của Bùi lang.”

“Dạ, mẫu hậu.” Tiêu Sơ Nghi mỉm đáp.

Chờ Chung Thái hậu tẩm điện, cung nhân liền dâng một hộp gỗ sưa. Thái hậu ban thưởng, Lâm Kinh Chi tự nhiên hành lễ. Nàng định quỳ xuống, trưởng công chúa đưa tay đỡ dậy.

Giọng Tiêu Sơ Nghi dịu dàng, ánh mắt nhu hòa:

“Mẫu hậu ban vật cho ngươi, há để ngươi thêm một quỳ lạy.”

Đầu ngón tay Lâm Kinh Chi run lên khẽ khàng, đến khi cảm nhận cái tráp gỗ sưa lạnh ngắt đặt tay, nàng mới bừng tỉnh, vội cúi hành lễ:

“Thần nữ cảm tạ trưởng công chúa điện hạ.”

“Ngươi chẳng cần cảm tạ .”

Tiêu Sơ Nghi khẽ, sang phía lưng nàng, nơi Bùi Nghiên , giọng mang thâm ý:

“Trong cung vốn quạnh quẽ, thường ngày chỉ bầu bạn cùng mẫu hậu. Nếu Lâm lục cô nương bằng lòng, hãy thường xuyên tiến cung trò chuyện.”

Lâm Kinh Chi ngẩn , khẳng định, cũng chẳng cự tuyệt:

“Thần phụ ghi nhớ.”

Bùi Nghiên đưa tay đón lấy tráp gỗ, bàn tay siết lấy cổ tay của nàng. Ánh mắt lẳng lặng thẳng Tiêu Sơ Nghi, ngoảnh đầu , kéo Lâm Kinh Chi nhanh khỏi điện.

Mãi đến khi bóng dáng hai khuất dần, Tiêu Sơ Nghi vẫn yên bất động. Đáy mắt nàng ánh lên muôn vàn cảm xúc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất lực.

Hạ Tùng Niên bước đến phía , khom :

“Trưởng công chúa, Thái hậu nương nương nghỉ.”

Tiêu Sơ Nghi khẽ gật, lạnh giọng phân phó:

“Làm phiền công công tiễn Bùi gia lang quân khỏi cung, miễn cho dọc đường chạm kẻ sống c.h.ế.t.”

“Dạ.” Hạ Tùng Niên vội hành lễ lui xuống.

Ra khỏi cửa điện, bước chân Bùi Nghiên mới chậm dần.

Đêm khuya gió lạnh, trời tối đèn dẫn đường, bốn bề tối mịt, khiến Lâm Kinh Chi càng lúc càng sợ.

Trán nàng rịn mồ hôi lạnh, môi trắng bệch. Nếu lòng bàn tay nắm chặt, nóng bỏng kiên định, nàng hẳn ngỡ bản sắp bóng đêm nuốt chửng, như kẻ c.h.ế.t đuối thở nổi.

“Khó chịu ư?” Bùi Nghiên bỗng dừng bước, ánh mắt rọi thẳng lên nàng.

“Vâng…” Gương mặt Lâm Kinh Chi tái nhợt, khẽ gật đầu. Tai ù , ngay cả hít thở cũng khó khăn, nàng chẳng còn sức gắng gượng.

“Cầm lấy.”

Bùi Nghiên đem tráp gỗ sưa trong tay nhét lòng Lâm Kinh Chi.

Ngay lúc nàng theo bản năng đón lấy, còn rõ nguyên do, bỗng cúi , ôm bổng nàng lên.

Lâm Kinh Chi ngã n.g.ự.c , môi hồng hé mở, trái tim đập loạn bang bang.

Đêm đen hun hút, gió lạnh thổi qua, nàng vốn sợ hãi bóng tối, càng run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát bờ n.g.ự.c rộng, toát lên nét yếu ớt đáng thương. nàng chẳng còn tâm tư để ý, một tay cố giữ tráp gỗ, tay chống lên n.g.ự.c , thoát .

Trong cung, trong bóng đêm, ai bao nhiêu ánh mắt chằm chằm bọn họ.

“Đừng nhúc nhích.” – giọng trầm thấp, nghiêm quát. – “Để ôm nàng, nhanh hơn.”

Hắn cung vội vã, y phục đơn bạc, chỉ thể dùng tay áo rộng che chở hình nàng, bước chân cực nhanh, thẳng hướng cửa cung mà .

Nàng ôm chặt, chẳng qua bao lâu. Chỉ đến khi rút lệnh bài, đưa nàng khỏi một cửa nhỏ, Vân Mộ cùng Sơn Thương sớm chờ sẵn ngoài xe ngựa.

Vân Mộ thoáng hiện vẻ hổ thẹn, Sơn Thương thì sắc mặt xưa nay từng thấy nghiêm trọng như thế.

Bùi Nghiên ôm nàng đặt trong xe, xe ngựa lập tức chạy thẳng tới tiểu trạch hẻm Đông. Nàng vẫn giam cầm trong n.g.ự.c , lúc mới ngửi thấy ngoài hương quen thuộc, còn vương mùi m.á.u tanh mơ hồ.

“Bùi Nghiên… thương?”

Hắn đáp. Lâm Kinh Chi hoảng hốt buông tráp gỗ, gắng sức dậy .

Ánh mắt tối đến dọa . Loại ánh thâm trầm , nàng từng thấy qua. Bình thường luôn khắc chế, cảm xúc ít khi lộ , ngoài khó lòng đoán hỉ nộ. chỉ một ánh , khiến nàng như rơi vực sâu, nghẹt thở lối thoát.

.” – khàn giọng. – “Bị thương.”

Bàn tay đặt lên đầu gối, giọng lạnh lẽo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-41.html.]

“Nghe nàng tiến cung… Chi Chi, cần tự rõ?”

Ánh mắt run lên, chăm chú gương mặt tái nhợt của nàng. Thân cúi xuống, khóe môi bật lên một nụ khiến sợ hãi.

Một tay nắm chặt cổ tay của nàng, ấn lên vách xe, tay kéo vạt áo, để lộ xương quai xanh cùng vết thương đao trí mạng bên . Chỗ băng bó sơ sài, m.á.u tươi thấm đỏ băng vải trắng, theo nhịp thở mà loang dần, đỏ chói mắt.

Nàng dọa sợ, ngón tay run rẩy co về phía . Trong lòng mơ hồ hiểu đang giận, nhưng đoán nổi vì cớ gì.

Đôi mắt khẽ nheo , trong khoảnh khắc, như chính cũng ngộ , những thể buông lỏng. Càng dung túng, càng khiến nàng tiến thêm một bước. Mà , ngay cả trách phạt, cũng nỡ.

Giờ phút , chỉ một ánh trong veo, chỉ một tiếng gọi tên , cũng khiến kiềm chế cơn giận, sợ rằng nàng tổn thương.

“Chi Chi…”

Hắn đột ngột đưa tay che khuôn mặt nàng, siết chặt cổ tay , kéo mạnh nàng lòng ngực.

“Bùi Nghiên…” nàng hoảng hốt gọi , giọng run rẩy pha tiếng mũi nghẹn ngào, âm cuối mềm mại.

Toàn căng thẳng, bàn tay siết chặt, giọng cứng rắn:

“Nàng lời thì thôi, cũng chẳng quá mong nàng lời. … Kinh Tiên Uyển hẳn cũng thể giữ nổi nàng.”

“Ta cũng chẳng thật sự dùng xích bạc, khóa nàng cả đời trong tay.”

“Chỉ là… từ nay về , nếu đồng ý, tiến cung. Hiểu ?”

Lời dứt, Bùi Nghiên liền nắm lấy bàn tay Lâm Kinh Chi, ép thẳng lên miệng vết thương n.g.ự.c , mạnh mẽ ấn xuống.

Không rõ đó là để trừng phạt nàng, là tự khắc ghi một lời cảnh tỉnh thật sâu. Lâm Kinh Chi lo sợ thương thế , dám vùng vẫy, chỉ thể run rẩy hít thở dồn dập cùng .

Nàng như lửa bén , ánh mắt thoáng mờ mịt, ngước về phía , đôi môi hé mở như điều gì.

Ngay đó, thở nóng bỏng của Bùi Nghiên phủ xuống, chút do dự, trùm lấy nàng. Lâm Kinh Chi chỉ thấy cánh môi đau nhói, hung hăng hôn xuống, thật sâu cuốn lấy.

Thân thể lạnh buốt trong cung, giờ phút lòng bàn tay to rộng của , dần dần nhen nhóm ấm.

Xe ngựa lao vun vút, chẳng hôn nàng bao lâu, chỉ đến khi nàng gần như thở nổi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, xiêm y hỗn loạn, mới lúc xe ngựa dừng cửa nhà.

Vân Mộ cùng Sơn Thương sớm lui xa, ám vệ bốn phía cũng chẳng thấy bóng dáng.

Chỉ Khổng ma ma mang theo Tình Sơn cùng Lục Vân, ôm áo khoác dày rộng, đang chờ trong gió lạnh.

Trong xe, truyền giọng lạnh lẽo:

“Lấy y phục tới.”

Khổng ma ma vội vàng ôm áo khoác bước lên.

Chẳng bao lâu, Bùi Nghiên ôm lấy Lâm Kinh Chi, dùng áo khoác dày dặn che kín nàng, nhanh chóng bước phòng.

Trong ánh đèn mờ, màn trướng rủ xuống.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sườn mặt phủ một tầng bóng tối nhợt nhạt. Dưới ánh sáng, ngũ quan càng thêm sắc bén, nhưng cảm xúc trong mắt khó lường.

“Chi Chi.”

Ngón tay thon dài của chợt nắm lấy vạt áo, kéo mạnh, làn da trắng nõn lộ trong mắt , mịn màng như tơ lụa.

“Chàng mới là thương, Bùi Nghiên…” – nàng run rẩy, vội đưa tay kéo chăn che .

“Ừm.”

Hắn cúi , mạnh mẽ giữ chặt đôi tay nhỏ bé, giọng chậm rãi, ánh mắt hàm chứa d.ụ.c niệm sâu thẳm:

“Chi Chi, trong lúc , nàng vẫn còn tâm trí lo nghĩ điều khác.”

Khóe môi cong lên, nở nụ nhạt.

Đêm , mãi cho đến khi bình minh, Lâm Kinh Chi mới thực sự hiểu rõ ý vị ẩn chứa ánh mắt cùng nụ .

Hắn thương , liên quan gì tới việc . Bởi vì, chỉ cần nguyện, liền thể khiến nàng lóc nức nở, dùng giọng mềm mại cầu xin .

Những lời bình thường nàng chẳng thể thốt , vẫn thể ép nàng từng , từng .

Ép nàng nhận sai, ép nàng đáp ứng sẽ cung nữa, ép nàng thừa nhận rằng… việc , nàng cũng hẳn là ghét bỏ.

Khi ngoài trời sáng rõ, Bùi Nghiên mới từ trong chăn đệm rực nóng mà dậy, áo trong thong thả.

Sau đó tịnh phòng, bưng nước ấm về, cẩn thận lau cho nàng, quần áo sạch sẽ.

Đợi việc đều xong xuôi, đưa tay chỉnh lọn tóc ướt mồ hôi thái dương nàng, xoay bước khỏi phòng.

“Chủ tử, Lâu đại nhân đến.”

Sơn Thương từ ám vệ trở về, ánh mắt đầy mỏi mệt: “Vân Mộ đang quỳ thư phòng, chờ ngài trách phạt.”

Bùi Nghiên khẽ gật, lạnh giọng phân phó:

“Để Lâu Ỷ Sơn chờ ở thư phòng.”

“Kêu Vân Mộ quỳ Lang Vũ điện, đợi thiếu phu nhân tỉnh dậy, tự lãnh phạt.”

Nói đến đây, giọng thoáng ngừng, thản nhiên tiếp lời:

CuuNhu

“Để thiếu phu nhân đích trách phạt Vân Mộ, động tĩnh càng lớn càng .”

“Thiếu phu nhân nếu chẳng chịu lời, cứ trách tội lên kẻ hầu hạ bên cạnh. Luôn để chút giáo huấn.”

 

Loading...