Chiết Xu - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:08:56
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chồi non đầu tiên nhú cành, tuyết cũng bắt đầu tan chảy, vạn vật dần sống , báo hiệu tháng đầu xuân.

Tiểu trạch mà Lâm Kinh Chi cùng Bùi Nghiên ở, trong con hẻm phố Thần Tài miếu phía đông thành. Bề ngoài chẳng hề lộ vẻ nguy nga, song thực chất bên trong rộng lớn, đến năm lớp viện liên .

Trước cửa treo tấm bảng hiệu, đề hai chữ “Kinh Tiên” rồng bay phượng múa.

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương xuyên qua tầng mây dày, từng tia vàng vụn rải rác khắp nhân gian.

Lâm Kinh Chi nơi thủy tạ, tay khẽ nâng hộp đồ ăn, lòng bàn tay đang cầm một nắm thức ăn cho cá, thần sắc lãnh đạm, thỉnh thoảng ném xuống hồ vài viên. Đám cá chép vàng to béo lập tức tranh đoạt mồi.

“Thiếu phu nhân.”

Tình Sơn bưng một chiếc đĩa sứ tinh xảo, nhỏ giọng:

“Khổng ma ma món bánh tô mà thích nhất, dùng thử ?”

Lâm Kinh Chi , tùy tay vẩy nốt mấy hạt thức ăn cho cá, nhận lấy chiếc khăn ấm Lục Vân đưa để lau tay. Sau đó, nàng từ tay Tình Sơn nhận đĩa sứ, khẽ chọn một miếng điểm tâm hình hoa mẫu đơn.

“Lang quân ngoài bao lâu ?” Nàng khẽ c.ắ.n một miếng, mắt sắc trời ngoài thủy tạ, giọng điệu thản nhiên hỏi.

Nghe , sắc mặt Lục Vân thoáng cứng , đầu ngón tay cầm đĩa của Tình Sơn cũng run lên, lộ chút tái nhợt.

Lâm Kinh Chi chậm rãi ngoái đầu , mỉm liếc Tình Sơn:

“Sao ? Chẳng lẽ là hạng nữ tử chỉ vì lang quân nhiều ngày về, liền sinh oán trách mà ầm ĩ?”

Tình Sơn vội cúi , đáp:

“Thiếu phu nhân thứ tội, là nô tỳ đa tâm. Lang quân ba hôm giờ Dần khỏi phủ, đến nay vẫn trở về.”

“Đã ba ngày ư?”

Lâm Kinh Chi khẽ nghĩ ngợi, song cũng chẳng để trong lòng.

Kiếp , Bùi Nghiên thường bặt vô âm tín nhiều tháng trời, hành tung mờ mịt cũng là chuyện thường.

Tính đến nay, nàng đến Biện Kinh nửa tháng. Ngoại trừ mấy ngày đầu vì quen khí hậu mà bệnh nhẹ, khi khỏi, Bùi Nghiên liền bắt đầu sớm về muộn, phần lớn thời gian chẳng thấy bóng dáng.

Nếu thể, Lâm Kinh Chi thậm chí còn tính toán thừa dịp mà cùng phân viện ở riêng.

hiện giờ chỉ hai , trong phủ trưởng bối trông chừng, ở chung chi bằng tách sớm. Nhân lúc tiết xuân, thể lấy cớ dọn dẹp tòa viện lâu ở, phân loại đồ dùng của cả hai.

Nghĩ đến đây, nàng hạ quyết tâm, chỉ chờ một ngày thời tiết thật liền bắt tay sắp xếp. Dù Bùi Nghiên cũng thường chẳng ở trong phủ, chi bằng nàng cứ tiền trảm hậu tấu.

Chiều tối, gió lạnh thổi qua thủy tạ.

Khổng ma ma ôm áo choàng lông chồn trong ngực, bước nhanh tới, dịu giọng :

“Thiếu phu nhân, bên gió lạnh, xin mau trở về phòng.”

Lâm Kinh Chi mỉm , nhận áo choàng, để Lục Vân hầu hạ mặc .

“Ma ma, ở trong nhà buồn chán, chỉ đây một lát mà thôi.”

Khổng ma ma dìu nàng dậy, ôn tồn khuyên:

“Chờ thể khỏi hẳn, lão nô sẽ đưa thiếu phu nhân dạo khắp Biện Kinh. Thiếu phu nhân ăn gì, chơi gì, lão nô đều sẽ sắp xếp cho .”

Nghĩ đến cảnh bên ngoài, trong mắt Lâm Kinh Chi lóe lên nét mong chờ:

“Vậy phiền ma ma .”

Chủ tớ cùng xuyên qua hoa viên nhỏ cạnh thủy tạ, đang định trở về phòng, thì chợt gặp Vân Mộ hốt hoảng chạy tới, suýt nữa va .

“Thiếu phu nhân!”

Vân Mộ thấy nàng liền vội vàng thi lễ, giọng gấp gáp:

“Xin thiếu phu nhân trở về phòng ngay, mặc kệ bên ngoài chuyện gì cũng chớ để ý. Chỉ cần chờ lang quân trở về là .”

Bầu trời dần tối, đèn lồng bắt đầu treo lên. Gió đêm lướt qua, ánh đèn lay động, cảnh vật khắp nơi đều trở nên mơ hồ.

Dưới ánh sáng chập chờn, đôi mắt sâu kín của Lâm Kinh Chi dừng nơi một đoàn nội thị đang tiến về phía nàng. Người dẫn đầu , chẳng chính là kẻ kiếp từng địa lao, bưng rượu độc đến mặt nàng ?

Khi đó nàng mù, nên chẳng thể rõ.

“Truyền ý chỉ của Thái hậu.”

“Tuyên Lâm lục cô nương của Dự Chương hầu phủ, cung yết kiến Thái hậu nương nương.”

Người tuyên là một nam nhân trung niên, mặt trắng râu, ngũ quan tuấn tú. Tuy khoác y phục thái giám, nhưng hề toát nửa phần âm nhu, ngược , khi lên còn khiến cảm giác như tắm trong gió xuân.

Ánh mắt đảo qua , song dừng Lâm Kinh Chi quá một khắc. Hắn cúi , ôn tồn :

“Lâm lục cô nương, mời theo tại hạ. Thái hậu nương nương lang quân nhà Bùi gia thê tử xinh như hoa, sinh lòng hứng thú, gặp một .”

Ánh đèn chiều hôm nghiêng soi qua cành lá, rọi xuống dung nhan như ngọc của Lâm Kinh Chi. Dưới hàng mi buông thấp, nàng giấu một tia lạnh lẽo.

Vân Mộ ghé sát, hạ thấp giọng khẩn trương:

“Thiếu phu nhân, hãy mau trở về .”

Khổng ma ma cũng bản năng bước lên che chắn, gương mặt vốn trầm nay thoáng mất huyết sắc.

“Không công công xưng hô thế nào?” Lâm Kinh Chi mím nhẹ khóe môi, ngước mắt dẫn đầu, trong mắt chẳng còn gợn sóng cảm xúc.

“Gia họ Hạ, tên Tùng Niên.” Hắn nhạt.

“Nếu Lâm lục cô nương chê, thể gọi một tiếng Hạ công công.”

“Thỉnh công công dẫn đường.”

CuuNhu

Ngón tay nàng khẽ siết chặt chiếc khăn thêu trong tay áo. Bề ngoài thản nhiên, song trong lòng khẩn trương bao nhiêu, chỉ nàng rõ.

Sau khi lên xe ngựa, Hạ Tùng Niên tự đ.á.n.h xe. Cỗ xe ngựa màu nâu thẫm chớp mắt hòa ánh hoàng hôn, biến mất giữa màn đêm đang buông xuống.

Xe ngựa lắc lư suốt một canh giờ, khiến Lâm Kinh Chi chút say. Khi dừng , là lúc trăng treo cao, điểm đầy trời.

Cung tường son đỏ sừng sững, nguy nga cao ngất.

Lâm Kinh Chi theo Hạ Tùng Niên, bước chân dần nặng nề. Cung điện nơi Thái hậu ở quá xa, mãi nàng cũng thở dốc. Thân thể mới dưỡng , chỉ sợ gió lạnh đêm nay thổi qua, ngày mai phát bệnh.

Nàng thầm thở dài, c.ắ.n răng bước nhanh theo kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-40.html.]

Từ Nguyên điện.

Chung Thái hậu cao, từ xa thấy bóng dáng thiếu nữ theo phía Hạ Tùng Niên. Mây tóc, dung nhan như hoa, dáng điệu uyển chuyển.

Chỉ khoác hoa phục châu ngọc bình thường, song khi nàng bước , cả điện đường đều sáng rực, đến đèn cung đình cũng chẳng bằng nửa phần diễm lệ nơi nàng.

Chung Thái hậu khẽ thở dài trong lòng.

Mỹ nhân trong thiên hạ vốn nhiều kể xiết, chỉ riêng hậu cung thiên tử chiếm một nửa. Thế nhưng bà thừa nhận, thê tử của Bùi Nghiên quả thật là tuyệt sắc khó gặp trong đời.

“Thần phụ bái kiến Thái hậu nương nương.”

“Nương nương vạn phúc kim an.”

Lâm Kinh Chi đoan trang hành lễ, cung kính quỳ xuống Chung Thái hậu.

Nàng bất luận là dung nhan giọng , ngữ điệu, trong điện , ngay cả nữ quan nghiêm khắc nhất cũng chẳng thể tìm nửa điểm thất lễ.

Hoàn giống những lời đồn ngoài , rằng nàng chỉ là một thứ nữ nuôi lớn nơi gia đình bình dân, lễ nghi.

“Ngẩng đầu.”

“Tiến lên đây, để ai gia rõ một chút.” Giọng Chung Thái hậu từ cao vọng xuống, uy nghiêm mà thâm trầm.

“Vâng.”

Lâm Kinh Chi chậm rãi dậy, từng bước tiến lên, đến gần mặt Chung Thái hậu thì từ tốn quỳ xuống. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt, đôi mắt trong trẻo, dường như mang theo chút sợ hãi, nhưng ẩn đó vẫn là sự bình tĩnh, kiêu ngạo, nịnh hót.

“Quả là dung nhan diễm lệ, chỉ tiếc thể phần yếu ớt.” Chung Thái hậu nhàn nhạt cất lời, đưa tay hiệu:

“Đứng lên .”

“Ban ghế.”

Chẳng bao lâu , cung nhân bưng ghế nhỏ đến. Lâm Kinh Chi hành lễ cảm tạ, mới dè dặt xuống.

“Tổ mẫu nhà Bùi gia, thể thế nào ?” Giọng Chung Thái hậu khi còn lạnh lùng, ngược thong thả, ôn hòa, bên môi vẫn giữ ý .

Lâm Kinh Chi thoáng sững , lúc mới nhớ Chung Thái hậu cùng Bùi Thái phu nhân Chung thị là tỷ cùng cha khác .

Lập tức, nàng cung kính đáp:

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, khi thần phụ rời nhà, tổ mẫu vẫn khỏe mạnh. Đa tạ nương nương quan tâm.”

Chung Thái hậu gật đầu:

“Khỏe mạnh là . Ai gia còn nghĩ bà về Biện Kinh để diện kiến ai gia, chớ c.h.ế.t ở Hà Đông quận, khiến ai gia thêm phiền lòng.”

Lời , Lâm Kinh Chi cách nào tiếp .

Nàng chỉ là tôn tức, là vãn bối, chuyện giữa bậc trưởng bối, nàng thốt nửa chữ cũng đều là thất lễ. Vì thế chỉ mím môi cúi đầu, lưng thẳng tắp, im lặng bất động.

Chung Thái hậu nghiêng đầu nữ tử cung trang kiều diễm bên cạnh, :

“Ngươi xem, quả nhiên nhát gan.”

Người nọ khẽ :

“Mẫu hậu, khó nàng . Nữ nhi thấy dáng vẻ cũng động lòng. Đáng tiếc nữ nhi là nữ tử, nếu là nam nhân, ắt sẽ cưới Lâm lục cô nương phủ, giấu cũng đủ.”

“Nàng quả là mỹ mạo hiếm , ngay cả mẫu hậu danh cũng tự một mới cam.”

Lời khiến Chung Thái hậu bật , đưa tay điểm trán nữ tử :

“Tiêu Sơ Nghi, ngươi thật là đồ bỡn cợt! đừng mang tính tình cung, bằng ai gia sẽ giữ ngươi ở bên nữa, nên sớm gả thì hơn.”

Tiêu Sơ Nghi chính là trưởng công chúa, con gái duy nhất còn sống của Thái hậu, trong cung sủng ái vô cùng. Nàng chẳng chút e dè, ngược nũng, nép lòng Thái hậu:

“Mẫu hậu, con luyến tiếc . Đời con nguyện gả.”

Hai con đùa, nhưng ánh mắt vẫn dừng cả ở Lâm Kinh Chi.

Thấy nàng ngay ngắn đoan trang, tay đặt đầu gối, tùy tiện mở miệng, cũng ngó nghiêng khắp chốn, trong lòng Chung Thái hậu càng thêm khen ngợi. Tuổi thể trầm như , hiếm bao.

Chung Thái hậu đang định mở lời, thì ngoài điện vang lên giọng Hạ Tùng Niên:

“Thái hậu nương nương, Bùi gia lang quân cầu kiến.”

Chỉ thoáng chốc, ngón tay Chung Thái hậu đang chuỗi Phật châu bỗng khựng . Đáy mắt thoáng hiện một tia loé sáng, nhanh chóng về phía Lâm Kinh Chi, đó mới trầm giọng :

“Tuyên.”

Bùi Nghiên khoác trường bào cổ tròn màu trắng, dung nhan lạnh nhạt, môi mỏng khép chặt, toát khí tức băng lãnh.

“Thần tham kiến Thái hậu nương nương, thỉnh an trưởng công chúa điện hạ.”

Tiêu Sơ Nghi nghiêng , khéo léo tránh cái lễ của .

Chung Thái hậu lập tức ngay ngắn, khóe môi mấp máy, mấy bảo tiến lên, nhưng trong điện còn ngoài, phận đặc biệt, cuối cùng bà vẫn nhẫn nhịn.

Bèn chuyện cũ, cất lời:

“Ai gia thê tử Bùi gia lang quân xinh như hoa, nên mới tùy hứng tuyên nhập cung để diện kiến, Bùi gia lang quân hẳn trách ai gia nhiều chuyện chứ?”

Bùi Nghiên bước lên một bước, bàn tay to rộng đặt vai Lâm Kinh Chi.

Hắn rũ mi mắt:

“Thần dám. Có thể Thái hậu nương nương và trưởng công chúa yêu thích, là phúc khí của thê tử thần.”

“Chỉ là, nội tử đường xa mệt mỏi, mang bệnh cũ, nên ở ngoài quá lâu.”

“Thần cả gan, xin đưa nội tử hồi phủ.”

Giọng dứt, điện Từ Nguyên bỗng tĩnh lặng như tờ, từng đợt hàn ý lan tràn trong khí, đến cả hô hấp cũng lạnh buốt.

Trong tay áo, lòng bàn tay Lâm Kinh Chi bất giác siết chặt.

Nàng sớm phận của Bùi Nghiên, song chẳng ngờ vì nàng mà thẳng thắn đối Thái hậu những lời .

 

Loading...