Chiết Xu - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:08:43
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu xuân giá lạnh, vầng dương nghiêng nghiêng treo bầu trời xanh thẳm gợn mây.

Quan đạo uốn lượn giữa núi rừng bích sắc, chồi non xanh mơn mởn đội tuyết trắng trồi lên, lay động run rẩy tựa hồ sắp gãy.

“Thiếu phu nhân, Sơn Thương núi tìm ít rau dại, lão nô rửa sạch. Người dùng chút ?”

Ngoài thùng xe, giọng Khổng ma ma vang lên, mang theo mấy phần lo lắng.

Lâm Kinh Chi cả vô lực, tựa n.g.ự.c Bùi Nghiên. Hàng mi dài khẽ run, nàng chậm rãi mở mắt. Qua khe màn trúc khẽ vén, lấp ló ảnh Khổng ma ma đang cung kính bên ngoài.

Nàng lắc đầu, giọng khàn:

“Ma ma, cần. Ngươi cùng Tình Sơn các tỳ nữ chia dùng .”

Khổng ma ma khẽ gật, cúi lui .

Chỉ một câu ngắn, Lâm Kinh Chi nhịn ho khẽ, vội dùng khăn che môi. Bùi Nghiên đưa tay lấy một bình nhỏ, bên trong nước ấm. Hắn nếm thử độ ấm , mới đưa tới bên môi nhợt nhạt của nàng.

“Cảm ơn.”

Nàng khẽ uống một ngụm, liền lắc đầu từ chối.

Giữa mày Bùi Nghiên vẫn nhíu chặt:

CuuNhu

“Còn choáng váng lắm ư? Trạm dịch kế tiếp còn cách nửa ngày đường. Nếu chịu nổi, hôm nay cho dừng nghỉ một đêm.”

Lâm Kinh Chi , một đường hành trình gấp gáp, chẳng để nàng chịu khổ. Nàng c.ắ.n môi, khẽ :

“Phu quân, cần. Đường vốn chậm trễ. Cứ sớm đến Biện Kinh thì hơn.”

Bùi Nghiên nàng, gầy gò đến đáng thương, song càng khiến lòng xót xa. Lúc nàng ngoan ngoãn tựa trong n.g.ự.c , khiến đáy lòng tựa cào khẽ, ngứa đau, càng thêm thương tiếc.

Từ ở thôn trang suối nước nóng, nàng dễ say xe. ngờ , dẫu chuẩn đủ loại thuốc, bởi chuyển từ đường bộ sang đường thủy, gió sông thốc lạnh, khiến nàng cảm hàn, ban đêm lên cơn sốt cao.

Mấy ngày bệnh tuy giảm, thể vẫn suy yếu, dọc đường càng càng mệt, hết say xe say thuyền. Nàng vốn dĩ mảnh khảnh, giờ càng gầy rộc, mắt thường cũng thấy rõ.

Bùi Nghiên đưa nàng rời khỏi Hà Đông, là khi Thẩm Quan Vận lên đường ba ngày. Đêm , bóng tối dày đặc, khoác áo ôm lấy nàng vẫn còn trong mộng, chần chừ, đưa thẳng lên xe.

Đoàn hành trang giản lược, bí mật xuất phát từ Bùi gia, xe nhiều , từ đường bộ chuyển sang đường thủy. Đến khi chỉ còn năm sáu ngày nữa Biện Kinh, mới đổi thuyền sang xe ngựa.

Đời , Lâm Kinh Chi từng thuyền.

Đầu xuân, sông còn băng tan hết, đường thủy tuy nhanh, nhưng gặp khi giá rét, băng phủ dừng mấy ngày. Phong cảnh sông dẫu hữu tình, nàng cũng chẳng còn sức mà thưởng lãm.

Đến khi lên bờ, đổi xe, thể nàng càng thêm hao tổn.

Lâm Kinh Chi ngờ rằng, Bùi Nghiên gấp gáp rời trong đêm, hẳn liên quan đến Bùi gia, hoặc trong cung Biện Kinh. Chỉ đáng tiếc duy nhất, động tác của quá mức đường đột.

Đừng đó Thẩm Quan Vận cùng Bùi gia đều Bùi Nghiên lấy cớ nàng thể suy yếu, bảo đợi đầu xuân mới khởi hành để qua loa dối gạt, ngay cả Lâm Kinh Chi cũng hề chuẩn gì, lặng lẽ đưa rời quận Hà Đông.

Chỉ e Quan Âm Tự sẽ tin nàng rời Hà Đông, Biện Kinh.

Lâm Kinh Chi tựa n.g.ự.c Bùi Nghiên, khép mắt , trong đầu muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn chợt hiện tan .

Xe ngựa nghỉ một canh giờ để chỉnh đốn, đó tiếp tục lên đường.

Ba ngày , khi hoàng hôn buông, bóng cây ngả dài, đoàn lặng lẽ tiến hoàng thành Biện Kinh.

Cỗ xe ngựa đen kịt, ánh sáng, cuối cùng dừng một tiểu trạch đơn giản.

Đám thị vệ hắc y mấy chục theo sát hai bên xe, ngay khi xe dừng, liền thoáng chốc tan màn đêm mịt mùng. Chỉ còn vài kẻ mặc thường phục, diện mạo tầm thường cùng gã sai vặt đ.á.n.h xe, thêm mấy bà v.ú hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho Lâm Kinh Chi.

Bùi Nghiên khoác áo choàng, trực tiếp bế nàng trong.

So với phủ Tiên Các của Bùi gia, nơi đây là một tòa nhà trong ngõ nhỏ phía đông phố Thần Tài, thanh tĩnh u nhã, mang nặng khuôn phép thế tộc. Cảnh trí mới mẻ, ngay cả cỏ cây cũng sinh trưởng tự nhiên, phóng khoáng hơn hẳn.

Khổng ma ma dẫn Tình Sơn, Lục Vân bếp nhỏ chuẩn cơm nước và nước ấm.

Đến khi Lâm Kinh Chi tắm gội xong , trong phòng chẳng thấy bóng dáng Bùi Nghiên.

Nàng nhấp nửa chén tổ yến, mí mắt trĩu nặng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến. Chỉ trong chốc lát Khổng ma ma cùng Tình Sơn dìu buồng nghỉ ngơi.

Đêm khuya, đèn trong thư phòng vẫn sáng. Vân Mộ và Sơn Thương canh giữ ngoài cửa.

Bùi Nghiên ngay ngắn án thư, khóe môi nhếch như , ánh mắt u trầm dừng hai nam nhân tuổi tác tương cận với .

Lâu Ỷ Sơn thể gầy yếu, dựa ghế tử đàn, ho khan rút từ tay áo một phong mật tín trao cho :

“Đây là vật ngài bảo tra.”

“Năm đó Thẩm gia che giấu kín đáo, điều tra chẳng bao nhiêu. Bất quá mấy năm nay, Thẩm Chương Hành vẫn lén lút tìm . Theo lời thám tử, việc ngay cả Thẩm thái phu nhân cũng hề .”

Nghe , Bùi Nghiên chỉ khẽ gật đầu, ngón tay thon dài khẽ gõ mặt bàn:

“Đặt xuống, ngươi thể .”

Lâu Ỷ Sơn thấy động tác , lập tức ho đến thiếu chút tắt thở. Đôi môi trắng bệch, chậm rãi đổi tư thế nghiêng, :

“Nghe tẩu phu nhân bệnh. Có cần bản thần y đoán một quẻ, thêm bắt mạch bình an cho nàng chăng?”

Một thanh âm cà lơ phất phơ xen :

“Ngươi thần côn thì cứ an phận thần côn, còn đòi lang trung. Tay ngươi chữa bệnh, thử hỏi còn mấy kẻ sống sót?”

Lâu Ỷ Sơn chẳng màng lời châm chọc, vẫn thẳng Bùi Nghiên:

“Điện hạ thật sự cần?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-39.html.]

Bùi Nghiên hạ mí mắt xuống:

“Tạm thời cần.”

Lâu Ỷ Sơn thở dài tiếc nuối:

“Điện hạ mãi che giấu nàng cũng kế lâu dài. Nay đưa nàng đến Biện Kinh, sớm muộn cũng gặp một .”

Ngón tay Bùi Nghiên khẽ gõ bàn, giọng bình đạm đến mức chẳng cảm xúc:

“Chưa lúc.”

Giả Lưu Hành dựa bên cửa sổ, gió đêm lạnh buốt ùa , tiếng cũng theo gió mà phảng phất mơ hồ:

“Ban đầu điện hạ vốn định đưa tẩu phu nhân kinh. Sao đột nhiên đổi ý?”

Bùi Nghiên ngẩng mắt , trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Người vốn tưởng sẽ đáp. Nào ngờ ngay đó, giọng vang lên:

“Giữ bên , mới là an .”

Một câu , mang hai tầng ý nghĩa.

Là giữ bên để tiện giám sát, phòng bất trắc? Hay là kề cận che chở, bảo vệ bình an cho nàng?

Giả Lưu Hành hỏi nữa, dần thu vẻ bỡn cợt, khôi phục vài phần nghiêm nghị:

“Điện hạ hồi kinh, e khó giấu lâu. Chưa đầy mấy ngày, Bùi gia bệ hạ tất sẽ phái đến tìm. Ngài rời kinh nhiều năm, nên cung ?”

Ánh mắt Bùi Nghiên chợt lóe hàn quang, bất ngờ về phía Lâu Ỷ Sơn:

“Đại hoàng tử cùng Thẩm gia liên hôn, trong cung ý chỉ gì ?”

Lâu Ỷ Sơn chau mày đáp:

“Dựa theo thái độ bệ hạ và nương nương mấy năm …”

“Nếu hạ chỉ, Tư Thiên Giám hẳn sớm chọn ngày lành tháng . Thế nhưng suốt một năm qua, trong cung thái độ khác lạ, vẫn chẳng động tĩnh.”

“Ta xem, thánh chỉ e một sớm một chiều cũng khó hạ.”

“Chỉ là, Thẩm đại cô nương cùng Đại hoàng tử vốn là thanh mai trúc mã. Bao năm nay, tâm tư Đại hoàng tử đều đặt cả việc lấy lòng Thẩm gia.”

“Cũng may gia chủ Thẩm Chương Hành là kẻ khéo léo giữ . Tuy nữ quyến Thẩm gia quan hệ sâu xa với hậu cung, nhưng ông ở trong triều nhiều năm tựa hồ thanh bạch, nghiêng về phe nào, con trai, cho nên bệ hạ cũng yên tâm.”

Trong thư phòng, giọng cao, song đáy mắt Bùi Nghiên vẫn thoáng hiện tầng u sắc bất định.

Hắn liếc qua đồng hồ nước, bỗng chậm rãi dậy:

“Các ngươi cũng nên về.”

Giả Lưu Hành ngạc nhiên:

“Ngài tìm chúng đến, nửa canh giờ tiễn khách?”

“Sắc trời hãy còn sớm, chi bằng gọi Sơn Thương tìm ít rượu, thêm chút sơn quất, nhóm lò nhỏ hâm nóng, ăn bàn tiếp.”

Bùi Nghiên đến một ánh mắt cũng liếc, nét mặt thản nhiên, xoay thẳng khỏi thư phòng.

“Ai ai… Lục ca!” Giả Lưu Hành vội chạy theo phía , gọi đuổi.

Lâu Ỷ Sơn tay mắt lanh lẹ, gầy yếu nhưng sức lực lớn, kéo mạnh tay áo , khẽ mắng:

“Ngốc! Hắn là lang quân thành , ban đêm bầu bạn với tẩu phu nhân, cùng ngươi uống rượu trò chuyện ? Ngươi điên ?”

Giả Lưu Hành hừ lạnh:

“Ngươi thì gì! Ngoài bao nhiêu nam tử thành , thử hỏi mấy kẻ ngày ngày chịu về nhà?”

Lâu Ỷ Sơn liếc như kẻ ngốc:

“Tẩu phu nhân há thể so với thường? Bùi Nghiên đưa nàng Biện Kinh, ngươi còn nghĩ đến phận về của nàng? Ngươi thật cho rằng ngài mang nàng theo bên chỉ để đề phòng ? Đừng để những lời đồn nhảm che mờ mắt.”

Giả Lưu Hành mím môi im lặng, trong mắt lộ vẻ dửng dưng, hiển nhiên chẳng mấy coi trọng vị tẩu phu nhân .

Trong phòng, Tình Sơn đang hầu bên giường. Thấy Bùi Nghiên bước , nàng vội hành lễ lui .

Lâm Kinh Chi say ngủ, mái tóc đen mềm xõa gối, vạt chăn kéo xuống, lộ chiếc cổ trắng như ngọc, đến lóa mắt.

Bùi Nghiên đưa tay, lòng bàn tay khô ấm khẽ chạm trán nàng, kéo chăn kiểm tra tay nàng, lúc mới yên lòng, dậy tịnh phòng tắm gội.

Đêm , hiếm khi mất ngủ, trằn trọc cho đến khi bình minh ló dạng.

Lâm Kinh Chi mở mắt, liền bắt gặp ánh thâm trầm của , phảng phất ẩn chứa điều gì khó .

“Tỉnh ?” Giọng Bùi Nghiên thấp trầm, khàn khàn mang chút mất tiếng.

Nàng mơ màng gật đầu:

“Ừm.”

Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng bình thản:

“Ngủ thêm một lát. Từ nay chúng ở đây, cần thỉnh an trưởng bối, nàng cũng cần dậy sớm.”

Lâm Kinh Chi mí mắt nặng trĩu, lời nàng chẳng mấy để tâm. Từ lúc thuận lợi đến Biện Kinh, cõi lòng vẫn canh cánh của nàng rốt cuộc cũng thả lỏng đôi phần. Bởi vì cảnh mắt, khác hẳn kiếp .

 

Loading...