Chiết Xu - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:08:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bộp.” Một tiếng vang khẽ.
Bùi Nghiên vung tay khẽ vỗ lên vai Lâm Kinh Chi, dùng lực, thế nhưng so với lúc dùng châu ngọc lướt qua làn da mịn màng, càng khiến Kinh Chi hổ và tức giận.
Lần ở thôn trang suối nước nóng, nàng từng lén chuồn ngoài, nhưng cuối cùng vẫn nắm giữ. Nay tình cảnh chẳng khác gì giam cầm.
“Bùi Nghiên! Ngươi đ.á.n.h !”
Lâm Kinh Chi giận run , đầu ngón tay mềm mại ôm chặt lấy bàn tay rộng lớn, ánh mắt lóe sáng trong màn lệ. Hàng mi dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng hé mở, tức giận đến hai má cũng ửng hồng. Nàng c.ắ.n mạnh lên mu bàn tay , trong khoảnh khắc, hương m.á.u tanh nồng tràn .
Bùi Nghiên nhúc nhích, tùy ý để nàng c.ắ.n xé, thần sắc thản nhiên như chẳng hề để tâm. Người sách, tập võ, cưỡi ngựa b.ắ.n tên, cũng từng g.i.ế.c bằng tay trần, kẻ yếu đuối. Nếu thật sự kháng cự, nàng thể bình an như thế?
Đợi đến khi Lâm Kinh Chi mệt lả, mới vươn tay ôm nàng trở trong chăn, mạnh mẽ giữ chặt đôi chân mảnh khảnh vẫn đang giãy giụa, một tay ôm trọn vòng eo mềm mại.
“Nếu phản kháng,” ghé tai nàng, giọng trầm thấp:
“Chi Chi, sẽ dừng . Lát nữa đừng cầu xin .”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, Lâm Kinh Chi run lên.
CuuNhu
“Bùi Nghiên, hề loạn!” Nàng cố biện bạch, nhưng cổ tay giữ chặt, một tấc cũng khó nhúc nhích.
Bùi Nghiên khẽ , ánh mắt sâu thẳm rơi gương mặt nàng, hai kề sát, nàng tránh cũng thể.
“Vì sai Khổng ma ma đem châu báu đổi lấy ngân phiếu?” Hắn thẳng mắt nàng.
Lâm Kinh Chi giật , vội né tránh, giọng nhỏ dần:
“Phu quân chẳng chuẩn Biện Kinh ? Ta nghĩ đồ vật mang theo quá nhiều, chắc dùng đến… liền phân phó đem một ít đổi thành ngân phiếu, như an hơn.”
Khóe môi Bùi Nghiên cong nhẹ, nụ lạnh lẽo:
“Chi Chi quả là thông tuệ.”
“… Khổng ma ma là của nàng.”
Lâm Kinh Chi ngẩng đầu, lo lắng thốt lên:
“Bùi Nghiên, sẽ trị tội Khổng ma ma chứ?”
Bùi Nghiên đáp, lòng bàn tay vuốt nhẹ gáy nàng, bất ngờ cúi đầu, môi mỏng mạnh mẽ áp xuống. Nụ hôn như đoạt lấy tất cả, khiến nàng hoa mắt chóng mặt, chỉ thể động tiếp nhận.
Qua một lát, mới buông nàng .
Lâm Kinh Chi sớm kiệt sức, dựa n.g.ự.c thở dốc. Ánh mắt Bùi Nghiên vẫn dừng nơi cánh môi nàng, chậm rãi lướt qua như chuồn chuồn điểm nước, trấn an lời.
“Chàng định xử trí Khổng ma ma thế nào?” Lâm Kinh Chi nghiêng mắt, run run hỏi.
“Chi Chi.” Giờ khắc , ánh mắt Bùi Nghiên chuyên chú nàng, hàm ý chất chứa khó tả.
“Ngày đưa Vân Mộ mang đến cho nàng, quản sự cùng chìa khóa đều giao cả, là để nàng tùy ý sử dụng.”
Lâm Kinh Chi sững , trong mắt thoáng hiện vẻ chấn động.
Bùi Nghiên từng nhận , chỉ thấy nàng mồ hôi thấm ướt trán, liền nhàn nhạt : “Khổng ma ma để đưa về nghỉ ngơi . Đừng giận nữa, ?”
Giọng nhẹ như gió, khiến Lâm Kinh Chi khẽ run, đôi mắt long lanh ngẩng lên, cúi thấp, thật lâu mới “ừm” một tiếng, giọng nhỏ đến mức như muỗi kêu, xoay né tránh, chẳng thêm lời nào.
Ngoài trời đêm sâu, giờ Tý qua nửa. Chỉ hơn một canh giờ nữa là bình minh ló dạng.
Một đêm , nàng Bùi Nghiên dằn vặt đến kiệt sức, mi mắt nặng trĩu, cuối cùng ngã lòng , trong giấc mộng. Chờ nàng ngủ say, mới nhẹ nhàng buông lỏng thể mềm mại của nàng, khẽ khàng xuống giường.
Không lâu , trong phòng vang lên tiếng nước róc rách, dịu dàng như tiếng suối. Khi bước , chỉ khoác áo lót mỏng, tay bưng chậu đồng, bên trong là nước ấm cùng khăn sạch.
Ánh mắt dừng nơi gò má ửng hồng của Lâm Kinh Chi, chậm rãi vén góc chăn. Khí nóng còn vương, ẩm tan, áo lót mỏng manh và chuỗi ngọc nàng đều tháo xuống, đặt nơi góc phòng.
Trong giấc mộng, nàng trở , chăn trượt xuống, lộ làn da tuyết trắng điểm vài vệt hồng nhạt, như cánh đào nở buổi sớm. Bùi Nghiên mỏi mệt, song ánh mắt dấy lên một mảnh sáng trong. Hắn im lặng, thật cẩn thận lau sạch cho nàng, từng chút từng chút một, để nàng tỉnh giấc.
Ngoài đêm vẫn nặng nề, tuyết rơi đầy trời.
Mãi đến tận trưa hôm , Lâm Kinh Chi mới tỉnh . Dưới khô ráo, áo lót cũng mới. Trong phòng, ánh nắng xuyên qua khung cửa, chảy xuống nền nhà, ngoài hiên tuyết trắng vẫn phủ dày. Nàng chậm rãi dậy, gọi khẽ: “Tình Sơn.”
là Lục Vân: “Thiếu phu nhân tỉnh.”
“Khổng ma ma đêm qua nhiễm lạnh, Tình Sơn yên tâm, nên mang t.h.u.ố.c đến cho bà uống.”
“Bệnh nặng ?” Lâm Kinh Chi hỏi.
Lục Vân nhỏ giọng đáp: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, lang quân khai ân, mời đại phu ngoài phủ đến bắt mạch cho Khổng ma ma. Đại phu chỉ là kinh sợ cộng thêm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi.”
Khổng ma ma tuổi cao, hôm qua Bùi Nghiên hù dọa, thể khó tránh khỏi suy nhược.
Lâm Kinh Chi trầm ngâm, lấy chìa khóa từ bên đưa cho Lục Vân, dặn dò: “Ngươi kho lấy một gốc nhân sâm trăm năm, đưa cho Khổng ma ma, bảo bà an tâm tĩnh dưỡng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-37.html.]
“Vâng.” Lục Vân nhận lệnh, lui xuống.
Vài ngày .
Lâm Kinh Chi đến Vạn Phúc Đường thỉnh an Bùi thái phu nhân. Chung thị thấy nàng bước , sắc mặt dịu , vài phần gần gũi, hỏi: “Trời cao còn thương xót, Bồ Tát phù hộ. Mau đây cho , gầy ?”
Lâm Kinh Chi nhẹ bước tới, Chung thị tuy tuổi cao, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, bàn tay tròn đầy vỗ nhẹ lên tay nàng, thở dài:
“Hài tử ngoan, quả nhiên gầy hơn . Không từ Hà Đông đến tận Biện Kinh, mấy tháng trời đường xa vất vả, con liệu chịu nổi .”
“Tổ mẫu lo nghĩ cho tôn tức, lòng xin khắc ghi trong .”
“Nếu đường dài nhọc mệt, chi bằng cứ ở trong phủ, bồi tổ mẫu vài ngày. Đợi khi Nghiên ca nhi sắp xếp thỏa, lúc hãy cũng chẳng muộn.”
Lâm Kinh Chi thoáng ngẩn , trấn định , mỉm đáp:
“Tôn tức tạ tổ mẫu quan tâm. Phu quân vẫn luôn chăm sóc con, tất nhiên con cũng sẽ tự dưỡng .”
Lời khiến Chung thị nghẹn , tiếp thế nào. Bà vốn mượn cớ lưu nàng ở Hà Đông Bùi gia, bất kể Bùi Nghiên ở Biện Kinh khôi phục phận , chỉ cần giữ Lâm Kinh Chi , đối với Bùi gia đều là lợi lộc vô cùng.
Trong đại sảnh Vạn Phúc Đường, mỗi một vẻ mặt, toan tính riêng.
Chỉ Thẩm thái phu nhân Thôi thị là chân thành nở nụ , cất giọng hiền hòa:
“Chi tỷ nhi, con tới Biện Kinh, chớ quên ghé phủ thăm lão .”
Lâm Kinh Chi hành lễ, gật đầu đáp ứng.
Ở góc phòng, Tần Vân Tuyết lặng lẽ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, búi tóc điểm trâm, ánh mắt lạnh lẽo thoáng quét qua Lâm Kinh Chi. Trong tay áo nàng siết chặt, hận ý gần như bộc phát. Ở Biện Kinh, khi mất phụ , nàng chẳng khác nào ch.ó mất chủ, khinh khi. Nghĩ đến việc một nữ tử thứ xuất tầm thường như Lâm Kinh Chi thể theo Bùi Nghiên Biện Kinh, trong lòng nàng hận đến tận xương.
lúc , Bùi Nghiên từ bên ngoài bước , tiến đến thỉnh an Chung thị.
Chung thị mặt thoáng nghiêm , ánh mắt lóe hàn quang.
“Tổ mẫu.” Bùi Nghiên hành lễ.
Chung thị miễn cưỡng gật đầu:
“Nghe hôm nay con bận xử lý công việc, rảnh tới đây vấn an?”
Ánh mắt Bùi Nghiên dừng Lâm Kinh Chi một thoáng, khóe môi khẽ nhếch, thong thả đáp:
“Tôn nhi vặn hôm nay nhàn rỗi, nên đến thỉnh an tổ mẫu.”
Chung thị ngoài mặt vui mừng, nét tươi như hoa, liên tục khen ngợi hiếu thuận.
Bùi Nghiên màng, thản nhiên xuống bên cạnh Lâm Kinh Chi. Tay áo rộng khẽ lướt qua, đầu ngón tay chạm nhẹ mu bàn tay nàng, lập tức tách .
“Bùi Nghiên ca ca.” Ngồi bên cạnh Thẩm thái phu nhân, Thẩm Quan Vận khẽ , đưa mắt sang Bùi Nghiên.
“Ngày mai cùng tổ mẫu khởi hành về Biện Kinh. Nếu Nghiên ca ca cũng , chẳng ngại chờ thêm mấy ngày, như đường thể bạn.”
“Không cần.” Giọng Bùi Nghiên lạnh nhạt, dứt khoát từ chối.
Đôi mắt Thẩm Quan Vận thoáng bối rối, bàn tay siết chặt khăn lụa:
“Chẳng lẽ Nghiên ca ca sợ cùng tổ mẫu thể yếu nhược, sẽ vướng hành trình của ?”
Trong sảnh phút chốc tĩnh lặng.
Bùi Nghiên đưa tay, nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Lâm Kinh Chi, giọng thong dong:
“Chi Chi nhà thể vốn yếu, phu quân tất nhiên chăm sóc nàng. Trời đang giá rét, thích hợp đường dài.”
Nói xong, dậy, trực tiếp xem nhẹ Thẩm Quan Vận, hướng về Thẩm thái phu nhân ôn hòa :
“Đợi sang đầu xuân, sẽ đưa Chi Chi đến phủ thỉnh an lão phu nhân.”
Thẩm thái phu nhân mỉm gật đầu:
“Vậy thì . Quan Vận nhà vốn sốt ruột, cũng là lo lắng cho thể ngươi thôi. Ngươi chớ để trong lòng.”
Ánh mắt Bùi Nghiên bình thản, khẽ vuốt sợi tóc rũ bên thái dương của Lâm Kinh Chi, giọng trầm :
“Thẩm thái phu nhân yên tâm. Chi Chi nhà vốn rộng lượng, lời của Thẩm đại cô nương, nàng sẽ chẳng để tâm.”
Một câu , xem như phủi sạch mặt mũi của Thẩm Quan Vận.
Lâm Kinh Chi một bên , trong lòng xao động. Nàng khẽ liếc , ngờ bắt gặp, đầu ngón tay trong tay siết nhẹ, ấm áp từ lòng bàn tay thô ráp ẩn ống tay áo truyền sang, run rẩy lan khắp thể nàng.
Trước mặt bao , nàng dám để lộ nửa phần dị dạng, chỉ đành c.ắ.n chặt môi, giấu kín tâm tình.