Chiết Xu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:08:00
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời nhá nhem, trong phòng còn thắp đèn.

Bùi Nghiên cửa sổ, bóng dáng ánh chiều càng thêm thâm trầm sắc bén, thể thấu.

Hắn phân phó Vân Mộ:

“Đưa Khổng ma ma đến thư phòng ngoại viện gặp .”

Vân Mộ cúi lĩnh mệnh, dám hỏi nhiều, lập tức lui ngoài.

Lúc , Khổng ma ma đang ở Phủ Tiên Các hầu hạ Lâm Kinh Chi dùng bữa.

Vân Mộ khom ngoài phòng, cung kính bẩm:

“Thiếu phu nhân, lang quân mời Khổng ma ma đến thư phòng ngoại viện một chuyến.”

Lâm Kinh Chi đang cầm thìa ăn canh gà, thấy thế, nhẹ nhàng đặt chiếc thìa sứ trắng chén, phát một tiếng khẽ vang.

“Lang quân vì chuyện gì ?” Nàng thản nhiên hỏi.

“Lang quân rõ, chỉ sai tiểu nhân đến bẩm để Khổng ma ma gấp.” Vân Mộ nhanh nhẹn đáp.

Khổng ma ma thoáng liếc Lâm Kinh Chi, khom :

“Đã là lang quân triệu kiến, lão nô xin ngay, sẽ mau trở về.”

Khổng ma ma cẩn thận theo Vân Mộ, mấy mở miệng, rốt cuộc vẫn gì, cho đến khi đến ngoài thư phòng.

“Lão nô tham kiến chủ tử.” Khổng ma ma quỳ gối hành lễ ngoài cửa. Trong phòng thắp đèn nhưng ánh sáng lờ mờ, u tối.

Bùi Nghiên nơi ánh đèn chập chờn, gương mặt nửa sáng nửa tối, trong đáy mắt lạnh lẽo lóe hàn quang, khiến run sợ.

Khổng ma ma chỉ cảm thấy lạnh từ bốn phía rừng tùng tràn đến, thấm tận xương tủy, tay chân dần mất cảm giác.

“Khổng ma ma gần đây những gì?” Giọng như hỏi bâng quơ.

Khổng ma ma trong lòng run rẩy, thở dồn dập, ấp úng đáp:

“Hồi chủ tử, lão nô ngày thường chỉ hầu hạ thiếu phu nhân, ngoài gì khác.”

Nói xong, bà dám ngẩng đầu , hai tay trong ống tay áo khẽ run, mồ hôi lạnh chảy xuống.

lúc — “lạch cạch” một tiếng vang khẽ.

Một chiếc tráp gỗ đàn đặt án thư. Nắp tráp mở , ngọc thạch chạm phát âm thanh thanh thúy.

Ánh mắt Khổng ma ma lập tức co rút, khiếp hãi ngẩng đầu.

Bên trong tráp, trân châu bóng loáng, bảo thạch muôn màu rực rỡ — chính là những châu báu bà nhiều lén mang phủ, đem cầm đổi ngân phiếu.

Khổng ma ma nhũn , lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng lạc :

“Chủ tử! Lão nô đáng c.h.ế.t! Đây đều là một lúc lòng tham che mắt, lão nô nhất thời hồ đồ mà sai!”

Bùi Nghiên chằm chằm, khóe môi nhếch lên nụ lạnh lẽo:

“Khổng ma ma chuyện … thiếu phu nhân ?”

Khổng ma ma vội vàng dập đầu:

“Hồi chủ tử, đây là lão nô một , thiếu phu nhân tuyệt đối hề .”

Nghe , Bùi Nghiên nhạt, trong nụ mang theo hàn ý thấu xương. Gió lạnh quất mặt, thổi rối loạn những sợi tóc bên thái dương của .

Hắn nheo đôi mắt quyến rũ, từ cao xuống Khổng ma ma, giọng lạnh lẽo:

CuuNhu

“Ngươi trung thành, nhưng mắt mù rõ cục diện, chỉ giữ lấy cái gọi là hộ chủ.”

“Chủ tử…”

Giờ khắc , Khổng ma ma khiếp sợ. Bà quỳ sụp xuống đất, run rẩy cầu khẩn:

“Lỗi lầm hôm nay, một lão nô xin gánh, nguyện chịu trách phạt. Chỉ cầu chủ tử đừng vì thế mà đuổi lão nô .”

Bùi Nghiên cúi mắt, giọng lạnh như băng:

“Trừ cái trung thành , Khổng ma ma, ngươi còn gì để dâng hiến?”

Toàn Khổng ma ma run lên. Bà phủ phục mặt đất, y phục dính đầy tuyết lạnh, rõ ràng sợ hãi đến cực điểm, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc một chữ cũng thốt .

“Sơn Thương.”

“Có thuộc hạ.”

“Đi theo ngoài một chuyến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-36.html.]

“Tuân mệnh.” Giọng của Sơn Thương vang lên trầm thấp từ trong bóng tối.

Nói dứt lời, Bùi Nghiên xoay , bước nhanh chóng, chẳng buồn liếc Khổng ma ma còn đang quỳ.

Chờ bóng dáng biến mất giữa gió tuyết mịt mờ, Vân Mộ mới vội bước lên, khẽ với Khổng ma ma:

“Chủ tử gì, Khổng ma ma bằng về Phủ Tiên Các , hầu hạ thiếu phu nhân.”

Khóe miệng Khổng ma ma giật giật, sắc mặt trắng bệch. Bà lắc đầu:

“Chủ tử tuy từng lộ rõ, nhưng lão nô vẫn tin, chỉ chủ tử mới thể tự định đoạt. Việc hôm nay, lão nô xin nhận hết, tuyệt để liên lụy đến thiếu phu nhân.”

Trong mắt bà lấp lánh một tia kiên định, khiến Vân Mộ nhất thời dám khuyên thêm lời nào.

Đêm khuya, tuyết rơi dày đặc.

Trong gian phòng chính của Phủ Tiên Các, rèm sa đỏ thẫm buông rủ, hương khói mờ ảo, bốn bề yên ắng. Bùi Nghiên bước , vai còn vương tuyết trắng. Nếu Lâm Kinh Chi là thê hiền đúng mực, hẳn lúc nên đợi trượng phu trở về. giờ khắc , nàng sớm ngủ mất.

Trong phòng chỉ còn ánh nến leo lét cùng làn nước lượn lờ. Bùi Nghiên y phục, thẳng đến giường. Hắn đưa tay vén màn, trong ánh sáng mờ ảo, hiện dung nhan xinh đang chìm trong giấc ngủ của Lâm Kinh Chi.

“Bùi Nghiên, buông …”

Lâm Kinh Chi mơ màng tỉnh giấc, mới phát hiện bản đang gối hoa mềm mại, xiêm y cởi bỏ. Bùi Nghiên cúi xuống, một tay giữ chặt chiếc eo mảnh khảnh, tay kìm chặt đôi tay nàng.

Hắn thấy Kinh Chi tỉnh , nhưng chẳng hề trấn an như khi. Ngược , ánh mắt Bùi Nghiên càng thêm u ám, như dùng cách để trói buộc nàng thật sâu, khiến đối phương chẳng thể thoát , cũng chẳng thể cầu xin tha thứ.

Hơi thở quấn quýt, chỉ còn tiếng thổn thức mơ hồ trong màn đêm. Không qua bao lâu, Bùi Nghiên mới dừng . Môi khẽ dừng bên bờ vai trắng nõn, ánh mắt trầm xuống. Lông mi dài của Kinh Chi run run, ướt át như sương sớm đầu xuân, cả toát mùi hương dìu dịu.

Ngọn nến lay động, ánh sáng càng khiến bóng tối thêm dày.

Lâm Kinh Chi mở to mắt, nhưng rõ gương mặt Bùi Nghiên, nàng cảm thấy chính như con mồi săn đuổi, cả mềm nhũn, còn chút sức lực phản kháng.

Bùi Nghiên vươn tay, từ giường lấy một chiếc tráp gỗ, đặt ngay mặt Lâm Kinh Chi.

“Chi Chi.” Giọng mang theo thở nguy hiểm.

Thoáng thấy chiếc tráp quen thuộc , Lâm Kinh Chi lập tức hoảng hốt, vội né tránh tầm mắt. 

“Phu quân…” Gò má nàng ửng hồng, giọng mềm mại cầu xin tha thứ, càng lộ vẻ yếu ớt như nũng.

Bùi Nghiên khẽ : “Chi Chi nhà quả thật co dãn .”

Song tối nay, nhất định dạy dỗ nàng cho .

Ngón tay Bùi Nghiên chậm rãi lướt làn da trắng, từng tấc từng tấc mà tra tấn, hề ý buông tha. Trong nụ thản nhiên ẩn chứa mệnh lệnh khiến run sợ.

Quả nhiên, khi mở nắp tráp gỗ, liền thấy bên trong đầy ngọc thạch, châu báu sáng rực, như ngân hà vỡ vụn, xa hoa đến cực điểm.

Bùi Nghiên nhặt lên một viên trân châu bóng loáng, ánh mắt dừng nơi bờ môi đỏ ướt át của Lâm Kinh Chi. Giọng trầm thấp vang lên:

“Chi Chi thích những thứ ?”

Khoảng cách hai càng thêm gần. Toàn Lâm Kinh Chi run rẩy, nhưng nàng giam chặt, thể động đậy.

“…Thích.”

Nàng đoán tâm tư của Bùi Nghiên, chỉ tình thế nguy hiểm, đành thuận theo.

Khóe môi Bùi Nghiên cong lên: “Nếu Chi Chi thích, phu quân, tự nhiên đáp ứng.”

Lời còn dứt, đầu ngón tay khẽ kẹp một viên hồng bảo thạch, áp lên làn da của Kinh Chi. Đá quý lạnh lẽo khiến nàng run lên, ngay cả thở cũng đông cứng.

“Bùi Nghiên… ngọc lạnh quá… chịu nổi…” Giọng run rẩy, hai má đỏ bừng. Tay nàng siết chặt tấm chăn tơ , khớp xương trắng bệch vì dùng sức.

Bùi Nghiên mỉm :

“Chi Chi thích trân châu, bảo thạch… sẽ vẽ một bức mẫu đơn thể Chi Chi, mới xứng với sự yêu thích của nàng.”

Một bức mẫu đơn đồ? Vậy đến bao lâu…?

Nghĩ đến đây, lòng Lâm Kinh Chi thẹn giận. Tiếng ngọc châu rơi lách tách, hòa cùng tiếng thở dồn dập.

Khi nàng sắp chịu nổi, Bùi Nghiên cầm viên trân châu cuối cùng, dừng nơi thể yếu mềm, giọng trầm xuống:

“Lừa gạt , đại nghịch bất đạo. Lần còn dám nữa ?”

Lâm Kinh Chi run lên, căm giận trừng .

“Chi Chi, trả lời .”

Nghĩ đến thủ đoạn của Bùi Nghiên, nàng chỉ thể khẽ gật đầu, tình nguyện. Thấy thế, ánh mắt Bùi Nghiên thoáng hiện nét bất đắc dĩ. Ngón tay lướt nhẹ qua làn da mịn màng, cuối cùng đem bộ châu ngọc ném trở tráp gỗ.

Ánh mắt u ám chăm chú hồi lâu, mới lạnh lùng : “Nếu còn tới, nghiêm trị tha.”

Lâm Kinh Chi cuộn tròn trong chăn, đôi mắt ngấn nước, hờn giận hừ một tiếng.

 

Loading...