Chiết Xu - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:07:27
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng khách lượn lờ hương Tô Hợp, mùi hương mang theo một chút ngọt, Bùi Nghiên hẳn là quen. Chỉ thấy chân mày khẽ nhíu, lòng bàn tay khép đặt xuống đầu gối.

Cơm trưa bày tại hoa kính trong phủ, gió mát thoang thoảng, hoa lá sum suê. Bùi Nghiên dùng cơm nhiều, cũng chẳng ai dám mời uống rượu. Trái , Dự Chương hầu Lâm Tu Viễn tự uống say chuếnh choáng, tiệc tan thì để nha , bà tử theo lời thái phu nhân vội vàng dìu xuống.

Người trong phủ đều lo, sợ ông say quá hóa điên, ầm ĩ lên thì mới là mất hết thể diện Dự Chương hầu phủ.

Thái phu nhân gượng , sang Bùi Nghiên :

“Nhạc phụ con hẳn là thấy Chi tỷ nhi hồi phủ, trong lòng quá mức cao hứng. Nói , từ khi Chi tỷ nhi xuất giá, cha con hơn nửa năm từng gặp mặt. Khi còn là cô nương, Chi tỷ nhi chính là tâm can của phủ , ai ai cũng sủng.”

Bùi Nghiên , khóe mắt thoáng dừng gương mặt Lâm Kinh Chi, bắt gặp vẻ giễu cợt chợt lóe biến mất, trong lòng sớm hiểu rõ.

Thái phu nhân thấy đáp, chút lúng túng, dùng khăn che môi, tiếp tục :

“Bùi gia lang quân, bảo Yến ca nhi đưa con dạo vườn. Nó lúc mấy chỗ trong việc học thông, cũng thỉnh giáo con. Chi tỷ nhi thì cứ lưu phòng khách, bồi cùng mẫu nàng trò chuyện.”

“Phu quân .” Lâm Kinh Chi mỉm gật đầu, mặt chẳng lộ nửa phần khác thường.

Bùi Nghiên lên, ngước mắt nàng. Bỗng nhiên giơ tay, bàn tay rộng đặt lên búi tóc nàng, khẽ vỗ hai cái. Ánh mắt thoáng mang theo hàn ý, quét về phía thái phu nhân Dự Chương hầu phủ.

“Chi nhi thể yếu nhược, nên lưu quá lâu. Ngày thường tính tình cũng sủng đến chút kiêu căng. Nếu nàng lỡ lời, mong chư vị trưởng bối lượng thứ.”

Chờ Bùi Nghiên cùng Lâm Cố Yến rời , tiểu Chu thị vốn cố cứng ngắc liền sầm mặt, oán trách thái phu nhân:

“Mẫu , xem còn thể thống gì. Chúng là trưởng bối còn mở miệng răn dạy lục cô nương, mà Bùi gia lang quân mặt che chở.”

“Chi tỷ nhi, đây cho tổ mẫu một chút.” Thái phu nhân buồn liếc Chu thị, cố bày vẻ hiền từ, vẫy tay gọi Lâm Kinh Chi.

“Tổ mẫu.” Nàng thần sắc bình tĩnh, tiến lên hành lễ.

Đôi mắt vẩn đục của thái phu nhân mở to, tỉ mỉ đ.á.n.h giá nàng.

Lâm Kinh Chi vốn mạo mỹ trời sinh, hôm nay điểm thêm trang sức nhẹ nhàng, môi đỏ răng trắng, tóc mây vấn hoa, dung nhan tuyệt lệ. Thêm y phục tinh xảo, chẳng còn là dáng vẻ thanh tịnh ngày thường trong phủ.

Đến gần, quả thật là khuynh thành vô nhị. Trong lòng thái phu nhân thầm tán thưởng, song mặt để lộ nửa phần.

Bà nắm tay Lâm Kinh Chi, đầu ngón tay dừng ở nơi bụng nhỏ, vẻ ân cần khuyên nhủ:

“Con gả Bùi gia nửa năm, bụng vẫn động tĩnh, thế là . Tổ mẫu thấy, bằng từ trong nhà đưa theo hai nha dung mạo đoan mĩ về đó. Dù cho sinh hạ thứ trưởng tử cũng , con nhân cơ hội điều dưỡng thể.”

Trong lòng Lâm Kinh Chi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử, dịu dàng đáp:

“Tổ mẫu cũng , phu quân con giữ quy củ nghiêm ngặt, tính tình cương trực.”

“Trong phủ quy củ vốn nghiêm, nam tử thể tùy tiện nạp . Hai nha , chỉ e tôn nữ khó lòng mang về.”

Thái phu nhân vốn ngờ Lâm Kinh Chi nay luôn thuận lời, thể lấy lý do vòng vo như để qua loa khước từ.

Mày bà lập tức nhíu chặt, sắc mặt chìm xuống, gắng đè cơn giận, trầm giọng :

“Nếu nha hợp ý, thì chọn một đứa thứ nữ trong phủ từng đính hôn, nghĩ cách đưa Bùi gia, lấy phận biểu cô nương tạm cư cũng . Đến lúc con liệu mà an bài. Dưới bầu trời nào nam tử tham hoa ghẹo nguyệt?”

“Chi tỷ nhi, ?”

Lâm Kinh Chi mạnh mẽ rút tay khỏi bàn tay bà, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm:

“Tổ mẫu. Tôn nữ .”

Không khí trong phòng khách chợt lạnh buốt.

Tiểu Chu thị hừ lạnh một tiếng:

“Mẫu , tức phụ cũng chẳng sai. Lần sinh nhật Bùi thái phu nhân, nàng con mất mặt. Nay quả thật tính nết khác xưa, thể theo ý mẫu ?”

Thái phu nhân , ánh mắt càng thêm trầm nặng. Bà cầm xâu Phật châu trong tay, bỗng đập mạnh lên mặt bàn.

“Rắc” một tiếng, dây chuỗi đứt tung, hạt đàn rơi vãi khắp nơi.

Thái phu nhân lạnh lùng chằm chằm Lâm Kinh Chi:

“Lục cô nương, ngươi nhớ kỹ, một vinh là cả nhà vinh, một tổn thì cả nhà đều tổn. Ngươi là cô nương Dự Chương hầu phủ ngàn chọn vạn tuyển, mới gả Bùi gia. Dẫu cho mỹ mạo khuynh thành, Bùi Nghiên sủng ái mấy phần thì ích gì? Nếu phủ chẳng lợi lộc, ngươi nhà đẻ chỗ dựa, ngươi nghĩ Bùi gia thật sự sẽ kính trọng ngươi ?”

Nói đến đây, bà hạ giọng, gắng nặn một nụ nhợt nhạt gương mặt đang xanh mét:

“Ngươi ngoan ngoãn lời, tổ mẫu sẽ khó. Bằng , với dung nhan , ngươi bại danh liệt, Bùi gia hưu bỏ, Dự Chương hầu phủ tự cách.”

giẫm mạnh lên hạt Phật châu vỡ vụn đất, lạnh lùng uy hiếp:

“Vì ích lợi lâu dài của phủ, một thứ nữ hủy, đau lòng?”

Lâm Kinh Chi đang định mở miệng thì Khổng ma ma từ ngoài bước . Bà hành lễ với thái phu nhân và Tiểu Chu thị xong, trầm giọng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-34.html.]

“Thái phu nhân, lang quân nhà sai lão nô tới đón thiếu phu nhân. Ngài sốt ruột chờ ở ngoài vườn. Thiếu phu nhân thể yếu đuối, chịu nổi đây đáp lời quá lâu.”

Khí thế lạnh lùng của Khổng ma ma khiến thái phu nhân nhất thời nghẹn lời, khuôn mặt khắc nghiệt cứng đờ, một lúc lâu mới gượng gạo :

“Ta chẳng qua cùng lục cô nương đôi câu riêng tư, nào khó nàng. Ma ma đừng hiểu lầm.”

Khổng ma ma cụp mắt, đáp, chỉ cung kính bước đến Lâm Kinh Chi, cẩn thận đỡ lấy nàng:

“Thiếu phu nhân, lão nô dìu ngoài. Lang quân đang chờ ở Thúy Ngọc Các.”

Lâm Kinh Chi khẽ gật đầu, chẳng buồn ngoảnh xem thái phu nhân cùng Chu thị , thẳng thắn theo Khổng ma ma rời . Xuyên qua đình viện quen thuộc, non nửa canh giờ , nàng cửa hoa rủ của Thúy Ngọc Các.

Nơi vốn hẻo lánh tịch liêu, nửa năm nay chẳng ai để tâm, cỏ dại lan tràn, tường vách rêu phong, hiển lộ mười phần hoang phế. Ánh mắt nàng lướt qua từng cảnh vật trong viện, mũi cay cay, cổ họng dâng vị chát đắng.

Đáng tiếc, mẫu sớm còn, Thúy Ngọc Các nay chẳng còn dáng vẻ phồn thịnh chỉnh tề trong ký ức.

Lâm Cố Yến bên, dáng vẻ lúng túng, lên tiếng:

CuuNhu

“Lục , rõ vì Thúy Ngọc Các thành thế . Theo lẽ, mẫu hẳn phân phó hạ nhân quét tước, chắc là vì chốn hẻo lánh, bọn hạ nhân sinh lười nhác mà thôi.”

“Lý do ca ca đưa , quả thật khéo nghĩ.” Lâm Kinh Chi nheo mắt, giọng mỉa mai hề che giấu.

Trong viện, tuyết từng dọn, đông thành tầng dày đặc, cỏ úa mục nát lẫn bùn đất lầy lội, trông t.h.ả.m đến cực điểm.

Lâm Kinh Chi như thể chẳng , chân bước từng bước chậm rãi trong.

Đẩy cánh cửa phủ bụi mở , trong phòng thoáng mang ẩm. Đồ đạc bên trong nhiều, nhưng sắp xếp ngay ngắn. Chỉ là, còn sót chút ít những vật nàng kịp mang lúc xuất giá.

Ánh mắt nàng chợt dừng bức hoạ mẫu đơn treo ở tường, vẫn thu hồi. Đây vốn là bức tranh do chính tay mẫu nàng vẽ. Chắc khi thu dọn đồ cưới, nha lơ đãng bỏ sót, nên vẫn còn treo ở đây. Những đoá mẫu đơn nở rộ, rực rỡ kiều diễm, tựa hồ như ảo mộng mê .

Lâm Kinh Chi khẽ vén tay áo, nhón mũi chân, định bước lên tháo bức tranh xuống.

“Để .”

Không từ khi nào, Bùi Nghiên bước . Giọng bình thản, đưa tay đỡ lấy vai gầy yếu của nàng, khẽ đẩy nàng một bên. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật góc tranh, cẩn thận gỡ xuống.

Động tác lớn, nhưng bụi bặm tích tụ từ lâu liền rơi xuống, phủ khắp .

Ánh mắt Lâm Kinh Chi dừng khuôn mặt , rốt cuộc cũng bước tới, lấy khăn gấm trong tay áo , nhón mũi chân, giúp lau lớp tro bụi gương mặt thanh lãnh .

Trong phòng đốt đèn, ánh sáng mờ tối.

khoảnh khắc , ánh mắt Bùi Nghiên sáng rực đến dọa , siết chặt cuộn tranh trong tay, cúi xuống, khiến nàng rõ gương mặt hơn.

“Phu quân, trở về.”

“Từ khi mẫu qua đời, Dự Chương Hầu phủ cũng chẳng còn là nhà nữa.” Lâm Kinh Chi thu khăn thêu , lui một bước, ngẩng mắt .

“Được.” Bùi Nghiên gật đầu, chút do dự.

Hắn nắm tay nàng, chậm rãi bước ngoài.

Ngoài sân, tuyết phủ từng quét dọn, qua nhiều, xen lẫn cùng cỏ dại trong khe gạch xanh, càng thêm lầy lội.

Bùi Nghiên nghiêng mắt nàng, chợt cúi bế ngang nàng lên, bước thẳng.

Lâm Cố Yến chờ sẵn ngoài Thuý Ngọc Các, thấy vội vàng bước tới:

“Lục , đây là ?”

Bùi Nghiên cằm siết chặt, chẳng một lời.

Lâm Cố Yến liền theo , gấp gáp truy hỏi:

“Có lục vì việc trong nhà mà sinh khí? Chờ lát nữa bảo mẫu phân phó hạ nhân quét dọn, thứ sẽ thôi.”

“Lục cùng lang quân tối nay ở phủ, tất nhiên sẽ sắp xếp nơi ở mới, chớ nên tức giận.”

Bùi Nghiên bước chân nhanh dần, sải dài mà vững chãi. Còn Lâm Cố Yến vốn chỉ là kẻ thư sinh văn nhược, ban đầu còn cố gắng chạy chậm theo kịp, thở hổn hển, mặt trắng bệch như giấy, cuối cùng vấp ngã, khiến cả sân náo động.

Đợi đến khi hai lên xe ngựa, Lâm Kinh Chi vẫn kịp hồn từ vòng tay ôm chặt của . Nàng ôm cuộn tranh trong ngực, cúi đầu, ánh mắt dừng cổ tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng của , cùng bàn tay lạnh lẽo đang nắm chặt.

“Phu quân…” Giọng nàng khẽ khàng gọi một tiếng. hai chữ “đa tạ”, dù thế nào cũng chẳng thể thốt .

Khi ánh mắt rũ xuống nàng, nàng vội vã né tránh, đôi môi khẽ mím, ánh hững hờ, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.

Ngay đó, Bùi Nghiên bất ngờ cúi , trong ánh mắt hoảng hốt của Lâm Kinh Chi, bàn tay lạnh lẽo của nắm lấy mắt cá chân nàng.

Hạt trân châu rơi khỏi giày thêu, lăn lóc trong xe. Rồi đến lớp tất trắng muốt, tháo xuống.

 

Loading...