Chiết Xu - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:07:12
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Mộ cung kính chờ xe ngựa, thấy Bùi Nghiên nắm tay Lâm Kinh Chi đến liền vội vén rèm hành lễ:
“Chủ tử, hết thảy đều an bài thỏa đáng.”
Bùi Nghiên chỉ khẽ gật đầu, xoay đỡ nàng lên xe .
Chẳng bao lâu, Sơn Thương mang theo thị vệ tiến lên, cung kính bẩm:
“Chủ tử, Bùi nhị lang quân gặp ngài một lát.”
Ánh mắt Bùi Nghiên chợt trở nên sắc bén:
“Không gặp.”
“Vâng.” Sơn Thương cúi lui xuống.
Đợi bước lên xe, Vân Mộ vung roi, ngựa hí một tiếng phóng . Xe ngựa đen huyền xé màn sương mờ buổi sớm, rời khỏi Bùi trạch, hướng về Dự Chương Hầu phủ ở hẻm Sư tử phía Tây.
Trong xe, Lâm Kinh Chi ngay ngắn, thấy tiến , khẽ nhích sang bên nhường chỗ. Bùi Nghiên xuống, ánh mắt dừng nơi những đầu ngón tay nàng. Móng tay cái bóng nhuận, da thịt mịn màng, hễ nàng căng thẳng, lòng bàn tay liền nóng lên.
Đột ngột, xe ngựa chao đảo dữ dội. Lâm Kinh Chi vốn thất thần, thể kịp khống chế mà ngã chúi về phía . May Bùi Nghiên kịp thời đưa tay đỡ, kéo nàng lòng, mới tránh cho nàng té ngã.
“Chủ tử, thuộc hạ đáng c.h.ế.t! Có kẻ tự tiện xông tới, kinh động xe ngựa.” Thanh âm Vân Mộ vang lên từ ngoài thùng xe, tiếp đó là tiếng đao tuốt khỏi vỏ.
Trời còn mờ sáng, sắc trời âm u, nơi cách Bùi trạch xa, quanh quẩn chỉ lác đác vài qua đường.
“Đại ca, là Bùi Sâm!”
“Xin đại ca giải thích, ngày ở hoa viên chẳng qua chỉ là hiểu lầm.”
Bùi Sâm khoác y phục đơn bạc, lạnh đến mức môi tái trắng, mặt mang theo vài phần thấp thỏm. Cổ tay gãy, dùng trúc nẹp cố định, băng vải mềm treo lủng lẳng ngực.
Lâm Kinh Chi vẫn nửa ngả trong n.g.ự.c Bùi Nghiên, lời bên ngoài rõ ràng. Đầu ngón tay vốn lạnh lẽo, cú chấn động càng chút nhiệt độ.
“Có dọa ?”
Mắt Bùi Nghiên trầm xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa những ngón tay trắng mịn của nàng. Rồi nghiêng mở ngăn bí mật trong xe, lấy một chiếc lò sưởi tay khắc mẫu đơn xanh biếc, nhét tay Lâm Kinh Chi. Tay lướt qua vết răng mờ đỏ nơi cổ tay nàng, nhiệt độ so với lò sưởi còn bỏng rát hơn.
Lâm Kinh Chi co ngón tay, ngẩng đầu :
“Bùi nhị lang quân… cánh tay là phu quân bẻ gãy?”
Bùi Nghiên liếc mắt, khóe môi khẽ cong, lộ một tia lạnh:
“Chi Chi cảm thấy, cũng xứng ?”
Nàng khẽ mím cánh môi khô khốc, thêm lời nào.
Ngay đó, Bùi Nghiên vén màn cửa sổ, ánh mắt dừng Bùi Sâm đang xe.
Bùi Sâm theo bản năng bước lên nửa bước, vội giải thích:
“Đại ca, từng vượt quá giới hạn.”
Bùi Nghiên đáp, đôi mắt đen nhánh chẳng gợn chút cảm xúc dừng , ánh như mũi nhọn ép tới khiến nghẹt thở.
Môi Bùi Sâm giật giật, c.ắ.n răng :
“Đệ cùng đại tẩu…”
“Câm miệng.” – Giọng Bùi Nghiên trầm thấp, bỗng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt quét về phía Bùi Sâm, ngữ điệu như băng tuyết ngàn năm:
“Ngươi nhớ cho kỹ. Nếu còn , bất kể nguyên do, sẽ lấy mạng ngươi.”
Bùi Sâm hô hấp cứng , trong đầu kìm nhớ đến đêm dẫn dụ hoa viên trong phủ, vô tình gặp đại tẩu Lâm Kinh Chi.
Khi đó, còn tưởng hẹn gặp là nàng, nên mới bước lên phía . Nào ngờ vị đại tẩu hơn nửa năm qua chỉ gặp hai ở Vạn Phúc Đường, vội vàng né tránh, lùi về một bên. Nàng loạng choạng vững, đưa tay đỡ lấy cổ tay. Không ngờ làn da mềm mịn trơn mượt khắc sâu trong trí nhớ đến tận bây giờ.
Thế nhưng từ nhỏ phụ dạy giữ lễ, chính nhân quân tử như đại ca Bùi Nghiên. Dù chỉ là tình cờ gặp gỡ, ngoài ý còn vương chút cảm giác khác thường, vẫn trong lòng dấy lên tà niệm – chuyện tuyệt đối thể để lộ.
Về , thị vệ của Bùi Nghiên bẻ gãy cổ tay, nhưng cũng chẳng dám với Chu thị, chỉ đành bịa chuyện là ngã ngựa mà thương.
Bùi Sâm nhắm mắt, đè nén những ý niệm hỗn loạn, càng nóng lòng giải thích càng thêm chật vật mặt Bùi Nghiên. Hắn hành lễ, xoay định rời , song vẫn kìm ngước mắt liếc nhanh trong xe ngựa.
Chỉ thoáng một cái, thấy nàng Bùi Nghiên ôm trong ngực, một góc áo như mây hờ hững lộ , búi tóc cài trâm vàng bát bảo châu hoa tinh xảo rực rỡ. Khuôn mặt tuyệt sắc , trong sáng như ngọc – chẳng dám thêm một khắc.
Bùi Sâm dám nấn ná, vội vàng bước . Bởi chỉ một lát , ánh mắt lạnh lẽo mang sát ý của Bùi Nghiên dừng lưng , khiến cảm giác cả sợ hãi lẫn bất cam cuộn trào trong lòng.
Xe ngựa dừng cổng lớn Dự Chương Hầu phủ. Bùi Nghiên vén màn bước xuống, tự nhiên đưa tay đỡ lấy Lâm Kinh Chi. Bọn thủ vệ thấy huy hiệu gia tộc khắc xe, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng chạy báo tin.
Trong phủ, Tiểu Chu thị dùng bữa sáng xong cùng thái phu nhân, buột miệng oán trách. Mấy ngày gần đây, Lâm Tu Viễn luôn ở phòng di nương mới cửa, chỉ bởi gương mặt di nương vài phần giống Bạch di nương mất nhiều năm . Về tính tình của chính thất, thái phu nhân còn lạ gì. Bấy lâu nay, bao di nương trong phủ chẳng qua chỉ mới lạ dăm ba tháng cũng bỏ quên.
Cho nên, con dâu cả oán trách, thái phu nhân chỉ mân mê chuỗi Phật châu, coi như thấy.
Từ ngày trưởng tôn Lâm Cố Yến chào đời, thái phu nhân liền dung túng Tiểu Chu thị vài phần – cũng bởi bà phúc khí, sinh đích tôn duy nhất của đại phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-33.html.]
Bên ngoài, một bà tử hấp tấp chạy , quỳ xuống bẩm báo:
“Thái phu nhân, phu nhân! Lục cô nương mang theo cô gia, hôm nay mồng hai tháng giêng, về nhà đẻ.”
“Thật ?”
Nghe , thái phu nhân vui mừng khôn xiết, vội chống tay bà tử dậy. Bà còn quên thúc giục Chu thị đang ngây :
“Chu thị, còn thất thần gì nữa? Lục cô nương cùng cô gia hồi phủ, mau cùng nghênh đón.”
Chu thị lúc mới hồn, gượng :
“Mẫu , chẳng lẽ lầm chăng? Lâm Lục ở Bùi gia vốn chẳng sủng ái. Sao thể khiến trưởng tử Bùi gia đích đưa về nhà đẻ? Nếu thật , chẳng khác nào chúng còn chạy cửa nghênh đón, ngược thành ban cho nàng thể diện lớn lao.”
Thái phu nhân xong, trong mắt quả nhiên lóe lên một tia do dự. Bà đưa mắt bà tử đang quỳ đất, giọng chắc chắn:
“Thật là ?”
Bà tử gật đầu chắc nịch:
“Thái phu nhân, lão nô cùng thủ vệ đều tận mắt thấy. Lục cô nương chính là Bùi gia lang quân tự tay dìu xuống xe ngựa.”
Thái phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y nha , vội vã bước ngoài, còn quên dặn dò tiểu Chu thị:
“ , ngươi mau phái đến viện di nương, gọi lão gia dậy. Nói cho , Bùi gia lang quân đưa Lục cô nương về tới cửa.”
Đợi đến khi thái phu nhân cùng tiểu Chu thị , Bùi Nghiên và Lâm Kinh Chi nha , bà tử trong phủ dẫn vòng qua bức bình phong, tiến nhị môn.
Thái phu nhân Dự Chương Hầu phủ thấy Bùi Nghiên, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ rạng rỡ như hoa.
Bà buông tay nha , tự bước lên đón:
“Bùi gia lang quân đến, lão xa nghênh đón, thất lễ .”
Bùi Nghiên thần sắc nhàn nhạt, chỉ khẽ gật đầu, tay vẫn nắm chặt bàn tay Lâm Kinh Chi, hề ý buông.
Tiểu Chu thị mím môi một bên, ánh mắt hà khắc lướt qua Lâm Kinh Chi. Nàng vận hoa phục lộng lẫy, ngay cả giày cũng đính châu ngọc lớn cỡ mắt rồng. Trên khoác áo choàng gấm đỏ viền lông hồ ly, mép áo lót thêm một vòng lông trắng muốt. Gương mặt nhỏ nhắn, dung nhan kiều diễm đến động lòng , tựa hồ thế gian khó gặp.
Tiểu Chu thị c.ắ.n răng hận thầm, Bùi gia vốn là danh môn thư hương, trong Ngũ tộc quý hiển, trong nhà phú quý vượng thịnh, nuôi dưỡng như thế. Chỉ tiếc, phúc phận rơi tay kẻ chẳng đích nữ của bà .
Hai mời khách sảnh.
Bùi Nghiên bên Lâm Kinh Chi, mặt mày lãnh đạm. Nha bưng tới, cũng chẳng buồn động. Ngược thái phu nhân, thấy Lâm Kinh Chi ở Bùi gia rõ ràng Bùi Nghiên sủng ái, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, gọi là “tâm can”, “bảo bối”, hỏi han ân cần. E rằng đến cả đích nữ Lâm Chiêu Nhu cũng từng hưởng đãi ngộ như .
Lâm Tu Viễn từ ngoài bước , thấy Bùi Nghiên liền thoáng run, bước chân cứng đờ. Cố gắng lấy khí thế, nhưng chỉ một cái của Bùi Nghiên khiến siết chặt sắc mặt, khóe môi mấp máy mãi mới gượng một câu:
CuuNhu
“Ta đến chậm, thật là đến chậm, kịp xa nghênh đón.”
Không lâu , trưởng tôn Lâm Cố Yến của đại phòng cũng tới, cùng còn Lâm Chiêu Nhu. Chiêu Nhu ỷ trưởng bối trong phủ thương yêu, thản nhiên ngay cạnh tiểu Chu thị, chẳng hề kiêng dè.
Mọi chuyện trò trong khách sảnh hồi lâu. Phần nhiều chỉ nhà Dự Chương Hầu , lời lời đều tán dương Bùi Nghiên, còn chỉ thỉnh thoảng gật đầu, coi như nể mặt.
Ngoài sân, mặt trời dần lên cao, băng tuyết tan chảy, giọt nước từ mái ngói nhỏ xuống tí tách.
Lâm Kinh Chi chút thất thần bên cạnh , lòng sớm bay về tiểu viện hẻo lánh nơi mẫu đang ở. Kỳ thực, đối với nàng mà , tân niên mồng hai lang quân đưa về phủ chẳng quan trọng. Mục đích lớn nhất chuyến , chỉ là trở thăm tiểu viện cùng mẫu .
lúc , giọng Lâm Chiêu Nhu vang lên, mang theo vẻ đắc ý:
“Lục , e rằng còn .
Chỉ chờ thêm ít lâu, phụ cùng mẫu sẽ dẫn theo tổ mẫu dọn tới Biện Kinh ở hẳn. Ca ca cũng đến Biện Kinh quan.
Biện Kinh phồn hoa lắm, hồi còn nhỏ từng theo tổ phụ đến đó. Lục hẳn từng qua Biện Kinh , ?”
Lâm Kinh Chi sững sờ, liền mỉm lễ phép với Lâm Cố Yến:
“Chúc mừng đại ca.”
Lâm Cố Yến chút hổ, trừng một cái, giọng hạ thấp xuống:
“Có gì mà chúc mừng . Chẳng qua phụ nghĩ cách, nhờ trong triều quyên cho một chức cửu phẩm Thái Thường Tự phụng lễ lang mà thôi.
Trong nhà vốn ít sản nghiệp ở Biện Kinh, mấy cũng đến tuổi bàn hôn sự, mẫu mới đề nghị cả nhà dọn tới đó.”
Lâm Kinh Chi gật đầu, tầm mắt nhàn nhạt rơi Lâm Chiêu Nhu, hướng tiểu Chu thị hỏi:
“Hôn sự của Tứ tỷ tỷ, vẫn định ?”
Tiểu Chu thị dùng khăn che khóe môi, cố kỵ Bùi Nghiên đây nên chỉ dám lửng lơ:
“Ta còn chọn chỗ ý. Chiêu Nhu là đích nữ, tự nhiên thận trọng, thể tùy tiện định bừa.”
Lâm Kinh Chi bà một cái, như , chẳng thêm gì nữa.