Chiết Xu - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:05:17
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa đêm giờ Tý.

Trên quan đạo, tuyết đọng dày chừng một tấc. Một cỗ xe ngựa sắc đen, chế tác tinh xảo quý giá, phá vỡ màn tuyết trắng, chậm rãi dừng cửa chính đại trạch Bùi gia.

Trên vách xe treo một chiếc đèn lưu ly nhỏ, theo nhịp xe dừng mà khẽ lay động. Ánh nến mờ ảo hắt , soi lờ mờ vài tên ám vệ áo đen ngoài xe, bóng dáng gần như hòa lẫn với màn đêm.

“Chủ tử, đến.” Sơn Thương khom , gõ nhẹ cửa xe.

“Ừm.”

Giọng nam nhân vang lên trong trẻo, ôn nhuận như nước suối tan chảy, nhưng ẩn chứa một tia lạnh nhạt quý khí khó dò. Màn trúc buông xuống một bàn tay thon dài, trắng lạnh chậm rãi vén lên. Trong tuyết, nam tử khoác một viên lĩnh bào màu sương trắng, trong n.g.ự.c ôm chặt một nữ tử. Nàng bọc kín trong áo choàng, lộ nửa phần da thịt.

“Đem ám vệ lui hết.” Giọng lạnh nhạt phân phó.

“Dạ.” Sơn Thương lĩnh mệnh, xoay hiệu.

Chớp mắt, bộ ám vệ đều lặng lẽ biến mất màn đêm, lưu bóng dáng.

Bùi Nghiên ôm Lâm Kinh Chi bước trong gió tuyết mênh mang. Hắn bước chân dài, nhanh , đến nỗi Vân Mộ che ô theo chạy chậm mà vẫn đuổi kịp. Chỉ đến khi vượt qua cửa thuỳ hoa, tiến Phủ Tiên Các, mới chậm rãi giảm bước.

Vào phòng ngủ chính, Bùi Nghiên đặt nàng xuống, cởi áo choàng, khẽ chạm lòng bàn tay lạnh của nàng, vết chai mỏng lướt qua gò má đỏ bừng vì ngủ say.

“Chi Chi, tỉnh dậy nào.”

Lâm Kinh Chi ngủ sâu, một giấc cũng ác mộng quấy nhiễu. Bùi Nghiên khẽ thở dài bất đắc dĩ, bế nàng tịnh phòng để tắm gội. Bên ngoài hàn phong buốt giá, lo nàng dọc đường vô ý nhiễm lạnh, đêm xuống sẽ sinh bệnh, nên mới cẩn thận đến .

Hắn cúi mắt, tháo từng lớp xiêm y nàng, thật cẩn trọng đặt thùng gỗ. Khi nước ấm ngập , nàng khẽ run rẩy, trong mơ màng tỉnh .

“Bùi Nghiên… đây là ?”

Phòng tắm mờ tối, nàng mở mắt giật , giọng khàn nghẹn mang theo run lạnh. Đến khi rõ nơi là Phủ Tiên Các, thể căng chặt mới dần thả lỏng.

Thấy phản ứng bản năng , Bùi Nghiên khẽ chau mày, trong mắt loé lên một tia do dự. Sau khi tắm gội xong, trở noãn các, bàn bát tiên bày sẵn cơm tối. Một bát cháo gạo nấu với đông táo mềm nhuyễn, một đĩa đậu hũ hạnh nhân, một mâm canh gà rau xanh, cùng một đĩa măng mùa đông, đều là thanh đạm hợp khẩu vị nàng.

Khổng ma ma cung kính một bên:

“Canh giờ muộn, lão nô nghĩ thiếu phu nhân thể yếu nhược, sợ ăn uống thất thường, liền tự chủ trương phân phó bếp nhỏ chuẩn vài món thanh đạm dễ tiêu.”

Bùi Nghiên chỉ khẽ gật, đưa tay dắt nàng xuống.

Trong phòng an tĩnh, chỉ còn ngoài cửa sổ tiếng gió tuyết rào rạt. Chưa bao lâu, ngoài gian truyền đến tiếng bà v.ú hành lễ. Vương ma ma, hầu bên cạnh Bùi thái phu nhân, cách bình phong hành lễ với hai :

“Lang quân, thiếu phu nhân. Đêm khuya vốn nên quấy rầy, nhưng nửa canh giờ , Nhị Cô thái thái tạm cư trong phủ qua đời. Thái phu nhân dặn rằng, tuy tang sự phát ngoài vì liên quan đến Tần biểu cô nương, nhưng dù cũng là một nhà nhiều năm, vẫn thỉnh chủ tử trong phủ đều qua Vạn Phúc Đường một chuyến.”

Ngón tay Lâm Kinh Chi khẽ siết chặt thìa sứ, ngẩn . Trước khi phủ, nàng còn nhớ rõ Nhị Cô thái thái uống thứ d.ư.ợ.c quý hiếm, vốn thể kéo dài thêm một hai năm. Mới rời phủ bảy tám ngày, vội vã quy tiên?

Khi hai đến Vạn Phúc Đường, trong sảnh đông đủ .

Bùi thái phu nhân cùng Bùi phụ ở chủ vị, sắc mặt trầm lạnh. Nhị phòng Ngô thị thường ngày hoạt ngôn, giờ cũng ngoan ngoãn im, ngay cả ánh mắt cũng dám đảo loạn.

Chẳng bao lâu, ngoài gian vang lên giọng tiểu nha :

“Khởi bẩm thái phu nhân, gia chủ, Tần biểu cô nương đến.”

Chung thị kéo sụp khóe môi, thần sắc càng thêm nghiêm khắc, lạnh lùng :

“Cho nó .”

Tần Vân Tuyết mặc tang phục trắng tinh, mái tóc dài thiêu rụi gần nửa, buông rối vai, chỉ dùng một dải lụa trắng buộc hờ phía . Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lạnh buốt đến run rẩy.

“Vân Tuyết thỉnh an ngoại tổ mẫu, thỉnh an cữu cữu.”

Nàng nghẹn ngào tiếp:

“Cầu xin ngoại tổ mẫu, chi bằng để Vân Tuyết theo mẫu cùng … phụ còn, mẫu cũng mất, ngày còn nơi nào dung cho Vân Tuyết? Thà rằng cùng c.h.ế.t hết, một đời coi như chấm dứt.”

Tần Vân Tuyết quỳ gối nền gạch, thể gầy yếu run rẩy. Lời đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở yếu ớt, lộ một vẻ đáng thương khiến đau lòng.

Chung thị nghiêng đầu, thèm nàng , song giọng điệu cực kỳ nghiêm nghị:

“Ngươi rõ, mẫu ngươi c.h.ế.t thế nào?”

“Rõ ràng buổi sáng còn , nha ở Nghi Xuân viện bẩm rằng lang trung chẩn mạch đều gì, thế mà đến tối sắc t.h.u.ố.c xong, liền .”

Tần Vân Tuyết siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay trong tay áo, đột nhiên ngẩng đầu thẳng về phía Chung thị ở chủ vị.

Chiếc cổ mảnh mai của nàng vươn cao, ngay trong khoảnh khắc bại lộ mắt . Ánh đèn sáng rực trong sảnh, soi rõ từng nét biểu tình mặt họ.

Chu thị bước tới gần, rõ vết bầm tím còn hằn cổ Tần Vân Tuyết, trong mắt lóe lên kinh hãi, song chỉ lặng lẽ liếc trượng phu Bùi Tịch.

Ngô thị thì kinh hồn thất sắc, lập tức bật thốt:

“Trời ơi đáng thương, Vân Tuyết, con thành thế ?”

Lâm Kinh Chi ở xa, thấy tiếng hô hoảng của Ngô thị, theo bản năng đưa mắt về phía Tần Vân Tuyết, lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Nghiên che kín mắt.

Hắn nhàn nhạt :

“Chớ .”

“Nàng đêm nào cũng ngủ yên, cảnh chẳng càng thêm gặp ác mộng.”

Tần Vân Tuyết rơi lệ, nghẹn ngào biện bạch:

“Chẳng lẽ ngoại tổ mẫu nghi mẫu là do Vân Tuyết hại c.h.ế.t?”

“Hôm qua suốt đêm Vân Tuyết hầu hạ mẫu . bởi vì thể đau đớn chịu nổi, liền phát giận mà sai sử Vân Tuyết, cho nha nào gần.

Đến tối, nha trông cửa phòng bếp sắc thuốc, trong phòng chỉ còn Vân Tuyết. Mẫu bỗng nhiên vùng dậy khỏi giường, như thể thấy vật dơ bẩn, trong miệng còn kêu bóp c.h.ế.t Vân Tuyết.

Vân Tuyết liều c.h.ế.t tránh thoát, vội tìm hạ nhân, nhưng khi trở , lang trung cũng kịp đến, mẫu tắt thở …”

Ánh mắt Chung thị dừng chiếc cổ trắng mảnh khảnh đầy dấu vết tím bầm .

Bà gằn giọng:

“Vậy mẫu ngươi, yên , cớ gì bóp c.h.ế.t ngươi? Ta nha bẩm rằng khi c.h.ế.t, nàng vẫn luôn gào hét bắt ngươi câm miệng. Chẳng lẽ… hai con các ngươi còn giấu giếm chuyện gì?”

Ngồi ở chủ vị, Bùi Tịch đặt chén nguội lên bàn, khẽ đẩy , ngước mắt :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-26.html.]

“Mẫu , thôi thì việc bỏ . Nguyệt Lan mất, sang năm để Chu thị chủ, chọn cho Vân Tuyết một mối hôn sự, cũng nên gả chồng.”

Trong lòng Chung thị khẽ chấn động, cau mày:

“Đại Lang, ngươi cũng việc giấu ?”

Bùi Tịch khép miệng, đáp.

Trong mắt Tần Vân Tuyết lóe lên ánh lạnh. Hôn sự tuyệt đối thể rơi tay Chu thị. Thái phu nhân còn thể vì tình xưa mà thương xót nàng , nhưng Chu thị thì tuyệt đối .

Nếu để Chu thị nắm quyền, chuyện nàng từng với Bùi Y Liên, Chu thị sẽ trăm ngàn cách khiến nàng gả cho chẳng gì.

Năm đó, nàng chịu rời khỏi Tần gia theo Bùi Nguyệt Lan, chính bởi chướng mắt dòng dõi Tần gia, rơi cảnh ép duyên. Nếu tình thế tiếp tục, thà trở về Tần gia còn hơn. Ít nhất ở Biện Kinh, nàng vẫn còn cơ hội vận dụng thủ đoạn mà tranh đoạt.

Nghĩ , Tần Vân Tuyết c.ắ.n răng, quỳ tới , ôm chặt lấy chân Chung thị, lóc:

“Ngoại tổ mẫu… Vân Tuyết bất hiếu, khuyên mẫu .”

“Năm đó mẫu ép Vân Tuyết rời Tần gia, chính bởi vì vụng trộm gặp gỡ ngoài, phụ bắt gặp. Sau đó phụ tìm gã , ngờ đẩy xuống ao c.h.ế.t cóng. Vân Tuyết cũng còn cách nào… dù cũng là mẫu của con.”

“Mấy năm nay, thể Vân Tuyết vốn ốm yếu, nam nhi, mẫu vẫn luôn thích. Trở về Bùi gia, cũng là mẫu lén lút liên hệ với Tưởng gia. Người từng khuyên Vân Tuyết gả cho tú tài Tưởng gia, Vân Tuyết , nhưng ngờ mẫu giở thủ đoạn, ngay cả con cũng lừa, khiến thanh danh Vân Tuyết hủy hoại.”

Lời nàng , nửa thật nửa giả, khiến khó mà phân định chân tướng. Lâm Kinh Chi bên cạnh Bùi Nghiên, khóe môi khẽ cong, trong lòng lạnh.

Hiện giờ Nhị cô thái thái c.h.ế.t, bất luận là bệnh c.h.ế.t, Tần Vân Tuyết giở trò mà c.h.ế.t, thì những chuyện hai con nàng từng , tự nhiên cũng đẩy cả sang đầu Chu thị.

Bùi thái phu nhân xong, tay run run, chén rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh, nước tung tóe.

Bà kinh hãi Bùi Tịch:

“Đại Lang, Vân Tuyết là thật ? Nguyệt Lan thật sự dám nhục thanh danh con gái nhà , để Bùi gia rơi trò giữa Biện Kinh?”

Sắc mặt Bùi Tịch lạnh cứng, khó khăn gật đầu:

“Nguyệt Lan quả thực chuyện đó. Dù Tần thái phu nhân vốn đẻ của Tần gia Đại Lang, bà vì thể diện Bùi gia mà che giấu, để lộ ngoài.”

“Nhi tử cùng Tần gia thương lượng, việc tạm gác , vốn mẫu lo lắng.”

Bùi thái phu nhân , nghĩ đến những năm qua vẫn đối xử tử tế với Bùi Nguyệt Lan, trong lòng như sét đánh, lảo đảo tựa ghế, thần sắc thất hồn lạc phách.

Hồi lâu, bà chỉ phất tay với Tần Vân Tuyết:

“Thôi, ngươi cũng đừng quỳ nữa. Mẫu ngươi dù cũng qua đời, cũng coi như báo đáp tình nghĩa mẫu tử bấy lâu.

“Ngươi từ khi sinh thể ốm yếu, nay một khi như thế… thôi thì ngươi về nghỉ .”

“Năm ngươi cứ trở về Tần gia. Ta sẽ lấy danh nghĩa riêng mà chuẩn cho ngươi một phần hồi môn. từ nay về , đối ngoại chớ nhắc đến bất kỳ quan hệ gì cùng Bùi thị chúng .”

Tần Vân Tuyết thoáng chốc mềm nhũn, bệt xuống đất.

Nàng còn mở miệng biện bạch, thì bên ngoài vang lên thanh âm Thẩm thái phu nhân, cắt ngang lời kịp .

Thẩm thái phu nhân , hướng Chung thị mà :

“Ta ngoài phủ đồn rằng cô thái thái bệnh nặng mà qua đời, trong lòng yên nên mới bảo Vận nhi dìu đây một chút.”

Ánh mắt bà dừng ảnh Tần Vân Tuyết đang quỳ, chăm chú một hồi lâu mới nhận :

“Đây chẳng biểu cô nương trong phủ ? Vì bệnh thành bộ dạng ?”

Ánh mắt Tần Vân Tuyết liếc nhanh về phía lưng Thẩm thái phu nhân, dừng Thẩm Quan Vận. Hai lặng lẽ chạm mắt, vội vàng tránh .

Chung thị cầm khăn chấm nhẹ khóe môi, gượng :

“Phía Thẩm lão thái thái cũng , trong phủ từng xảy hỏa hoạn. Tuy hỏa thế lớn, nhưng cô thái thái cùng biểu cô nương đều thương.”

“Đứa nhỏ tính tình mềm yếu, hiếu thuận, mấy ngày nay ngày đêm chẳng yên, vẫn luôn tự hầu hạ mẫu . Đáng tiếc, bệnh kéo dài, rốt cuộc vẫn cứu nổi. Nó đòi theo mẫu .”

“Ta bất đắc dĩ, mới gọi vãn bối trong phủ đến khuyên nhủ. Không ngờ giữa đêm khuya phiền ngài.”

Mấy lời của Chung thị, xem như giữ chút thể diện cho Tần Vân Tuyết.

Thẩm thái phu nhân gật gù:

CuuNhu

“Đêm vốn ngủ sâu, động tĩnh liền tỉnh.”

“Ta nhớ Nguyệt Lan tuy chẳng lão thái thái sinh, nhưng bao năm qua sủng ái chẳng khác gì đích nữ. Nay đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng chớ quá thương tâm mà hỏng sức khỏe.”

Chung thị cầm khăn ướt dính nước đè nhẹ lên mắt, thở dài một tiếng:

“Ta hiểu . Nguyệt Lan vốn thương nặng, thật sự cách nào cứu vãn.”

Lúc , Thẩm Quan Vận mắt đỏ hoe, Chung thị :

“Bùi lão thái thái, Vận nhi thấy Vân Tuyết đáng thương quá.”

“Không bằng để theo Vận nhi về phòng một lát, Vận nhi cũng khuyên giải , chớ nên nghĩ quẩn.”

“Đứa nhỏ …” Thẩm thái phu nhân thấy Thẩm Quan Vận rơi lệ, đau lòng thôi, vỗ nhẹ tay nàng :

“Khiến chê . Vận nhi nhà khổ, sinh mẫu , chẳng chịu nổi thấy cảnh biệt ly.”

“Từ nhỏ theo tụng kinh niệm Phật, ngày thường thấy chim sẻ mèo ch.ó thương đều cứu lấy. Trong lòng nó vốn mềm yếu là .”

Chung thị vốn định cấm túc Tần Vân Tuyết trong phủ, chờ sang năm sẽ đưa nàng về Tần gia. nay Thẩm Quan Vận mở miệng, bà tự nhiên tiện cự tuyệt, đành miễn cưỡng gật đầu chấp thuận.

Vậy là Thẩm Quan Vận sai nha dìu Tần Vân Tuyết cùng rời khỏi sảnh.

Chỉ Bùi Nghiên, ánh mắt khẽ trầm xuống khi theo bóng dáng hai . Tầm mắt dừng nơi vết bầm tím cổ Tần Vân Tuyết, như đang suy tư điều gì. Chợt phần eo đau nhói.

Lâm Kinh Chi khẽ cong môi , nhàn nhạt :

“Phu quân cũng là kẻ nhiều thiện tâm ? Vừa thấy biểu gầy yếu, bệnh tật như liễu gió, liền động lòng thương tiếc ư?”

Bùi Nghiên mím môi, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, giấu kín trong lòng bàn tay , thấp giọng chỉ để hai :

“Cẩn thận một chút. Chớ để ngón tay thương. Thịt eo cứng rắn đến thế nào, chẳng lẽ Chi Chi ?”

 

Loading...