Chiết Xu - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:04:15
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư phòng ngoại viện sâu trong rừng tùng.

Giờ ngọ, gió lạnh tạt mặt, mang theo hương tùng thoang thoảng. Từng mảng tuyết đông ánh dương loang lổ tan chảy, đọng nơi bậc cửa sổ.

Đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Kinh Chi khẽ siết mấy tờ giấy Tuyên Thành mỏng như cánh ve. Bóng dáng nàng tựa đóa hoa kiều diễm, ngẩn ngơ tủ quần áo của Bùi Nghiên.

“Lang quân.” Ngoài phòng vang lên tiếng hành lễ của Khổng ma ma và đám .

Lâm Kinh Chi giật ngẩng phắt đầu, xoay . Ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn tức giận, bất chợt chạm mắt Bùi Nghiên.

Hắn vận áo khoác lông chồn bạc, bên trong là trường bào trắng, tay áo rộng rãi xếp thành từng tầng. Tóc đen búi gọn bằng ngọc quan, thần sắc sâu thẳm khó dò, chẳng chớp lấy một , chỉ lặng yên dừng nàng.

Khi Bùi Nghiên tiến gần, Lâm Kinh Chi mới giật hồn, vội vàng cúi xuống ôm vội một chồng quần áo trong rương ngực. Đầu ngón tay giấu trong tay áo khẽ run, môi mím chặt, hô hấp dồn dập, tự nàng cũng chẳng nhận đang căng thẳng đến .

“Phu nhân đang giúp sắp xếp y phục?” Đôi mắt như vô tình lướt qua chồng quần áo trong n.g.ự.c nàng.

, chỉ là chỉnh một phen, khỏi để phu quân phí tâm.” Nàng rũ mắt, giọng điệu thản nhiên.

“Phu nhân quả thật là huệ chất lan tâm.” Bùi Nghiên khẽ nhếch môi , bước dài đến .

“Một khi thế, phiền phu nhân thu dọn hết thảy y phục nơi thư phòng , mang cả về Phủ Tiên Các, cũng khỏi ngày lui tới thêm nữa.”

Mang về Phủ Tiên Các?

Lâm Kinh Chi bất giác ngẩng đầu :

“Không chỉ nghĩ phu quân nên ngày ngày chăm lo tiến thủ, cho nên mới đem y phục ở Phủ Tiên Các chuyển tới…”

Lời còn dứt, ngón tay Bùi Nghiên chạm lên chồng quần áo nàng ôm chặt. Chỉ cần khẽ giật, tất cả ắt rơi xuống đất. Nhớ tới mấy tờ đông cung bí đồ ẩn trong , tim nàng khựng , vội đổi lời:

“Phu quân bằng sang nghỉ ngơi, để tự thu xếp là .” Nàng gắng hít sâu, miễn cưỡng nở nụ ôn hòa.

“Không cần.” Bùi Nghiên nàng, khóe môi thấp thoáng nét .

Hắn xoay , thản nhiên tự tay mở tủ, đặt y phục rương chuẩn sẵn.

“Ta cùng phu nhân , chẳng nhanh hơn ?”

Trong khoảnh khắc, Lâm Kinh Chi ném cả đống y phục khuôn mặt tuấn mỹ của , nhưng nghĩ đến mấy tờ bí đồ , nàng chỉ đành nhẫn nhịn.

Cuối cùng, nàng chỉ còn trơ mắt Bùi Nghiên thản nhiên tiếp lấy quần áo trong tay , thong thả xếp hết y phục trong tủ rương.

Xong việc, còn gọi ngoài:

“Vân Mộ, đem hết về Phủ Tiên Các cho phu nhân.”

“Vâng!” Vân Mộ lanh lẹ ôm lấy rương, chạy vội như quỷ đuổi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Kinh Chi, những chiếc rương chỉ trong nháy mắt dọn .

Nàng nghẹn một trong ngực, đến mấy tờ đông cung bí đồ nhưng hổ chẳng mở miệng , cũng chẳng cùng giằng co.

“Phu quân bận rộn, xin cáo lui .” Nàng mím môi khẽ .

Trong lòng chỉ mong mau trở về, kịp thời hủy thứ , mới thể an tâm.

Lâm Kinh Chi ngờ, Bùi Nghiên liền gật đầu:

“Cũng , cùng phu nhân trở về.”

Mày ngài khẽ nhíu, Lâm Kinh Chi ngẩng lên . Bùi Nghiên như chẳng để tâm đến ánh mắt nàng, chỉ thản nhiên một bước, đầu gọi:

“Phu nhân?”

Nàng đành ép xuống sóng lòng, cất bước theo .

Hai qua hành lang quanh co trong rừng tùng, phía xa thấy mấy bóng tiến , lưng là một đoàn nha bà tử theo hầu.

“Bùi Nghiên ca ca, tẩu tẩu!” Nhị cô nương Bùi Y Liên nhanh nhẹn chạy lên hành lễ .

Phía còn Thẩm Quan Vận và tam cô nương trong phủ, Bùi Y Thấm.

“Ca ca, tẩu tẩu.” Bùi Y Thấm kế , tuổi nhỏ, tính nhút nhát, giọng mềm mại, so với mẫu Ngô thị thì khác hẳn một trời một vực.

“Nghiên ca ca.” Thẩm Quan Vận đoan trang mỉm , bước đến chào.

Bùi Nghiên chỉ hờ hững liếc qua, chẳng mở miệng. Tính vốn thế, Bùi Y Liên và Bùi Y Thấm quen từ lâu nên chẳng lấy lạ. Ngược , Thẩm Quan Vận sững sờ sự lãnh đạm , nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thần sắc.

Khóe mắt Lâm Kinh Chi thoáng lướt qua Bùi Nghiên, trong lòng lạnh nhạt hừ khẽ, song mặt nở nụ ấm áp:

“Thẩm đại cô nương chớ để trong lòng. Phu quân đối với ngoài, xưa nay vẫn như .”

Lời dứt, ý nơi mặt Thẩm Quan Vận liền phai vài phần.

Nàng cố kìm nén, khẽ nhạt với Lâm Kinh Chi:

“Lâm gia cũng ở đây.”

Rồi sang Bùi Nghiên, vẫn tự nhiên xưng hô:

“Nghiên ca ca, hôm nay Vận nhi đến mượn sách. Ta tổ mẫu , tàng thư nhà Bùi gia nhiều vô kể, phần lớn ở thư lâu của Nghiên ca ca. Không trong thời gian ở phủ , Vận nhi may mắn Tùng Phong thư lâu thỉnh thoảng ngắm xem?”

Nghe , Bùi Nghiên rốt cuộc cũng nghiêng mắt liếc Thẩm Quan Vận một cái.

Ánh mắt vốn như mặt hồ phẳng lặng, thoáng gợn sóng, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt :

“Tùng Phong thư lâu của vốn quen để ngoài tùy tiện . Nếu Thẩm cô nương mượn sách, cứ ghi tên sách , giao cho hộ vệ Sơn Thương, sẽ tìm đưa cho ngươi.”

Nói đoạn, chẳng buồn để tâm nàng phản ứng thế nào, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng nõn mềm mại của Lâm Kinh Chi.

“Phu nhân, quá ngọ dùng bữa. Chúng nên trở về Phủ Tiên Các.”

Ai cần cùng trở về? Hắn ở thư phòng ngoại viện chẳng càng !

Trong lòng Lâm Kinh Chi nghẹn lửa, cằm khẽ nhướng, cổ tay nắm chặt nóng ran, rút nhưng lực đạo của quá lớn.

Mãi đến khi Bùi Nghiên kéo xa, nàng vẫn còn văng vẳng tiếng Bùi Y Liên lưng:

“Thẩm Vận tỷ tỷ, tỷ nên nhờ Kinh Chi tẩu tẩu giúp mới đúng. Nếu tẩu tẩu mở lời, ca ca ắt sẽ đồng ý.”

Còn Thẩm Quan Vận đáp lời thế nào, nàng rõ.

Trở Phủ Tiên Các, Khổng ma ma sớm phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn thức ăn.

Hai bước , bàn là những món Lâm Kinh Chi thích.

Thế nhưng bữa cơm , nàng ăn chẳng thấy vị gì. Chỉ tùy tiện dùng vài miếng đặt đũa xuống, ngón tay khẽ vuốt hoa văn chén , ánh mắt thất thần, chẳng đang nghĩ gì.

Mãi đến khi Bùi Nghiên dậy rời , lâu phòng ngủ chính vọng tiếng động, Lâm Kinh Chi mới sực tỉnh.

Vội vã , nàng chỉ thấy mấy chiếc rương vốn đặt nơi đó, biến mất từ lâu.

Bùi Nghiên thong thả gấp một bộ áo lót trong tay, ánh mắt trong bóng tối lóe sáng khi thấy nàng bước .

“Phu quân, rương cả ?”

“Chàng thu xếp xong cả ?” Giọng nàng khô khốc.

Bùi Nghiên khẽ nhướng mày, ánh dừng gương mặt nàng, để ý đến những biến hóa nhỏ nơi .

Trong lòng chợt nhột nhạt, như thể đầu ngón tay mềm mại của nàng khẽ chạm qua, khiến trêu ghẹo đôi phần.

Hắn gật đầu, khóe môi nhàn nhạt ý :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-22.html.]

“Không phu nhân còn hỏi gì nữa chăng?”

Hắn tiến lên một bước, nàng theo bản năng lùi nửa bước.

Một tiến một lùi, cuối cùng nàng chẳng còn đường rút, dễ dàng ép giữa n.g.ự.c và mép giường. Qua lớp áo mùa đông dày cộp, thở hai quấn lấy , vẫn cảm nhận hương thơm ngọt dịu thoang thoảng nàng, khiến lòng càng thêm mê luyến.

“Không gì.” Nàng cố kìm thở, lắc đầu.

Sức lực nàng sánh nổi , vây chặt trong lồng ngực, chỉ e dùng chút sức là thể đẩy nàng ngã xuống chăn gấm mềm mại, gì thì .

“Thật ?” Ngón tay lướt nhẹ từ thái dương nàng, khẽ vén lọn tóc rơi bên má tai.

“Ta cứ tưởng phu nhân đang tìm thứ gì, nên mới khẩn trương đến .”

“Ta . Mau buông .” Nàng cố chấp phủ nhận, bàn tay chống lên n.g.ự.c , ánh mắt lạnh nhạt.

Bùi Nghiên cũng thực sự định gì, chỉ buông tay, cúi mắt thản nhiên :

“Tổ mẫu qua ngày sinh thần, ít lâu nữa, đưa phu nhân đến thôn trang suối nước nóng ở vài hôm.”

“Đi suối nước nóng…?” Nàng khẽ trợn mắt.

Kiếp , ngày sinh thần của thái phu nhân, nàng bệnh nặng hồi lâu, lấy cớ dưỡng bệnh mà đưa thôn trang suối nước nóng ở mấy tháng, đến sát Tết mới trở về phủ.

Vì việc , nàng từng trưởng bối quở trách.

đời nàng hề bệnh, đưa suối nước nóng gì? Huống hồ trong phủ còn khách quý nhà họ Thẩm, thể rời phủ lúc ?

Giữa mày nàng khẽ nhíu, trực tiếp hỏi:

“Phu quân đến suối nước nóng để gì? Chẳng lẽ cần ở phủ tiếp khách?”

Thành nửa năm, mỗi ngoài, nàng đều chẳng hỏi đến. Đây là đầu tiên nàng tò mò. Trong mắt thoáng hiện nét lạnh, rũ xuống, thuận miệng đáp:

“Đến thôn trang săn mấy con hồ ly lông đỏ, cho phu nhân áo choàng mới mặc Tết.”

Nghe , nàng hừ khẽ. Kiếp ba năm, trong phủ ai chẳng sủng thê. Nay , e rằng cái gọi là “sủng ái” cũng chỉ là cái cớ để đưa nàng ngoài, những chuyện chẳng thể để .

CuuNhu

Hắn cưới nàng, lẽ ngoài dung nhan xinh , còn coi nàng là một công cụ ngoan ngoãn lời, khi cần thì tấm bình phong, một món trang sức trong phủ mà thôi.

Cả buổi chiều, Bùi Nghiên dứt khoát ở Phủ Tiên Các, trong thư phòng phía đông.

Bữa trưa Lâm Kinh Chi chỉ ăn qua loa, đến tối bụng đói, thêm trong lòng chất chứa suy nghĩ, bất tri bất giác ăn hết một bát cơm trắng nhỏ.

bát cơm xuống bụng, đến khi tắm rửa buổi tối xong, nàng thấy khó chịu, dày đầy ứ, khó tiêu.

Nàng vốn định sân dạo đôi vòng cho dễ chịu, tiện thể tiêu cơm, nhưng vì tối nay Bùi Nghiên nghỉ ở Phủ Tiên Các, Tình Sơn cùng Khổng ma ma sớm lui cả ngoài, trong viện còn ai cầm đèn hầu hạ.

Đêm tuyết rơi nặng hạt, nàng nghĩ nhẫn nhịn một chút thì cũng qua.

Đợi đến khi Bùi Nghiên tắm gội bước , liền thấy nàng ôm bụng nhỏ, cau mày dựa sập mỹ nhân. Khóe môi hồng nhuận nay trắng bệch, hình gầy yếu co , đôi mắt thường ngày sáng rực giờ chỉ còn vương một tầng ảm đạm nước.

Hắn cau mày, liền hiểu, nàng chắc hẳn ăn quá no.

“Ăn nhiều ?” Hắn tới xuống mép sập, cánh tay mạnh mẽ kéo nàng lòng, bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng mà xoa nhẹ.

Nàng tránh né, bởi lúc tỉnh táo quen để chạm quá mật.

“Đừng động.”

Ngay đó, nơi bụng quả nhiên một dòng ấm áp lan , cơn khó chịu dần dịu xuống, nàng do dự một chút thôi giãy giụa nữa.

Hai đều mới tắm gội xong, áo mỏng đơn bạc, trong phòng chỉ chậu than ấm áp. Tóc còn ướt, bọt nước thấm qua vải áo đơn, lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc. Mỗi nhịp hô hấp, lồng n.g.ự.c phập phồng, nhiệt khí phả tới khiến nàng khó mà thản nhiên.

Chẳng mấy chốc, nàng nửa ôm trong ngực, vương ẩm triền miên, tóc đen hai kẻ quấn quyện , nhất thời khó phân rạch ròi.

“Bùi Nghiên…” Nàng khẽ nghiêng , thấp giọng: “Chàng buông , khó chịu nữa.”

Hắn cúi đầu, thở nóng bỏng phả lên cần cổ trắng nõn của nàng.

Vải áo tùy ý nới lỏng, một tay giữ chặt đôi tay nàng, đôi chân dài ép lên chân nàng, giam hãm nàng đường lùi.

“Chi Chi…”

“Là khó chịu.”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, ánh mắt ẩn chứa d.ụ.c vọng nóng bỏng của nam nhân.

Nàng đưa tay đẩy : “ vẫn thấy dày khó chịu, còn tiêu cơm.”

Hắn , khóe môi cong lên, giọng mang theo dụ hoặc:

“Vậy càng nên vận động, mới dễ tiêu.”

Ánh nến mờ tối, gối dựa sập rơi xuống đất lặng yên tiếng động.

Không trải qua bao lâu, mới ôm nàng sang phòng ngủ chính. Trướng màn rũ xuống từng tầng, ánh nến m.ô.n.g lung lay động, trong đó mơ hồ tiếng nghẹn ngào.

“Bùi Nghiên, đủ !”

“Cứ tiêu cơm thế , sẽ đói mất.”

“Phải ?” Giọng vẫn trầm thấp, dằn nén, như như .

Về , nàng chẳng còn sức để thốt lời, chỉ còn c.ắ.n chặt vai , thái dương ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt hoe đỏ long lanh, ánh lệ như chu sa điểm nơi đuôi mắt, xuân sắc tràn ngập chẳng thể che giấu.

Sáng sớm hôm , nàng từ giấc mộng nặng nề mà tỉnh, lưng vẫn còn ấm áp.

Mắt mở, liền chạm ngay đôi mắt phượng sâu thẳm đen nhánh của .

Thấy nàng tỉnh, nhấc chăn dậy, thong thả xuống giường, giọng thản nhiên:

“Đêm qua tuyết rơi lớn, tổ mẫu phân phó, sáng nay cần đến Vạn Phúc Đường thỉnh an.”

“Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi.”

Không cần thỉnh an, thêm đêm qua quá mệt, nàng vốn định ở giường. tầm mắt chẳng tự chủ , rơi xuống thể . Hắn cũng tránh để nàng , xoay tịnh phòng rửa mặt y phục.

Đợi đến khi bước , từng lớp y phục chỉnh tề, cả hóa thành dáng vẻ thanh nhã như tiên quân băng ngọc.

“Thoại bản kẹp cùng bản vẽ, ở trong tráp bàn thư phòng. Nếu phu nhân còn tò mò, thể tránh nha mà lặng lẽ xem.”

“Có những việc, cũng dựa sở thích của nàng.”

“Như đêm qua .”

Hắn dứt lời, thâm sâu liếc nàng một cái, rời .

Nàng giường, nhắm mắt mà thấy đất trời cuồng.

Hóa hôm qua sớm thấy, nàng cầm đông cung bí đồ trong tay. Hắn nhất định tưởng rằng nàng ham thích nghiên cứu, cho nên đêm qua mới biến đổi lạ lùng, dùng bao nhiêu tư thế mới mẻ.

Vì cớ gì cho rằng đó là điều nàng thích?

Nàng rõ ràng cảm thấy, kỳ thực là chính thích mới đúng.

Quan hệ giữa hai , so với kiếp dường như sinh động hơn, nàng còn giữ quy củ quá mức, mà cũng chỗ khác biệt. thể phủ nhận, trong lòng nàng vẫn hận . Dù thể khống chế, từ ba năm trầm luân trong những gần gũi, chẳng tránh khỏi hưởng thụ khoái lạc mang đến.

Giờ đây, với cảnh ngộ của nàng trong Bùi gia, quả thật cần dựa .

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt nặng trĩu suy tư, từ giường dậy.

Tầm thoáng dừng ở giá sách bên cạnh, nơi nàng tùy tay ném bản kinh Phật chép tay tối qua.

 

Loading...