Chiết Xu - Chương 108 Hoàn chính văn
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:46:53
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió xuân mang theo se lạnh lùa qua cửa sổ phía nam, khiến giấy tuyên thành bày ngự án khẽ tung bay, vẽ lên những gợn sóng mỏng manh trong tịch mịch đêm sâu.
Lâm Kinh Chi lặng lẽ đến hoàng cung Nguyệt Thị.
“Cữu cữu.”
Nàng khẽ cúi hành lễ với Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh đặt bút son xuống, lấy chặn giấy đè những tờ giấy gió thổi xô lệch, hỏi khẽ:
“Nghĩ thông suốt ?”
Những tờ giấy tuy trông như công văn quan trọng, kỳ thực đều là những mảnh nhỏ Sơ Nhất từng vẽ trong Ngự Thư Phòng. Có dấu bàn tay con nít nho nhỏ in mực, cũng những hàng chữ đầu tiên bé tập — xiêu vẹo, nhưng dần trở nên ngay ngắn, tinh tế, đến nay phong thái rõ ràng.
Bạch Ngọc Kinh những dấu vết năm tháng , trong mắt thoáng qua một tia cảm khái. Hắn bước tới gần, khẽ cúi , đưa tay xoa nhẹ mái tóc Lâm Kinh Chi, giống hệt như cách từng đối với Sơ Nhất.
“Ta vốn nghĩ,” chậm rãi, “...nếu con thật trở Yến Bắc, liền hạ chỉ lập Sơ Nhất Thái tử. Dù con, mà Sơ Nhất là đứa trẻ tự tay nuôi lớn, thương yêu như cốt nhục.”
Lâm Kinh Chi sững , trong mắt ánh nước lấp lánh:
“Cữu cữu, vì đối với đến ?”
Bạch Ngọc Kinh mỉm :
“Chi Chi, vì nợ mẫu con, mà bởi vì đời , con là huyết mạch duy nhất còn của .”
“Hắn từng đối xử tệ bạc với con, nhưng nay nếu hối cải, con hãy về .”
Lâm Kinh Chi cúi đầu, giọng nghẹn : “Dạ.”
Nàng định rời , Bạch Ngọc Kinh bỗng gọi với theo:
“Chi Chi, còn một chuyện, nghĩ con nên .”
Giọng trầm lắng, ánh mắt như xuyên qua gương mặt Lâm Kinh Chi mà về quá khứ xa xăm, nơi hình bóng của hoàng tỷ khuất.
“Ngày con sinh hạ Sơ Nhất, Bùi Nghiên ở trong gian sương phòng kế bên. Ta thấy suốt một ngày một đêm, khô khốc, trầm mặc mà chẳng dám bước đến gần.”
“Từ khi con rời Yến Bắc về Nguyệt Thị đến nay, bất kể đông hàn hạ thử, đều vượt ngàn dặm chỉ để con một .”
“Ta từng khiến tuyệt vọng. Vì thế, cố ý sai tặng phủ con ít công tử tuấn tú, mong con thể vui vẻ mà quên .”
“ dần nhận , con chẳng hề vui, ánh mắt con thường trống rỗng, như đang nhớ ở nơi xa.”
Bạch Ngọc Kinh khẽ thở dài:
“Chi Chi, đừng như . Đừng để đến khi đ.á.n.h mất mới hối hận.”
“Nếu lòng chấp niệm mà cứ giả vờ buông bỏ, rốt cuộc chỉ biến thành ngu si thôi.”
Hắn dừng , tiếp:
“Năm đó, khi còn phận thật của con, Bùi Nghiên dùng ngọc tỷ Nguyệt Thị thất lạc ở Yến Bắc để đổi lấy sự giúp đỡ của . Trước bến Ô Y Giang, với , nếu Yến Bắc đại loạn, Ngũ tộc mưu phản, sẽ đưa thê tử của đến Nguyệt Thị, nhờ che chở.”
“Chỉ sợ khi , sớm tra quan hệ huyết thống giữa và con, nên mới bày sẵn đường lui như .”
Bạch Ngọc Kinh nàng, giọng nhẹ mà sâu:
“Chi Chi, con vẫn luôn yêu , ?”
Hắn khẽ đưa tay, dùng ống tay áo vàng thẫm lau giọt lệ sắp rơi nơi khóe mắt nàng.
“Đi .”
“Hãy trở về bên .”
“Thế tộc, hàn môn, những nữ nhân nhốt trong nội trạch như đại tỷ con, tất cả đều cần một như con để đổi mệnh.”
“Khi con ở một độ cao khác, con sẽ một sứ mệnh khác. Tạo phúc cho trăm họ, há chẳng là một việc ?”
...
Gió xuân còn lạnh, tuyết ngừng mấy ngày bắt đầu rơi lả tả đầy đất.
Tình Sơn và Thanh Mai một trái một đỡ Lâm Kinh Chi, giọng đầy lo lắng:
“Điện hạ cẩn thận, đường trơn lắm. Tuyết thế , e rằng còn kéo dài thêm mấy ngày nữa.”
Lâm Kinh Chi ngẩng đầu qua bức tường son của cung, tuyết trắng phủ mờ trong đêm sâu. Nàng khẽ lẩm bẩm, mắt nghiêng Thanh Mai:
“Hồi đó, Bùi Nghiên sắp xếp ngươi ở bên cạnh ... là tính toán sẵn cả, ?”
Cả Thanh Mai thoáng chốc cứng đờ, lòng bàn tay đỡ cánh tay chủ nhân run lên dữ dội:
“Điện hạ... nô tỳ...”
Nàng cúi đầu, quỳ phịch xuống nền tuyết lạnh, dám đáp.
Năm xưa, Bùi Nghiên chỉ căn dặn một điều, nàng là tử sĩ, tồn tại để bảo vệ an nguy của Lâm Kinh Chi. Sau khi Lâm Kinh Chi yên qua sông Ô Y Giang, hề sai nàng truyền thêm bất cứ tin tức nào.
dù , Thanh Mai vẫn là do chính tay vị đế vương sắp đặt, một ám vệ trung thành, âm thầm bên cạnh thê tử thương yêu nhất đời.
Nhìn bóng dáng Lâm Kinh Chi Tình Sơn dìu xa dần, Thanh Mai vẫn quỳ yên, đến dậy cũng dám.
Ngọn đèn cung đình chao nghiêng trong gió, ánh sáng lay động.
Lâm Kinh Chi khẽ dừng bước, ngoảnh đầu , giọng nhẹ như gió xuân thoảng qua:
“Quỳ gì?”
“Không mau đuổi theo.”
“Dạ.”
…
Đêm núi, một cỗ xe ngựa đen tuyền treo đèn, lặng lẽ trăm hộ tống, từ phủ công chúa Nguyệt Thị vượt gió tuyết mà , hướng về bến Ô Y Giang.
Tiết xuân sang, trời dần ấm, mặt sông tan băng.
Lâm Kinh Chi chiếc thuyền đầu tiên, chậm rãi vượt sông, thẳng hướng Yến Bắc.
Sơ Nhất năm tuổi, cưỡi con bạch mã nhỏ thuộc về , mái tóc ánh dương gió rét thổi tung.
Lâm Kinh Chi vén màn xe, dịu giọng gọi:
“Bên ngoài lạnh lắm, con mau trong nghỉ một lát.”
Sơ Nhất lắc đầu, nghiêm nghị đáp:
“Mẫu , con là nam tử hán.”
“Nam tử hán bảo vệ mẫu của .”
Lâm Kinh Chi , khẽ bật , cũng nỡ khuyên thêm.
Thân thể Sơ Nhất dưỡng . Khi còn nhỏ xíu, mỗi độ đông sang, Bạch Ngọc Kinh cùng Thẩm Vân Chí đều mang tuyết địa vui đùa, hề chút yếu ớt nào.
Dọc đường , Lâm Kinh Chi dám chậm trễ. Đáng lẽ hai tháng, nàng ép gấp chỉ còn hơn một tháng.
Chiều tà ngày Biện Kinh, ánh hoàng hôn cuối xuân như dát vàng khắp nẻo phố. Lâm Kinh Chi trong xe, khi ngang qua Thần Tài miếu, phố Đông và cửa Kinh Tiên Uyển, hốc mắt nàng nóng lên, nơi là chốn nàng từng trốn khỏi năm năm .
Rốt cuộc, nàng vẫn về.
Lần , nàng còn né tránh quá khứ, mà dùng hết dũng khí đối diện tất cả.
—
Tẩm điện Đông Cung.
Vân Mộ bưng bát t.h.u.ố.c sắc xong, chờ bên ngoài. Tiểu nội thị mặt mày tái nhợt, vẻ luống cuống .
“Bệ hạ phát bệnh cũ ư?” giọng Vân Mộ trầm khẩn.
Tiểu nội thị gần như sắp bật :
“Vân Mộ đại nhân, hoàng thượng mới hộc máu!”
“Khăn trắng m.á.u tươi thấm đỏ cả mảng lớn. Nô tài khuyên nghỉ ngơi, nhưng bệ hạ thể thế, vẫn cố phê tấu chương.”
Vân Mộ chỉ thấy n.g.ự.c siết chặt. Hắn hiểu rõ vì chủ tử liều mạng như , bởi vì bệnh cũ tái phát khiến lỡ mất sinh nhật của tiểu chủ tử. Giờ đây, bệ hạ chỉ mong sớm ngày khởi giá đến Nguyệt Thị.
“Ngươi gọi Lâu đại nhân và Bách Lý đại nhân lập tức cung.”
“Vâng, nô tài ngay!” tiểu nội thị vội vã lui .
Vân Mộ hít sâu, nén cơn lo lắng, chậm rãi bước trong tẩm điện:
“Bệ hạ…”
Ánh mắt dừng sập, nơi sổ tấu chất thành từng chồng. Bùi Nghiên khoác áo choàng, sắc mặt tái nhợt, cằm hằn một lớp râu xanh mờ, thần sắc tiều tụy, hình gầy yếu.
Vân Mộ nén chua xót trong lòng, bước nhẹ đến gần:
“Bệ hạ.”
“Nhân lúc t.h.u.ố.c còn ấm mà dùng, thuộc hạ sẽ sai đổi thêm hai bình nước nóng. Cuối xuân vẫn lạnh, bệ hạ nên dưỡng long thể cẩn thận.”
Bùi Nghiên mím môi, khóe môi nhếch lên một đường cong sắc lạnh. Giữa mày lộ nét mệt mỏi. Bàn tay từng chịu thương, mỗi khi thời tiết đổi — nhất là hai mùa đông xuân ẩm lạnh — xương cốt nơi lòng bàn tay đau như ngàn vạn con kiến gặm nhấm, tê rần lan khắp .
“Chỉ là vết thương cũ năm xưa, chờ ấm lên sẽ .”
“Ngươi cứ để đó, lát nữa trẫm uống.”
Vân Mộ động đậy, liều lĩnh tiến thêm một bước, giọng khẩn khoản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-108-hoan-chinh-van.html.]
“Bệ hạ, dù vì , cũng xin nghĩ đến nương nương và tiểu chủ tử.”
“Nương nương nơi Nguyệt Thị, mấy năm nay vẫn thường nhờ Khổng ma ma gửi thư, dặn chúng nô tài hầu hạ long thể chu đáo. Chỉ vì ý chỉ của , Khổng ma ma mới dám rõ tình hình bệnh của bệ hạ trong thư…”
“ bệ hạ như , thực là nên.”
Nói đoạn, Vân Mộ quỳ xuống, hai tay dâng chén thuốc.
Trong tẩm điện, một tịch liêu lặng ngắt.
Lâu thật lâu, đến khi Vân Mộ tưởng rằng bệ hạ sẽ nổi giận quát đuổi, thì Bùi Nghiên vươn tay đón lấy, ngửa đầu uống cạn.
“Trẫm bao lâu Nguyệt Thị?” trầm giọng hỏi.
Vân Mộ cúi đầu:
“Bệ hạ hồi kinh hai tháng mười ngày. Nếu tính cả lúc rời Nguyệt Thị, hơn ba tháng.”
Sau khi uống thuốc, cổ họng Bùi Nghiên cay xè, nghẹn chát. Hắn ngẩng đầu ngoài cửa sổ, nơi hoàng hôn đang dần nhuộm đỏ, khẽ :
“Ngươi bảo ám vệ doanh chuẩn .”
“Lại truyền Bách Lý Phùng Cát cung.”
“Ba ngày nữa, trẫm Nguyệt Thị.”
Vân Mộ kinh hãi, vững quỳ phịch xuống:
“Bệ hạ, vạn thể!”
“Nương nương mà , ắt sẽ trách tội…”
Ánh mắt Bùi Nghiên vụt lạnh, lưỡi d.a.o như tràn trong thở:
“Ra ngoài.”
“Trẫm nghỉ nửa canh giờ.”
“Bảo Bách Lý Phùng Cát đợi ở Ngự Thư Phòng.”
Vân Mộ đống sổ tấu chất cao sập, trong lòng chỉ còn thầm cầu khấn, mong Sơn Thương thể khuyên nương nương, mau chóng trở Yến Bắc.
Thuốc thêm vị an thần, nên giấc ngủ của Bùi Nghiên sâu. Đến khi mở mắt, sắc trời ngoài cửa tối đen, tẩm điện yên lặng như tờ. Trong ánh đèn lay động, ngoài bóng nội thị thấp thoáng, bên giường là một nam nhân cao gầy, sắc diện tiều tụy.
Là Lâu Ỷ Sơn.
Hắn đến gì?
Bùi Nghiên vươn tay vén màn trướng, ánh chứa lửa giận, chỉ cảm thấy đám trong cung gần đây càng ngày càng phép tắc.
“Đừng động, đừng động!”
“Trên tay ngài còn đang đặt kim châm!”
Lâu Ỷ Sơn hoảng hốt lên tiếng, vội ngăn cử động của .
Bùi Nghiên lạnh mặt, chẳng buồn để tâm tới Lâu Ỷ Sơn. Hắn đưa tay định rút ngân châm cắm mu bàn tay, giọng khàn lạnh:
“Giờ nào?”
“Bách Lý Phùng Cát vẫn đang chờ trẫm ở Ngự Thư Phòng.”
Trong phòng an tĩnh, kể cả Vân Mộ bên cạnh cũng đáp lời. Lâu Ỷ Sơn thì hấp tấp thu dọn hòm thuốc, dáng vẻ như sắp vội vàng trốn chạy.
Trong lòng Bùi Nghiên dấy lên một cơn quái dị khó hiểu, nén cơn ho nơi cổ họng, định cất giọng gọi hầu hạ.
“Ta .” Lâu Ỷ Sơn chớp mắt với Bùi Nghiên, như ám chỉ điều gì.
Ánh đèn dầu trong tẩm điện mờ nhạt, ánh sáng lay động, gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương khiến thoáng ngẩn ngơ.
Một bóng dáng mảnh mai ngược ánh sáng bước , dung nhan như hoa liễu lay nghiêng, đến điên đảo lòng .
Chính là từng khắc cốt ghi tâm trong những giấc mộng, là mà dù thận trọng đến mấy, cũng chẳng dám mong cầu gặp .
“Thì khi ở đây, ngài chẳng quý trọng thể đến .”
“Bệ hạ to gan thật, dám lừa gạt .”
Lâm Kinh Chi bước từ bình phong, qua ánh nến mờ ảo .
“Chi Chi…”
“Sao nàng tới đây?”
Ánh mắt Bùi Nghiên dừng nơi bàn tay siết chặt thành quyền, dám chớp mắt, chỉ nàng thật lâu, sợ rằng chỉ một cái chớp mi, mắt sẽ tan biến như giấc mộng.
Lâm Kinh Chi , trong mắt mang theo nét nhàn nhạt:
“Nghe bệ hạ thể khỏe.”
“Mấy năm nay đều là bệ hạ đến Nguyệt Thị thăm và con, , đến lượt đến thăm bệ hạ.”
“Bùi Nghiên, chặng đường chín mươi chín bước, bước cuối cùng, để bước tới.”
Bùi Nghiên chẳng màng đến ngân châm tay, loạng choạng dậy, kiềm nén , bước nhanh về phía Lâm Kinh Chi.
“Chi Chi…”
“Cảm ơn nàng, bao dung và tha thứ cho .” Giọng nghẹn , trầm thấp, run rẩy.
Lâm Kinh Chi chủ động vươn tay, vòng cánh tay mảnh mai qua eo , chôn mặt lồng n.g.ự.c rắn chắc , nơi một vết thương khắc sâu cốt tủy, là minh chứng cho quyết tâm của , cũng là nơi nàng từng lấy hết dũng khí để đối mặt.
Bùi Nghiên rút ngân châm tay , khẽ cúi xuống bế nàng lên. Nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi lên má nàng. Suốt năm năm qua, từng dám vượt qua giới hạn, từng dám chạm nàng dù chỉ nửa tấc.
Giờ đây, ôm lấy thể mềm mại trong lòng, lồng n.g.ự.c dâng tràn nóng, như thứ gì sắp vỡ tung .
“Chi Chi…”
“Có ?”
“Ta nàng.”
“Từ ngày nàng rời đến nay, tròn một ngàn bảy trăm linh tám ngày.”
“Ta nhớ nàng đến phát điên .”
Lâm Kinh Chi , khẽ lắc đầu:
“Lâu đại nhân , trong thương thế lành, cấm d.ụ.c tĩnh dưỡng.”
Bùi Nghiên tức đến nghẹn lời, chỉ còn hôn nàng. Môi lạnh dừng đôi môi hồng của nàng, thể nàng khẽ run rẩy, rõ ràng cũng chịu nổi sự trêu chọc , chỉ thể dốc hết sức ôm lấy cổ .
“Chi Chi…”
“Gả cho , hãy gả cho một nữa.”
“Ta sẽ dùng lễ Hoàng hậu, lấy giang sơn Yến Bắc sính lễ, nghênh đón nàng cung.”
“Được ?”
Lâm Kinh Chi nổi, chỉ đầm đìa nước mắt, đưa mũi cọ nhẹ mũi , khẽ gật đầu:
“Ừm...”
Đêm khuya, xuân phong dịu dàng.
Bùi Nghiên mở mắt , ánh dừng Lâm Kinh Chi. Nàng ngủ say, ngón tay mềm nhẹ nắm lấy vạt áo .
Hắn dám ngủ, sợ rằng chỉ cần khẽ mở mắt, nàng sẽ biến mất.
Cả đời , trời cao cuối cùng cũng thương xót một .
Bọn họ còn nhiều thời gian, sẽ đối xử với nàng thật , chờ Sơ Nhất trưởng thành thêm chút nữa, sẽ giao giang sơn cho , đưa nàng khắp nơi: qua thảo nguyên, sa mạc, núi non, sông hồ, ngắm những phong cảnh nàng từng thấy.
“Chi Chi…”
“Ta yêu nàng.”
Bùi Nghiên khẽ nhắm mắt, cuối cùng cũng trong buổi sớm mờ sương. Lòng bàn tay rộng lớn của vẫn đặt nơi eo thon mềm mại của nàng, khóe môi mang theo ý nhẹ, nơi đuôi mắt còn phảng phất chút ẩm ướt khô.
CuuNhu
Lâm Kinh Chi chậm rãi mở mắt, khẽ dịch trong lòng , đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi, chân mày, khóe môi, cuối cùng dừng nơi lồng n.g.ự.c ấm áp .
Hắn gầy nhiều. Mái tóc vốn đen tuyền, chẳng từ bao giờ điểm bạc. Nàng ở Yến Bắc những năm , một gánh vác, hẳn là chịu quá nhiều khổ sở.
Hốc mắt nàng dần dần nóng lên. Dù cố kiềm , giọt lệ vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu, đôi môi đỏ khẽ chạm cằm , khẽ khàng gọi:
“Bùi Nghiên…”
“Ta tha thứ cho .”
“Từ lâu, lâu , tha thứ cho .”
“Nếu kiếp , hãy sớm một chút tìm thấy , để chúng bắt đầu từ thuở thanh mai trúc mã.”
“Kiếp , và cả những kiếp nữa… đời đời kiếp kiếp.”
“Được.” Trong mơ, cổ họng khẽ bật một tiếng đáp mơ hồ, trầm thấp mà dịu dàng.
Cả đời , Bùi Nghiên từng ngụp lặn giữa âm mưu lạnh lẽo đến thấu xương, từng sống cô độc trong bóng tối lối thoát. cuối cùng, cứu rỗi.
Nàng là Chi Chi của , là yêu suốt một đời, là nguyện cầu muôn kiếp.
Công đức viên mãn!!
(Còn tiếp ngoại truyện...)