Chiết Xu - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:45:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Nghiên thể rõ tiếng tim đập trong lồng ngực, m.á.u chảy rần rật qua từng mạch, mỗi một thở dốc đều kéo theo cơn đau âm ỉ mà thấu tận xương tủy.
Nàng rời bốn năm. Tâm ma trong lòng dần hóa thành chấp niệm. Bấy lâu nay, chỉ dám lén lút, mỗi tháng âm thầm tới nàng và hài tử một , suốt đêm rời .
Từ Yến Bắc, Biện Kinh cho tới tận Nguyệt Thị xa xôi, dù vượt trăm dặm đường ngủ nghỉ, cũng vẫn cố suốt mười tám ngày đêm liền.
Bốn năm, vui vẻ chịu đựng tất cả.
Bùi Nghiên chậm rãi siết chặt nắm tay, cố nén xuống tuyệt vọng cùng chua xót. Hốc mắt dần ửng đỏ, trong con ngươi ánh lên sự run rẩy.
Giờ phút , nên gì.
Dù chỉ là một lời hèn mọn cầu xin nàng tha thứ, nhưng yết hầu nghẹn cứng, thở dồn dập, chẳng thốt nổi nửa lời.
“Mẫu .”
Không từ khi nào, Sơ Nhất bước từ trong phòng.
Đôi mắt phượng trong suốt như dòng nước trong, mở to Lâm Kinh Chi: “Mẫu ? Có ai bắt nạt mẫu ?”
Giọng non nớt mềm mại, mang theo chút ngọt ngào của trẻ nhỏ. Cậu nhón chân, lục trong tay áo lấy một chiếc khăn thêu nho nhỏ, định đưa cho Lâm Kinh Chi lau nước mắt. Chỉ là hình quá nhỏ, dẫu cố giơ tay lên hết mức cũng chỉ chạm tới dây buộc bên hông nàng.
Ngay khoảnh khắc , thể nhỏ bé của Sơ Nhất một bàn tay lớn nâng bổng lên, ôm trong ngực.
Bùi Nghiên ôm con, tiến đến mặt Lâm Kinh Chi, nhẹ giọng dỗ:
“Sơ Nhất, giúp mẫu lau nước mắt, bảo mẫu đừng nữa.”
“Là phụ sai .”
Sơ Nhất chớp đôi mắt trong veo, đầu Bùi Nghiên, nâng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Kinh Chi.
“Mẫu đừng , Sơ Nhất thổi cho mẫu nhé.”
Lâm Kinh Chi vốn chỉ đỏ mắt, nhưng giọng mềm mại , nước mắt như trân châu đứt chuỗi, kìm mà rơi xuống.
Nàng vốn dễ , kiếp nước mắt cạn khô. đời gặp , luôn thể dùng những lời dịu dàng nhất, ánh mắt chân thành nhất, khiến thành trì kiên cố nhất trong lòng nàng cũng tan rã.
Nàng nhận lấy chiếc khăn nhỏ từ tay con, đến nỗi nghẹn thở. Hai bàn tay siết chặt, lý trí bảo nàng cự tuyệt , đuổi khỏi Nguyệt Thị. thể cứng đờ, đôi vai run lên kìm .
Vì cứ mềm lòng?
Giây phút , nàng hận chính thấu xương.
“Mẫu .”
“Phụ bắt nạt mẫu ?”
“Nếu phụ bắt nạt , Sơ Nhất sẽ thích phụ nữa. Sơ Nhất sẽ nhờ hoàng cữu gia đổi cho Sơ Nhất một phụ mới.”
Bùi Nghiên ôm con trong ngực, bước lên phía , vươn tay định ôm lấy Lâm Kinh Chi.
Lâm Kinh Chi sợ con ngã, vội đưa tay đón lấy. Đầu ngón tay nàng vô tình chạm lòng bàn tay .
Nàng giật , vội rụt tay về. Làn da nơi lòng bàn tay và cổ tay đều ửng đỏ, nóng rát. Trái tim nàng đập loạn nhịp ngừng.
Bùi Nghiên nàng, ánh mắt sâu như vực. Cánh tay ôm con rắn chắc, cơ bắp siết chặt.
Trên mu bàn tay còn hằn rõ vết thương cũ, nơi t.h.u.ố.c trị thương khô đóng vảy, m.á.u sẫm vẫn còn vương. Không chịu bao nhiêu khổ mới thành thế.
Lâm Kinh Chi hoảng hốt tránh tầm mắt, hốc mắt đỏ hoe, chẳng dám những vết thương .
Bùi Nghiên bước lên một bước, cẩn thận đặt Sơ Nhất lòng nàng.
“Vẫn luôn là sai. Bao nhiêu giận hờn oán trách của nàng… đều là điều đáng nhận.”
“Chi Chi, cầu nàng tha thứ, cũng cầu những lầm từng phạm thể nàng dung thứ.”
“Chỉ mong nàng cho một cơ hội, cho phép mỗi tháng đến nàng và Sơ Nhất một .”
Lâm Kinh Chi mới dừng nước mắt, mà lệ tức khắc lăn xuống. Môi nàng run run, khẽ gọi:
“Bùi Nghiên.”
“Ta từng đem cả tấm lòng dâng cho một , trọn vẹn giấu giếm. Ta vô tự nhủ, tự chờ mong, rằng nhất định sẽ đến cứu .”
“Bởi vì phu quân là nam nhân tuấn dật, xuất chúng nhất đời, trong lòng mang thiên hạ vạn dân, việc gì cũng thể . Ta từng nghĩ, là phu quân , thể quên .”
“ cuối cùng, cho đến khi c.h.ế.t, vẫn chẳng đến.”
“Hiện tại dám nữa, sợ. Cảm giác moi t.i.m thật sự quá đau đớn… nếm trải thứ hai.”
Giọng nàng dần run, khăn tay ướt đẫm, đành lấy ống tay áo tùy tiện lau nước mắt.
Sơ Nhất thấy mẫu đến tội, trong đôi mắt to cũng ngấn nước.
Tuy cữu cữu gia từng dạy , nam tử hán , nhưng Sơ Nhất vẫn nhịn , ôm cổ Lâm Kinh Chi, nức nở thút thít: “Mẫu đừng … Sơ Nhất cần phụ nữa.”
“Phụ là , Sơ Nhất thích…”
Ngực Bùi Nghiên như vô mũi nhọn đ.â.m nát, ký ức đau đớn cứa tim từng nhát một, đau đến nỗi hít thở cũng khó khăn, tầm mắt mờ .
Hắn cố gắng chịu đựng, hai bàn tay siết chặt đến nỗi khớp trắng bệch, gân xanh nổi rõ lớp da tái nhợt.
“Mẫu , Sơ Nhất cũng đừng .”
“Mẫu bảo Tình Sơn chưng cho con một chén sữa bò mật ong thật ngọt ?”
Lâm Kinh Chi nhẹ giọng dỗ dành con, lạnh lùng xoay bước khỏi tẩm điện.
Bùi Nghiên trông theo bóng nàng rời , cảm giác như cả trái tim cũng đang nhỏ máu. Yết hầu khô khốc, liền với tay cầm chén nguội bàn, cố nuốt xuống cơn nghẹn ngào nơi ngực.
Ánh đèn hắt lên lưng , bóng dáng cao lớn mà cô tịch, như dãy núi u tịch phập phồng, gánh nặng những năm tháng trầm trệ nguôi.
Lâm Kinh Chi ôm Sơ Nhất trở về viện riêng. Khi Tình Sơn mang bát sữa bò mật ong đến, Sơ Nhất ngoan ngoãn, còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-105.html.]
Cậu nép trong lòng nàng nũng:
CuuNhu
“Cảm ơn mẫu , Sơ Nhất yêu mẫu nhất.”
Giọng nàng khàn vì lâu, đưa tay chấm nhẹ chóp mũi nhỏ của con: “Uống .”
“Trong cung, hoàng cữu gia giám sát con luyện chữ ?”
“Mấy ngày nay chơi ?”
Sơ Nhất còn đầy ba tuổi, nhắc đến hoàng cung liền hớn hở, cả một sọt chuyện kể cho mẫu .
Lâm Kinh Chi ăn nhiều, chỉ uống một chén canh, ăn ít rau xanh, cố gắng lắm mới nuốt nổi nửa miếng phù dung tô thôi.
Nàng lặng lẽ lắng con chuyện, thấy chén đồ ăn mặt trống thì gắp thêm ít .
Sau khi kể xong mấy chuyện thú vị trong cung, Sơ Nhất chớp chớp mắt, khẽ liếc Lâm Kinh Chi:
“Mẫu , thật sự thích phụ ?”
Lâm Kinh Chi sững , nhẹ c.ắ.n đầu lưỡi, dám đôi mắt trong suốt của con, chỉ cúi đầu đáp khẽ:
“Vì con hỏi ?”
Sơ Nhất đặt chiếc thìa trong tay xuống, ngay ngắn, chút rối rắm mà nhíu mày:
“Phụ mùi hương dễ chịu. Trước đây trong mộng, phụ từng hứa với Sơ Nhất nhiều điều, phụ đều cả.”
“Con dế cỏ của Sơ Nhất cũng là phụ tặng đó.”
Lâm Kinh Chi chợt nhớ, nửa năm Sơ Nhất từ mang về một con dế cỏ đan bằng lá, ngày nào cũng ôm trong n.g.ự.c như bảo vật. Dù món đồ chơi đến tơi tả, vẫn cất kỹ trong chiếc tráp nhỏ.
Hóa con dế là do Bùi Nghiên đưa ư?
Thật lâu , Lâm Kinh Chi mặt , tránh ánh của con. Đôi mắt nàng đỏ hoe, đưa tay khẽ xoa mái tóc tơ mềm mại của Sơ Nhất.
Giọng nàng nghèn nghẹn: “Mẫu thích phụ .”
“ Sơ Nhất thể lén thích, chỉ cần đừng để mẫu là .”
“Sơ Nhất là đứa bé ngoan. Phụ hiện giờ cũng sai điều gì… chỉ là mẫu mệt mỏi.”
Sơ Nhất ngơ ngác, gật đầu một cách hiểu mà hiểu, móc trong tay áo một chiếc khăn sạch, cẩn thận gói một miếng phù dung tô, nâng hai tay lên nghiêm túc hỏi:
“Sơ Nhất thể lén giấu một cái phù dung tô, mang cho phụ ăn ?”
Lâm Kinh Chi khẽ , hề cự tuyệt.
Dẫu Bùi Nghiên cũng là phụ của Sơ Nhất. Nàng thể cắt đứt tình , cũng chẳng nỡ khiến con chịu thiệt. Hơn nữa, dù mấy năm nay nàng luôn xa cách , nhưng vẫn lén lút đến con.
Nàng chỉ hy vọng, Sơ Nhất của nàng, thể một tuổi thơ bình yên và hạnh phúc.
Sơ Nhất thừa lúc Lâm Kinh Chi phòng trong rửa mặt súc miệng, liền lặng lẽ chuồn thiên điện, chạy đến tẩm điện nơi Bùi Nghiên đang nghỉ ngơi dưỡng thương.
Nơi đó vốn là phòng ngủ của Lâm Kinh Chi. Khi binh hoang mã loạn, kịp nghĩ nhiều, nàng liền bảo nội thị tạm thời an trí Bùi Nghiên ở đó. Đến khi kịp phản ứng , đổi cho một chỗ khác thì sợ xem là giả vờ giả vịt, thành Lâm Kinh Chi dứt khoát bảo nha Tình Sơn cùng Thanh Mai thu dọn đồ đạc, dọn sang ở tạm tại viện mà nàng thường cư trú.
“Phụ !” Sơ Nhất tay chân nhỏ xíu chạy vèo phòng Bùi Nghiên, tươi như hoa.
Bùi Nghiên giường, nhắm mắt, sắc môi trắng bệch, thái dương rịn đầy mồ hôi lạnh, trông như đang gắng chịu cơn đau dữ dội trong thể.
Nghe thấy giọng Sơ Nhất, lập tức mở mắt, đột nhiên c.ắ.n đầu lưỡi để giữ cho tỉnh táo.
“Sơ Nhất đến đây?” Bùi Nghiên gượng dậy.
Sơ Nhất ngẩng đầu, hai chân nhỏ tí xíu lon ton leo lên giường: “Mẫu tắm gội .”
“Sơ Nhất lén đến thăm .”
Trong lòng Bùi Nghiên vốn khô khốc trống rỗng, giờ như dòng nước ấm chảy qua. Hắn đưa tay , đầu ngón thô ráp khựng gò má con, nghĩ nghĩ cúi đầu, dùng trán khẽ chạm khuôn mặt Sơ Nhất.
Sơ Nhất hai tay ôm mặt, chớp chớp mắt: “Phụ giỏi thật đó. Phụ sốt ?”
Bùi Nghiên khẽ nhíu mày. Hắn giam trong thủy lao hơn một tháng, ngày ngày ngâm trong nước lạnh, thể dù rắn như sắt cũng chịu nổi. Khi mới , hàn khí trong còn nặng, bệnh tích phát tác ngay. Giờ là ban đêm, hẳn cơn sốt cao nổi lên.
Thân thể mang nhiều thương tích, với , sốt cao chẳng qua là tiểu bệnh. sợ truyền bệnh cho Sơ Nhất, nên cố kìm , khẽ :
“Phụ , phát sốt . Sơ Nhất đừng lo.”
“Vâng.” Sơ Nhất lục trong n.g.ự.c áo một hồi, lấy một viên bánh nhỏ bọc bằng khăn tay, vốn là phù dung tô ép nát, cẩn thận đặt lòng bàn tay Bùi Nghiên.
“Đây là Sơ Nhất lén để dành cho . Người ăn cơm tối ? Mẫu thích phù dung tô lắm, ngon lắm đó. Người nếm thử .”
Bùi Nghiên khựng , trong mắt như làn sương mờ dâng lên:
“Được. Cảm ơn Sơ Nhất. Sơ Nhất là đứa trẻ ngoan.”
Đây là đầu tiên khen Sơ Nhất, thằng bé vui mừng khôn xiết, hình mềm mại xoắn , nhào lòng :
“Vậy phụ ăn hết nhé. Mẫu tắm xong mà thấy Sơ Nhất, mẫu sẽ mắng đó. Sơ Nhất về thôi.”
Nói xong, nó nhảy khỏi giường, lộc cộc chạy như chú chim nhỏ.
Bùi Nghiên miếng phù dung tô nát vụn trong tay, hàng mi rũ xuống. Một giọt lệ trong suốt rơi mu bàn tay, tựa hạt châu, tan biến.
Ngày , khi đích tiễn nàng rời , rõ ràng trong lòng ngập tràn cam và đau xót đến phát điên, nhưng vẫn gắng giữ vẻ điềm nhiên cao thượng.
Sau khi nàng , như hóa dại, điên cuồng hành xử, ngày đêm xử lý triều vụ, khư khư trả thù Ngũ tộc.
Tất cả những điều đó, chẳng qua chỉ là lớp vỏ mỏng manh giúp giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, như con thú điên giam trong ngục, tự giày vò chính .
Cầu mà .
Đêm chẳng thể ngủ…