Chiết Xu - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:44:56
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa hè, khí trời oi ả.

Từ hành lang vọng lên tiếng trong trẻo của thiếu niên, lẫn trong tiếng hỉ thước ríu rít mái ngói lưu ly.

“Ưm…”

“Tình Sơn, mang cho cái khăn lạnh.”

Lâm Kinh Chi dựa ghế mây, khẽ vươn vai, khóe mắt còn vương ánh hồng như phấn nước.

“Điện hạ, cần nô tỳ đuổi hai vị công tử mới ban tới ?” Tình Sơn vắt khô chiếc khăn, hai tay dâng lên.

Lâm Kinh Chi sững , đáp ngay:

“Vài hôm cữu cữu chẳng đưa đến hai thiếu niên lang quân ? Sao hôm nay đưa nữa?”

Tình Sơn khẽ, vẻ bất đắc dĩ:

“Nô tỳ trong cung , mấy hôm ngài khước từ hai vị , Bệ hạ cho rằng điện hạ ưa thiếu niên, nên đặc biệt chọn thêm, một vị dung mạo như ngọc, một vị trẻ trung tuấn tú.”

“Nghe đều .”

Lâm Kinh Chi cầm chiếc khăn trong tay, vo thành một nắm nhỏ, môi hồng khẽ mím.

Nàng đến Nguyệt Thị bốn năm. Từ khi sinh Sơ Nhất, Bạch Ngọc Kinh dường như đặc biệt thích trêu ghẹo, thường vì nàng chọn “môn đăng hộ đối”.

Lâm Kinh Chi chịu nổi, đành thuận miệng tìm cớ, nàng định tái giá, chỉ phủ công chúa, nuôi vài trai lơ tiêu khiển mà thôi.

Nào ngờ Bạch Ngọc Kinh tin thật. Ngày kế liền phái mấy vị thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ phủ, để nàng “tùy ý lựa chọn”.

Mấy năm qua, hậu viện công chúa phủ chẳng ít , kẻ tự nguyện rời , kẻ ở cũng chừng hơn mười. Ấy mà Bạch Ngọc Kinh vẫn hề nguôi hứng, cứ dăm bữa nửa tháng sai hỏi xem cần “bổ sung” thêm .

“Từ chối .”

Lâm Kinh Chi đặt chiếc khăn ấm lên bàn.

Thấy Tình Sơn còn ngập ngừng, nàng động tâm:

“Thật sự đến thế ?”

Tình Sơn mỉm :

“Điện hạ tự một cái, liền rõ.”

Lời khiến Lâm Kinh Chi cũng dấy lên đôi phần tò mò. Hôm nay vốn rảnh rỗi, Sơ Nhất đang ở trong cung, nàng cũng chẳng việc gì khác.

“Vậy cho gọi , để xem thử.”

“Vâng, nô tỳ lập tức .”

Chẳng bao lâu , Tình Sơn dẫn theo hai lang quân trẻ tuổi bước . Cả hai hình cao gầy, y phục giản dị, một áo trắng, một áo đen.

Lang quân áo trắng buông tóc, ánh mắt đen sâu, lớn mật thẳng lên công chúa, lộ vẻ phóng túng vô lễ. Còn áo đen rụt rè, chẳng dám ngẩng đầu.

Hai đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hành lễ:

“Nô… khấu kiến Ngọc Xu công chúa điện hạ.”

“Ngẩng đầu.”

Lâm Kinh Chi tựa ghế mây, dáng điệu lười biếng mà quyến rũ. Nàng mang tất, làn váy buông hờ lộ đôi bàn chân trắng muốt, móng sơn đỏ tươi, thật khiến dám lâu.

Hai cùng ngẩng đầu.

Ngay khi rõ dung nhan áo đen, Lâm Kinh Chi liền khựng :

“Nhan công tử?”

Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo như tượng ngọc, mỉm với nàng:

CuuNhu

“Điện hạ, chi bằng thu nhận .”

“Dù điện hạ gả cho , rõ với phụ . Ta tình nguyện ấu tử của Nhan gia, phủ công chúa rể.”

Kẻ mặt chính là Nhan Như Ngọc — con trai út của Thủ phụ Nhan Hằng Nho.

Từ khi Bạch Ngọc Kinh khởi ý chọn phu quân cho nàng, Nhan Như Ngọc gây náo loạn khắp nơi, sống c.h.ế.t đòi phủ công chúa.

Lâm Kinh Chi vốn đáp ứng, nào ngờ hôm nay tự dâng đến cửa. Chẳng trách Tình Sơn năng ấp úng như .

Lâm Kinh Chi đau đầu, chau mày . Nàng đang định bảo ma ma đưa Nhan Như Ngọc ngoài, ai ngờ nhanh hơn một bước.

Nhan Như Ngọc lao tới, kéo lấy vạt váy nàng, ánh mắt khẩn thiết:

“Công chúa điện hạ, ngài cứ thu . Cho dù cho phò mã, trai lơ cũng mà.”

“Ta bảo đảm, tuyệt tranh sủng, nhất định cùng các lang quân khác trong phủ hòa thuận vui vẻ.”

Lâm Kinh Chi rũ mắt, dùng chiếc quạt nhỏ trong tay khẽ gõ mạnh lên ngón tay :

“Ta sẽ cho thị vệ gọi thủ phụ tới.”

Nhan Như Ngọc chẳng hề sợ hãi, trái còn nhếch môi , giọng đầy đắc ý:

“Điện hạ cứ việc , phụ đồng ý .”

“…”

Lâm Kinh Chi còn kịp đáp, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ Nhan Như Ngọc ấn xuống. Cánh tay khóa quặt , cả ép quỳ rạp mặt đất.

“Điện hạ,” giọng nam trầm khàn, xen lẫn chút run run khó nhận , “...nô giúp điện hạ xử lý kẻ dám cả gan mạo phạm.”

Người lưng thẳng, bạch y tay rộng, bàn tay trắng mà mạnh mẽ. Khi nới cổ áo, thể thấy nơi n.g.ự.c rắn chắc, dính một tấc thịt thừa.

Ánh mắt dừng gương mặt Lâm Kinh Chi, ánh đen sâu, nặng nề, ẩn chứa thứ gì khiến tim nàng thoáng run lên.

Ngực nàng bỗng căng chặt, dám đôi mắt nữa.

Không rõ vì , nàng khẽ vẫy tay về phía Thanh Mai, giọng nhàn nhạt:

“Đưa đến viện Đông, cho tạm trú đó.”

Nhan Như Ngọc thế mừng rỡ:

“Điện hạ, là ngài thu nhận ?”

Lâm Kinh Chi bất đắc dĩ day giữa mày, phất tay:

“Đưa an trí .”

Đám hạ nhân trong phủ dám chậm trễ, lập tức đưa hai mới đến sắp xếp chỗ ở.

“Điện hạ đang nghĩ gì ?” Tình Sơn bước tới phía , khẽ bóp vai cho nàng.

Lâm Kinh Chi nhẹ:

“Sơ Nhất ở trong cung bao lâu ?”

“Dạ, mười hai ngày.”

“Nói với ma ma trong cung, trời hè oi bức, để Sơ Nhất ở trong cung thêm ít lâu, khỏi chạy chạy .”

“Vâng, nô tỳ ghi nhớ.”

“Còn nữa,” Tình Sơn tiếp lời, “...điện hạ gọi một lang quân đến dùng bữa cùng, cũng coi như g.i.ế.c thời gian?”

“Trưa nay cứ bày bàn giàn nho,” Lâm Kinh Chi chậm rãi phe phẩy chiếc quạt ngọc trong tay, giọng ung dung, “Gọi thêm vài tới hầu hạ. Bổn cung vì khó dễ Nhan gia lang quân , xem thử dám bỏ .”

Đến giờ cơm trưa, trong vườn nho, cung tì bày bàn, đặt thêm chậu băng mát lạnh. Hai, ba thiếu niên tuấn tú quỳ gối một bên quạt cho nàng.

Ánh nắng mùa hạ chan hòa, vây quanh như vờn trăng, khung cảnh náo nhiệt rực rỡ.

Nhan Như Ngọc cùng bạn đồng hành mời tới. Cả hai đặt chân , tầm mắt liền dừng ảnh công chúa.

Nàng khoác y phục tím nhạt, dáng mềm mại, uyển chuyển. Khi nàng cúi đầu lau tay bằng chiếc khăn trắng, mỗi cử chỉ, mỗi nụ đều như tranh họa.

Tình Sơn phía , chỉ bàn thấp một bên:

“Thỉnh hai vị lang quân giúp công chúa điện hạ chia món.”

Nhan Như Ngọc tươi, chút khách khí, ngay bên cạnh Lâm Kinh Chi, cầm đũa, định gắp món cho nàng.

Lâm Kinh Chi giơ chiếc quạt ngọc nhỏ khẽ gõ lên mu bàn tay , giọng chậm rãi, mang theo vài phần lạnh nhạt:

“Nhan lang quân, hầu hạ bổn cung như .”

“Nên sắc mặt mà hành sự.”

Nhan Như Ngọc thoáng cúi đầu, trong mắt dấy lên chút uất ức. Hắn ngẩng nàng, ánh mắt mơ hồ khó hiểu.

Lâm Kinh Chi thèm để tâm đến, chỉ tay về phía vẫn một bước, bạch y nam nhân :

“Ngươi tên gì?”

“Có cách hầu hạ ?”

Nam nhân lưng thẳng, lập tức căng , tiến lên một bước. Giọng trầm thấp, mang theo một cỗ uy áp khiến khó lòng xem nhẹ:

“Tiêu Nghiên.”

“Tiêu Nghiên?”

Lâm Kinh Chi khẽ mím môi, tầm mắt từ gò má thanh tú của rơi xuống sống mũi cao thẳng, dừng ở đôi môi nhạt sắc bạc.

Hắn gầy đến đáng ngạc nhiên, cằm trắng nõn vương một lớp xanh mờ, ánh mắt đen sâu thẳm, né tránh mà thẳng nàng.

Chỉ là, thật trùng hợp. Vì cũng mang cái tên ?

Nàng giấu thoáng trầm tư trong mắt, nhẹ giọng :

“Lại đây hầu hạ.”

“Vâng.”

Tiêu Nghiên hiểu quy củ. Suốt bữa cơm, cần nàng lên tiếng phân phó, chỉ cần ánh mắt Lâm Kinh Chi dừng ở món nào, lập tức gắp đúng món , đặt ngay ngắn đĩa mặt nàng.

Động tác của ôn hòa, cẩn trọng, hề vượt quá giới hạn, khéo khiến cảm thấy thoải mái. Bữa cơm hôm , tuy nàng ăn nhiều, nhưng hiếm khi cảm thấy ngon miệng đến .

Dùng xong, Tình Sơn bưng nước súc miệng tiến lên.

Lâm Kinh Chi định đưa tay nhận lấy, thì Tiêu Nghiên nhanh hơn nửa nhịp. Hắn đón lấy chén , khẽ cúi , hai tay nâng lên, dâng đến bên môi nàng.

Ánh mắt dịu mà sâu, trong giọng còn vương chút khàn khàn:

“Điện hạ, thỉnh dùng .”

Khi trao chén, đầu ngón tay vô tình chạm lòng bàn tay trắng mịn của nàng.

Khoảnh khắc , cả khu vườn dường như lặng .

Ngay cả mấy lang quân đang quạt bên cạnh cũng đồng loạt dừng tay, ánh mắt ngập ngừng, kẻ tò mò, đồng tình.

Bởi ai nấy đều , trong phủ Ngọc Xu công chúa một quy củ bất thành văn: Công chúa điện hạ thích ai quá gần gũi. Dù là trai lơ, nếu vượt lễ nghi, liền lập tức đuổi khỏi phủ.

Công chúa tuy tính tình hiền hòa, nhưng cực kỳ coi trọng quy củ.

“Buông tay.”

“Quỳ xuống một bên.”

Lâm Kinh Chi lặng lẽ Tiêu Nghiên, ánh mắt dần lạnh xuống.

Trời hè oi ả, mặt trời bóng, giàn nho ngoài hoa viên phơi trong nắng chói chang.

Tiêu Nghiên quỳ gối, sống lưng vẫn thẳng. Mồ hôi thấm đẫm y phục, từng đường gân cốt ẩn hiện, lộ dáng rắn rỏi mà gầy mảnh. Mái tóc đen rối tung rũ lưng, dáng vóc thanh mảnh toát khí độ kiềm chế đến lạ lùng.

Đến tận khi chạng vạng buông xuống, Lâm Kinh Chi đang dùng chén nước ô mai nhỏ, mới chợt nhớ tới kẻ nàng phạt quỳ trong vườn. Nàng đầu hỏi Tình Sơn:

“Người , đuổi khỏi phủ công chúa chứ?”

Tình Sơn lắc đầu: “Tiêu lang quân chịu , vẫn quỳ trong vườn, đợi công chúa điện hạ tỉnh .”

“Đã quỳ chừng ba canh giờ .”

Lâm Kinh Chi đẩy khung cửa sổ . Trong ánh chiều nghiêng, nàng khẽ thấy giữa vườn một vệt tuyết trắng nổi bật, là áo của .

Nam nhân dường như cảm ứng, chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt hai , qua ánh hoàng hôn rực rỡ, chạm chỉ trong khoảnh khắc lập tức tránh .

Cái khiến tim nàng khẽ loạn, n.g.ự.c như ngọn lửa nhỏ bốc lên, nàng nhắm mắt , dựa ghế dài, trái tim đập dồn trong lồng ngực.

Mặt trời lặn dần, đêm tối buông xuống.

Sau bữa tối, Lâm Kinh Chi phân phó Thanh Mai chọn một phòng hầu hạ.

Từ khi rời Biện Kinh, nàng mắc chứng mất ngủ. Ngự y đó là tâm bệnh, t.h.u.ố.c thang vô ích, chỉ thể tự vượt qua.

Bốn năm trôi qua, bệnh mất ngủ càng ngày càng nặng. Sau nàng mới phát hiện, nếu ở bên chuyện trò, hoặc thoại bản cho , nàng mới thể miễn cưỡng ngủ vài canh giờ.

, hễ đêm đến, nàng đều sai gọi một trai lơ phòng hầu hạ, cách bình phong.

Tối nay, khi Tình Sơn chọn , Nhan Như Ngọc “thị tẩm”, liền nôn nóng xung phong nhận việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-102.html.]

Thế nhưng, cuối cùng bước Nhan Như Ngọc, mà là Tiêu Nghiên.

“Nhan Như Ngọc ?” Lâm Kinh Chi dựa đầu giường, lạnh giọng đang quỳ mặt.

Tiêu Nghiên chắp tay, ngón cái khẽ ấn lên vết sẹo trong lòng bàn tay, bình thản đáp:

“Điện hạ, Nhan công tử lúc nãy ở trong vườn cẩn thận ngã, thương nặng, thể . Nô đành đến hầu hạ điện hạ.”

“Trùng hợp đến thế ?”

Khóe môi Lâm Kinh Chi khẽ nhếch, ánh mắt rơi xuống . Nàng duỗi tay, đầu ngón khẽ vén một lọn tóc rơi nơi thái dương , giọng hờ hững:

“Biết hầu hạ chủ tử thế nào ?”

Hai chữ “hầu hạ” từ môi nàng bật , tựa lưỡi d.a.o bén ngót, đ.â.m thẳng n.g.ự.c Tiêu Nghiên, khiến ánh mắt khẽ khựng .

“Không .”

Lâm Kinh Chi ngẩng mắt, thẳng , giọng mang vài phần nghiền ngẫm:

“Cởi y phục.”

Thân thể Tiêu Nghiên cứng đờ. Một lát , đầu ngón tay lạnh như sắt của chạm vạt áo, chậm rãi tháo xuống.

Ánh nến mờ hắt lên làn da trắng, sáng mờ mà ấm áp.

Lâm Kinh Chi xuống n.g.ự.c , nơi từng một vết đ.â.m sâu, chỉ thấy một làn da trắng, một dấu vết.

Đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua nơi , nhẹ tựa lông chim.

Thân thể run lên, mồ hôi nóng bỏng theo cổ rơi xuống, lấp lánh ánh nến.

Năm xưa, chính chỗ , cầm chủy thủ của nàng đ.â.m một nhát. giờ đây, mắt thể tì vết, nàng dám khẳng định, nếu thật là , cần gì tự hạ thấp như thế?

Lâm Kinh Chi khẽ giơ tay:

“Ngươi bình phong, chỗ đó mấy quyển thoại bản. Tùy tiện chọn một quyển.”

“Đọc cho , đến khi ngủ mới thôi.”

Nói đoạn, nàng khép mắt, thêm lời nào.

Tiêu Nghiên im lặng lâu, đó gật đầu khẽ đáp:

“Tuân mệnh.”

Ánh nến chiếu xuyên qua bình phong hoa điểu, thấp thoáng dáng lưng rộng, vòng eo thon và bóng dáng quỳ thẳng tắp mặt đất, vững vàng, trầm lặng như bóng đêm phủ quanh.

Dưới ánh nến mờ, thể nam nhân phủ một tầng sáng nhàn nhạt, như sương mù vương ngọc, càng khiến trở nên mê hoặc lạ thường.

Lâm Kinh Chi từ khi nào, chỉ mơ hồ bên tai mãi vang lên giọng trầm thấp, khàn đục, mang theo chút nghẹn ngào như từ nơi xa vọng .

Trong mộng, dường như một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, đôi bàn tay rắn rỏi nhẹ nhàng vuốt ve lưng, thở mang mùi tùng hương nhàn nhạt, quấn quanh bên gối.

Tâm trí chứng mất ngủ dày vò nhiều năm của nàng, đầu tiên xoa dịu, như bàn tay vô hình vỗ về. Giấc ngủ đêm , nàng yên đến tận buổi trưa hôm mới tỉnh.

Màn trướng rủ dài chạm đất, ánh sáng ban trưa lách qua lớp lụa mỏng. Lâm Kinh Chi khẽ mở mắt, đưa tay vén màn, và trong khoảnh khắc , tầm mắt nàng chợt dừng .

Nam nhân đêm qua đến hầu hạ, giờ đang lưng về phía nàng, một mảnh che .

Da thịt trắng mịn như ngọc, mờ mờ ánh lên sắc sáng của sương sớm, vòng eo thon chắc, hõm lưng uốn cong một cách gợi cảm, đôi chân rắn rỏi, mái tóc đen dài rối tung, xõa xuống thảm, khiến cảnh tượng càng thêm m.ô.n.g lung, đầy dụ hoặc.

Lâm Kinh Chi chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, ngón tay khẽ run. Dường như động tĩnh, nam nhân chậm rãi dậy.

Nàng khẽ nheo mắt, hàng mi dài rủ xuống, giọng lãnh đạm:

“Trước khi hầu hạ, Tình Sơn lẽ với ngươi, khi ngủ, ngươi thể tự lui, cần ở trong phòng qua đêm.”

Nam nhân cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Ta… quên mất.”

Trong mắt Lâm Kinh Chi thoáng lóe lên ánh sáng phức tạp, giọng nàng lạnh:

“Ra ngoài. Gọi Tình Sơn hầu hạ.”

Tiêu Nghiên vẫn quỳ, bàn tay chống xuống sàn khẽ cuộn , cẩn thận :

“Ta thể hầu hạ điện hạ y phục.”

Ánh mắt Lâm Kinh Chi lập tức lạnh buốt:

“Láo xược.”

“Cút ngoài.”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng. Lâm Kinh Chi khép mắt, đến nữa.

Một lát , Tình Sơn từ gian ngoài bước . Thấy sắc mặt điện hạ hồng nhuận, nàng mỉm :

“Nô tỳ thấy điện hạ đêm qua ngủ ngon, nên dám quấy rầy.”

“Có điều, tên Tiêu Nghiên sách suốt một đêm, đến tận lúc trời tờ mờ sáng mới .”

Nghe đến đó, Lâm Kinh Chi khẽ nhíu mày. Tình Sơn dè dặt hỏi:

“Điện hạ ưng ý ? Nếu điện hạ thích, ngày mai nô tỳ sẽ tâu với ma ma trong cung, cho đưa trở về.”

Đưa trở về ư?

Đầu ngón tay Lâm Kinh Chi khẽ run. Một thoáng cảm xúc dâng lên, nàng ép xuống, giọng điềm đạm:

“Tạm thời cần. Cứ để công chúa phủ, sai sử việc vặt cũng . Chỉ là, về cần gọi ban đêm sách cho nữa.”

Từ hôm đó, Lâm Kinh Chi gọi Tiêu Nghiên hầu, cũng tránh đối mặt.

Thế nhưng, kể từ khi xuất hiện, mỗi khi đêm khuya triệu phòng nàng, sáng hôm luôn xảy những chuyện kỳ lạ, khó mà lý giải…

Chỉ trong vòng hơn một tháng, những kẻ chọn hầu hạ trong phủ công chúa lượt gặp họa. Kẻ thì té ngã trẹo chân, gãy tay, kẻ còn đột ngột phát sốt, thể hư nhược đến nỗi tỉnh dậy ói mửa triền miên.

Chẳng mấy chốc, cả hậu viện trai lơ của công chúa phủ đều “ quân diệt”, một ai còn thể hầu hạ như . Chuyện kỳ quái dồn dập, trong phủ bắt đầu sinh nghi, mà kẻ duy nhất hề gặp chuyện — Tiêu Nghiên — liền trở thành đối tượng ngờ vực.

Chỉ là, chứng cứ đều như hư vô. Bởi mỗi khi kẻ gặp nạn, Tiêu Nghiên đều ở trong phòng, từng rời khỏi tầm mắt khác, một ai bắt hành động bất thường.

Lâm Kinh Chi bảy, tám đêm tài nào chợp mắt. Cuối cùng, nàng đành bảo Tình Sơn gọi Tiêu Nghiên đến.

bước , Tiêu Nghiên khựng . Trước mắt , Nhan gia công tử — kẻ đêm qua ngấm ngầm hạ thủ — giờ đang quỳ bên thảm, chính tay Lâm Kinh Chi bôi t.h.u.ố.c lên cổ tay.

Nàng nghiêng bên mép giường, ngón tay trắng như ngọc khẽ nhúng t.h.u.ố.c mỡ, từng chút một nhẹ nhàng thoa lên làn da mảnh khảnh của Nhan Như Ngọc. Động tác ôn nhu, tinh tế, nhuốm chút ý .

Rõ ràng nha chờ bên, nàng đích tay. Vì ?

Ánh mắt Tiêu Nghiên chợt tối , trong lòng dấy lên một ngọn lửa khó nén.

“Công chúa điện hạ.”

Nhan Như Ngọc quỳ thảm, giọng ngọt ngào, nụ khanh khách như mèo nhỏ nũng:

“Điện hạ, hôm nay cho phép lưu thị tẩm mà.”

Lâm Kinh Chi ngẩng mắt, thoáng liếc Tiêu Nghiên, môi cong lên như như :

“Bổn cung hôm nay thể giữ ngươi hầu hạ.”

Nàng nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió: “Ngươi xem, Tiêu Nghiên đến .”

Nhan Như Ngọc lập tức cụp mắt, Lâm Kinh Chi khẽ phất tay:

“Trở về nghỉ ngơi cho , dưỡng thương .”

Sau khi tiễn Nhan Như Ngọc, nàng tựa lên sập, kéo tấm chăn mỏng lên vai, ánh mắt như như rơi lên Tiêu Nghiên.

“Lang quân thất thần như thế?”

Tiêu Nghiên đáp.

Ngón tay khẽ siết , khớp xương nổi lên, móng tay gần như bấm da thịt. Một cơn ghen dữ dội hòa với uất hận dâng lên tận cổ.

Lâm Kinh Chi chỉ lặng lẽ , thần sắc bình thản đến lạnh lẽo.

Cuối cùng, nam nhân xoay , về phía bình phong. Tiếng mở sách vang lên khe khẽ, đang 《Kim Cương Kinh》, giọng đều đặn, trầm tĩnh như thể chỉ lấy tiếng kinh mà dằn lòng.

Đêm kéo dài, tiếng tụng kinh chậm rãi tan trong hư . Lâm Kinh Chi dần nhắm mắt, thể nghiêng gối, chìm giấc ngủ hiếm hoi.

Phía bình phong, tiếng lật sách ngừng . Một khắc , bàn tay nóng rực run nhẹ, dừng eo nàng.

“Chi Chi…”

Giọng khàn , run rẩy:

“Cô bắt nàng… thì nên bắt thế nào đây?”

Bùi Nghiên nhắm mắt, đôi môi lạnh bạc khẽ chạm giữa mày nàng, nơi nốt chu sa đỏ thắm như giọt máu. Một giọt nước mắt lăn xuống, rơi đúng đó, hòa thành vệt sáng lóng lánh.

Hắn sắp phát điên vì ghen tuông, vì khổ hận.

Sáng hôm , Lâm Kinh Chi tỉnh . Nàng vén rèm, theo thói quen liếc ngoài giường — quả nhiên, Tiêu Nghiên vẫn đó, nghiêng sàn, chỉ cách giường nàng một cánh tay.

Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần nàng duỗi tay, là thể chạm cổ , mái tóc đen rối phủ gối.

“Vì về?”

Giọng nàng khẽ khàn, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.

Tiêu Nghiên dám ngẩng lên, cúi đầu đáp nhỏ:

“Ta thấy điện hạ đêm qua ngủ yên, nên … bầu bạn cùng điện hạ.”

Lâm Kinh Chi nheo mắt, làn sương mỏng trong đáy mắt tan, nhưng khóe môi mang ý lạnh nhạt:

“Bầu bạn cùng bổn cung?”

“Ngươi tính là thứ gì.”

“Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ cữu cữu ban cho để mua vui mà thôi.”

“Cút .”

Tính khí nàng bỗng nhiên đột biến, khiến Tiêu Nghiên khẽ run, chỉ nghĩ ở bên nàng thêm một chút, mà chẳng chạm cấm giới.

Lâm Kinh Chi thấy vẫn đó, khóe môi liền nhếch lên, lạnh: “Bổn cung bảo ngươi cút.”

“Công chúa phủ , đến lượt ngươi giương oai tính kế.”

“Được.” Giọng Tiêu Nghiên khàn khàn, mềm nhẹ đến lạ, ngay cả cũng nhận trong đó bao nhiêu ôn nhu.

Lâm Kinh Chi khép mắt, lòng bàn tay đặt bụng khẽ run, chẳng nhớ tới giấc mộng ngày sinh khó năm , giấc mộng lặp lặp nhiều năm mỗi khi nàng mất ngủ.

Trong mộng, quỳ linh vị nàng mà tự vẫn, m.á.u nóng đổ lên tấm linh bài, đỏ tươi như nốt chu sa nơi đuôi mắt nàng, nóng hổi, bỏng rát giống như rơi thẳng n.g.ự.c nàng, khiến nàng run rẩy yên, tránh cũng tránh .

Rõ ràng , nàng sớm nhớ tới, mà suốt bốn năm vẫn thể quên.

Có lẽ cữu cữu đúng, nàng nên chọn một lang quân như ý mà gả, hoặc tìm một kẻ trong phủ mà sủng ái, những ngày dài trống rỗng mới đỡ nhàm, cũng đến nỗi luôn quá khứ loạn tâm trí.

Ban đầu Lâm Kinh Chi còn chút bài xích Tiêu Nghiên, nhưng nàng phát hiện, chỉ cần ở bên, đêm đến nàng liền dễ dàng yên giấc hơn hẳn.

Thời gian dần trôi, giữa hai tự nhiên sinh một thứ ăn ý ngầm. Mỗi tối, Tiêu Nghiên đều tới thoại bản cho nàng , chờ đến sáng, nàng tỉnh giấc, lặng lẽ rời .

Hắn chỉ bình phong, đến gần, vượt giới hạn.

Cứ thế, ba tháng thoáng qua, mùa hạ cũng gần tàn.

Rồi một ngày cuối hạ, Lâm Kinh Chi bất chợt gọi Tình Sơn mang Tiêu Nghiên tới.

Nàng dựa bên cửa sổ, dáng vẻ lười nhác, trong tay phe phẩy cây quạt tròn nạm ngọc bạch, khoác tấm sa mỏng xanh nhạt, dung nhan mảnh mai mà kiều diễm đến mức khiến dám lâu.

Ngón tay thanh tú khẽ vân vê châu tua quạt, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Tiêu Nghiên, giọng nàng nhẹ mà lạnh:

“Tiêu Nghiên.”

“Ngày mai bổn cung sẽ cho đưa ngươi về cung.”

“Từ nay, bổn cung cần ngươi ở bên hầu hạ nữa.”

Tiêu Nghiên thoáng ngây , đồng tử chợt co rút, chịu đựng nỗi đau nhói tận tim: “Vì ?”

Lâm Kinh Chi mím môi, thản nhiên đáp: “Không cả. Coi như bổn cung chán ngấy. Bạch Ngọc Kinh tìm ngươi từ , thì trở về nơi đó .”

“Bổn cung cần ngươi.”

Tiêu Nghiên tiến lên một bước, giọng khàn khàn, run nhẹ: “Là hầu hạ ?”

Lâm Kinh Chi bật , vai khẽ run, lấy phiến băng trong tay khẽ nâng cằm lên, giọng lạnh nhạt mà sâu kín:

“Chỉ là... bổn cung thấy ngươi vài phần giống một cũ.”

“Giống quá khiến chán ghét.”

Ngực Tiêu Nghiên đau như d.a.o cắt, lòng bàn tay khẽ run, nhẹ nhàng chạm lên gò má nàng, giọng nghẹn , trầm thấp như nỉ non:

“Điện hạ... thật sự chán ghét ?”

“Cố nhân mà điện hạ tới, kẻ ngày đêm tương tư ngài, nay bệnh nặng... t.h.u.ố.c nào cứu .”

 

Loading...