Anh phân phó cho Trữ Chinh: "Đi đến bệnh viện."
- -
Tuyết rơi dày đặc suốt một đêm, cả thành phố bao phủ trong làn áo bạc, trận tuyết bầu trời quang đãng, gió lạnh thấu xương.
Đường đến bệnh viện kẹt xe hơn một giờ, Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Lạc Tùng: 【Sáng bận ? đến bệnh viện để lấy ảnh chụp phim, tiện đường ghé qua chỗ một lát.】 Tối hôm qua chỉ kiểm tra, hôm nay hẹn với viện trưởng Sinh Ái.
Hôm nay Lạc Tùng lịch khám, mười giờ một ca mổ, lúc cũng bận.
Anh kinh ngạc: 【Ảnh chụp phim gì? 】
Mộ Cận Bùi: 【Ảnh chụp X-quang kiểm tra não ở bệnh viện .
】
Hành trình nửa giờ bỏ hai giờ mới đến nơi.
Từ khoa giải phẫu thần kinh , Mộ Cận Bùi đến tìm Lạc Tùng.
"Sao ?" Lạc Tùng hỏi.
Mộ Cận Bùi đặt cuộn phim lên bàn, "Không tâm bệnh."
Lạc Tùng: "Bệnh của là tâm bệnh, trở New York ở một thời gian thì bệnh tình thuyên giảm, ở Bắc Kinh sẽ như thế đây."
Mộ Cận Bùi Ừ một tiếng, là do thời gian đến phòng tranh của Quý Tinh Dao nên mới thành như .
Lạc Tùng lấy ảnh chụp X quang xem, "Hôm qua đến bệnh viện cũng với một tiếng."
Mộ Cận Bùi kéo ghế xuống: "Cũng việc gì to tác, bận mà."
Lạc Tùng pha cho Mộ Cận Bùi, trực tiếp thả chén đổ nước nóng pha, "Cuối tuần đến nhà , pha ngon cho ."
Trà còn nóng, Mộ Cận Bùi đặt chén để một bên, " chú ý nhiều đến , vị là .
Anh : "Buổi trưa chuyến bay về New York, chờ năm sẽ đến nhà ."
Lạc Tùng: "Không cuối tuần mới trở về ? Sao về sớm hơn thế?" Anh còn định cuối tuần mời Mộ Cận Bùi đến nhà ăn cơm, xem chỉ thể đợi sang năm .
Mộ Cận Bùi: "Ý của ba ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-45.html.]
Anh vốn định cuối tuần trở về, trong thời gian nhiều việc , lúc còn Pháp công tác, bận đến mức thời gian đến phòng tranh, hôm nay mới rảnh rỗi một chút nhưng ba gọi điện cho đặt vé cho và .
Thật ba gặp sớm hơn, thời gian ba đến Bắc Kinh nhưng ông luôn vướng công việc của công ty nên thể .
Lạc Tùng rót cho một ly nước ấm, bàn việc, "Tháng một trở hả?"
Mộ Cận Bùi: "Không chắc." Cũng thể là tháng hai, khó mà .
Năm nay mấy ngày lễ liên tiếp, bên trụ sở M.K cũng ít việc khiến bận rộn.
"Gần đây sức khỏe Quý Tinh Dao thế nào?" Anh hỏi Lạc Tùng.
Lạc Tùng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ Quý Tinh Dao là ai, là cô họa sĩ , "Chắc là tệ, cũng thấy đến nữa." Anh quan tâm một câu: "Cậu kí hợp đồng với cô ? Kí xong hả?"
Mộ Cận Bùi: "Chưa kí, thương lượng giá cả."
Lạc Tùng thấy thể tưởng tượng , Mộ Cận Bùi xưa nay bao giờ trì hoãn khi giải quyết công việc, khi nào mà lề mề tri hoãn như , đây là phong cách việc của : "Còn hợp đồng thể thượng lượng ?"
Im lặng một lát, Mộ Cận Bùi : "Lúc khó ." Anh và Quý Tinh Dao đều ai nhường ai, đóng băng ở nơi đó.
Lạc Tùng giật hiểu , nửa đùa nửa thật, "Có vẻ như sắp phá kỉ lục nhượng bộ của ."
Mộ Cận Bùi trả lời, cúi đầu xuống chén , thật và Quý Tinh Dao giằng co, để cô nhất quyết đưa điều kiện của nhưng nhượng bộ lúc nào cũng .
Uống xong chén , thời gian, "Cậu bận việc , đến sân bay ."
Từ bệnh viện , đường xe vẫn kẹt cứng như nêm cối, ô tô dừng .
Mộ Cận Bùi những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa sổ, xa xa thấy tòa nhà nơi phòng vẽ tranh của Quý Tinh Dao, phòng vẽ của cô ở tầng cao nhất phía bắc.
Ô tô rẽ trái, tòa nhà cũng khuất dạng.
Mộ Cận Bùi hứng thú phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thu tầm mắt dựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không thế nào nhưng trong tâm trí hiện lên con 23.
Trong thời gian bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng xa xỉ, bận tới mức nhớ kỹ rằng 23 ngày đến phòng tranh..