Mộ Cận Bùi cũng chạy đến, cùng còn Trữ Chinh và vệ sĩ.
Trời lạnh, dù cô bơi giỏi đến chân vẫn chuột rút, lúc đó cô cảm thấy tử thần đang vẫy gọi , cơ thể cô ngừng chìm xuống.
Mộ Cận Bùi cũng bơi giỏi, và Trữ Chinh còn vệ sĩ cùng chạy tới, mấy vệ sĩ cởi giày và quần áo nhảy xuống, Trữ Chinh cũng theo đó nhảy xuống .
Anh ở bờ sông sốt ruột gọi tên cô, cởi áo khoác nhưng xuống nước.
Cô đang chìm dần, trong nháy mắt nước sắp che đôi mắt cô, cô lạnh cóng đến mất tri giác, khi đó cô chính là , là ở bờ.
Với bản năng sinh tồn cô gọi tên nhưng gọi , ở bờ, cảm giác tuyệt vọng ai thể hiểu .
Cô vô cùng hi vọng đưa tay nắm lấy tay cô nhưng vệ sĩ là bơi cứu .
Ngay đó cô và đứa bé cứu lên.
Khi cô cứu lên bờ, Mộ Cận Bùi dùng áo khoác bọc lên cô nhưng áo khoác dày đến cũng thể sưởi ấm trái tim cô nữa.
Trái tim kết băng cùng dòng sông lạnh thấu xương năm , đó lặng lẽ c.h.ế.t .
Sau đó cô nghĩ, nếu cô và Mộ Cận Bùi đổi chỗ cho , nếu là chuột rút sông, cô sẽ gì?
Nếu đổi thành Mộ Cận Bùi rơi xuống nước, cô bơi giỏi, dù bên vệ sĩ cô vẫn suy nghĩ trực tiếp nhảy xuống cứu .
Đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với yêu lúc gặp nạn, vốn sẽ thời gian suy nghĩ chờ vệ sĩ đến cứu .
Vào lúc đó chỉ cứu lên, thể để mất , quan tâm đến bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả tính mạng cũng màng đến.
Cứ cho là cô đạo đức giả .
Là sếp và nhân viên, như tìm bất kỳ lầm nào bởi vì lúc xuống nước cũng quan trọng, Trữ Chinh và những vệ sĩ đào tạo bài bản đến cứu.
Cho dù nhảy xuống cũng nhanh bằng vệ sĩ, những vệ sĩ cá nhân đó trải qua huấn luyện đặc biệt, lên trời xuống đất gì , dù bơi giỏi đến cũng đuổi kịp sự nhanh nhẹn của họ.
tình cảm của cô dành cho giống dành cho cô, cô vẫn luôn cho rằng là đặc biệt nhất với nên điều cô mong đợi ở trong thời khắc nguy cấp còn là điều mà một thư kí mong đợi ở sếp mà là điều một phụ nữ mong đợi ở một đàn ông.
Cô vô cùng hi vọng sẽ lo lắng cho cô đến nỗi màng bất kì điều gì nhưng .
Sau khi bình tĩnh cô cũng hiểu , thể để mắc sai lầm vì còn tìm Quý Thường Thịnh báo thù.
ngày lễ Giáng sinh năm đó, tưởng tượng và kì vọng cô dành cho tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-40.html.]
Cô thường tự hỏi nếu lúc vệ sĩ liệu rằng sẽ gì?
Anh nhất định sẽ chút do dự xuống nước, sẽ coi thường sống c.h.ế.t của cô.
đời gì nếu như.
Mọi chuyện xảy , thể xóa nhòa cũng thể quên .
Trước ngày lễ đó cô nguyện ý chờ , dù bận bịu giăng bẫy với Quý Thường Thịnh đến mức tâm tư chuyện yêu đương, dù đáp tình cảm của cô cô đều ngại.
sự cố đó trở thành rào cản trong lòng cô, dù nguyên nhân nhưng cô vẫn để ý, để ý đến việc vẫn bình tĩnh như thời khắc sinh tử của cô.
Cô nghĩ bất kì điều gì đời thể khiến liều lĩnh và mất lý trí.
Ô tô từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.
Hứa Duệ hồn, cô ngoài cửa sổ, lối bãi đỗ xe lưu thông bình thường.
Trên lầu trong khách sạn, Trữ Chinh xong thủ tục đấu giá.
Phòng bán đấu giá chỉ còn nhân viên, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đang ở phía .
Anh bước nhanh đến, "Mộ tổng, sẽ liên hệ để sắp xếp thang máy, bãi đỗ xe lầu kẹt xe."
Mộ Cận Bùi dậy, mặt Quý Tinh Dao và hiệu cho cô: "Cầm túi lên ." Anh chuẩn ôm cô.
Quý Tinh Dao từ chối, "Không cần , đỡ là , thể , chỉ một chân trầy thôi, chân trái gì." Cô lên và .
Chân trái trầy nhưng mu bàn chân sắp gãy , cô cau mày và cố chịu đựng cơn đau.
Mộ Cận Bùi: "Đừng cố gượng." Anh cúi , nhẹ nhàng vòng một tay qua eo cô, tay luồn qua đầu gối.
Cô nhẹ đến nỗi tốn sức nào ôm cô dễ dàng.
Quý Tinh Dao thích uống rượu vang đỏ, uống vài chén say nhưng đêm nay cô thậm chí uống một giọt rượu nào.