Tàu cao tốc đến ga, hành khách lượt xuống xe.
Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ chăm sóc đặc biệt, cả hai bé đều ngoan ngoãn, xếp hàng cùng những khác xuống tàu, phiền đến Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao. Vừa , hai bé ghé sát thì thầm với .
Nói đến chỗ vui, nụ hai bé giấu nổi.
“Cô Tinh Dao thích chú Mộ.” Nguyệt Nguyệt thì thầm tai Pudding Nhỏ.
“Chú Mộ cũng chỉ yêu Tinh Dao thôi.”
“Em yêu chị.”
“Chị cũng yêu em.”
“Ha ha.”
Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao, cố ý giữ cách với hai bé.
Quý Tinh Dao cứ tưởng đến ga thì Mộ Cận Bùi sẽ buông tay, ai ngờ đến khi khỏi ga vẫn nắm chặt, như thể buông tay là cô sẽ biến mất .
Cô dùng móng tay nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay , hiệu buông tay.
Mộ Cận Bùi chẳng hề để ý, ánh mắt dán chặt hai cô bé phía , đảm bảo chúng luôn trong tầm mắt của .
Quý Tinh Dao đầu , kính râm che hết cảm xúc, cô đang nghĩ gì. “Mộ Cận Bùi.”
“Ừ?”
Mộ Cận Bùi tháo kính râm , đặt thẳng lên sống mũi cô.
Quý Tinh Dao: “…”
Những lời định đều chiếc kính râm cho lạc mất.
Hai cô bé phía tò mò .
Nguyệt Nguyệt chằm chằm tay hai đang nắm chặt, nghiêng đầu quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ, bắt chước Mộ Cận Bùi, đan mười ngón tay với Pudding Nhỏ.
Bàn tay mềm mại, ấm áp đủ.
Hai bé , mặt quỷ, đồng loạt bật khúc khích.
Quý Tinh Dao hiểu hai cô bé đang vì điều gì.
“Lời dạy bảo, lấy gương, hai câu , em còn nhớ ?” Mộ Cận Bùi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng cô.
Tất nhiên là nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-326.html.]
Trong phiên tòa, chính cô dùng hai câu đó để phản bác Hà Sở Nghiêu.
“Sao ?”
Mộ Cận Bùi: “Không gì.”
Quý Tinh Dao cảm thấy khó hiểu, một lúc mới nhận , Mộ Cận Bùi dùng hai câu thành ngữ đó để biện minh cho việc cứ nắm tay cô mãi, vì tạo một môi trường tràn đầy yêu thương cho bọn trẻ trưởng thành.
Hai cô bé hiếu động, bắt chước nhanh, giờ nắm tay thật chặt.
Lý lẽ cùn của khiến cô gì.
Trước khi lên xe, Mộ Cận Bùi mới chịu buông tay Quý Tinh Dao.
Khoảnh khắc tay hai rời , cả hai đều cảm thấy chỉ đôi tay trống rỗng mà cả trái tim cũng .
Trong xe, ở hàng ghế , Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao mỗi một bên, hai cô bé ở giữa.
Đầu thu, ở thị trấn nhỏ cảm nhận quá rõ rệt nhưng thời tiết dễ chịu hơn nhiều so với mùa hè oi ả.
Sân nhà họ Quý trong khu phố cổ, mái ngói xanh, tường trắng, dòng sông nhỏ lấp lánh ánh sóng biếc. Đường bên cạnh, cỏ cây vẫn xanh tươi nhưng còn đẫm sương như , cũng dần mất vẻ xanh tươi của mùa hè.
điều ảnh hưởng đến vẻ vốn của nơi đây.
Pudding Nhỏ ngơ ngác , “Mẹ ơi, nếu trời mưa, nơi đây chính là “Giang Nam mù sương”, đúng ?”
Quý Tinh Dao gật đầu, “Ừ, sang năm sẽ đưa con đến đây cảm nhận mùa mưa.”
Pudding Nhỏ khẽ cầu nguyện rằng thể sống thêm một năm nữa, vì hy vọng chữa lành càng lớn hơn. “Mẹ ơi, con gần cửa sổ.”
Nguyệt Nguyệt cũng hào hứng, “Chú Bùi, cháu đổi chỗ với chú ạ?”
Thế là hai vị trí gần cửa sổ đều hai đứa trẻ chiếm, Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi cạnh .
Cô chắc chắn sẽ nắm tay cô, cô chuẩn , giấu tay túi áo. Rồi cô chạm một vật mát lạnh – đó chính là chiếc nhẫn đưa cho cô.
Mộ Cận Bùi để ý cử động nhỏ của Quý Tinh Dao, ánh mắt thoáng qua chút suy tư.
“Dao Dao.”
“Gì ?” Quý Tinh Dao ngẩng lên .
Mộ Cận Bùi đưa tay mặt cô, “Đưa nhẫn cho xem một chút, xem đế nhẫn.”
Quý Tinh Dao đề phòng, nghĩ rằng việc gì cần, liền lấy nhẫn đưa cho . Mộ Cận Bùi nhận lấy nhẫn, mà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Quý Tinh Dao: “……”