CHIẾC VÒNG VÀNG TẶNG MẸ, MẸ GIẢ MẤT ĐỂ TẶNG CHO EM DÂU - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:48:35
Lượt xem: 564

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái vòng tay vàng mua cho , cần nữa.”

 

“Mẹ quà cho em dâu tự đeo cũng , sẽ truy cứu.”

 

còn năm mươi vạn — trong ba ngày gom đủ trả .”

 

sẽ liên hệ luật sư, chuẩn tài liệu khởi kiện.”

 

“Nếu ba ngày các trả, Giang Diêu Đông — chúng gặp ở tòa.”

 

Mẹ nhào tới, túm lấy áo , cho rời .

 

“Dương Dương! Con là chị của Diêu Đông mà, con thể nhẫn tâm như ?”

 

“Chỉ vì năm mươi vạn mà con từ bỏ cả gia đình ?”

 

“Mẹ và bố con vất vả cả đời lên thành phố vì cái gì? Không để cho các con sống hơn ?”

 

“Con tự nghĩ — từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì ngon, chị con luôn chọn , em trai nhường .”

 

“Nó than phiền gì ?”

 

“Giờ chỉ thiên vị nó một chút, con trở mặt với cả nhà?”

 

“Chị em sống với hơn hai mươi năm, chẳng lẽ tất cả tình nghĩa bằng năm mươi vạn?”

 

Chậm rãi, cay đắng, đang phẫn nộ:

 

“Mẹ, thế chuẩn năm mươi vạn cho con ?”

 

“Mẹ chuẩn cho con nhà, xe, của hồi môn ?”

 

“Nếu từ nhỏ ‘chị chọn ’, thì tại những thứ đó dành cho con ?”

 

về phòng trọ, mà thuê một phòng khách sạn gần nhà.

 

Sáng hôm , tiếng chuông quen thuộc thức dậy.

 

nheo mắt máy — giọng bố vang lên ở đầu dây bên .

 

“Dương Dương, con đang ở thế? Bố lên thành phố , con một bàn món ngon, về nhà ăn cơm nhé, gì cả nhà cùng bàn bạc.”

 

im lặng một lát.

 

nhớ ngày xưa bố từng vì mua cho cái váy nhỏ thích, mà giữa trời nắng gắt vẫn công trường khuân gạch…

 

Tự dưng lòng mềm xuống.

 

Thấy về, vội vàng chạy từ bếp, nặn một nụ gượng gạo:

 

“Về , ăn cơm .”

 

Trong bữa ăn, bố liên tục gắp thức ăn cho , rõ ràng là đang lấy lòng.

 

Bữa ăn là món thích.

 

Thấy gì, bố cũng dần mất sự nhiệt tình ban đầu, chỉ thở dài nặng nề:

 

“Con bé , chỉ vì năm mươi vạn mà cũng sinh xa cách với bố …”

 

lạnh, ba mặt, mở miệng:

 

“Thế năm mươi vạn gom đủ ?”

 

Giang Diêu Đông đập mạnh bát xuống bàn:

 

“Giang Dương! Suốt ngày lải nhải về năm mươi vạn đó, chị thấy vui ?”

 

“Trong lòng chị, tiền quan trọng hơn gia đình ?!”

 

cũng đập bát dậy:

 

“Có ý nghĩa đấy!”

 

“Vì khi tiền còn trong tay , thể sống yên hơn mười năm.”

 

“Chứ để các lấy mua nhà, chỉ trả một câu cảm ơn suông!”

 

“Em tiền bằng gia đình, em mặt mũi dùng tiền của ?”

 

“Sao em dám yêu cầu bố chuẩn sính lễ, nhà cửa, xe cộ cho em?”

 

“Sao em tự kiếm tiền?”

 

“Là quá đáng, em quá vô dụng?”

 

Thấy và em trai tranh cãi gay gắt, bố vội vàng xoa dịu:

 

“Thôi thôi, là một nhà cả mà, cãi gì?”

 

“Người một nhà?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiec-vong-vang-tang-me-me-gia-mat-de-tang-cho-em-dau/4.html.]

“Các xem nhà ?”

 

“Tiền của , hỏi một lời tiêu luôn, giờ bảo một nhà?”

 

thẳng mắt bố, nghiêm túc :

 

“Bố, khi tiền bồi thường chuyển về, bố với con?”

 

“Bố sợ con nhớ đến tám mươi vạn đó ?”

 

Sắc mặt bố lập tức đổi.

 

Ông ấp úng, mãi mới khô khốc một câu:

 

“Dương Dương, bố và con cố ý giấu con .”

 

“Tiền bồi thường bên công ty xử lý lâu, đến khi chân bố khỏi hẳn mới giải ngân.”

 

“Lúc đó bọn bố nghĩ, khoản tiền tạm thời với các con, để dành cho con và em trai cưới vợ lấy chồng.”

 

Bố gượng lấy lòng .

 

Mẹ cũng lập tức chen :

 

đó Dương Dương, bọn cũng ngờ em con yêu cầu mua nhà thanh toán một .”

 

“Con cũng đấy, thằng bé khó khăn lắm mới tìm như .”

 

“Con cứ xem như hỗ trợ em trai một chút, em thì giúp , em con khá lên chẳng cũng sẽ giúp con ?”

 

“Giúp con?” khẩy.

 

“Vì năm mươi vạn mà nó còn g.i.ế.c con, còn giúp con? Không ăn hết tiền con là may .”

 

“Bố, tiền bồi thường của bố chuyển về lúc bố còn viện, ngân hàng nào mất tới nửa năm mới chuyển tiền ?”

 

“Nếu , bố con , con kiện họ.”

 

lấy bản tài liệu do luật sư chuyển cho , đó chữ ký và ngày tháng rõ ràng của bố .

 

Vừa thấy bản đó, sắc mặt bố lập tức hoảng loạn.

 

Ánh mắt đầy trách móc:

 

“Sao con tài liệu ?”

 

“Sao con ?” mệt mỏi .

 

“Nếu con tự hỏi công ty bố, thì giờ chắc vẫn còn các lừa trong bóng tối.”

 

“Cái gì mà công ty bồi thường, gì mà giải ngân chậm — tất cả chỉ là lý do để giấu con thôi.”

 

“Yên tâm, tiền bồi thường là công sức lao động của bố, con sẽ lấy một đồng.”

 

năm mươi vạn đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của con.”

 

quét mắt cả ba .

 

“Nếu các trả , thì thêm tên con sổ đỏ căn nhà mới của em trai.”

 

“Căn nhà đó con một nửa, như quá đáng chứ?”

 

“Không !” Giang Diêu Đông lập tức .

 

“Đó là nhà cưới của con và Diêu Diêu, thể chia cho chị một nửa?”

 

“Vậy thì trả con năm mươi vạn, đừng nhiều. Không trả nổi thì bán nhà.”

 

Mẹ lập tức phản đối:

 

“Không ! Bán nhà thì em con lấy vợ kiểu gì?”

 

“Dương Dương, con lạnh lùng thế?”

 

“Chẳng lẽ con em con cưới vợ thì mới vui ?”

 

“Con là con gái, cần gì mạnh mẽ như ?”

 

“Giờ con nể mặt em con một chút, con cưới chồng, nó cũng sẽ nể mặt mà.”

 

Bố chậm rãi với giọng nặng nề:

 

“Dương Dương, bố từ nhỏ con ngoan, bố lo lắng.”

 

“Giờ con lớn , năng lực , bọn bố cũng thể dựa con hưởng chút phúc.”

 

em con thì khác, nó việc định, cũng chẳng bản lĩnh.”

 

“Nếu bọn bố giúp nó, nửa đời nó sẽ khó sống yên .”

 

“Bố và con nhắm mắt, cũng thể yên lòng .”

 

cay đắng.

Loading...