bà, chẳng thấy chút hối hận nào.
“Thế năm mươi vạn rút tháng cũng để chữa cho bố ?”
thất vọng đến cực điểm.
“Bảo bối, bố con mới mổ , đang phục hồi, sợ ảnh hưởng công việc của con nên .”
nhạt, nước mắt trào :
“Mẹ ngân hàng sẽ hỏi lý do khi rút tiền lớn ? Mẹ khai là mua nhà. Con cần chiếu video cho xem ?”
lau nước mắt, lạnh giọng:
“Mẹ thật khiến con mở mang tầm mắt!”
Nhìn thấy ánh mắt oán hận của , vẻ giả tạo mặt dần biến mất, bà cúi đầu thừa nhận:
“Bảo bối, cũng bất đắc dĩ thôi. Em dâu con đòi nhà trả hết mới cưới, mấy ngày nay em trai con cứ ầm lên, còn cách nào khác nên dùng tiền đó .”
“Dương Dương , con buồn, con tủi, bao năm qua con vất vả vì nhà , đều . thế cũng là vì con. Sau con vẫn dựa em trai, giờ giúp nó, cũng là giúp chính con.”
“Rồi bố cũng sẽ mất, con chịu lấy chồng, đến lúc chỉ còn một , còn mất lòng em trai, thì con sống ?”
“Mẹ hỏi vay con, con , nhưng thấy — trong thẻ con hơn năm mươi vạn. Con đưa , em trai con chẳng trách ?”
Không đưa tiền cực khổ kiếm — thành tội ư?
cố kiềm chế cơn giận đang sôi sục:
“Thế còn tám mươi vạn , từ ?”
“Căn nhà đó hơn một trăm ba mươi vạn cơ mà!”
Mẹ thoáng khựng , ánh mắt chớp nhanh:
“Mượn của họ hàng.”
“Thật ? Không là tiền bồi thường của bố ?”
thẳng mắt bà, từng chữ rõ ràng:
“Năm năm , công ty chuyển tám mươi vạn, chính bố ký nhận.”
“Còn cái vòng vàng mua cho — lụng khổ sở cả năm, hơn mười vạn, đem tặng em dâu, dối là mất.”
“Cái đó cũng là vì con ?”
Mỗi lời , mặt trắng thêm một phần, cuối cùng môi bà run rẩy, chẳng câu nào.
“Là vì con , chỉ vì trọng nam khinh nữ? ngu, hiểu rõ.”
nghiến răng:
“Cái vòng vàng tặng , gì truy cứu. năm mươi vạn — dù vay, bán, cũng trả .”
giận dữ bà, mở miệng:
“Cái vòng tay vàng mua cho , gì với nó là quyền của , cũng truy cứu nữa.”
“ năm mươi vạn , bất kể ăn trộm cướp, cũng trả cho .”
“Đừng nghĩ rằng vì là thì thể thoát khỏi trách nhiệm pháp lý.”
“Cũng đừng mơ rằng thể kéo dài — nếu trong ba ngày trả, sẽ nộp đơn kiện tòa.”
“ xem thử, nếu bên nhà em dâu gia đình đối xử với con gái như , liệu họ còn dám gả con gái sang .”
Nói xong, bỏ , lập tức hoảng hốt kéo .
“Dương Dương! Con thể đối xử với như thế! Con lấy mạng ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiec-vong-vang-tang-me-me-gia-mat-de-tang-cho-em-dau/3.html.]
“Mẹ lạy con! Mẹ lạy con ! Đừng kiện tòa! Đừng với em dâu con!”
Mẹ định quỳ xuống mặt , tiếng vang cả khu nhà.
Em trai từ trong phòng lao , mạnh tay đẩy ngã xuống đất.
“Giang Dương! Chị nổi điên cái gì! Chị dám để quỳ?! Chị c.h.ế.t ?!”
Cậu đỏ mắt, nắm chặt nắm đ.ấ.m định đ.á.n.h .
May mà kịp kéo : “Diêu Đông! Vào trong! Mau về phòng!”
Mẹ đẩy em trai về phòng, còn đất, cả đau rát.
nhịn đau dậy từ từ, :
“Xem , căn nhà còn chỗ cho nữa .”
“Giang Diêu Đông, em phát điên — đúng là sắp phát điên thật.”
“Em tiền bồi thường của bố ?”
thấy mặt thoáng cứng , cay đắng:
“Xem , em .”
“Cả tám mươi vạn, giấu gì đúng ?”
“Hồi đó bố công ty đền, em sống thế nào ?”
“ thuê phòng trọ rẻ rúng nhất, mỗi ngày chỉ dám ăn một cái bánh mì.”
“Là để tiết kiệm tiền t.h.u.ố.c cho bố. việc quần quật, ngất ngay tại chỗ .”
“Còn các thì ? Đứng tự giày vò chính ?”
“Mẹ, chẳng luôn là đứa con gái yêu nhất ? Mẹ nỡ lòng nào?”
, chỉ tay họ:
“Các đối xử với như , lương tâm c.ắ.n rứt ?”
“ mua cho vòng tay vàng, đưa cho em dâu, còn dối rằng mất ở trung tâm thương mại, bắt mua .”
“Một chiếc vòng tay vàng lớn như , mười mấy vạn! Mẹ tưởng kiếm tiền dễ lắm ?”
“Còn tiền tiết kiệm năm mươi vạn của nữa — , nếu ngân hàng kiểm tra, còn chẳng đến tám để đoán mật khẩu, đúng là lòng quá .”
lạnh lùng em trai:
“Giang Diêu Đông, em bảo phát điên?”
“Em bao giờ gánh vác trách nhiệm gia đình — vì thứ đều đổ lên đầu .”
“Em cưới vợ, bố chuẩn sẵn sính lễ, nhà, xe. Chỉ cần lóc ầm, là hết.”
“Còn thì ? gì?”
“Có ai chuẩn của hồi môn cho ?”
“Mẹ, chẳng hỏi chịu lấy chồng ?”
“Vậy hỏi , của hồi môn của ?”
“À, từng nghĩ đến điều đó đúng ? Vì trong mắt , chỉ là cây rút m.á.u của gia đình.”
“Lúc nhỏ các với , cũng chỉ vì xem là khoản đầu tư thôi.”
mắt đỏ hoe, lau nước mắt khô sạch, giọng lạnh tanh:
“Mẹ, nếu từng coi là con gái, từ nay cũng sẽ đưa cho đồng nào.”