CHIẾC VÒNG VÀNG TẶNG MẸ, MẸ GIẢ MẤT ĐỂ TẶNG CHO EM DÂU - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:47:19
Lượt xem: 167
Tốt nghiệp năm năm, tiết kiệm từng đồng, dùng trọn một năm lương để mua cho chiếc vòng tay vàng mà bà luôn ao ước.
Hai trăm gram.
Nhìn vui mừng khoe khoang khắp nơi rằng “vẫn là sinh con gái nhất”,
trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
Thế nhưng đầy một tháng , gọi cho , giọng tiếc nuối rằng chiếc vòng vàng mất khi dạo trong trung tâm thương mại.
Giọng điệu ẩn ý mua cho bà một cái mới.
nhướng mày, mở WeChat xem trang cá nhân của em dâu.
Bài đăng mới nhất, đến năm phút , rõ ràng:
“Cảm ơn chồng đích dẫn con đồ vàng, kiểu dáng đúng gu con nhất, thương ♥️.”
Ảnh đính kèm còn cẩn thận ghi chú trọng lượng — hơn kém, đúng hai trăm gram.
: “…”
–
Bên tai vẫn vang giọng gào :
“Bảo bối , giờ đây, cái vòng vàng con mua cho mất trong trung tâm thương mại , tìm cả ngày mà thấy, chẳng tên khốn nào nhặt mất .”
Thấy im lặng, cẩn thận dò hỏi:
“Hay là, bảo bối, con mua cho một cái nữa . Trời ơi, nghĩ đến chuyện mất vòng vàng là tim đau thắt.”
“Cả ngày nay chẳng ăn uống gì, tức đến đau cả ngực.”
Tai vẫn than thở, nhướn mày, mở trang cá nhân của em dâu.
Dòng chữ nổi bật:
“Cảm ơn chồng dẫn con đồ vàng, kiểu dáng con thích nhất, yêu ♥️.”
Ảnh đính kèm còn ghi rõ trọng lượng — đếm kỹ, đúng hai trăm gram.
Lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng nghĩ đến chuyện em dâu là mà em trai khó khăn lắm mới cưới — con gái một, bố đều lương hưu — đành cố nén giận xuống.
“Mẹ , mất thì thôi, chắc là duyên. Đừng buồn nữa, con còn đang bận, con cúp máy đây.”
Nghe , lập tức cuống lên:
“Không , bảo bối, cái vòng lớn như thế mất khó chịu lắm. Con còn tiền , mua cho một cái .”
“Mẹ tưởng vòng vàng là đồ chơi chắc? Một cái hơn mười vạn, con dành cả năm tiền lương mới mua đấy, giờ con gì còn tiền nữa.”
hình như chẳng hiểu, vẫn năn nỉ:
“Bảo bối, lương con cao mà, tiết kiệm một chút là mua thôi. Trời ơi, cứ nghĩ đến việc mất cái vòng đắt thế là mất ngủ suốt đêm.”
“Giờ đầu đau lắm, chắc bệnh cũ tái phát .”
lạnh mặt.
Mỗi thứ gì, bà đều viện cớ “đau đầu, chóng mặt” để ép chiều theo.
nhân nhượng nữa.
hỏi ngược :
“Mẹ, cái vòng thật sự mất trong trung tâm thương mại ?”
“Đương nhiên, lừa con gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiec-vong-vang-tang-me-me-gia-mat-de-tang-cho-em-dau/1.html.]
“Vậy , con báo cảnh sát nhé.”
Nói xong cúp máy, gọi thẳng 110.
Chưa đến mười giây , điện thoại gọi ngược , giọng gấp gáp hơn lúc .
“Bảo bối, đừng gọi, đừng báo cảnh sát!”
bật lạnh:
“Tại ? Hay là sợ chiếc vòng vàng đang tay em dâu?”
“Mẹ nghĩ con ngu chắc?”
Chưa để bà thêm, cúp máy luôn.
Cuối tuần về nhà, gặp cả em dâu.
Chiếc vòng vàng đem kiểu dáng rỗng hiện đại, đeo cổ tay trắng nõn của cô , thật sự .
mím môi — bao năm nay, tiền lương của đều nộp về nhà, đến một chiếc vòng bạc cũng từng .
Thở dài một , đang liếc với ánh mắt cầu khẩn, .
Thôi, cũng khổ .
Sau bữa ăn, lén phòng .
cứ tưởng bà mua cho bà cái vòng khác, đang nghĩ cách từ chối,
thì :
“Bảo bối, em dâu con mua nhà, nhà nó yêu cầu trả hết một , nhà chẳng còn đồng nào. Con tiền , cho em trai mượn ?”
Mẹ thở dài, khuôn mặt đầy lo lắng.
lập tức bật dậy:
“Mẹ, con lấy tiền nữa! Lúc mới trường con đưa hết lương để chữa chân cho bố mà. Giờ con mới dành dụm ít tiền, mua vòng cho xong, con chẳng còn đồng nào!”
Để tin, mở ứng dụng ngân hàng cho xem — tài khoản chỉ còn đúng ba nghìn tệ.
Mẹ gượng:
“Bảo bối , thế bạn bè, đồng nghiệp của con ai khá giả ? Mượn tạm giúp em trai, từ từ trả cũng mà.”
trừng mắt , sốc đến nên lời.
“Mẹ ơi, con vay tiền đồng nghiệp ? Thế còn mặt mũi nào ? Bạn bè con thì cưới vợ, thì mua nhà, ai còn tiền mà cho con vay? Không đến tìm con vay ngược là may .”
“Em trai mua nhà thì tự lo . Bao năm nay nó nuôi nhà , chắc chắn để dành . Mẹ bảo nó tự lo .”
nhạt, trắng .
Nói là “mượn” nhưng cuối cùng chắc chắn trả vẫn là .
Mẹ cau mày, than thở:
“Vậy vay ai bây giờ, tiền lớn thế…”
cúi đầu, chợt nhớ một chuyện.
“Mẹ, còn nhớ hồi bố thương ở công ty bồi thường chứ? Giờ thể kiện để họ trả tiền bồi thường.”
“Con nhớ nhà bản giám định thương tật, để con tìm thử.”
lôi hộp đồ từ giường , tìm một hồi thì thấy tờ giấy giám định thương tích của bố.
đưa cho xem, giọng đầy hào hứng:
“Mẹ xem, công ty trả tiền, con vẫn nhớ chuyện đấy. Vì tiền chữa nên giờ bố mới cà nhắc. Con từng nghĩ, nhất định ngày con sẽ giúp bố đòi tiền .”