Chiếc Váy Hoa Của Em Gái - Tuyển Tập Án Sinh Tử 15 - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:20:21
Lượt xem: 430

Ước mơ lớn nhất của là trả hết nợ.

 

Ước mơ lớn nhất của em gái một chiếc váy hoa.

 

Vì thế, việc đầu tiên khi trả xong nợ là mua cho em gái một chiếc váy hoa.

 

chẳng ai ngờ , chính chiếc váy hoa cướp mạng sống của em .

 

1

 

“Anh ơi, cái váy quá !”

 

Nhiên Nhiên mặc một chiếc váy trắng in hoa đỏ, gương xoay một vòng, vui sướng reo lên.

 

Đó là chiếc váy mà em ao ước suốt bao năm.

 

Khoảnh khắc , thấy lòng thật sự nhẹ nhõm.

 

Chỉ tiếc là khuôn mặt cô nhân viên cạnh dài thườn thượt, cô Nhiên Nhiên, dường như hết kiên nhẫn, lịch sự với :

 

“Thưa ngài, chiếc váy đắt lắm đấy.”

 

Nghe thì vẻ lễ độ, nhưng giọng điệu đầy khinh miệt.

 

Bởi vì đang mặc bộ đồng phục công nhân vệ sinh cũ kỹ, đầu đội mũ rơm.

 

Nhìn qua là chẳng tiền.

 

khi cho Nhiên Nhiên thử váy, giá là 1200 tệ.

 

Bằng đúng giá tiền thuê nhà của hai em chúng trong một tháng.

 

cả, nhất định mua cho em .

 

hỏi Nhiên Nhiên: “Thích ?”

 

Em vui vẻ gật đầu, ánh mắt vô thức liếc đôi giày cao gót chân con ma-nơ-canh trong tủ kính.

 

Cô nhân viên sợ em đòi thử liền vội vàng : “Đôi giày đó hai ngàn tệ lận.”

 

vẫn hỏi Nhiên Nhiên câu cũ: “Thích ?”

 

Cái đầu nhỏ của em gật liên hồi như cái trống lắc, lâu thấy em rạng rỡ đến thế.

 

sang với cô nhân viên: “Lấy luôn , váy và giày đều mua.”

 

kéo khóa túi đeo lưng, móc một xấp tiền lộn xộn, đếm hai mươi ba tờ một trăm, đến một đống năm mươi, hai mươi, mười, năm, một… cuối cùng còn thêm vài đồng xu.

 

thiếu một xu nào.

 

Lúc sắc mặt cô nhân viên mới dịu , cái vẻ kiêu ngạo cũng bớt phần nào.

 

cúi xuống giúp Nhiên Nhiên xỏ giày, em càng vui hơn nữa, gần như nhảy cẫng lên, miệng liên tục

 

“Cảm ơn trai, trai nhất đời!”

 

Cô nhân viên đưa bộ quần áo cũ cùng đôi giày cũ của em gái cho , quên buông một câu đầy ẩn ý:

 

“Ngài đối với bạn gái thật .”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

2

 

Nghe , tim khẽ giật.

 

Thoáng chốc, Nhiên Nhiên của là cô gái mười tám tuổi .

 

Tiếng “ trai” ngọt ngào , qua chẳng khác gì cách yêu nũng.

 

, trí tuệ của Nhiên Nhiên mãi mãi dừng ở tuổi lên năm nên em mới chuyện bằng cái giọng nũng nịu .

 

Mẹ mất khi sinh Nhiên Nhiên.

 

Từ đó, gánh nặng trong nhà đều đổ lên vai bố. Ông bận đến mức chẳng còn thời gian chăm con.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chiec-vay-hoa-cua-em-gai-tuyen-tap-an-sinh-tu-15/chuong-1.html.]

Nhiên Nhiên lớn lên trong vòng tay của trai mười ba tuổi như .

 

Năm Nhiên Nhiên năm tuổi, nửa đêm em sốt cao, nóng hầm hập. sợ phiền bố đang ngủ ngáy như sấm , nên cố để em ngủ thêm một lúc.

 

Sáng hôm đưa đến bệnh viện thì quá muộn.

 

Bác sĩ dốc hết sức cứu chữa, nhưng vẫn để di chứng. Từ đó, trí tuệ của em mãi mãi dừng ở năm tuổi.

 

Sau , bố cũng qua đời. mang theo em và một đống nợ nần, cố gắng sống tiếp.

 

Cuộc sống thật sự khó khăn, nhưng cuối cùng cũng trả xong tất cả nợ nần. 

 

Lần đầu tiên trong nhiều năm, cảm thấy nhẹ nhõm.

 

chẳng ước mơ gì lớn lao nữa, chỉ dành hết khả năng của để đối xử với Nhiên Nhiên.

 

Nhiên Nhiên mặc chiếc váy hoa mới, mang đôi giày mới, tung tăng phố, hễ thấy ai là khoe:

 

“Anh mua váy mới cho nè!”

 

để tâm đến ánh mắt soi mói của qua đường, chỉ để ý đến nụ tươi rói của em .

 

cúi đầu xin từng vì em chạy lung tung, cũng thấy phiền.

 

, ngay tại một ngã tư, một chiếc xe sang màu đen từ lao đến và Nhiên Nhiên ngã gục ngay mắt .

 

3

 

hoảng hốt lao tới, đỡ em dậy.

 

May trời thương, xe kịp va em , chỉ là vì tốc độ quá nhanh khiến em hoảng sợ, ngã trầy xước vài chỗ.

 

Em run rẩy như chú nai con dọa, nép lòng , hai tay ôm chặt ngực, nức nở : “Anh ơi, sợ c.h.ế.t luôn…”

 

Lúc , xe cũng bước xuống. 

 

Tên tài xế quát to: “Đồ mắt! Ai cho mày lao giữa đường hả?!”

 

Ban đầu giọng đầy tức giận, nhưng dần dần nhỏ .

 

ngẩng lên, bắt gặp ánh hau háu của , ánh mắt mà hiểu quá rõ.

 

Là đàn ông, ánh mắt đó ý gì.

 

Hắn lập tức đổi giọng, nhạt: “Ơ, em gái, đụng trúng chứ?”

 

Nhìn qua, chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, đúng cái tuổi háo sắc chẳng che giấu.

 

Trang phục và chiếc xe của đều lên rằng là loại tiền, thế.

 

hèn nhát, nhưng cũng gây chuyện.

 

kéo Nhiên Nhiên lưng, cúi đầu : “Xin , xin … là tụi để ý đường.”

 

Hắn liếc từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Đồ nhặt rác ở chui ? Ai cho mày xen ?”

 

Nói , thô bạo đẩy mạnh vai , quát: “Cút xa !”

 

đẩy lùi một bước, Nhiên Nhiên phía càng sợ hãi, nức nở: “Anh ơi… em sợ…”

 

Lúc , đám bạn của cũng vòng , cố tình to:

 

“Ủa, Phó thiếu, xe của trầy một vệt kìa.”

 

“Trời, xe sang thế trầy, chắc tốn khối tiền sửa đấy.”

 

Phó thiếu lập tức hiểu ý, nham hiểm: “ nếu cô em chịu ăn với một bữa, thì chuyện coi như xong.”

 

vẫn cố giữ bình tĩnh, khẩn khoản : “Cậu , em cố ý . Cậu đem xe kiểm định , đền tiền.”

 

Đám phá lên : “Mày mà tiền đền ?”

 

Phó thiếu thì khôn ngoan hơn, ánh mắt vẫn dán chặt Nhiên Nhiên, dáng vẻ run rẩy, sợ hãi của em, càng hứng thú.

 

Loading...