Chia Tay Tra Nam, Nhặt Được Tổng Tài Siêu Cấp - Chương 89: “Cô biết nhiều thật đấy, nhưng tiếc là, muộn rồi.”

Cập nhật lúc: 2025-11-09 09:01:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gương mặt già dặn của Tần Niệm lập tức đỏ bừng vì hổ.

 

Phản ứng đầu tiên là, việc nên chột .

 

Giây tiếp theo, cô cảm thấy nên như .

 

Rõ ràng cô chẳng gì sai, tại cảm giác lén lút như thế…

 

Tóm , biểu cảm mặt cô vô cùng đặc sắc, đáng yêu ngượng ngùng.

 

“Yên tâm, cô điều , giờ thể tìm đến đây .”

 

Anh vuốt ve gò má cô, dịu dàng vô cùng.

 

Tần Niệm trời: “Mới chập tối, còn ăn cơm tối…”

 

“Không . Làm , ăn .”

 

…Đây là những lời hổ lang gì thế

 

Phòng khách sạn thiết kế đặc biệt với tông màu tối.

 

Rèm cửa cũng kéo kín.

 

Đèn chính tắt, chỉ còn hai chiếc đèn bàn cổ điển màu vàng cam tỏa ánh sáng mờ ảo, đầy vẻ ám .

 

Vừa bước , cánh cửa khóa .

 

Tần Niệm cả ép cánh cửa.

 

“Đồ vô lương tâm, thời gian cũng nhớ , điện thoại, tin nhắn đều một cái.”

 

Ngón tay thon dài của ai đó khẽ gõ nhẹ lên sống mũi thanh tú của cô.

 

Giọng trầm thấp bên tai cô như những nốt nhạc du dương nhảy múa.

 

Trong ngữ điệu chứa đầy sự bất mãn, nhưng tuyệt nhiên ý trách móc, mà chủ yếu là truyền tải nỗi nhớ nhung.

 

Tần Niệm lắc đầu phủ nhận.

 

Nói nhớ là giả, cô chỉ sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của .

 

Ngôn Lục Dư nâng cằm cô lên.

 

Bàn tay ấm áp đặt lên vòng eo thon gọn của cô, dần dần chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô.

 

Theo sự tấn công sâu hơn của , má Tần Niệm ửng hồng.

 

Cô ngẩng đầu phối hợp với .

 

Không gian tĩnh mịch.

 

Hormone tràn ngập khắp nơi.

 

Không hề kiêng kỵ.

 

Từ cánh cửa đến sofa lên giường… mặc ngắt lấy.

 

Thật sự là hòa quyện

 

 

Ánh sáng ban ngày lùi về, màn đêm buông xuống.

 

“Lại một nữa?”

 

Tần Niệm lắc đầu.

 

kiệt sức, cảm giác như giây tiếp theo sẽ ngất lịm .

 

Ngôn Lục Dư hôn lên khóe môi cô, bế cô lên, về phía phòng tắm.

 

Bữa tối của hai ăn trong phòng.

 

Tần Niệm mơ mơ màng màng, thậm chí nhớ ăn những gì.

 

Ăn xong lâu, khi tắm rửa thì lăn ngủ.

 

Khi tỉnh , là tám giờ sáng hôm .

 

Trời âm u, dấu hiệu sắp nắng.

 

Trước gương phòng tắm, những vết hôn chi chít cổ, Tần Niệm dở dở .

 

“Anh hôm nay em gặp ai ?”

 

Trông thế đúng là dễ gây thù chuốc oán quá.

 

Ngôn Lục Dư nở nụ đắc ý.

 

Tần Niệm lục trong túi xách một chiếc khăn lụa để trang trí, che một chút.

 

“Trên đường ngoại ô, chú ý an .”

 

Mặc dù Ngôn Lục Dư sắp xếp chu đáo, nhưng cô rời , vẫn nhịn lên tiếng nhắc nhở.

 

“Yên tâm , em mà,”

 

Giọng Tần Niệm bình tĩnh, “Ân oán ngày xưa, cũng nên xóa bỏ .”

 

Trông cô còn bình tĩnh hơn cả Ngôn Lục Dư.

 

Khu Nam Bân Thành là nơi cô đăng ký học lái xe.

 

Khu Nam phát triển kém xa các khu khác, càng về phía Nam càng hẻo lánh và hoang vắng.

 

Một nơi thậm chí xe buýt đến , chỉ thể taxi.

 

Tần Niệm tài xế taxi đeo khẩu trang lái xe ngày càng xa.

 

Đã lệch khỏi tuyến đường bản đồ điện thoại của cô.

 

Cô cụp mắt xuống, hề phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chia-tay-tra-nam-nhat-duoc-tong-tai-sieu-cap/chuong-89-co-biet-nhieu-that-day-nhung-tiec-la-muon-roi.html.]

 

Vô thức đưa tay nắm chặt chiếc vòng cổ ngọc cổ.

 

Đây là bộ mà ông Trúc tặng cô, rằng ngọc thể dưỡng , còn tác dụng tiêu tai tránh tà, thích hợp để đeo trong những dịp như hôm nay.

 

Mặc dù thời gian cô và Ngôn Lục Dư giữ cách, nhưng với ông bà thì .

 

Hai ông bà thường xuyên đến khu Tân Nguyệt và tương tác với cô.

 

 

Nhớ một buổi tối bàn ăn, Ngôn Chúc Sơn vuốt râu:

 

“Niệm Niệm , hồi trẻ ông ở trong quân đội, tin một đạo lý: việc cần mài giũa, tà thắng chính.

 

Hai đứa dạo gặp nhiều sóng gió, chắc là chuyện …”

 

Càng càng sâu.

 

Không từ lúc nào quá nhiều chuyện.

 

“Niệm Niệm, chuyện của A Dư mấy năm , hai đứa chuyện với ?”

 

“Mấy năm ?” Tần Niệm ngước mắt lên, ánh mắt mơ màng.

 

Chu Quỳnh Hoa: “A Dư nó là trưởng tử của nhà họ Ngôn chúng , thật nó còn một cả tên là Ngôn Lục Hành, năm năm qua đời vì t.a.i n.ạ.n xe, đó là vết sẹo mà chúng mãi mãi thể chạm .”

 

Tần Niệm trợn tròn mắt: “Tai nạn xe ư??”

 

Thảo nào, đầu gặp Ngôn Lục Dư, cô luôn cảm thấy phía vẻ lạnh lùng xa cách của còn ẩn chứa một chút u sầu.

 

tâm tư nhạy bén, lúc đó còn tưởng nghĩ quá nhiều.

 

Cô bây giờ Ngôn Lục Dư từng một trai, nhưng thêm gì nữa.

 

Chu Quỳnh Hoa tiếp tục .

 

“Hai em từ nhỏ đến lớn thiết, nhưng tương lai của Tập đoàn Bân Hằng chỉ thể một kế thừa, chèo lái, chúng , bao gồm cả bố nó, quá lo lắng em đấu đá, trở mặt thành thù…

 

Ngày đó A Dư vì bố khó xử, rằng nó tự nguyện nước ngoài. Lúc đó nó mới mười ba tuổi.”

 

Ngôn Lục Hành khi mười bảy, mười tám tuổi thể hiện tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc.

 

Cha sợ Ngôn Lục Dư cùng với tuổi tác lớn dần, sớm muộn gì cũng xảy nội chiến hào môn với trai, nên gửi nước ngoài.

 

Những năm qua, Ngôn Lục Hành mới là thừa kế chính danh mà gia đình bồi dưỡng.

 

Những điều , Ngôn Lục Dư hề oán trách, ngược ủng hộ trai.

 

Tần Niệm từng , thời đại học, trai khuyến khích những điều thích.

 

Anh khởi nghiệp, Ngôn Lục Hành liền dùng tiền thật để hỗ trợ, còn khuyên về giúp .

 

Mãi cho đến khi đạt chút thành tựu, về chia sẻ với trai, ngờ…

 

“Sau vụ t.a.i n.ạ.n xe đó, xu hướng lắp và tự kỷ của A Dư càng trở nên nghiêm trọng, vài năm thậm chí một từ nào.”

 

Còn tin đồn rằng gia tộc nhà họ Ngôn thịnh vượng qua nhiều đời như , nên con cháu mới chịu báo ứng.

 

Những lời chua ngoa đó Ngôn Lục Dư để tâm.

 

Anh cũng quan tâm đến việc liên hôn kết hôn.

 

độc cả đời, cũng .

 

Trên vai còn mang một sứ mệnh nặng nề.

 

Đối mặt với sự đột ngột của trai, đột ngột tiếp quản gia nghiệp khổng lồ.

 

Áp lực lớn đó, thể tưởng tượng .

 

Đến năm thứ tư, sự can thiệp liên tục của bác sĩ Trần, thể phát âm tiết, từ ngữ, dần dần diễn đạt ý của .

 

Một hiểu rõ sự thật cứ nghĩ chỉ chậm.

 

cũng chỉ cần là nhận lắp.

 

Anh khí chất mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng, tay quyết đoán và tàn nhẫn, thể trấn áp cấp .

 

Thế nhưng, còn duyên với hôn nhân.

 

Chu Quỳnh Hoa nắm tay Tần Niệm, ánh mắt đầy lòng ơn: “Niệm Niệm, chính sự xuất hiện của con phá vỡ tất cả. Con nhiệt tình, cởi mở, lạc quan và tấm lòng nhân ái, kéo nó khỏi vũng lầy, cả nhà chúng đều ơn con.”

 

“Bà nội đừng ạ,” Tần Niệm đặt tay lên tay bà, “Cháu cũng cảm ơn .”

 

Trợ lý Lâm kể cho cô chuyện đêm mưa lớn.

 

con Diêu Vận Trúc bắt cóc, Ngôn Lục Dư cấp tốc về nước.

 

Hai , trong lúc gì, cứu rỗi lẫn .

Mèo con Kute

 

Có lẽ, đây chính là sự tương trợ lẫn .

 

 

Chiếc taxi lao vun vút.

 

Đến những đoạn đường , xe rung lắc dữ dội, kéo suy nghĩ của Tần Niệm trở về.

 

Xa xa là những dãy núi trùng điệp, gần đó là cảnh tượng hoang tàn.

 

Cho đến khi xe dừng ở một bãi xử lý xe cũ bỏ hoang, chiếc taxi mới chịu dừng.

 

“Cha của Khương Thời Kiểu, chú hình như lái nhầm đường , đây hướng đến trường lái xe đúng ạ?”

 

Tài xế đột nhiên rút một con d.a.o găm, đưa cổ Tần Niệm.

 

Giọng điệu lạnh lẽo.

 

“Cô nhiều thật đấy, nhưng tiếc là, muộn .”

 

“Chỉ cần cô biến mất khỏi thế giới , con gái sẽ thể kế thừa thứ của Khương Bách Lân.”

 

 

Loading...