Chia Tay Tra Nam, Nhặt Được Tổng Tài Siêu Cấp - Chương 58: Ngôn Lục Dư ngoan ngoãn dịch vào giữa giường

Cập nhật lúc: 2025-11-09 09:00:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Niệm khi dọn dẹp phòng khách, mang tập tài liệu mà Lục Dư đưa cho cô về phòng ngủ.

 

Cô tùy tiện kẹp giữa những cuốn sách giá sách.

 

Hoàn hề nghĩ đến việc mở xem.

 

Bây giờ vốn khởi nghiệp, đầu óóc cô tràn ngập ý tưởng mở studio.

 

Lần , cô thể mạnh dạn thuê nhân viên !

 

Doanh nghiệp nhỏ lớn mạnh, tái tạo huy hoàng, chỉ là chuyện sớm muộn!

 

Nghĩ , cô tràn đầy động lực.

 

 

Buổi tối, bà cụ quả nhiên dẫn theo ông cụ đến ăn ké.

 

Dì Vương tay xách một giỏ thịt trứng rau, trực tiếp bếp.

 

Bà cụ như thể nhận điều gì đó, quanh Tần Niệm hai vòng, lên xuống.

 

Phát hiện Tần Niệm sắc mặt vẫn .

 

Lúc mới yên tâm.

 

“Ôi, ngón tay của cháu ? Cả cổ tay nữa?”

 

Tần Niệm nhanh chóng giấu lưng, lấp liếm: “Cái đó, lúc chuyển tủ cẩn thận đè một chút, ạ, nghỉ vài ngày là khỏi thôi.”

 

Bà cụ đau lòng: “Chắc cũng cái tủ đàng hoàng gì, đừng đụng nữa, cứ bảo chồng cháu xử lý thẳng , cho đỡ phiền.”

 

“Vâng ạ.” Tần Niệm mỉm , chỉ coi là bà cụ đang nũng.

 

Ngôn Lục Dư thì hiểu.

 

bây giờ thời điểm nhất.

 

Anh xử lý thế nào.

 

Dì Vương trong bếp, nấu ăn hăng hái.

 

Còn tiện thể dùng một ít đồ bổ mà bà Lục Văn Âm và Ngôn Lục Đường gửi đến.

 

Vì gần đây Tần Niệm vẫn đang uống t.h.u.ố.c Bắc, dì Vương dám cho quá nhiều, chỉ để tạo thêm hương vị.

 

Trong phòng khách, Tần Niệm tìm cho ông cụ một bộ phim chiến tranh quân sự để xem.

 

Ông cụ vỗ trán, nhớ điều gì đó.

 

Mang thứ đặt tiện tay ở lối đến.

 

“Niệm Niệm , bộ trang sức cổ là ông mới mua ở chợ đồ cổ, ngọc thể dưỡng , chi bằng ông tặng cho cháu, cháu đeo cho nhé.”

 

“Hả?”

 

Tần Niệm sững sờ, liên tục từ chối, “Cái , cháu thể đoạt đồ khác thích .”

 

“Cháu đừng khách sáo với ông , đáng mấy tiền , ông chỉ tìm thú vui thôi, vả bên trong là dây chuyền, bông tai gì đó, một lão già thô kệch như ông cũng chẳng dùng .” Bà cụ chen .

 

Tần Niệm lúc mới nhận lấy, mở hộp .

 

Dưới lớp vải nhung cao cấp, bộ trang sức màu tím nhạt trông khá tinh xảo.

 

“Ông Chúc, ngờ ông còn sở thích chợ đồ cổ để săn bảo vật nữa, hôm nay cháu mới .”

 

Ông cụ chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa: “ đúng , chắc là già , cũng chẳng gì để chơi, nên mới mê cái .”

 

“Cháu yên tâm, ông tiêu xài lung tung , mười thì chín về tay .” Bà cụ chen .

 

“Ồ ồ ạ.”

 

Chợ đồ cổ hỗn tạp, con mắt tinh tường dễ lừa, Tần Niệm chỉ sợ ông cụ lừa sẽ buồn.

 

bộ trang sức , ngọc trong suốt, ánh đèn chút tì vết, ngược còn lấp lánh rực rỡ.

 

Tần Niệm chỉ thấy ông Chúc thật mắt , lẽ thật sự săn bảo vật .

 

“Bộ trang sức giá bao nhiêu ạ?”

 

Ông cụ thần bí đưa ngón cái và ngón trỏ , khoanh thành tám.

 

“Tám trăm? Tám nghìn?”

 

Bà cụ vội vàng vỗ vỗ tay Tần Niệm, hiệu cô đừng hoảng hốt: “Nếu là tám nghìn thì còn lấy mạng già của ông , yên tâm , thật sự là nhặt món hời lớn.”

 

Vậy là tám trăm, hoặc tám mươi.

 

Một bộ trang sức, bao gồm một dây chuyền, một chiếc vòng tay và một đôi bông tai, thì giá cả cũng khá chăng.

 

“Nhanh, đeo lên cho chúng xem nào, nhất là một bộ váy đây.” Bà cụ vui vẻ ngậm miệng.

 

Tần Niệm ngoan ngoãn theo.

 

Ôm hộp trang sức về phòng ngủ phụ.

 

Khoảnh khắc cửa phòng ngủ phụ đóng mở, bà cụ thoáng thấy cách bài trí bên trong, chút lo lắng.

 

Hai vợ chồng cưới hơn ba tháng mà vẫn ngủ riêng.

 

Chẳng lẽ cháu trai lớn của bà thật sự vấn đề?

 

Không , đợi Niệm Niệm khỏe hơn một chút, cô nghĩ cách thăm dò mới .

 

Chẳng mấy chốc, Tần Niệm bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chia-tay-tra-nam-nhat-duoc-tong-tai-sieu-cap/chuong-58-ngon-luc-du-ngoan-ngoan-dich-vao-giua-giuong.html.]

 

Không chỉ một chiếc váy dài trang nhã mà còn trang điểm nhẹ nhàng.

 

Dì Vương , xúc động vỗ tay tán thưởng: “Xinh thật đấy!”

 

Tiếng lớn, Ngôn Lục Dư phòng khách đang chuyện gì, liền trực tiếp mở cửa bước .

 

Tần Niệm thấy tiếng động, .

 

Trong khoảnh khắc, vạt váy màu tím violet nhẹ nhàng lay động.

 

Hoa tai cũng đung đưa theo mỗi cử chỉ của cô.

Mèo con Kute

 

Mái tóc đen xoăn tự nhiên buông xõa lưng.

 

Vòng eo thon thả vặn, chiếc váy tương đối bó sát nổi bật vóc dáng đầy đặn quyến rũ của cô.

 

Ánh đèn từ cao chiếu xuống, làn da cô trắng như tuyết, tựa như tiên nữ.

 

Dưới lớp trang điểm nhẹ, môi cô đỏ mọng, hai má cũng phủ một vầng sáng ấm áp.

 

Tần Niệm dường như cả phát sáng.

 

Nụ trong trẻo khuôn mặt cô càng thêm phần động lòng .

 

Cô sờ sợi dây chuyền ngọc bích cổ, hỏi : “Ông nội Chu săn ở chợ đồ cổ đấy, ?”

 

Động tác duyên dáng yêu kiều.

 

Ngôn Lục Dư nhất thời ngẩn ngơ, đôi mắt trong veo chớp chằm chằm mặt.

 

Sâu thẳm trong lòng, một cảm giác ngứa ngáy đau nặng lướt qua, vô cùng cào cấu.

 

Rất lâu mới nhớ trả lời.

 

Cổ họng khẽ cuộn lên: “Đẹp.”

 

Hai ông bà .

 

Không cần cũng , đứa cháu trai lớn của họ động lòng .

 

Dì Vương , bưng từng đĩa thức ăn và nồi canh hầm: “Mời dùng bữa.”

 

Tần Niệm cảm thấy cách ăn mặc của lúc nãy trang trọng, tháo , nhưng Ngôn Lục Dư ngăn .

 

“Cứ thế mà ăn .”

 

“Người xưa câu, sắc thể ăn , thành ngữ dùng cho phu nhân đúng là hợp!” Dì Vương trêu chọc.

 

Thực , ngay từ cái đầu tiên, Ngôn Lục Dư nhận bộ trang sức .

 

Đâu là đồ săn ở chợ đồ cổ gì, rõ ràng là do bà nội mua trong một buổi đấu giá ở Hong Kong mấy năm .

 

Vòng cổ, hoa tai và vòng tay ngọc phỉ thúy tím tự nhiên, cả bộ trị giá tám mươi triệu.

 

Anh chỉ gọi điện bảo bà nội mang một chiếc vòng ngọc đến để che vết đỏ cổ tay Tần Niệm.

 

Không ngờ bà nội cho rằng ngọc ôn nhuận dưỡng , trực tiếp mang cả bộ đến.

 

Ngôn Lục Dư lén lút giơ ngón cái về phía bà nội.

 

Sau bữa ăn, Tần Niệm bắt đầu luyên thuyên.

 

Khiến hai ông bà ha hả.

 

“Bà ơi, cháu thấy nếu con trai và cháu trai của bà đều bận quá, thời gian thăm bà, thì thực bà cũng thể tìm đến họ, bảo họ mời bà và ông nội ăn một bữa, uống sữa gì đó, cũng là cách để hòa nhập với thế hệ trẻ mà.”

 

“Cháu đúng.” Bà nội bất mãn liếc cháu trai lớn của .

 

Bây giờ bà chẳng đang thế .

 

Haizz, bà nội thật 100% như bà, bao giờ mới công nhận đây!

 

Ngôn Lục Dư chột uống một ngụm nước.

 

Ánh mắt sang nơi khác.

 

“Lần tới bà sẽ đưa cháu gái của bà đến, cùng trò chuyện nhé, nó đang học ở nước ngoài, nhưng nước ngoài cũng kỳ nghỉ.”

 

“Vâng ạ.” Tần Niệm cảm thấy bà Chu thiện, nghĩ bụng cháu gái bà chắc cũng dễ gần.

 

Buổi tối, khi tiễn hai ông bà, Tần Niệm mới phát hiện dì Vương nhanh nhẹn dọn dẹp xong bếp núc.

 

chút ngại ngùng.

 

“Không , lương của dì cao mà.”

 

Ngôn Lục Dư mặt đỏ, tim đập nhanh.

 

Trước khi ngủ, tắm rửa xong, bộ đồ ngủ, ôm gối đúng hẹn đến phòng Tần Niệm.

 

Quả nhiên như sáng nay, ngoan ngoãn ở một mép giường.

 

Không hề bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào.

 

Thậm chí Tần Niệm còn sợ nửa đêm trở ngã xuống, nên bảo xích giữa một chút.

 

Thực cô vốn gầy mảnh, sẽ cảm thấy chật chội.

 

Ngôn Lục Dư ngoan ngoãn dịch giữa giường.

 

Một mùi hương ngọt ngào độc đáo của con gái thoang thoảng bay tới.

 

Ngôn Lục Dư chỉ cảm thấy cơ thể chút khô nóng.

 

 

Loading...